sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 181: Ác Chiến Hội Tây Bảo

Thác Bạt Thiên Lý sợ ngây người, mặc dù hắn biết người Đảng Hạng và quân Đường Hà Tây tất có một trận quyết chiến. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới quân Đường lại đúng vào lúc này đột nhiên đánh tới. Nắm thời cơ thật khéo, thời cơ chiến đấu nắm bắt chuẩn làm cho sau lưng Thác Bạt Thiên Lý sinh ra trận trận ớn lạnh. Đột nhiên hắn ý thức được, hắn kỳ thật đã sớm là cá nằm trên thớt của Trương Hoán. Cái gì mà chịu nhận lỗi, cái gì mà cho phép trả tiền, tất cả đều là biểu hiện giả dối để mê hoặc bọn họ. Trương Hoán thậm chí ngay cả con tin bị bắt đi đều không quan tâm.

Thác Bạt Thiên Lý biết người Đảng Hạng đã bại, bọn họ không có khả năng lại tổ chức nổi cuộc chống cự hữu hiệu nào. Hắn quyết định thật nhanh, quay đầu ngựa chỉ huy mấy trăm thân vệ liều mạng bỏ chạy về hướng bắc. Lúc gần đi còn không quên mang phu nhân Như Ý.

Ngay khi Thác Bạt Thiên Lý vừa mới đào tẩu, hơn hai nghìn quân Đường cũng đã đánh tới. Khí thế của bọn họ như sóng to gió lớn không thể não cản, ầm ầm đẩy cửa lớn ra. Dòng sắt thép đen trong khoảnh khắc liền lọt vào tòa thành trì nho nhỏ này.

Thác Bạt Hỉ đứng trên tường thành kêu gọi ông trời. Trong cơn tuyệt vọng cuối cùng của hắn, đột nhiên hắn nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa. Dưới ảnh lửa lúc sáng lúc tối, hắn lạnh lùng nở nụ cười tràn ngập trào phúng. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Trương Hoán, nhưng cũng là một lần cuối cùng.

Trời dần dần sáng, việc giết hại người Đảng Hạng cũng dần dần đình chỉ. Đại doanh Đảng Hạng đã thành một đống hỗn độn, một số binh lính quân Đường đang kiểm kê tiền tài, bò dê, các loại vật phẩm lều trại linh tinh. Còn một số người Đảng Hạng khác thì dưới sự giám thị của quân Đường chôn cất thi thể. Nhưng càng nhiều hơn là những đội nam nữ Đảng Hạng xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi. Nữ nhân ôm trẻ nhỏ, nam nhân thì cúi đầu bị quân Đường áp giải chậm rãi đi về hướng nam. Bọn họ kết thành từng đoàn, dìu già dắt trẻ, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Thỉnh thoảng có tên quân Đường lại lôi nam nhân thân thể mập mạp, quần áo sáng bóng ra khỏi hàng.

Trương Hoán có mấy trăm thân vệ vây quanh đang đứng ở trên một gò đất lạnh lùng nhìn đội ngũ như dòng nước lũ. Lúc này, một người văn thư trong quân chạy lên gò đất bẩm báo với Trương Hoán: “Khởi bẩm đô đốc, chúng ta tổng cộng bắt được hơn ba vạn tám ngàn người Đảng Hạng, có hơn một ngàn kỵ binh Đảng Hạng khác chạy trốn về hướng bắc.”

Trương Hoán gật đầu, không phát hiện ra bóng dáng của Thác Bạt Thiên Lý. Kẻ đào tẩu hẳn chính là hắn. Trương Hoán do dự một lúc liền hỏi: “Còn tình hình những lao công bị bắt đi đãi vàng như thế nào?”

“Ở trong loạn quân đã chết hơn một trăm phụ nữ, còn lại toàn bộ mạnh khỏe.”

“Được! Trong nữ nhân Đảng Hạng chọn hơn một trăm người trẻ tuổi làm bồi thường cho người nhà người chết. Mặt khác, tất cả lao công bị bắt đãi vàng cho mỗi người hai mươi quan tiền.”

“Tuân mệnh!” Văn thư tự đi chấp hành mệnh lệnh của Trương Hoán.

Lúc này, Trương Hoán thấy không ít người già cùng trẻ nhỏ đều đi lại khó khắn liền quay đầu lại căn dặn binh lính phía sau: “Dành ra một số xe ngựa, mời những người già cùng trẻ nhỏ đều ngồi lên đi. Mặt khác cử người ghi danh sách cho bọn họ. Cần tận lực thu xếp để người nhà bọn họ đoàn tụ, biết không?”

Thân binh lĩnh mệnh đang muốn rời khỏi thì Trương Hoán đột nhiên gọi hắn lại “ Nói cho Lận Cửu Hàn, tất cả quý tộc Đảng Hạng cùng con cái bọn họ đều giết chết, một người cũng không tha.”

Trong tháng bảy năm Tuyên Nhân thứ hai, năm nghìn quân thiết kỵ Tây Lương đang đêm tập kích đại doanh người đông Đảng Hạng. Chém giết hơn vạn người Đảng Hạng, đồng thời bắt được bốn vạn nam nữ Đảng Hạng đã áp giải tới Hà Đông làm nô. Trong số hơn trăm quý tộc Đảng Hạng bị bắt được, ngoại trừ Đại Vương Tử Thác Bạt Vạn Lý thì lưu lại để sử dụng sau này, còn lại đều xử tử. Rất nhiều năm sau, chi người Đảng Hạng này tuyệt đại đa số đều cải tịch là Hán. Từ đó, một chi đông Đảng Hạng hình thành do nội bộ người Đảng Hạng chia rẽ đã hoàn toàn bị diệt.

Nhưng ngay khi Trương Hoán tiêu diệt người đông Đảng Hạng, tình thế Hội Tây Bảo cũng chợt căng thẳng lên.

Làn sương mù mỏng manh bao trùm Hội Tây Bảo.

“Tùng! Tùng! Tùng!!” Tiếng trống tiến công ầm ầm lúc bình minh vang vọng đến tận chân trời. Tập trung đến đây có người tộc Thổ Phiên, người Khương, người Đảng Hạng cùng với nô lệ người Hán tổng cộng bốn vạn người giống như đại dương đen ngòm đang từng đợt từng đợt tiến quân về phía Hội Tây Bảo.

Đây là bốn vạn quân do lão tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên chỉ huy. Bọn họ cũng không phải chủ lực của người Thổ Phiên, mà là tân binh người Thổ Phiên thử dò xét đối với Hà Tây. Hoặc là có thể nói người Thổ Phiên cũng không coi trọng Trương Hoán, mục tiêu lần này của bọn họ là chiếm lĩnh tòa thành chắc chắn này để làm bàn đạp cho tộc Thổ Phiên tiến công Lũng Hữu.

Nếu như từ Ô Sao Lĩnh cao cao mà nhìn xuống phía dưới, xuyên qua làn sương mù khi hợp khi tan, bốn phương trận thật lớn liền giống như bốn tấm vóc màu xám đen trải ra trên bãi bùn Hoàng Hà rộng chừng mười dặm. Cả trận thế ngược xuôi chập chùng tựa như bị gió nhẹ lướt qua mà đong đưa.

Chủ tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên đã là đối thủ lâu năm của quân Đường. Trong thời kỳ Thiên Bảo hắn đã nhiều lần giao tranh cùng các Đại tướng như Ca Thư Hàn, Phong Thường Thanh. Hiện tại lão đã gần bảy mươi tuổi, nhưng lưng lão vẫn chưa còng, một đôi mắt sắc bén như của chim ưng lộ ra vẻ đầy kinh nghiệm.

Đối với Tổng đốc Hà Hoàng mới nhậm chức này, ngay khi Trương Hoán bắt đầu xây dựng Hội Tây Bảo thì lão liền nhiều lần dâng thư lên Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán yêu cầu xuất binh ngăn cản xây dựng Hội Tây Bảo. Nhưng lúc ấy trọng tâm chiến lược tộc Thổ Phiên là tại An Tây. Tể tướng Thượng Kết Tức phản đối dụng binh về phương đông vì lo lắng sẽ làm cho quân Đường cùng Hồi Hột liên minh.

Mã Trọng Anh vì phải tập trung lương thực cung ứng cho An Tây nên cũng đành ngừng ý nghĩ tiến công Hội Tây Bảo. Mãi cho đến lúc chiến sự An Tây dần dần ổn định, ánh mắt của lão lại một lần nữa quay về phía Hội Tây Bảo, tập kết bốn vạn quân phụ trợ tộc Thổ Phiên để tấn công qui mô Hội Tây Bảo.

