“Không được!” Không đợi Bùi Y niệm xong, Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh lập tức đỏ mặt đứng lên, hắn lạnh lùng nói: “Con của Đô đốc chúng ta là Thiếu chủ quân Tây Lương, há có thể đưa tới kinh sư làm con tin!”
“Tuyệt đối không được.” Hạ Lâu Vô Kỵ cũng đứng lên, tay để trên chuôi đao điềm nhiên nói: “Phải nhớ muốn đem con của Đô đốc tới Kinh thành, trước hãy hỏi lưỡi đao của ta đáp ứng hay không đáp ứng.”
Bùi Y giận dữ “ Đây là ý chỉ của Thái Hậu, ngươi có thân phận gì mà dám la hét chốn công đường, miệt thị Thái Hậu, đây chính là tội lớn khi quân!”
Lúc này, Tân Vân Kinh vội vàng đứng ra hoà giải: “Mong Bùi sứ quân không nên nóng giận, mọi người chỉ là đối với ý chỉ Thái Hậu có chút không hiểu, cũng không phải miệt thị.”
Tân Vân Kinh chính là người mà Bùi Y không thể không nể mặt, hắn nhịn xuống nén giận hỏi một hơi: “Nếu Tân Thượng Thư đã nói như vậy, ta coi như không có nghe thấy. Có điều ý chỉ Thái Hậu đã hạ, mời Trương Tiểu công tử lập tức lên đường.”
Mắt thoáng nhìn thấy mặt Bùi Oánh không chút thay đổi, Bùi Y không khỏi lạnh lùng hỏi: “Như thế nào, Trương phu nhân cũng muốn kháng chỉ không tuân sao?”
Bùi Oánh khẽ cười một tiếng đáp: “Ta nghe nói Chu Phỉ ở Thục Trung cũng có con trai, vì sao triều đình cũng không nói hắn đưa con trai vào kinh làm con tin?”
“Chu Phỉ đã phái người anh em vào kinh làm con tin, không cần lại phái con trai.”
“Người anh em liền có thể sao?” Bùi Oánh chỉ vào những người chung quanh mà mỉm cười nói: “Bọn họ đều là người anh em của Trương Đô đốc, mời bọn họ đi có được không?”
“Trương phu nhân không nên nói xa đề tài, trong ý chỉ của Thái Hậu có nói rõ ràng, lệnh cho con của Trương sứ quân vào kinh. Ta chỉ có một câu nói, Trương phu nhân tiếp hay không tiếp chỉ?”
Bùi Oánh mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Ta không tiếp thì thế nào?”
“Không tiếp?” Bùi Y híp mắt nở nụ cười, hắn ngạo nghễ đáp: “Mong phu nhân chớ quên, ta mang theo hai mươi vạn đại quân đến Lũng Hữu. Nếu như phu nhân kháng chỉ không tuân, ta đây không thể làm gì khác hơn là dẫn hai mươi vạn đại quân đến quận Kim Thành cung kính tiễn Trương Tiểu công tử vào kinh.”
“Hai mươi vạn đại quân thì đã sao?” Bùi Oánh tiến lên một bước, căm tức nói với Bùi Y: “Lũng Hữu chúng ta còn có bảy vạn binh sĩ, mọi người thấy chết không sờn, có khả năng cùng ngươi tử chiến đến cùng. Nếu như ngươi không tin vậy cứ tới thử xem đi!”
Dứt lời, nàng quay đầu lại cao giọng hạ lệnh: “Hạ Lâu tướng quân ở đâu?”
Hạ Lâu Vô Kỵ một bước tiến lên “ Có mạt tướng!”
Bùi Oánh nhìn chăm chú Bùi Y gằn từng chữ: “Ngươi đi nói cho các huynh đệ, có người muốn mang hai mươi vạn quân đến cướp con trai Đô đốc, kêu gọi các huynh đệ ăn no bụng, mài sắc đao. Chúng ta đi Trường An tìm công đạo đi.”
“Tuân lệnh!” Hạ Lâu Vô Kỵ bước dài muốn đi, Bùi Y thấy Bùi Oánh cường ngạnh, biết có vẻ chuyện lớn, mặt của hắn một hồi trắng một hồi đỏ lại không biết làm sao. Tân Vân Kinh thấy thế, hắn liền bước lên phía trước ngăn cản Hạ Lâu Vô Kỵ “ Tướng quân chậm một bước, phu nhân cũng không nên tức giận, ta đến cùng Bùi sứ quân nói chuyện.”
Hắn đem Bùi Y kéo đến một bên, thấp giọng oán giận nói: “Các ngươi muốn bức Trương Hoán làm phản sao? Hắn nếu như làm phản, hậu quả không tưởng tượng được đâu.”
“Nhưng Thái Hậu ý chỉ...”
Bùi Y nói còn chưa dứt lời, Bùi Oánh liền cất cao giọng nói: “Mời thông báo cho Bùi Tướng quốc, mọi việc cứ lưu lại điểm này đi. Chuyện này sau khi Trương Đô đốc trở về thì sẽ giải thích rõ với Thái Hậu, với Thôi Tướng quốc. Nếu như Bùi sứ quân không có chuyện gì thì mời trở về đi!”
Bùi Y không thể tránh được, đành phải oán hận mà đi. Bùi Oánh nhìn bóng lưng của hắn đi xa, đột nhiên quỳ xuống trước mọi người, rưng rưng nói: “Đô đốc ngày thường đối đãi mọi người không tệ, lần này ngài chịu áp lực lớn. Ta khẩn cầu mọi người không bỏ không rời, cùng đô đốc trải qua cửa ải khó khăn rồi đông sơn tái khởi!”
Tất cả mọi người trong sảnh đường đồng loạt quỳ xuống, La Nghiễm Chánh đại biểu mọi người lớn tiếng nói: “Xin phu nhân yên tâm, chúng ta trung thành và tận tâm, tuyệt không từ bỏ!”
Lúc này, đại quân Xích Tùng Đức Tán đi đến Hà Hoàng, ba vạn quân tộc Thổ Phiên từ Cửu Khúc chạy tới cũng lặng lẽ tăng viện Thạch Bảo Thành. Ở chỗ sâu trong Hà Hoàng xa xăm, Trương Hoán đã bị vây trong nguy hiểm cực độ.
Những tàng đá thật lớn 'ù ù chíu chíu' liên tục. Cùng với mệnh lệnh cho quân sĩ, những tảng đá lớn được bắn lên núi. Trên tường Thạch Bảo Thành nổi lên những vệt bụi giống như những con sóng nhỏ nổi lên ngoài khơi.
Nhưng dù hơn một trăm máy bắn đá đồng thời bắn ra, những tảng đá dày đặc 'lộp bà lộp bộp!' đánh vào trên tường thành. Bụi bay mù mịt, những tảng đá vụn lớn từ trên vách núi rơi xuống thật hùng tráng.
Nhưng loại tiến công này đối với Thạch Bảo Thành không có chút tác dụng nào, tòa thành chắc chắn được xây dựng trên Xích Lĩnh, bốn phía đều là vách đá. Chỉ có một con đường chật hẹp đi tới. Có thể nói 'Một người thủ, vạn người không thể đi qua'. Năm Thiên Bảo thứ tám, bốn trăm quân tộc Thổ Phiên bảo vệ thành này, nhưng Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Ca Thư Hàn lại trả giá mấy vạn người thương vong mới chiếm đoạt được thành. Từ đó có thể thấy được chiếm đoạt thành này gian nan ra sao.
Trương Hoán đã tiến công suốt mười ngày, hắn thỉnh thoảng lui binh dụ Mã Trọng Anh truy theo. Thấy đối phương không chịu đuổi thì hắn lại lập tức quay lại tấn công, nhưng thực sự tiến công cũng chỉ có hai lần, sau khi tử thương mấy trăm người liền lập tức đình chỉ tiến công, chỉ sử dụng thạch pháo cùng nỏ lớn công kích. Mà Mã Trọng Anh lại thủy chung thủ vững không ra, hai người cũng có điểm hiểu lòng nhau không cần nói. Một người là tranh thủ thời gian cho quân Đường ở các nơi rút lui khỏi Hà Hoàng. Người kia chính là đang đợi viện quân, chuẩn bị phản công quy mô.
Nửa đêm hôm nay, quân Đường đang lén lút thu thập vật phẩm chuẩn bị rút lui. Trương Hoán đứng ở bên cạnh soái trướng, không cam lòng nhìn Thạch Bảo Thành bị màn đêm bao phủ. Tòa thành chắc chắn này trước sau hắn không thể chiếm đoạt bởi vì hắn đã không còn thời gian. Tình thế còn nguy cấp hơn so với hắn tưởng tượng. Hắn vừa mới lại được cấp báo, Tán Phổ tộc Thổ Phiên tự mình dẫn mười vạn đại quân từ phía Hội Tây Bảo đánh tới. Năm nghìn quân Đảng Hạng tại huyện Long Chi chuẩn bị rút lui khỏi đến Lũng Hữu bị quân địch vây quanh, đã đầu hàng quân tộc Thổ Phiên. Hiện tại quân tiên phong tộc Thổ Phiên đã đánh tới Hoàng Thủy.
Đường cũ thì không trở về được.
Hiện tại chỉ có thể từ phía nam đi quận Trữ Tắc đi theo con đường mà tiểu binh thám báo Lưu Soái trở về Lũng Hữu. Nhưng chính là đi đường này thì phỏng đoán cũng tràn ngập gian khổ.
“Đô đốc, chuẩn bị đi.” Đỗ Mai thấy trong ánh mắt Trương Hoán đầy vẻ không cam lòng liền an ủi hắn: “Chỉ cần bảo tồn lực lượng, sau vài năm chúng ta lại có dịp trở lại.”
Trương Hoán không nói gì, hắn nhìn lên Thạch Bảo Thành rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi thử nói xem chúng ta nếu như không theo đường cũ rút lui thì Mã Trọng Anh có thể sốt ruột đuổi theo không?”
“Ý của Đô đốc là?” Đỗ Mai đột nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Trương Hoán.
Trương Hoán cười nhạt đạo: “Đánh trận hơn một tháng. Lại trước sau không có có thể nhìn thấy vị danh tướng tộc Thổ Phiên, không để cho hắn chút kỷ niệm thì sao chịu được?”
Sáng sớm hôm sau, Mã Trọng Anh cũng như bình thường đứng ở tòa thành nhìn xem động tĩnh quân Đường xa xa. Ba ngày trước, ba vạn quân từ địa khu Cửu Khúc chạy tới trợ giúp đã lặng lẽ đến Thạch Bảo Thành. Hiện tại, lão cần tính toán thời gian chờ đợi Tán Phổ cắt đứt đường lui của Trương Hoán.
Mã Trọng Anh sau khi tiến công Hội Tây Bảo thất lợi bị Xích Tùng Đức Tán triệu hồi về La Ta răn dạy. Lúc này thì lão mới biết được kế hoạch của Tán Phổ tiến công Đại Đường. Công tâm mà nói, lão cũng không xem trọng kế hoạch của Tán Phổ. Dù sao tấn công Lũng Hữu cùng tấn công Hà Tây hoàn toàn không giống nhau. Nhưng lão cũng biết dân tộc Thổ Phiên mấy năm liên tục chinh chiến nên tài lực từ từ khô kiệt, Tán Phổ cũng là bất đắc dĩ mới có ý niệm đông chinh.
Mặc dù Xích Tùng Đức Tán trước đó cũng không biết Trương Hoán sẽ tiến công Hà Hoàng. Nhưng mà Mã Trọng Anh lại biết, Tán Phổ nhất định sẽ nhân cơ hội này để cắt đứt đường lui của Trương Hoán, nếu theo tính toán thời gian thì hẳn là sẽ làm được.
“Đô đốc, có điểm kỳ quái.” Phó tướng Tất Đại Tàng bên cạnh đột nhiên phát hiện một manh mối.
“Kỳ quái ở điểm nào?”
“Đô đốc nhìn xem.” Tất Đạt Tàng chỉ một máy bắn đá mà nói: “Mấy ngày hôm trước máy phóng đá có thể đánh tới mặt tường. Nhưng từ buổi sáng nay đến bây giờ, một khối cao nhất cũng chỉ đánh tới lưng chừng tường thành, hơn nữa tựa hồ chỉ có một nửa máy phóng đá hoạt động.”
Mã Trọng Anh bị nhắc nhở, lão cẩn thận nhìn tình huống. Xác thật những viên đá phóng tới đều lười biếng, một chút cũng không có lực để gào thét rít gió mà đến như trước kia. Lão biết, loại thạch pháo là Trương Hoán tạm thời chế ra nên thiếu hụt linh kiện khéo léo đành phải mượn lực. Một máy phóng đá ít nhất cần hai trăm người mới có thể bật hết sức, mà tình huống hiện tại loại lực đạo không đủ thì chỉ có thể nói quân Đường không có nhiều người tham gia tiến công như vậy nữa.“ Chẳng lẽ Trương Hoán đã bắt đầu rút lui sao?” Ý nghĩ giống nhau, Mã Trọng Anh lập tức chạy đến chỗ cao nhất trên tháp theo dõi, nhào vào lỗ châu mai nhìn về phương xa.
Thật xa, chỉ thấy ngoài vài dặm thì doanh trại quân Đường vẫn ở đó, nhưng nó lại thập phần an tĩnh, hoàn toàn đã không có cảnh náo nhiệt kẻ đến người đi như trước 'Chờ một chút, không nên gấp gáp.' Mã Trọng Anh một lần nữa tự nhủ chính mình, coi chừng trúng kế của Trương Hoán.
Vậy là từ đầu buổi sáng sớm, Mã Trọng Anh liền đứng không nhúc nhích nhìn chăm chú vào sự thay đổi của quân Đường. Số lượng đá phóng tới càng ngày càng thưa thớt, lực đạo cũng càng ngày càng yếu ớt. Mãi cho đến giữa trưa, quân Đường rốt cục đình chỉ tiến công.
Hàng trăm giá phóng đá vẫn bày ở cánh đồng trống trải, đã nhìn không thấy một quân lính Đường. Doanh trướng cũng vẫn còn duy trì nguyên dạng, theo lý, đây là lúc quân Đường trở về ăn cơm.
Mã Trọng Anh nhìn chăm chú doanh trướng phía tây, nơi đó hàng ngày đều có khói bếp dấy lên. Nhưng hiện tại một chút động tĩnh cũng không có. Đột nhiên, một cột khói xanh mảnh mai nhẹ nhàng bốc lên, trông thật yếu ớt hướng lên trên trời.
“Điểm binh!” Mã Trọng Anh rốt cục quyết định dứt khoát, quân Đường thực sự đã rút quân. Lão kích động quơ cánh tay, rống to liên tiếp “ Mau chuẩn bị truy kích.”
Một khắc sau, cổng lớn Thạch Bảo Thành mở ra, những đội binh tộc Thổ Phiên chen chúc xông ra. Mã Trọng Anh giục lên trước chỉ huy ngàn người lao vào doanh trướng quân Đường. Quả nhiên, đại doanh quân Đường trống rỗng, không có ai, lương thảo đồ quân nhu tất cả không hề mang đi. Chỗ mới vừa rồi dấy lên khói xanh cũng chỉ có mấy con dê đang ăn cỏ xanh sau khi chúng cắn đứt dây trói. Còn có một chút than củi cháy dở rơi trên một đống cỏ khô, còn trung soái trướng thư từ tiếng Trung cũng chỉ đốt một nửa. Trên mặt đất trong rất nhiều doanh trướng đều có một chút đồng tiền linh tinh rơi vãi. Có thể thấy được quân Đường khi rút lui thì hoảng sợ liền chia tiền cho bọn lính.
“Đô đốc, có thể lại là kẻ địch dùng kế dụ binh?” Tất Đại Tàng có chút không yên lòng hỏi.
“Viện quân ta đã đến, làm sao phải sợ hắn.” Mã Trọng Anh nhịn không được lớn tiếng cười mắng: “Không phát hiện đường hắn đào tẩu sao? Hắn cũng biết đường lui bị chặt đứt.”
Lão nhún mình nhảy lên ngựa, vung roi ngựa chỉ về phía đông mà nói: “Truy kích suốt đêm cho ta, ai giết chết Trương Hoán thì quan thăng ba cấp, thưởng tiền mười vạn quan.”
Mấy vạn quân tộc Thổ Phiên mọi người đều hăng hái, có Mã Trọng Anh chỉ huy cứ theo con đường quân Đường rút lui điên cuồng nhằm hướng đông đuổi theo.
Nhưng nửa ngày sau từ lúc Mã Trọng Anh dẫn quân đuổi theo, một đội quân ba nghìn kỵ binh trong quân phục tộc Thổ Phiên lặng yên tới gần từ phía sau Thạch Bảo Thành. Đội quân này đương nhiên chính là ba nghìn kỵ binh của Vương Tư Vũ. Bọn họ sau khi huyết tẩy Uyển Tú Thành liền một mạch đuổi theo. Từ ba ngày trước liền bám sát theo đuôi ba vạn quân tộc Thổ Phiên viện binh đến Thạch Bảo Thành.
Mặc dù so với thời gian quy định của Trương Hoán thì chậm mười ngày. Nhưng không chiếm đoạt Thạch Bảo Thành thì Vương Tư Vũ tuyệt không quay về. Tiến vào Thạch Bảo Thành từ phía nam tương đối dễ dàng hơn, bức tường vách đá cũng không cao chót vót như phía bắc, con đường cũng thông thoáng rộng rãi có thể cho năm người song song.
Vương Tư Vũ là vì chiếm đoạt Thạch Bảo Thành mà đặc biệt mà chuẩn bị mấy trăm cỗ xe ngựa cải trang thành quân tiếp lương tộc Thổ Phiên. Lại từ trong Uyển Tú Thành có được mười mấy nô lệ người Hán biết nói tiếng dân tộc Thổ Phiên. Sau khi do thám biết đại quân tộc Thổ Phiên đã rời khỏi tòa thành, Vương Tư Vũ liền biết cơ hội đã đến.
Hắn lập tức thúc dục mấy trăm cỗ xe ngựa hướng cửa thành chậm rãi chạy đến.
Trong Thạch Bảo Thành lúc này chỉ chừa có một ngàn quân đóng lại do một người Thiên Phu trưởng chỉ huy. Lúc này, một tên quân lính người tộc Thổ Phiên chạy tới bẩm báo, một toán quân viện lương đến, đang kêu mở cửa.
Thiên Phu trưởng bước nhanh đi tới tường thành, tựa vào lỗ châu mai ngó xuống phía dưới xa xa. Chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, giữa vách đá thật dài đã có mấy trăm cỗ xe ngựa đừng lại. Trên xe chứa nhiều vật phẩm. Càng tuyệt vời chính là dưới ánh trăng dường như mơ hồ còn có nữ nhân.
“Chúng ta là từ Uyển Tú Thành mà đến, phụng mệnh đưa hàng hóa.” Một người lớn giọng nói tiếng tộc Thổ Phiên ở dưới cửa thành: “Còn có năm mươi nữ nhân.”
Quân coi giữ trên thành đã sớm nhìn thấy nữ nhân. Mọi người tâm ngứa khó nhịn, tất cả tha thiết mong chờ nhìn thủ lĩnh, không ai hoài nghi quân Đường từ sau lưng mình đánh tới. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng tên Thiên Phu trưởng lại thập phần cẩn thận, hắn cũng không có lập tức mở cửa, mà là thăm dò hô lớn:
“Các ngươi có văn thư chăng!”
“Có!” Vừa dứt lời, một mũi tên liền bắn lên trên tường thành, cuối tên buộc một phong văn thư. Thiên Phu trưởng mở ra nhìn một chút, đúng là Uyển Tú Thành phái quân vận lương, bên trên còn có đóng dấu của Uyển Tú Thành.
Thiên Phu trưởng hoàn toàn yên tâm, hắn vung tay lên cười a a hạ lệnh: “Mở cửa thành!”
Cửa thành 'lịch kịch lọc cọc!' mở ra, ánh mắt Vương Tư Vũ từ từ nheo lại. Hắn trầm giọng hạ lệnh: “Không phải sợ, cứ chậm rãi đi vào.”
Mấy trăm tên quân tộc Thổ Phiên quân lựa lối gánh hàng lên chục bậc, phía sau vẫn còn áp giải một đội nữ nhân. Có điều sắc trời mờ tối nên nhìn không rõ mặt mày, chỉ thấy các nàng mặc quần áo đẹp đẽ, một bước lắc ba lần, tư thái quyến rũ vào cửa thành. Đám quân lính tộc Thổ Phiên trong thành vui mừng không kể xiết. Không ai quan tâm chỗ hàng hóa đưa đến, mọi người ùa lên vây quanh nhóm mỹ nữ bọn họ mong mỏi đã lâu. Nhưng đi gần lại thì phát hiện đám nữ nhân này mọi người thân hình cao lớn, tựa hồ so với bọn hắn vẫn còn vạm vỡ hơn vài phần. Cao lớn cũng thì thôi, hơn nữa bộ ngực mọi người đều bằng phẳng, nào có cái gì là đường cong nữ nhân. Nhìn lên trên mặt, bọn họ tất cả đều mày rậm mắt lõm, há hốc cái mồm to như bồn máu mà cười không ngừng. Rất nhiều người trên mặt vẫn còn đầy những mụn cơm to, thậm chí trát lên một tầng son phấn thật dầy cũng không che giấu đi được. Đám quân tộc Thổ Phiên thấy vậy phát ngán, có mấy người nhịn không được che miệng chạy vào góc tường.
“Làm cái quỷ gì, như thế nào mọi người lại giống như nam nhân cả vậy.” Một tên lính người tộc Thổ Phiên nhịn không được bắt đầu mắng to.
“Nói cũng đúng, bọn lão tử liền là nam nhân, giết cho ta!” Vài mười tên 'Nữ nhân' đột nhiên phát ra một tiếng rống to, trên tay dường như ảo thuật xuất hiện hai cây trường đao vung mạnh lên nhằm hướng đầu quân tộc Thổ Phiên chém xuống. Ngay tức khắc chém ngã hơn mười người, mấy trăm tên quân tộc Thổ Phiên được chọn gánh hàng cũng nhao nhao từ trong hành lý rút vũ khí ra nhằm hướng khống chế cửa thành xông tới.
Biến cố đột ngột khiến cho quân tộc Thổ Phiên coi giữ trong thành đều sợ ngây người. Thiên Phu trưởng liếc mắt nhìn thấy tất cả bọn họ trên cánh tay đều có buộc một dải lụa trắng, hắn đột nhiên hiểu được đây là quân Đường đóng giả. Hắn vừa kinh vừa sợ, liên tục gầm rú ra lệnh cho thủ hạ xông lên chém giết chiếm lại cửa thành.
Nhưng tựa hồ đã chậm, mấy ngàn tên quân Đường đã chen chúc mà vào, một vị tướng quân Đường vóc người dị thường cao lớn tay cầm một thanh đại Thiết Thương tả xung hữu đột trong đám quân tộc Thổ Phiên. Mủi thương lạnh lẽo phảng phất như cây bút trong tay quỷ phán quan, thương nào cũng đoạt mạng, chỉ chốc lát bên cạnh hắn liền có hàng trăm thi thể người. Hơn nữa mỗi người đều là bị đâm vào cổ họng cùng trái tim, đám quân tộc Thổ Phiên chung quanh sợ đến hồn phi phách tán mà phát ra một tiếng hô rồi xoay người bỏ chạy. Vương Tư Vũ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Thiên Phu trưởng quân tộc Thổ Phiên.
Thiên Phu trưởng cũng bị sự kiêu ngạo của hắn kích thích dã tính. Hắn hét lớn một tiếng quơ đao nhằm hướng Vương Tư Vũ chém đến, nhưng chỉ giữa đường liền cứng lại rồi hắn khó có thể tin nổi mà nhìn trước mắt, một cây đại Thiết Thương đã đâm thủng ngực hắn.
Vương Tư Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đâm một thương đem thi thể Thiên Phu trưởng tộc Thổ Phiên giơ lên cao lớn tiếng hô: “Thủ lĩnh quân địch đã bị ta giết, các huynh đệ, thời khắc lập công kiếm thưởng đã đến!”
“Giết đi!” Tính khát máu của quân Đường hoàn toàn được kích thích, bọn họ hươ chiến đao chẳng xá sinh tử mà xông vào chỗ sâu trong thành. Sau nửa canh giờ, Thạch Bảo Thành đã thay chủ, quân tộc Thổ Phiên ở trong thành bị giết hết, cửa thành mở ra một sổ con khoái mã nhằm hướng đông lướt nhanh đi.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Mã Trọng Anh dẫn đại quân đã đuổi theo hơn một trăm dặm. Lão đuổi đến trước một cái hồ nước liền tạm thời dừng đuổi lại, hạ mệnh cho bọn lính lấy nước nghỉ ngơi, chờ đợi đại quân phía sau đuổi kịp.
Cùng với thời gian trôi qua, sự phấn khởi trong lòng Mã Trọng Anh cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Rất rõ ràng, Trương Hoán đã biết đường rút lui bị cắt đứt cho nên đã đổi thành từ phía nam rút lui. Hắn ở lâu tại Hà Hoàng nên cũng biết từ phía nam có vô số con đường cũ có khả năng đi thông sang Lũng Hữu. Nếu như đại quân của Tán Phổ vẫn đang ngăn chặn Trương Hoán tại các thành phía bắc thì rất có thể sẽ để hắn chạy thoát.
Nghĩ vậy, Mã Trọng Anh lập tức đứng lên, hạ lệnh cho một tên thân binh: “Ngươi cấp tốc mang mấy người đi thông báo cho cánh quân chắn đường phía bắc, nói cho bọn họ quân Đường muốn từ phía nam theo đường Trữ Tắc, An Hương chạy trốn để bọn họ hoả tốc xuôi nam chặn đường.”Binh lính lĩnh lệnh cho kỵ mã chạy đi như bay, Mã Trọng Anh cũng nhảy lên ngựa, nhìn ra xa về hướng Đông. Vùng này có nhiều sông ngòi, trong không trung sương mù rất dày đặc, bốn phía mây mù tràn ngập. Xuyên thấu qua sương mù, mơ hồ có thể thấy được ở bên phải là dãy Xích Lĩnh hũng vĩ, còn bên trái là Tuy Hà Lĩnh hẹp dài. Bọn họ đã tiến vào Kỵ Sĩ cốc, đây là một hẻm núi hình loa, tây rộng đông là sông dài hơn hai mươi dặm. Chỗ rộng nhất ước năm dặm, chỗ hẹp nhất ở cửa hẻm núi phía Đông không đủ trăm trượng. Cũng ở chỗ này người Đường từng xây một tòa thành gọi là Tuy Hòa Bảo.
Mã Trọng Anh thân kinh bách chiến, đối với loại địa hình này lão cho tới bây giờ đều luôn cẩn thận nên lập tức hạ lệnh: “Phái thêm thám báo đi về phía trước coi chừng, không được sơ ý.”
Lại đợi một hồi, đại quân tộc Thổ Phiên phía sau lục tục đều chạy tới. Mã Trọng Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, vầng trăng cong như lưỡi câu, bóng đêm sâu lắng. Lão chỉ roi ngựa về phía trước “ Xuất phát!”
Mấy vạn quân tộc Thổ Phiên bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đường rất rộng lại thực rắn chắc cũng rất bằng phẳng, nơi này đã vài thập niên không có phát sinh chiến tranh rồi. Dọc theo đường đi phong cảnh đẹp hơn, một màu xanh biếc, tuy có Xích Hà Lưu chảy xuyên qua chia hẻm núi ra làm hai. Dãy núi thượng du tuyết tan dồi dào, khắp nơi là suối núi lạch nguồn, dòng nước chảy xiết nuôi sống những mảnh đất xinh đẹp trù phú hai bờ sông.
Đại quân lúc đi lúc dừng, ước chừng hơn một canh giờ thì còn cách hẻm núi không đến ba dặm. Lúc này, một người thám báo kỵ binh phi nhanh báo lại “ Bẩm báo đô đốc, trong Tuy Hòa Bảo không có một bóng người. Nhưng trong rừng cây hai bên mơ hồ có chiến mã hí nhỏ.”
Mã Trọng Anh khoát tay chặn lại, đội ngũ ngừng lại. Lão lạnh lùng tự nhủ: “Cũng không ngoài sở liệu của ta, trước khi đi còn muốn phản kích một lần.”
Lão quay đầu sang phó tướng Tất Đạt Tàng mà nói: “Ngươi mang một vạn quân đi trước đột kích kẻ địch, dụ bọn họ ra đây.”
Nói đến đây, lão lại nhảy xuống ngựa thăm dò một phen chiều rộng cùng độ sâu của Tuy Xích Hà rồi quay đầu lại lập tức hạ lệnh: “Lệnh cho đại quân nhanh chóng rời khỏi bờ dòng sông tan băng, không cho uống nước!”
Nước sông rõ ràng có dấu vết bị ngăn nước, điều này có ý là lúc quân đội của mình uống nước thì sẽ phát sinh dòng nước cuồn cuộn chảy đến. Mã Trọng Anh đứng lên nhìn sang hai bên đánh giá một phen, nơi này đã rõ ràng biến đổi cho hẹp lại. Sau khi hẻm núi bị nước sông chia ra làm hai thì con đường đã rộng không đủ trăm bộ, bọn lính cũng không dám tới gần bờ sông, nhao nhao hướng về một bên núi mà đi. Hai bên núi cao rừng rậm, sương mù, hơi nước như đám mây nặng trĩu tụ lại chỗ đất trũng kéo dài mãi không tiêu tan.
Mã Trọng Anh nhướng mày, lão mơ hồ có một loại dự cảm điềm xấu.
“Đô đốc! Chỗ rùng núi rậm rạp thì nên phòng ngừa quân địch dùng tên tập kích, không bằng bảo quân thuẫn bài đi bên cạnh hộ vệ.” Một tướng lãnh đề nghị.
Mã Trọng Anh gật đầu “ Làm theo!”
“Quân mang thuẫn đi men rừng núi!” Một tiếng hô mệnh lệnh truyền đi, quân tộc Thổ Phiên tùy thời biến đổi. Lúc này, quan thị vệ Mã Trọng Anh ôm mấy cái bình gốm hình thù kỳ quái chạy lại “ Đô đốc, ven đường phát hiện những cái bình này, bên trong có rất nhiều bùn phấn kỳ quái, còn có một phong thơ.”
