Trầm tư một lúc lâu, Thôi Viên mới từ từ nói: “Ngươi hiện tại liền đi một chuyến Bùi phủ thẳng thắn nói cho Bùi Tuấn, Thôi gia tại chiến dịch Thục Trung tổn thất thảm trọng, lần này trợ giúp Lũng Hữu Thôi gia liền không tham gia. Mặt khác, để phòng ngừa người tộc Thổ Phiên từ Phượng Tường đánh vào Quan Trung ta quyết định điều hai vạn quân Hà Đông bổ sung cho binh lực Phượng Tường. Nói hắn xem xét cho quân đội đi qua Đồng Quan.”
Đêm dần khuya, không ít người Trường An đều tiến vào mộng đẹp. Bên trong Trường Thành hoàn toàn yên tĩnh. Đột nhiên, tiếng vó ngựa kịch liệt trên đường Chu Tước vang lên bất chợt, hơn mười thớt chiến mã từ cửa Minh Đức nhằm hướng này điên cuồng phi đến. Đây là một nhóm mười người của Bùi Minh Viễn trải qua ba ngày ba đêm không ngừng chạy gấp phi về Trường An. Hắn là được Bùi Oánh dặn bảo, đặc biệt cầu cứu với cha.
Chiến mã quay đầu chạy băng băng vào Tuyên Nghĩa phường, chỉ chốc lát liền đến Bùi phủ. Từ xa, Bùi Minh Viễn liền nhìn thấy trước phủ vô số người đứng, cha mình đứng ở trước bậc thang tựa hồ là đang tiễn khách. Hắn cho ngựa chạy chậm lại từ từ tới gần cửa phủ. Lúc này hắn đã nhìn rõ, cha mình đang cung tiễn Hữu Tể Tướng Thôi Ngụ. Bùi Minh Viễn dứt khoát dừng ngựa lại chờ Thôi Ngụ lên xe ngựa chạy đi thật xa thì hắn mới thúc ngựa tiến lên.
Bùi Tuấn vừa mới cùng Thôi Ngụ đàm phán xong xuôi phương án cứu viện Lũng Hữu lần này. Triều đình xuất tiền xuất lương, mà Bùi gia từ Hà Đông xuất binh vượt qua Hoàng Hà cứu viện Lũng Hữu. Đổi lại, Bùi Tuấn đồng ý hai vạn quân Thôi gia tại Hà Đông đi qua Đồng Quan đến đóng tại Phượng Tường.
Ngay khi Bùi Tuấn mỉm cười tiễn đưa Thôi Ngụ vừa muốn xoay người vào phủ, lão đột nhiên nếu có dự cảm bèn quay ngoắt đầu một cái, liền bống nhiên phát hiện con của mình Bùi Minh Viễn mang theo vài tên tùy tùng đang đứng ở ngoài hai mươi bộ. Toàn thân hắn cát bui mệt mỏi, trên mặt đầy vẻ tiều tụy.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Bùi Tuấn mới mỉm cười nói: “Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, con hẳn là sẽ mau trở về thôi.”
Bùi Minh Viễn tiến lên vài bước quỳ xuống trước cha “ Hài nhi Minh Viễn, tham kiến phụ thân.”
Bùi Tuấn gật đầu “ Đứng lên đi!”
Lão liếc mắt qua, chỉ thấy cách đó không xa phía sau Bùi Minh Viễn có một người đứng, tuổi gần năm mươi mặc áo trường bào nhà nho, ba chòm râu bạc trắng phất phơ trước ngực, ánh mắt trong sáng, không giống như là bộ dáng của tùy tùng. Hơn nữa mặt mày lại mơ hồ có trong trí nhớ. Lão nao nao hỏi Bùi Minh Viễn: “Vị này là ai?”
Không đợi Bùi Minh Viễn trả lời, người kia liền chủ động tiến lên thi lễ “ Tại hạ Hồ Dong, là phụ tá của Trương Đô đốc, tham kiến Bùi Tướng quốc.”
“Hồ Dong?” Bùi Tuấn đem tên này đọc mấy lần, lại nghi ngờ hỏi han: “Chúng ta tựa hồ đã từng gặp mặt?”
Hồ Dong mỉm cười đáp: “Tại hạ tên là Dong*, tên cũng bình thường như ý nghĩa. Tướng Quốc nói gặp qua ta, trên thực tế là bởi vì tướng mạo ta nguyên do rất đại chúng tầm thường.” * Dong: chuông lớn (một loại nhạc cụ thời cổ)
“Tiên sinh thực tài ăn nói.” Bùi Tuấn mỉm cười, liền không hề hỏi nhiều nữa mà đưa bọn họ đi vào thư phòng của mình.
Đi tới cửa thư phòng, Hồ Dong sợ hãi nói: “Tại hạ chỉ là một người thứ dân, sao dám tiến vào thư phòng của Tướng Quốc, ta ở ngoài cửa chờ.”
“Tiên sinh thật sự là thứ dân sao?” Bùi Tuấn nheo lại ánh mắt cười nói: “Năm đó Hồ An Nhiên là quan đã bái Thái Tử làm chủ, là hàm tứ phẩm. Ta khi đó cũng chỉ là Hộ Bộ thị lang, so sánh tiên sinh vẫn còn thấp hơn nửa phẩm!”
Hồ Dong thấy lão nhận ra mình bèn cả cười nói “ Vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bùi Tuấn lại liếc liếc Bùi Minh Viễn, thấy hắn đứng ở cửa, liền cười nhạt nói: “Ngươi tuy là con của ta. Nhưng ngươi hiện tại là phán quan trong quân Trương Hoán. Công việc là trước hết, ngươi cũng ngồi đi!”
Bùi Minh Viễn không nói thêm gì, liền ngồi xuống, hai nha hoàn dâng trà cho bọn họ. Bùi Tuấn đi thẳng vào vấn đề liền nói: “Trước tiên là nói về tình hình mới nhất của Lũng Hữu.”
Bùi Minh Viễn cúi người vái cha rồi nói: “Lần này dân tộc Thổ Phiên tấn công quy mô cực lớn là do Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán tự mình cầm quân, chúng có hơn mười vạn binh lực. Từ đó có thể thấy được dân tộc Thổ Phiên có ý định đã lâu. Theo tình báo mới nhất, đại quân tộc Thổ Phiên hiện tại đang đóng thuyền ở Hội quận bờ bên kia Hoàng Hà. Một khi thuyền chế tạo xong thì bọn họ liền dọc theo sông đi xuống tiến công Lũng Hữu.”
Bùi Tuấn nâng chung trà lên uống một hớp, vẻ mặt không lộ điều gì lại hỏi: “Vậy Lũng Hữu hiện tại có bao nhiêu quân đội? Chuẩn bị đối phó đại quân tộc Thổ Phiên như thế nào?”
Bùi Minh Viễn cùng Hồ Dong nhìn nhau, hắn liền dè dặt đáp: “Ở Lũng Hữu có bảy vạn quân lính. Chủ yếu bố trí tại Hội quận cùng quận Kim Thành.”
Bùi Tuấn lại cười lạnh một tiếng mà nói: “Con ta cần gì phải gạt ta vậy? Trương Hoán báo lên triều đình tổng cộng có mười hai vạn quân. Tại Hà Tây hai vạn, Vũ Uy bị chiếm đóng thì cơ hồ toàn quân bị diệt. Trương Hoán viễn chinh Hà Hoàng lại mang đi sáu vạn, vậy hiện tại cũng còn bốn vạn người. Hơn nữa phần lớn là quân mới, chẳng lẽ Trương Hoán gạt triều đình chiêu mộ tư quân sao?”