Mã Trọng Anh đầy kinh nghiệm sa trường, lão hiểu rằng phải biết người biết ta thì mới có thể bách chiến bách thắng. Cho nên lão cũng không lập tức đem toàn bộ binh lực vào trận, mà là trước hết phái ra một vạn quân tiến hành thử dò xét. Thăm dò binh lực quân Đường và tìm kiếm nhược điểm trong phòng thủ thành.

Một vạn liên quân Hà Hoàng nhịp nhàng hô khẩu hiệu ngắn. Những đội binh lính bước đi mạnh mẽ về phía tòa thành cách đó ba dặm. Ở giữa bọn họ, mấy chục giá thang trên những bánh xe gỗ thật lớn đang chậm rãi lăn lên trước. Tiếng trống vang lên từng hồi, nặng nề mà rung động lòng người.

Trên tòa thành, Lý Hoành Thu mặt mũi tối sầm, hắn trước sau không hạ lệnh châm Phong Hỏa Đài. Bốn vạn người, chỉ nhiều hơn một vạn so với hắn dự liệu. Hắn không sợ hãi. Mặc dù chỉ có ba nghìn quân coi giữ, nhưng hắn có được vũ khí phòng thủ sắc bén nhất, còn có tường thành kiên cố nhất. Hắn tin chắc chính mình có thể làm cho quân địch nuốt hận dưới thành Hội Tây Bảo.

Ba nghìn quân coi giữ trải ra trên tường thành dài vài dặm. Ngoài bọn họ ra, hai nghìn hộ binh lính bên trong thành có gần năm nghìn người đều bị động viên. Bọn họ vận chuyển mũi tên, vận chuyển đá hộc giống như đàn kiến luôn bận rộn. Mấy trăm giá phóng đá đã chuẩn bị sẵn sàng, những sợi dây căng lên phát ra âm thanh rin rít.

Ở trong thành có một đám người đặc biệt đứng bên cạnh huyện nha, ước hơn một trăm người ai nấy đều có vẻ căng thẳng. Bọn họ đều là sĩ tử không đỗ từ Thục Trung tới tìm kiếm cơ hội phát triển tại Hà Tây. Vừa qua Hoàng Hà đến Hội Tây Bảo nghỉ ngơi thì không ngờ đụng phải trận chiến này.

Nhưng tại một góc ngoài cùng có một nhà đứng gồm ba nữ nhân cùng hai nam nhân. Trong đó một thiếu phụ vẫn còn ôm một đứa con ước hơn một tuổi.

Nữ trung niên kia ra sức túm một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy màu đỏ lựu không cho nàng lên thành trợ chiến “ Bình Bình, con là một nữ nhân thì làm sao có thể lên thành đánh giặc. Nếu như con xảy ra chuyện gì thì ta làm thế nào mà ăn nói với cha con?”

Mấy người này chính là người nhà Lâm Đức Long từ Thục quận tìm nơi nương tựa ở Hà Tây. Hai nam nhân thì một người là Lâm Đức Kỳ rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm, một người là con mọt sách Lâm Tri Ngu lại thi rớt lần nữa. Thiếu phụ ôm đứa bé là vợ hắn, nữ nhân trung niên là Dương Ngọc Nương vợ của Lâm Đức Long. Còn thiếu nữ trẻ tuổi mà nàng kéo giữ tất nhiên chính là Bình Bình của chúng ta, một cô gái lỡ thì cho đến nay còn chưa xuất giá.

Lâm Bình Bình sau khi nhận Sở Hành Thủy làm cha nuôi thì sống tại Quảng Lăng nửa năm. Vốn không có thói quen của tiểu thư nhà quan ưa cuộc sống không có tự do mà nàng quay về Thục quận, kết quả mẫu thân lại bức nàng xuất giá. Nàng dứt khoát mang theo Tam thúc đi du ngoạn Nam Chiếu. Ở nơi này nàng biết một người tuổi còn trẻ khôi ngô tuấn tú người Nam Chiếu nên suýt nữa nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nhưng đột nhiên phát hiện người thanh niên này g là Vương Tử Nam Chiếu thì nàng không muốn gia nhập Vương Cung nên liền lại rời khỏi Nam Chiếu mà trở về Thục quận. Lúc này cha đã gởi thư bảo bọn họ chuyển đến Vũ Uy, Lâm Bình Bình liền đi theo mẹ và anh trai tới Hà Tây.biglove


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx