sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 180: Mài Đao Thương

Lý Hoành Thu nhếch miệng cười một tiếng: “Ta có tính vào đây không?”

“Ngươi không tính vào đó” Trương Hoán đấm hắn một cái cười nói: “Ngươi nếu biểu hiện tốt tương lai ta sẽ gả công chúa Đại Đường cho ngươi làm thiếp!”

“Bộp!” một tiếng, La huyện lệnh bỗng vung tay vỗ vào gáy mình một cái, lẩm bẩm nói: “Sao ta lại ngu xuẩn vậy nhỉ?

“Các ngươi bảo ta đi Hà Tây chịu tội?”

Bên trong đại doanh người Đảng Hạng, Thác Bạt Thiên Lý lạnh lùng đám quý tộc Đảng Hạng trong phòng. Quyết định tập kích Lưu Sa Hà là bọn hắn đưa ra, rồi cuối cùng thì lại bắt chính mình đi chịu tội, nhưng lại không thể mang binh đi. Hừ! Chính mình một khi đi thì liệu có thể trở về hay không vẫn còn là vấn đề. Nếu như may mắn trở về, vậy chính mình có thể còn lại cái gì đây? Dụng tâm ác độc trong đó không cần nói cũng biết.

Thác Bạt Hỉ thấy bầu không khí căng thẳng bên trong lều lớn liền cười cười hoà giải: “Thực sự không phải là chúng ta nhất định bắt ngươi phải đi, mà là đối phương chỉ rõ là muốn ngươi đi. Vạn Lý nói Trương Hoán có thể biết ngươi, ta nghĩ có lẽ là khi ngươi đến Vũ Uy thì nói cho hắn gì đó đi!”

“Rốt cuộc là ngươi nói gì cho hắn?” Thác Bạt Thiên Lý từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đại ca Thác Bạt Vạn Lý gần đó. Hai người bọn họ tuy là anh em, nhưng không phải do cùng một mẹ sinh ra. Trên con đường tranh đoạt Đảng Hạng vương thì bọn họ là thiên địch của nhau.

Thác Bạt Thiên Lý có năng lực rất mạnh, đã bộc lộ tài năng. Mặc dù hắn từng cống hiến không ít cho người Đảng Hạng, ví dụ như lần đi Tây Vực buôn bán mậu dịch liền giải quyết nguy cấp cho người tây Đảng Hạng, nhưng quý tộc Đảng Hạng lại không có mấy người thích hắn. Nhất là hắn vừa làm con nuôi của Thác Bạt Duyệt không được mười ngày liền xảy ra chuyện Thác Bạt Duyệt chết đột ngột. Mặc dù không có chứng cớ gì, nhưng hắn là mối hiềm nghi lớn nhất, về điểm này cũng không thể phủ nhận.

Mà Thác Bạt Vạn Lý lại hoàn toàn trái ngược, tính cách hắn hiền hoà, giỏi về khiêm tốn kết giao với các quý tộc khác. Ở hắn không nhìn thấy khí thế gây sự với ai. Hắn cũng đối xử tử tế để khống chế nô lệ, đó là nguyên cớ hắn được lòng người Đảng Hạng.

Hắn thấy Thác Bạt Thiên Lý tỏ ra khí thế bức người thì cũng lạnh lùng cười một tiếng, không cam lòng chịu yếu thế: “Ta có thể nói gì cho hắn. Phụ thân chỉ để ngươi bắt người cướp của bắt chút lao công thì còn có khả năng. Nhưng ngươi lại tự cho phép tiến hàng trăm dặm đánh lén quân doanh làm lớn chuyện, cố ý gây mâu thuẫn giữa chúng ta cùng Hà Tây. Đây chẳng lẽ không đúng là trách nhiệm của ngươi sao? Chẳng lẽ không phải chính ngươi đi nhận lỗi sao?”

Hắn nói một câu này làm cho toàn trướng ồ lên, tất cả mọi người đồng loạt căm tức Thác Bạt Thiên Lý. Thác Bạt Hỉ cũng ngồi không yên, hắn trầm giọng nói: “Thiên Lý, ngươi cần nói mọi chuyện cho rõ ràng.”

“Một bọn chuột nhắt vô năng, các ngươi cho là chịu yếu thế thì Trương Hoán sẽ bỏ qua các ngươi sao?” Thác Bạt Thiên Lý lạnh lùng đặt ra một câu hỏi rồi xoay người bước dài rời khỏi doanh trướng.

Trong đại trướng hoàn toàn im lặng. Không ai đáp lại thái độ vô lễ của Thác Bạt Thiên Lý, cũng không có người nào tỏ vẻ phẫn nộ. Mỗi người đều mặt mũi u ám không nói một lời, nhưng chính là loại im lặng dần dần làm cho Thác Bạt Hỉ bắt đầu sợ hãi. Hắn biết chính mình mà không xử lý thích đáng chuyện này, chỉ sợ tây Đảng Hạng sẽ sụp đổ tới nơi.

Hắn trầm tư một lúc lâu rồi dứt khoát hạ quyết tâm. Hắn liếc mắt nhìn mọi người rồi quay đầu về phía Thác Bạt Vạn Lý mà bảo: “Như vậy, con lại phải khổ cực đi một chuyến, lại cùng hắn nói chuyện thật tốt. Tự trong lòng con cũng biết, chỉ cần là điều kiện chúng ta làm được thì cũng có thể đồng ý.”

Thác Bạt Vạn Lý khom người thi lễ rồi liền lui xuống. Hắn vừa đi thì Thác Bạt Hỉ liền lập tức sai người xem kỹ trong trướng môn rồi hắn nói khẽ với mọi người: “Chúng ta thương lượng một việc, nên xử trí Thác Bạt Thiên Lý như thế nào. Các ngươi coi như ta không có đứa con trai này.”

Thác Bạt Vạn Lý có hơn mười người tùy tùng hộ tống đi một mạch về phía nam. Một ngày kia, đám người bọn họ đi tới địa giới Hà Tây. Mặt trời sắp lặn đỏ như máu, ánh chiều tà lành lạnh soi chênh chếch trên Qua Bích Than liếc mắt nhìn không thấy giới hạn lộ ra vẻ thê lương khác thường. Từ xa, một đội mấy trăm người kỵ binh quân Đường chạy nhanh đến.

Khi toán người ngựa chạy đến trước mặt, một người Giáo úy quân Đường đột nhiên nhận ra Thác Bạt Vạn Lý “ Đô đốc chúng ta đặc phái chúng ta đến hộ vệ sứ giả Đảng Hạng, nhưng sao chỉ có Đại Vương Tử?”

Thác Bạt Vạn Lý cũng chắp tay cười nói: “Đúng vậy!”

“Đô đốc chúng ta hai ngày này đang thị sát doanh trại Lưu Sa Hà cách đây không xa.”

Kỵ binh quân Đường hộ vệ chu đáo cho Thác Bạt Vạn Lý đi về hướng nam. Nhưng chỉ đi không được ba mươi dặm thì Thác Bạt Vạn Lý đột nhiên nhìn thấy đại doanh quân Đường. Nơi này cách Lưu Sa Hà có hơn mười dặm, Trương Hoán như thế nào mà lại ở đây?

Thác Bạt Vạn Lý không khỏi sửng sốt, hắn quay đầu mãnh liệt về hướng Giáo úy quân Đường mà nhìn. Đối phương lại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn “ Đô đốc chúng ta chờ ngươi đã lâu.”

Nhiệt độ ban ngày của Qua Bích Than có thể nướng chín trứng gà, nhưng đến ban đêm thì nhiệt độ lại giảm mạnh. Dòng địa nhiệt lớn tỏa ra từ Qua Bích Than làm bốc lên một tầng sương mù mịt. Nó giống như một cái khăn bông cũ làm cho ánh trăng cũng trở nên mông lung để lộ ra một màu đỏ sậm quỷ dị.

Trên một mảnh đất trống dưới chân Nam Sơn ở cách chỗ người Đảng Hạng tụ tập ước hai mươi dặm, năm nghìn thiết kỵ sắp hàng chỉnh tề. Bọn họ như một đàn sói hoang khổng lồ, ánh mắt lạnh lùng để lộ ra khí tức tử vong. Bọn họ là một đội quân chánh quy nhất, có quân kỷ nghiêm ngặt và cảm giác vinh dự mãnh liệt. Bọn họ mang đến cho dân chúng Hà Tây sự an toàn và sung sướng, nhưng bọn hắn lại mang tới cho kẻ địch và dị tộc sự chém giết tàn khốc. Lúc này đó là một đội quân ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh hòa hợp cả thiên sứ và ma quỷ trong mình.

Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của chủ soái. Âm thanh trầm thấp của Trương Hoán hơi khàn khàn mà lạnh thấu xương vang lên trong gió bắc “ Trước khi tiêu diệt kẻ địch chống cự, không cho phép cưỡng hiếp nữ nhân! Không cho phép cướp đoạt tiền của! Bất luận kẻ nào, cho dù là người già hay trẻ con, chỉ cần bọn họ chống cự thì đều giết chết!”

Một hồi gió núi lướt qua, núi rừng rung động xào xạc. Hai tên thám báo phi ngựa chạy tới “ Bẩm báo đô đốc, trong doanh của người Đảng Hạng đã phát sinh rối loạn, có ánh lửa cùng tiếng kêu khóc.”

Trương Hoán nhìn chăm chú vào phương bắc đen sẫm mà lạnh lùng cười một tiếng, thời cơ xuất binh đã đến. Mắt của hắn từ từ nheo lại, hắn thấy mấy vạn nô lệ Đảng Hạng đã thuộc về Trương Hoán hắn.

“Sát!” Một mệnh lệnh ngắn ngủi từ làn môi mím căng của hắn phát ra, năm nghìn thiết kỵ chợt phát động không một tiếng động. Trong bóng tối lấy một loại khí thế không thể cản nổi nhằm hướng đại doanh Đảng Hạng đang toán loạn mà lao đi.

Di chuyển đến Hà Tây mấy vạn người Đảng Hạng này chỉ có thể nói là một sự kiện ngẫu nhiên trong quá trình Trương Hoán đi dọc Hà Tây. Tựa như hắn trong khi đi đường nhặt được một thỏi vàng. Mặc dù chỉ là khoản tiền có được ngoài ý định, nhưng đối với Hà Tây dân cư thưa thớt, lực lượng cày ruộng rất ít thì mấy vạn nô lệ Đảng Hạng này không nghi ngờ là một khoản kiếm được thật lớn. Rất nhiều khoản tích luỹ ban đầu thường thường là bất nghĩa và đẫm máu tanh.

Đại doanh người Đảng Hạng đã là một chốn hỗn loạn. Ý đồ của lão quý tộc Thác Bạt Minh muốn phát động quý tộc Đảng Hạng giết Thác Bạt Thiên Lý trước bị bại lộ. Thác Bạt Thiên Lý ra tay trước giết chết Thác Bạt Minh cùng với ba tên quý tộc khác đồng thời chia quân ra hai nơi. Hắn tự mình dẫn hai ngàn người vây công thành nhỏ Yến Nhiên, mà đội quân khác thì chặn Thác Bạt Hỉ đến đây cứu viện.

Hắn đồng thời tung ra lời đồn, công bố hai tên quý tộc người Đảng Hạng đã đầu hàng Dã Lợi Bình, muốn cưỡng ép Đại vương đi sang đông. Các loại tin tức lan truyền trong doanh người Đảng Hạng. Bọn họ tự mâu thuẫn để trong đêm đen bùng phát đại loạn. Nhưng đối với người Đảng Hạng bình thường, bọn họ chủ yếu chỉ bảo vệ tánh mạng nữ nhân cùng con cái của mình. Bọn họ kéo theo cả nhà bỏ chạy tứ tán, tìm kiếm chỗ an toàn.

Một góc đại doanh bị hỏa tiễn gây ra đám cháy lớn, trong gió phần phật thế lửa nhanh chóng bùng lên, khắp nơi là chiến mã hí vang, ánh đao bóng kiếm như mưa bay đầy trời.

Nhưng đúng lúc này, không ít binh lính Đảng Hạng đều đột nhiên ngừng chém giết. Dường như bọn họ nghe thấy một loại âm thanh quái dị, hệt như dã thú đi tìm mồi gầm gừ mà cũng lại giống như dòng sông lớn gào thét khi phá vỡ đê. Trong nháy mắt, hệt như sấm sét giáng xuống đất bằng, mấy ngàn kỵ binh đen nhánh giống hồng thủy làm vỡ đê gào thét rồi lao nhanh, hệt như núi tan tuyết lở mà ập vào trong đại doanh người Đảng Hạng. Lưỡi đao lạnh lùng lướt qua, máu tươi bay lên, đầu người liên tục rơi xuống đất.

Nơi nào kỵ binh Tây Lương phóng qua, thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông. Đâu đâu cũng là một trận khóc thét, tiếng kêu la, không có thương hại, chỉ có chém giết vô tình. Trong nháy mắt toán kỵ binh liền mở một đường máu, mũi đao nhỏ giọt máu tươi chỉ thẳng đến thành nhỏ Yến Nhiên.biglove


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx