Trương Hoán híp mắt nói:
“Nêu ngươi không làm được thì sao?”
“Nếu mạt tướng không làm được sẽ cam lòng làm binh sỹ.”
“Hảo! Ta chuẩn cho ngươi mang ba trăm binh mã xuất chiến, hi vọng ngươi mở màn chiến thắng.”
Vương Tư Vũ vừa chắp tay, bước nhanh xuống phía dưới thành, cửa thành Hội Tây Bảo chỉ có một, chính là cửa Bắc. Rất nhanh, cửa thành chậm rãi mở ra, một đội quân kỵ binh đã vượt qua tường thành, vừa giống như một mũi tên lao ra, lại giống như một thanh đao bổ tới, thoáng cái liền chia làm hai ba nhánh, một trăm người chạy nhanh lên phía trước, vây lại phía sau quân địch, hai trăm người đằng sau lại giống như một ngọn đao lợi hại, xuyên thẳng vào đội quân du kích Thổ Cốc Hồn.
Quân Đường khí thế cường thịnh, hai trăm người mà tựa như thiên quân vạn mã cuốn tới, danh tướng Vương Tư Vũ tuổi trẻ anh hùng xung trận lên trước, đầu hắn mang nón giáp, cả người mặc thiết giáp, tay cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, uy phong lẫm lẫm, lúc này quân do thám của địch mới phát hiện quân Đường tới. Người Thổ Cốc Hồn không cường hãn như người Thổ Phiền, có chết cũng không lùi, bọn họ chỉ có thể hung ác với dân chúng Đại Đường bình thường, còn đối mặt với đội quân tinh nhuệ trước mặt, bọn họ lại biến thành một đám gà, vừa thấy quân Đường phóng tới liền muốn chạy trối chết.
Người Thổ Cốc Hồn thấy quân Đường khí thế cường thịnh liền kinh sợ, bọn họ không dám nghênh địch, liền xoay người chạy trốn. Tuy ngựa chạy nhanh nhưng lại kém hơn quân Đường, dưới từng đợt vũ tiễn tập kích, hàng loạt người Thổ Hồn Cốc bị trúng tên. Đuổi theo khoảng một dặm, Vương Tư Vũ dẫn đầu quơ thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, giống như hổ đói vồ mồi lao tới từ phía sau giết quân địch.
Trên tường thành trống cờ phấp phới cổ động trợ uy, mấy ngàn binh lính đồng loạt hò hét trợ uy. Trương Hoán đứng ở tháp quan sát phía trên cao, nhẹ nhàng vuốt râu mỉm cười không thôi, tuy đây chỉ là một đội quân địch nhỏ, thắng lợi là đương nhiên, nhưng hắn cần chính là khí thế này.
Hắn dùng phương pháp này để kích thích lòng hiếu chiến của quân lính, cuộc sống đơn điệu mà nặng nề là điều tối kỵ của binh gia, rất nhiều tướng lãnh có kinh nghiệm đều nghĩ mọi biện pháp để kích thích tâm trạng giết chóc và ý chí chiến đấu cho binh lính, cho nên trong nhiều cuộc chiến sẽ phát sinh những cảnh tàn sát dân chúng trong thành, hoặc là cho quân đánh cướp nhà dân, cái này kỳ thực cũng chỉ là một thủ đoạn để khích lệ tướng sỹ.
Dưới tường thành, người Thổ Hồn Cốc bị quân Đường vây quanh tại một ngọn đồi nhỏ, đây là nơi bọn họ đã xem qua tại Hội Tây Bảo, nhưng hiện tại lại là nơi chôn xác bọn họ.
Ba trăm quân Đường dường như đang điên cuồng, một lần lại một lần xông lên phía quân địch. Vương Tư Vũ quơ thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, giống như một chiếc dùi đâm vào trong bầy địch, hắn quơ đao đến đâu máu văng đến đó, tiếng khóc thét không ngừng vang lên. Mỗi dòng máu bắn ra, quân Đường lại càng thêm điên cuồng gào thét, bọn họ giơ trường sóc lên, vượt qua đao kiếm, đánh sâu vào tàn quân Thổ Cốc Hồn đang nỗ lực đến hơi thở cuối cùng.
“Mạt tướng may mắn không làm nhục sứ mênh!”
Vương Tư Vũ đem một túi lớn đầy lỗ tai quân địch ném tới trước mặt Trương Hoán, quỳ xuống hành lễ nói:
“Tổng cộng là 240 cái lỗ tai, thuộc hạ tính tỷ lệ quân lính chém giết địch là 120 tên, bắt sống mười tên, quân ta một người cũng không chết.”
Trương Hoán tiến lên vỗ nhẹ đập đập bờ vai hắn hỏi:
“Ta thưởng ngươi hai nghìn xâu tiền, ngươi định làm thế nào?”
“Thuộc hạ phân chia toàn bộ cho các huynh đệ, bản thân không cầm văn tiền nào hết.”
“Nói rất hay!”
Trương Hoán khen ngợi nói:
“Ngươi đã không cần tiền, ta sẽ thăng chức cho ngươi lên làm Nha Tướng, đi theo bên cạnh ta.”
Sau khi người Thổ Phiên và người Thổ Cốc cưỡi ngựa tới thám thính, cũng không thấy có tin tức gì, Hội Tây Bảo mấy lần phái người tới trước sông Hoàng Hà xem xét, cũng không phát hiện khu vực này có chuyện tập kết binh lực quy mô lớn nào, dường như người Thổ Phiên cũng không quá mẫn cảm với việc trùng tu xây dựng ở Hội Tây Bảo, có lẽ mục tiêu của bọn họ chỉ là tiến về phía Đông, mà không phải là lên phía Bắc, vì thế việc này dần dần bị quên lãng.
Thời tiết ngày nào cũng nóng, đầu tháng năm, dòng cát ở sông bên kia có thể đưa tới ba lượt vàng cát, Trương Hoán đặc biệt lệnh cho Công Tượng đem lượng vàng cát này đúc thành đĩnh vàng như tiêu chuẩn hai chiếc hai mươi lăm của Đại Đường, bỏ hết tạp chất, sau đó lấy ra lượng vàng tinh khiết cực cao tạo thành khối, độ tinh khiết của nó thậm chí còn vượt qua cả tiêu chuẩn chế vàng thoi của triều đình.
Hôm nay, Trương Hoán tới huyện Thiên Bảo thị sát tiến độ khai thác đất, huyện Thiên Bảo có khá nhiều hộ Lũng Hữu Quân trong một huyện, có khoảng hơn hai ngàn hộ, đồng thời đó cũng là huyện đóng quân gần với Hội Tây Bảo nhất trong tất cả các huyện ở Vũ Uy quận, có gần ba nghìn người đóng quân, chủ yếu là để phòng ngự người Thổ Phiên từ phía Trương Dịch tới.
Huyện Thiên Bảo thuộc Vũ Uy quận là huyện có diện tích đồng cỏ lớn nhất, có rừng Thạch Dương rộng một trăm dặm chạy xuyên qua toàn bộ huyện, lại có vài chục nhánh sông nhỏ chảy qua đó, đi thẳng tới sa mạc Đằng Cách Lý phương Bắc, tại hai bờ sông Thạch Dương là đồng cỏ bát ngát hơn mười dặm.
Tháng năm là mùa cỏ nuôi gia súc màu mỡ nhất, vòm trời trong vắt như ngọc bích, một bầy dê bò lớn đang nhàn nhã bước chậm chạp trên thảo nguyên, thỉnh thoàng có thể bắt gặp một đám quân mã chạy trên đường, phía xa là núi Kỳ Liên tuyết trắng bao phủ.
Đi bộ hơn một trăm dặm đã có thể thấy được lờ mờ bức tường thành loang lổ của huyện Thiên Bảo, trước đó tân nhậm huyện lệnh huyện Thiên Bảo đã được thông báo nên chạy đến nghênh đón.Tân nhậm huyện lệnh họ Hoàng, khoảng chừng năm mươi tuổi, hắn nguyên là huyện lệnh Lũng Hữu, trước kia người Hồi Hột đánh lén chiếm mất Khai Dương quận, hắn đi theo Vi Ngạc, sau đó bởi vì quan trường sa thải quy mô lớn mà bị bãi miễn về nhà. Con trai hắn tòng quân tại Hà Tây, sau đó hắn liền sung làm quân hộ, bị điều chuyển qua Hà Tây, sau đó lập tức liền được Trương Hoán lúc này đang thiếu nhân tài nên bổ nhiệm hắn là huyện thừa huyện Thiên Bảo, sau khi Lý huyện lệnh trước kia được thăng chức, hắn liền được thăng làm huyện lệnh.
Trương Hoán có một tình cảm đặc thù với huyện Thiên Bảo, hơn nữa dân chúng huyện Thiên Bảo cũng thập phần hoài niệm hắn. Trên đường đi, thỉnh thoảng có những người dân chăn nuôi chạy đến chào hắn rồi mới đi vào thị trấn. Có khi có một nhóm đông con gái chạy từ trong nhà ra nghênh đón, đỏ mặt tươi cười, không ít người còn bế theo con nhỏ, đứng trước ngựa chiến, còn cười nói vui vẻ, tạo nên một khung cảnh êm ấm.
Thị trấn Thiên Bảo có quy mô trung bình, nguyên trong thành có hơn một ngàn hộ dân, có khoảng bảy, tám ngàn người, phần lớn tập trung thành nhóm sống ở hai bên sườn núi. Thành Tây và thành Bắc là hai mảng đất trống rộng lớn, theo trí nhớ của Trương Hoán, chỗ đó có một đồng cỏ hoang cao hơn người, thường có độc trùng ẩn hiện, nhưng bây giờ đã biến thành những ngôi nhà gỗ chỉnh tề, trong thành tập trung bố trí đất đai cho quân hộ.
Trương Hoán không đi tới huyện nha, mà trực tiếp đi tới khu bố trí quân hộ ở thành Tây.
“Con sông này rộng thêm phải không?”
Trương Hoán chỉ vào một con sông rộng khoảng năm trượng kinh ngạc hỏi. Trong trí nhớ của hắn, đây là ruộng lúa được nước của nhánh sông nhỏ khoảng một trượng tưới vào, hiện tại rõ ràng lại biến thành sông rộng năm trượng. Hoàng huyện lệnh cười khổ một tiếng nói:
“Đây là do quân hộ khi dời đi tự tay đào để mở rộng.”
“Vì sao?”
“Bọn họ lo lắng bị dân bản xứ tập kích, xuất phát từ ý thức tự bảo vệ mình, liền mở rộng sông ra.”
Hoàng huyện lệnh lại nói, rồi chỉ vào một cây cầu gỗ rộng lớn, nói:
“Đô đốc nhìn thấy không, cây cầu kia là quân hộ môn tự tay mình xây dựng ba tháng trước. Thành đông và thành Tây bị ngăn cách bởi một con sông, không thể qua lại, Lý huyện lệnh cũng sợ gặp chuyện không may nên đã lệnh cho dân chúng thành Tây không được đi về hướng Đông, khiến cho huyện Thiên Bảo dường như biến thành hai huyện phân biệt.”
Trương Hoán xuống ngựa, vỗ vỗ vào cây cầu gỗ chắc chắn, khẽ cười nói:
“Vây sao hiện tại lại xây cầu? Có phải là do giảm bớt cảnh giác rồi phải không?”
Hoàng huyện lệnh gật nhẹ đầu, cười nói:
“Kỳ thực người dân địa phương nơi đây thuần phác, con người nơi này cũng rất tốt bụng, thường xuyên đưa một ít dê cừu qua sông, bọn nhỏ cũng vụng trộm bơi qua sông chơi đùa, mọi người ở cùng nhau một thời gian dài, quân hộ môn đã chủ động xây cây cầu kia, để thuận tiện qua lại.”
Hắn vừa nói xong, liền thấy một đám trẻ khoảng bảy, tám tuổi từ xa xa chạy tới, bọn họ đều cầm thanh gỗ làm đao kiếm, hoan hô rồi xông qua cầu gỗ, đầu bên kia cũng có một đám trẻ, nhảy cà tưng chuẩn bị nghênh chiến.
Thấy tình hình này, trong nội tâm Trương Hoán cực kỳ vui mừng, khu vực Hà Tây dân tộc cực kỳ phức tạp, một nửa là người Khương, Đột Quyết, Thổ Phiên, Hồi Hột, phong tục người dân khác nhau. Điều hắn lo lắng nhất là Lũng Hữu quân hộ môn sau khi đến Hà Tây sẽ phát sinh xung đột với người dân bản xứ, tạo thành cục diện hỗn loạn. Hiện tại xem ra tình huống khác xa so với hắn nghĩ nhiều, Hoàng huyện lệnh dường như hiểu được tâm tư Trương Hoán, hắn tự đáy lòng cảm thán nói:
“Kỳ thực đây là thành quả của việc đô đốc dùng sách lược chiếm đất đai, đô đốc tước đoạt đất đai nhà giàu, trong thành nhà nào nhà nấy huyên náo không chịu giao ra, nhưng dân chúng bình thường lại có lợi, ngoài trừ phần phối ruộng cho quân hộ và quân đội trực thuộc ra, còn có một ít đất đai được phân phối cho người dân bản xứ tham gia tòng quân, đồng thời quân đội thuê lại tá điền trước kia, giảm tiền thuê xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, cho nên mâu thuẫn trước kia nay đã không còn nữa, chiêu thức ấy của đô đốc quả thực cao thâm.”“ Không có gì.”
Trương Hoán cười nhạt một tiếng, nói:
“An bài quân hộ là việc phân phối lại lợi ích, có người được có người mất, không thể lưỡng toàn, cho nên nếu để cho một đường khóc không bằng để một nhà khóc mà thôi.”
Hoàng huyện lệnh yên lặng gật gật đầu, hắn làm quan tại Lũng Hữu đã nhiều năm, lúc trước có mẫu thuẫn với Vi Ngạc và người Đảng Hạng, bọn họ lựa chọn biện pháp chính là giết chóc, khiến cho mâu thuẫn giữa người Đảng Hạng và người Hán đến nay còn vô cùng gay gắt, nguyên nhân chính là do họ không thể xử lý tốt mâu thuẫn dân tộc.
“Đô đốc có thể đối xử tử tế với những người không phải người Hán, đây quả thực là con đường đúng đắn.”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, lại lắc lắc đầu nói:
“Sự tình không phải như ngươi nghĩ, không thể một mặt làm việc thiện, việc này cũng chính là đối xử phân biệt, người dân Hán lương thiện bình thường chúng ta sẽ không làm khó bọn họ, nhưng có một số người, những dân tộc này không thể hình thành bộ lạc hoặc chính quyền, một khi bọn họ có tâm tư muốn tự thành lập, sớm muộn cũng sẽ đối địch với Trung Nguyên chúng ta, loại tình huống này khi giải quyết không thể nương tay, phát hiện ra manh mối phải tiêu diệt triệt để luôn.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đã tới chỗ ở của quân hộ, hiện giờ đang có hai ngàn quân hộ, cơ hồ chiếm gần một nửa thị trấn. Nơi đây khác hoàn toàn với phía thành Đông dơ dáy bẩn thỉu, hiện tại nhà cửa đều do quân đội thống nhất xây theo hình chữ phiến, đều tăm tắp. Đường xá cũng được mở rộng, đều dùng bùn đất đắp bằng phẳng, trên đường không có một ngọn cỏ nào, nhà nào cũng có một đình viện, nhìn lướt qua bức tường viện cao đến vai người có thể trong thấy trong sân có một vườn rau xanh tươi, trong viện còn nuôi một đàn gà, hơn nữa trong sân đều có cây cối, thoạt nhìn vô cùng thư thái ấm áp.
Hiện tại đã sắp đến giữa trưa, cả khu quân hộ đều vô cùng yên tĩnh, Trương Hoán gặp rất nhiều phụ nữ cầm bình gốm chuẩn bị ra ngoài, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng Hoàng huyện lệnh.
Hoàng huyện lệnh cười nói:
“Các nàng mang cơm cho nam nhân của mình, tất cả mọi người đều có thói quên đội lên đầu.”
“Dù sao cũng không có việc gì, vậy chúng ta tới xem một chút.”
Ở huyện Thiên Bảo, đất có thể canh tác không nhiều lắm, chỉ khoảng hơn ba trăm khoảnh, chủ yếu tập trung ở phía Đông thị trấn, phân bố ở hai bên bờ sông Tang Thụ Hà. Đất ở đây phì nhiêu, nguồn nước cùng ánh mặt trời sung túc, có một mảng ruộng lớn, ở giữa các mảng ruộng có bố trí mương máng kênh đào chằng chịt.
Vì không muốn quấy nhiễu dân chúng, Trương Hoán mệnh cho binh lính tạm trú ở bên ngoài thành trong quân doanh, bản thân mình cùng hơn mười hộ vệ cùng Hoàng huyện lệnh đi tới khu ruộng lúa.
Lúc này đang là tháng năm, đồng ruộng một màu vàng óng ánh, gió nhẹ lướt qua, màu lúa vàng giống như từng đợt sóng nhấp nhô. Đây là thời điểm then chốt cần trông nom đồng ruộng, trên bờ ruộng có rất nhiều nông dân đang ăn cơm trưa.
Trương Hoán chợt phát hiện hai dặm ngoài bờ sông có một cỗ máy xay rất lớn, lòng hiếu kỳ tăng lên, hắn bước nhanh chạy tới, tới gần mới phát hiện đây đúng là một máy xay có bánh xe rất lớn, lợi dụng sức nước cùng những ống trúc thô, liên tục không ngừng đưa nước tưới vào ruộng, loại bánh xe này Trương Hoán đã từng nhìn thấy ở Thái Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy ở Hà Tây.
Lúc này một đám nông dân đang ngồi ăn cơm ở dưới đồng, bọn họ nhìn thấy Trương Hoán đang chăm chú nhìn bánh cối xay gió liền hoảng sợ, một lão già có chút tự hào đi tới cười nói:
“Quan gia, cỗ bánh xe này là do thảo dân làm.”
Trương Hoán tay vắt chéo sau lưng làm thủ thế, ý bảo Hoàng huyện lệnh cùng những hộ vệ tạm thời không cần tới gần, hắn gật đầu cười nói:
“Lão trượng họ gì? Là người ở đâu?”
Dương lão giả thấy Trương Hoán thái độ thân thiết, tuổi lại trẻ, còn mặc quan phục mới tinh, đoán chừng là tiến sỹ khoa mới, được phân đến huyện này làm tiểu quan, lúc đầu có chút khiếp đảm, nhưng sau đó cũng dần dần biến mất, hắn nói cười với giọng điệu trưởng giả:
“Ta họ Dương, là người quận Dương Hà Đông, là tá điền trong gia tộc, ở đây ta có hai mươi mẫu thượng điền, vị tiểu hữu này là người nơi nào?”
“Lão trượng nguyên lai là người quận Dương Hà Đông sao!”
Trương Hoán kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
“Ta họ Trương, là người Thái Nguyên Hà Đông, vừa hay chúng ta chính là đồng hương! Lão trượng có con trai tòng quân sao?”
“Nguyên lai tiểu ca cũng là người Hà Đông! Vậy chúng ta thật có duyên.”
Dương lão giả nhất thời không kịp phản ứng, hắn không nhớ ra người họ Trương ở Thái Nguyên có chút đặc thù, hắn trên mặt có chút đắc ý cười nói:
“Con lớn nhất của ta chính là theo Trương đô đốc đi đánh người Hồi Hột, sau đó lại theo hắn về kinh, rồi đến Hà Tây. Đầu năm nay nó viết thư cho ta nói nó được chia mười mẫu đất, kêu ta tới. Ta liền dẫn cả gia đình tới đây, quả thực thấy nó được chia đất, vậy nên ta cho con thứ hai của ta cũng tòng quân, kết quả liền được hai mươi mẫu đất, ta trồng trọt cả đời, đến bây giờ cũng có đất của riêng mình.”
“Dương lão trượng, ta đi trước nhé.”
Một nam tử tráng kiện ngăm đen đi tới chào hỏi hắn.
Dương lão giả liền vội vàng đứng lên, hắng giọng hô:
“Đêm nay đến lượt ta ngủ trông đất, ngươi mau về nhà đi!”
“Lão trượng còn thuê người sao?”
Trương Hoán thấy bọn họ tựa hồ quen nhau, không khỏi có chút kinh dị.
“Hai mươi mẫu ruộng ta mướn người làm gì nữa, chỉ cần ta cùng với tiểu tử kia là đủ rồi.”
Dương lão giả ngồi xuống, lắc lắc đầu nói:
“Hắn là người Khương, trước kia là tá điền thuê đất, trồng lúa cho người ta được một nửa, đất liền thay đổi chủ, ta không có tiền trả cho hắn, liền cùng hắn thương lượng, hắn tiếp tục tới giúp ta, sau khi thu hoạch chia cho hắn bốn phần.”
Trương Hoán nao nao, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến lợi ích cho tá điền, trước mắt vụ lúa hè sắp tới, chuyện này nếu không xử lý thỏa đáng, sẽ gây hậu quả không tốt, hắn nghĩ nghĩ, liền hỏi:
“Ngươi cảm thấy vấn đề này nên dùng biện pháp gì để giải quyết cho tốt?”
Dương lão giả thoáng trầm tư, nói:
“Ta cảm thấy tốt nhất quan phủ nên đưa ra quy định, đỡ phải có người đồng ý, có người lại không đồng ý.”
Trương Hoán gật nhẹ đầu, chuyện này khi trở về phải bắt tay vào làm ngay, còn có việc miễn thuế ba năm cũng cần tính toán đến lợi ích của những tá điền này. Nghĩ như vậy, Trương Hoán cười cười, chuyển đề tài hỏi:
“Lão trượng đã biết làm bánh xe dùng sức nước, vậy có biết làm máy cày không?”
“Có gì khó làm? Chỉ cần đưa bản vẽ cho thợ mộc là có thể làm được.”
Dương lão giả thấy Trương Hoán hỏi rất nhiều việc, hơn nữa làn da lại ngăm đen, không giống như những công tử sống an nhàn sung sướng trong các gia đình giàu có, trên thực tế không có lấy nửa điểm kiểu cách nhà quan, trong nội tâm không khỏi có chút yêu mến.. Hắn nhìn thoáng qua Hoàng huyện lệnh phía xa xa, liền vỗ vỗ bả vai Trương Hoán, cười nói:
“Trương tiểu ca cùng Hoàng huyện lệnh đến tuần tra xem xét phải không? Đi khỏi Hà Đông tới nơi này làm quan, cũng chính là làm khó cho các ngươi, không biết ngươi đã thành thân hay chưa?”
Vừa nói xong, ánh mắt hắn hơi nghiêng nhìn về phía sau, Trương Hoán lúc này mới phát hiện phía sau hắn có một nữ tử trẻ tuổi, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang thu thập bình gốm, đoán chừng là nữ nhi Dương lão giả, bộ dáng cũng thanh tú, nàng nghe thấy lời nói của Dương lão giả, trên mặt không khỏi đỏ ửng, liền chạy về phía xa xa.
Dương lão giả cười to ha hả:
“Nha đầu kia, đến giờ còn thẹn thùng.”
Trương Hoán hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ cười mà không nói, lúc này, hắn trông thấy một nha dịch chạy từ xa tới, bẩm báo với Hoàng huyện lệnh cái gì đó, Hoàng huyện lệnh liền lập tức ngẩng đầu nhìn về phía mình. Trương Hoán đoán là có chuyện, liền đứng lên, lấy danh thiếp đưa cho Dương lão giả, nói:
“Lão trượng, ta làm quan tại Vũ Uy, nếu người ở huyện Thiên Bảo khi dễ các ngươi, có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Dứt lời, hắn vỗ vỗ bả vai Dương lão giả, bước nhanh về phía trước, Dương lão giả nhìn danh thiếp, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trương Hoán. Hắn thấy Hoàng huyện lệnh khom người thi lễ với Trương tiểu ca này, lập tức kinh ngạc không khép miệng lại được. Hắn lại nhìn lại danh thiếp, chữ trên mặt danh thiếp hắn không nhận ra, hắn chợt nhớ tới thư con trai đã gửi, nói Trương đô đốc của bọn họ cũng là người Thái Nguyên Hà Đông, hơn nữa lại là một người cực kỳ trẻ tuổi, hắn lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi hung hăng tự vả vào miệng mình một cái.
“Lão già chết tiệt, già như vậy rồi mà ánh mắt còn không ra sao.”
Một đội hộ vệ kỵ binh cùng Trương Hoán nhanh chóng phi theo hướng thị trấn Thiên Bảo, vừa rồi Hoàng huyện lệnh nói cho hắn biết, có một thương đội người Đảng hạng từ Tây Vực trở về đang nghỉ chân tại thị trấn Thiên Bảo, lạc đà có ngàn con, có khoảng hơn bốn trăm người.
Đây là thương đội lớn nhất Trương Hoán gặp được từ khi làm chủ Hà Tây cho đến nay, điều này có ý nghĩa đặc thù, thương đội không chỉ bổ sung những vật tư thiếu hụt ở Hà Tây, hơn nữa còn có ý nghĩa to lớn hơn nữa, đó là khôi phục con đường tơ lụa trước kia, điều này mang đến cơ hội rất lớn bổ xung chỗ yếu kém cho Vũ Uy quận.
Tuy nhiên Trương Hoán đặc biệt còn muốn biết những tin tức có liên quan tới Thổ Phiên.
Người Đảng Hạng chủ yếu phân bố tại hai nơi là phía Nam và phía Bắc, Một là Kiếm Nam, quận Tùng Đẳng, một là ở phía quan nội kéo dài tới An quận, một đường thẳng tới vùng Thuận Hóa, sau sự kiện loạn An Sử, người Thổ Phiên đã nhân cơ hội chiếm lĩnh Kiếm Nam, quận Tùng Đẳng, đại bộ phận người Đảng Hạng đều dời đến quận Thuận Hóa, Đường Túc Tông Lý Hanh đã bố trí lại phủ đô đốc Khánh Châu, dùng nó để cai trị người Đảng Hạng.biglove
@by txiuqw4