“Tướng Quốc chỉ biết một mà không biết hai.” Hồ Dong cũng chắp tay cười nói: “Đô đốc chúng ta biết rõ tộc Thổ Phiên tàn bạo nên mời dân chúng tự bảo vệ mình, liền trong quân hộ thực hành thao luyện Dân Đoàn. Vừa rồi Minh Viễn nói có thêm ba vạn người, kỳ thật chính là Dân Đoàn vừa mới trang bị, không phải quân đội chính qui.”
Bùi Tuấn gật đầu “ Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng Trương sứ quân cũng có đủ binh lực, phái hai vị đến đây là không cần triều đình viện trợ nữa?”
“Tướng Quốc nói đùa. Đô đốc chúng ta đang ở Hà Hoàng, hiện tại Lũng Hữu tình thế khẩn cấp, chúng ta khó có thể ngăn cản đạo quân lang sói dân tộc Thổ Phiên, phu nhân đặc phái chúng ta hướng triều đình cầu cứu.”
Bùi Tuấn do dự chỉ chốc lát, liền từ từ nói: “Mới vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy, ta cùng với Thôi tướng quốc đặc biệt thương lượng chuyện này. Chúng ta nhất trí cho rằng hiện tại chiến lược trọng tâm của dân tộc Thổ Phiên đã là đông di. Sau này chiến sự sẽ thường xuyên phát sinh, vẻn vẹn dựa vào một mình Trương Hoán chỉ sợ khó có thể ngăn cản. Cho nên triều đình sẽ lại bổ nhiệm thêm Sóc Phương Tiết Độ Sứ, Trương Hoán không cần kiêm nhiệm nữa.”
Hồ Dong một hồi lâu không nói gì, hắn biết sẽ có hậu quả này. Nếu như Thôi, Bùi hai người không thừa dịp lúc yếu mà vào thì đó mới là chuyện khó có thể tin nổi việc. Đây đích thực là đấu tranh chính trị, không có nhân từ thương hại gì cả. Nói cho cùng thì là thực lực không bằng người, điểm này tất cả bọn họ trước đây đến đây cũng đã nhất trí. Chỉ cần giữ được riêng Lũng Hữu, còn những nơi khác cũng chỉ có thể từ bỏ. Trên thực tế thì điều này đã không phải chỉ do bọn họ nữa rồi.
Nghĩ vậy, Hồ Dong cùng Bùi Minh Viễn trao đổi một ánh mắt, Hồ Dong dứt khoát nói: “Vậy cứ làm như Tướng Quốc nói!”
“Tốt! Chúng ta đây một lời đã định.” Bùi Tuấn đứng lên nghiêm nghị nói: “Lũng Hữu là Đại Đường Quốc thổ chúng ta, chống cự ngoại địch là việc nội bộ của triều đình. Nội các đã ra quyết định, Thái Hậu cũng đã hạ chỉ triều đình xuất binh cứu viện Lũng Hữu. Hai vị dọc đường khổ cực, mời cứ nghỉ ngơi đi!”
Hai người Bùi Minh Viễn cùng Hồ Dong đi rồi, Bùi Tuấn vẫn đứng ở phía trước cửa sổ trầm tư. Năm đó lão để Trương Hoán đi Hà Tây, chính là hy vọng Trương Hoán có thể trở thành nguyên nhân bại vong của Vi gia, là tạo ra cơ hội cho chính mình tây tiến. Trương Hoán cũng không làm lão thất vọng, vẻn vẹn thời gian hai năm liền đuổi được Vi Ngạc. Lần này dân tộc Thổ Phiên đông xâm cùng Trương Hoán tây chinh Hà Hoàng lại tạo ra cho mình cơ hội ngàn năm một thuở. Lão liền có thể danh chánh ngôn thuận tiến chiếm vùng đất phương bắc.
Nhưng điều làm Bùi Tuấn kỳ quái chính là Thôi Viên lại từ bỏ cơ hội lần này, không ngờ để mặc hắn tây tiến. Điều này cùng tác phong trước đây của Thôi Viên là không hợp. Lão ta hoàn toàn có thể qua sông tây tiến, cơ hội lần này dân tộc Thổ Phiên đông xâm cũng như chia nhau một bát canh, nhưng cuối cùng lại chỉ cần điều kiện bổ sung quân cho Phượng Tường. Chẳng lẽ lão ta không biết con đường vượt qua Hoàng Hà cũng có thể đi đến quận Khai Dương bổ sung quân cho Phượng Tường sao?
Xét cho cùngnếu như không có cơ hội lần này dân tộc Thổ Phiên đông xâm, chẳng lẽ Thôi gia nhà lão ta cũng không có thể bổ sung quân cho Phượng Tường sao? Bọn họ hoàn toàn có thể mượn đường Uyển Tây đi Hán Trung để cuối cùng đến Phượng Tường. Vương gia, Vi gia đều sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho lão ta, nhưng dường như Thôi Viên cũng không hiểu điểm này.
“Không đúng! Việc này nhất định có vấn đề.” Bùi Tuấn đột nhiên nhạy cảm nắm bắt được cái gì đó.
Lúc này, ngoài cửa thị vệ bẩm báo có Bùi thị lang đến. Bùi thị lang chính là em của Bùi Tuấn, Hộ Bộ thị lang Bùi Hữu. Hắn là do Bùi Tuấn vừa sai người tìm đến.
Bùi Hữu vừa vào cửa liền chắp tay cười nói: “Chúc mừng đại ca.”
“Đến! Mau vào ngồi xuống.” Bùi Tuấn cười kéo hắn vào ngồi xuống.
“Ngươi có thể không ngờ tới, con ta lại đại diện cho quyền lợi của Trương Hoán đến cùng ta đàm phán.”
Bùi Hữu ngạc nhiên “ Anh nói rõ xem sao?”
“Trừ nó thì còn có ai.” Bùi Tuấn cười khổ một tiếng rồi tiếp: “Hơn nữa đứa con gái bảo bối của ta tựa hồ cũng có thiên hướng ngả về Trương Hoán.”Bùi Hữu thấy trong lòng anh mình có chút căm giận bất bình liền cười mà an ủi lão: “Nói cho cùng thì Trương Hoán là con rể anh. Minh Viễn có thiên hướng với anh em vợ, Oánh nhi thiên hướng vị hôn phu, đó cũng là việc bình thường. Anh cứ để cho suy nghĩ thoáng một chút đi!”
“Con rể?” Nhắc tới Trương Hoán là con rể mình, Bùi Tuấn không khỏi lạnh lùng cười nói: “Hắn thật đúng là con rể của ta sao? Lần trước Thôi Tiểu Phù tham gia vào chính sự chính là hắn âm thầm gây nên, hắn lại ở Phượng Tường làm hỏng một con đường của ta. Đây chẳng lẽ là điều con rể nên làm sao? Ta đã sớm đã nhìn ra, người này tuyệt không cam lòng ở dưới người khác. Coi như lấy con gái của ta, cũng chỉ là muốn lợi dụng ta mà thôi. Ta cùng với nó trong lúc đó đã sớm không có tình cha vợ gì.”
Bùi Hữu trầm mặc không nói, kỳ thật anh mình ban đầu cũng không phải định lợi dụng người ta sao? Nếu không phải Trương Hoán chiếm đoạt Hà Tây thì hắn liệu có đem con gái gả cho người ta sao? Hiện tại còn nói cắt đứt tình cha con. Chẳng qua là muốn nhân cơ hội chiếm Lũng Hữu thôi.
Bùi Tuấn thấy hắn không nói gì liền tiếp tục nói: “Ta đã quyết định để Bùi Y là Sóc Phương Tiết Độ Sứ kiêm Thứ sử quận Linh Vũ, chỉ huy hai mươi vạn quân vượt sông Hoàng Hà chống cự quân tộc Thổ Phiên. Ngày mai liền xuất phát.”
Bùi Hữu do dự một lúc lâu rồi mới từ từ hỏi: “Nhưng anh đã nghĩ đến tình huống muốn thừa cơ chiếm lĩnh Lũng Hữu chưa?”
“Không!” Bùi Tuấn chậm rãi lắc đầu, lão lãnh đạm nói: “Trương Hoán trong tay còn có quân đội, tạm thời không thể trở mặt đựơc. Ba quận Kim Thành, Lũng Tây, Khai Dương ta sẽ để lại cho nó, nhưng nó phải đem con trai vào trong kinh.”
Bùi Hữu lập tức rõ ràng dụng ý ông anh gọi mình tới, e là muốn để mình đi Lũng Hữu một chuyến. Không đợi Bùi Tuấn nói xong, hắn lập tức đứng lên khom người nói: “Ba tháng tới là lúc Hộ Bộ vội vàng hết sức trong năm. Ta chỉ sợ đi không được, anh hãy để cho người khác đi đi!”
Bùi Tuấn nhìn chăm chú hắn, một hồi lâu mới thản nhiên nói: “Vậy thì cũng không miễn cưỡng ngươi. Ta để cho người khác đi nói vậy.”
Ngày hai mươi lăm tháng ba năm Tuyên Nhân thứ ba. Thái Hậu Thôi Tiểu Phù chánh thức hạ chiếu xuất binh cứu viện Lũng Hữu. Đồng thời cũng bổ nhiệm Thái bộc tự khanh Bùi Y là Sóc Phương Tiết Độ Sứ kiêm Thứ sử quận Linh Vũ, đảm nhiệm chức Ngự Sử đại phu. Cùng một ngày, hai mươi vạn quân Hà Đông của Bùi gia từ huyện Định Hồ quận Xương Hóa vượt qua Hoàng Hà. Đại quân chia làm hai đường, một cánh xuất phát đến Hội quận, một đạo khác quay đầu xuôi nam, chiếm cứ các quận Bình Lương, An Định.
Hạ Lâu Vô Kỵ nghe thấy đại quân triều đình đến thì lập tức hạ lệnh bốn vạn quân Tây Lương tập kết tại Hội quận xuôi về nam hết để bảo vệ quận Kim Thành. Còn bên kia bờ Hoàng Hà, Xích Tùng Đức Tán đang chế tạo thuyền biết được hai mươi vạn đại quân nhà Đường đến cứu viện. Biết thời cơ chiến đấu đã mất, hắn thẹn quá thành giận, tập trung tám vạn đại quân tấn công Hội Tây Bảo. Trải qua một ngày một đêm huyết chiến, năm nghìn quân Đường giết địch hơn hai vạn người. Cuối cùng bởi vì ít không địch nổi nhiều nên Hội Tây Bảo bị chiếm đóng, năm nghìn quân Đường chết trận đến người cuối cùng, không một người đầu hàng.
Xích Tùng Đức Tán căm hận sâu sắc Hội Tây Bảo nên đem san thành đất bằng. Hắn lập tức dẫn đại quân xuôi nam Hà Hoàng cắt đứt đường lui của Trương Hoán.
Ngày ba mươi tháng ba, Bùi Y đến quận Kim Thành
Trương Hoán không xử lý sự vụ hàng ngày tại Lũng Hữu, Bùi Oánh một mực đốc thúc các ty, các tào của Lũng Hữu tiết độ làm việc bình thường. Nàng cũng không can thiệp công việc cụ thể, nhưng nàng mỗi ngày đều xuất hiện tại quân doanh, đồn điền cùng với các phường chế luyện quân khí, lắng nghe ý kiến của binh lính cùng quân phổ thông tầng dưới chót và thuộc hạ. Xin thoảng cũng cùng Hồ Dong, La Nghiễm Chánh, Bùi Minh Viễn và các quan viện trấn thủ tiến hành thương lượng, kiếm tiền lương trợ giúp tiền tuyến.
Nhưng bắt đầu từ khi đại quân tộc Thổ Phiên tiến công Vũ Uy, Bùi Oánh liền làm ngược phong cách đứng ngoài cuộc mà chủ động triệu tập Hạ Lâu Vô Kỵ cùng các tướng lãnh quân đội thương thảo thu xếp việc quân. Lại phái hai người Bùi Minh Viễn cùng Hồ Dong đi đến Trường An cầu cứu. Đồng thời, nàng đại diện Trương Hoán liên tục hạ phát mệnh lệnh, thu thập Dân Đoàn binh các nơi chuyển thành quân chánh quy. Lại tự mình đến trong quân tiến hành động viên, kích thích nhiệt tình quân lính bảo vệ quốc gia.
Cùng với thế cục mỗi một ngày biến hóa, quân tộc Thổ Phiên tiến công Lũng Hữu có thể coi như giảm bớt, nhưng ý đồ của cha mình lại nhân cơ hội chiếm cơ nghiệp chồng lại càng ngày càng rõ ràng, Bùi Oánh dần dần trầm lặng.
Hôm nay giữa trưa, Bùi Oánh đang cùng Thôi Trữ nói chuyện thì đột nhiên quản gia báo lại, tân Tiết Độ Sứ Sóc Phương mới nhậm chức đang ở bên ngoài phủ cầu kiến.
Vị Sóc Phương Tiết Độ Sứ này thì Bùi Oánh đương nhiên biết là ai, nàng trầm tư chỉ chốc lát liền nói với quản gia: “Xin Bùi sứ quân đến hành dinh Tiết Độ Sứ chờ đợi, ta lập tức liền đến.”
Dứt lời, nàng lại hạ lệnh thân binh Trương Hoán gọi những người quan trọng của quân Tây Lương cùng nhau đến hành dinh. Do dự một lúc lâu, Bùi Oánh đột nhiên thở dài một tiếng mà nói với Thôi Trữ: “Cha của ta thật sự là lòng tham không đủ, chúng ta đã nhường mười mấy châu quận phía bắc Lũng Hữu. Nhưng cha còn có chủ ý đánh quận Kim Thành. Người bình thường không biết sự tình còn tưởng rằng là ta bán đứng lợi ích của chồng, điều này làm cho ta như thế nào mà đối mặt với quân dân Lũng Hữu?”
Thôi Trữ sau hơn một tháng cẩn thận điều dưỡng thì bệnh tình đã tốt rất nhiều. Mặc dù thân thể còn có chút suy yếu, nhưng trên cơ bản đã không việc gì. Nàng thấy Bùi Oánh trong lòng khổ sở liền ôm vai an ủi: “Dưới tình huống như vậy, tỷ cũng chỉ có thể cầu cứu triều đình, mọi người đều thấy rõ mà! Tỷ là vì bảo vệ Lũng Hữu mà hao tâm tổn trí. Ta nghĩ trừ kẻ có dụng ý khác, không ai chỉ trích tỷ đâu.”
Bùi Oánh cười khổ rồi thay đổi trang phục, liền ngồi xe ngựa đến hành dinh Tiết Độ Sứ mà đi. Hành dinh Tiết Độ Sứ ở vào trên đường Ngũ Tuyền, cách phủ Trương Hoán ước chừng ba dặm. Chỉ lát sau, xe ngựa liền đến hành dinh. Lúc này rất nhiều người đã nhận được thông tri của Bùi Oánh liền vội vàng chạy tới hành dinh.
Bùi Y vốn là muốn cùng Bùi Oánh lén nói chuyện, khuyên nàng lấy danh nghĩa về nhà thăm cha cùng ông ngoại rồi đem con Trương Hoán mang về Trường An. Không ngờ Bùi Oánh cũng không muốn lén gặp hắn, mà là lấy tư cách chính thức công khai tiếp kiến. Bùi Y vốn bởi vì việc lần trước ở Phượng Tường nên đối với Trương Hoán canh cánh trong lòng, hiện tại Bùi Oánh lại không nghe lời nên trong lòng hắn quả thực khó chịu. Bây giờ hắn có hai mươi vạn đại quân trong tay, nếu không phải bởi vì Bùi Tuấn không cho phép hắn hành động thiếu suy nghĩ thì hắn đã sớm một hơi quét sạch hang ổ của Trương Hoán.
Ngoài đại sảnh đã đến không ít người. Mọi người đều nói thì thầm nho nhỏ không biết có chuyện gì xảy ra, Hồ Dong cùng Bùi Minh Viễn vừa mới gấp trở về lại mơ hồ cảm thấy không ổn. Còn Bùi Y lại chắp tay sau đít ngắm nghía bức tranh trên tường, tất cả người mới đến hắn đều hờ hững.
“Phu nhân giá lâm!” Binh lính hô to một tiếng. Mọi người nhao nhao đứng lên nhanh chóng đi vào đại đường thi lễ Bùi Oánh. Bùi Oánh mỉm cười đều đáp lễ mọi người. Lúc này Bùi Y mới từ từ xoay người lại, nhìn Bùi Oánh ha hả cười nói: “Ta đến chỉ là muốn nói qua việc nhà, cháu gái như thế nào lại mời ta đến nơi này?”
Bùi Oánh tiến lên thi lễ, nàng khẽ mở miệng chu môi cao giọng đáp: “Mong chú thứ lỗi, hiện tại người tộc Thổ Phiên đang lăm le ở bờ bên kia Hoàng Hà. Tình hình Lũng Hữu khẩn trương, cháu gái không thể không trước công sau tư.”
Bùi Y mắt nhíu lại, từ từ nói: “Cháu không cần sợ hãi, cha cháu đúng là lo lắng cho an nguy của cháu, đặc biệt hạ lệnh cho chú dẫn hai mươi vạn đại quân tới cứu cháu.”
Bùi Oánh mặt thoắt trở nên trắng bệch, lúc này nàng cao giọng trả lời: “Chúng ta cầu cứu triều đình, là vì cứu trăm vạn dân chúng Lũng Hữu cùng ngàn dặm non sông Đại Đường.Cha cháu nếu là cứu cháu thì chỉ cần phái một chiếc xe ngựa là đủ rồi. Mong Bùi sứ quân thông cảm triều đình phái binh với ý định hết sức tốt đẹp, không nên giải thích sai làm lạnh lòng quân dân Lũng Hữu chũng ta”
“Phu nhân nói rất hay!” Hạ Lâu Vô Kỵ dẫn đầu cố vỗ tay, trong sảnh cùng nổi lên một tràng vỗ tay lớn, Hạ Lâu Vô Kỵ liếc Bùi Y lạnh lùng nói: “Phu nhân chúng ta rất được các tướng sĩ yêu quý, kế khiêu khích ly gián của Bùi sứ quân sẽ không thực hiện được, nên bớt miệng lưỡi đi!”
Bùi Y ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười hắn đột nhiên chợt tắt rồi lấy ra một quyển thánh chỉ lớn tiếng nói: “Thái Hậu ý chỉ đến, Xin Lũng Hữu Tiết Độ Sứ phu nhân Bùi thị tiếp chỉ.”
Bùi Oánh ngẩn ra, nàng từ từ quỳ xuống “ Thần Bùi Oánh tiếp chỉ!” Mọi người trong đại sảnh cũng quỳ xuống theo.
Bùi Y mở thánh chỉ ra bắt đầu đọc: “Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán một lòng vì nước, ai gia nghe thấy có con trai nổi danh, tiếng tốt vang xa, không khỏi mừng rỡ, đặc biệt ban thưởng tiền trăm vạn, lụa năm trăm súc, phong làm Thượng Kỵ Đô Úy, ngay trong ngày khởi hành tới kinh sư ở lại...”(¯`·.º†Boy†º.·´¯)
@by txiuqw4