Tại phía sau hắn, rất nhiều binh lính cũng mỗi người ôm mấy cái bình mang đến. Lớn nhỏ tổng cộng mấy trăm cái. Mã Trọng Anh tiếp nhận thư, loáng thoáng thấy trên giấy da viết chữ 'Mã'. Dưới bóng đêm mờ mờ thấy không rõ lắm.
“Đốt đuốc lên!” Mã Trọng Anh vừa dứt lời thì lão đột nhiên nghĩ tới điều gì bèn liếc mắt đề phòng nhìn núi rừng, lập tức đem thư giao cho quan thị vệ “ Ngươi đọc cho ta nghe!”
Khi lão vừa đi tới vài chục bước thì hơn mười cây đuốc cùng nhau đến xung quanh. Quan thị vệ vừa mới mở thư ra thì bình gốm trước mặt hắn đột nhiên nổ mãnh liệt. Tiếng nổ thật lớn mạnh đinh tai nhức óc, ánh sáng đỏ nhoáng lên loang loáng chọc vào ánh mắt mọi người đến không mở ra được. Một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt mà đến, xen lẫn mùi khói thuốc nồng đậm gay mũi cùng mùi máu tươi.
Những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên trong quân tộc Thổ Phiên. Không chỉ có đám bình gốm nhặt được ven đường nổ mạnh, trong rừng cây đột nhiên lại chiu chíu bay ra mấy trăm bình gốm màu đen đã được châm lửa rồi nổ mạnh ngay trên đầu quân tộc Thổ Phiên. Ngững mẩu sắt sắc bén trong bình gốm bay ngang, mỗi một mẩu sắt thật nhỏ lóe lên dưới ánh trăng như những tia sáng xanh lấp loáng.
Khói đặc, tiếng nổ, chớp đỏ tràn ngập trong sơn cốc. Tiếng la hoảng sợ, tiếng kêu rên vang vọng hẻm núi, chiến mã hí vang cố giật đứt dây cương bỏ chạy khắp nơi. Lực sát thương thật lớn tiếp theo chấn động cực độ có hiệu quả làm quân tộc Thổ Phiên đại loạn. Đúng lúc này, từ núi rừng hàng vạn mũi tên bay ra. Mũi tên dày đặc như mưa rào.bạo vũ, cùng với những tiếng nổ mạnh liên tục trong quân tộc Thổ Phiên, bọn lính tộc Thổ Phiên bị chấn động đến hồn phi phách tán, không đầu không đuôi chạy trối chết khắp nơi rồi từng mảng từng mảng lớn ngã xuống đất trong trận mưa tên.
Hỗn loạn cùng sợ hãi đã làm dao động nghiêm trọng lòng quân tộc Thổ Phiên. Chiến mã của Mã Trọng Anh đã bị nổ chết, mấy trăm thân binh dùng tấm chắn tạo thành một hàng rào tấm chắn hộ vệ chặt chẽ cho chủ soái toàn thân đầy máu chậm rãi lui về phía sau. Sắc mặt Mã Trọng Anh trắng bệch, hàm răng cơ hồ cắn phải môi đến chảy máu, nhưng trong mắt của lão cũng để lộ ra một loại sợ hãi khó hiểu. Quân Đường đã phát minh một loại vũ khí cực kỳ đáng sợ.
“Không được lộn xộn, chỉnh lý đội ngũ!” Lão khàn giọng kiệt lực rống lên.
Nhưng hai vạn kỵ binh quân Đường lại từ phía sau bắt đầu đánh lén. Bọn họ có chiến đao sắc bén, ý chí chiến đấu tràn đầy nên đánh sâu vào hậu quân của đám lính tộc Thổ Phiên đang hoảng loạn dễ như trở bàn tay. Mặc dù quân tộc Thổ Phiên dũng mãnh, nhưng trong hỗn loạn bọn họ không cách nào sánh được với kỵ binh quân Đường có sức chiến đấu mạnh mẽ. Nhất là chất nổ tạo thành những cơn địa chấn làm cho quân tộc Thổ Phiên không còn tinh thần ham chiến bị giết đến liên tiếp rút lui. Cùng lúc đó, tiền quân của Tất Đạt Tàng cũng thua trận chạy về, bản thân Tất Đạt Tàng cũng chết trong loạn tên. Từ bốn phương tám hướng quân Đường cùng nhau xuất hiện, tiếng hô giết vang vọng trong hẻm núi.
Bắt đầu có binh lính quân tộc Thổ Phiên cũng chẳng để ý đến cấm lệnh của tướng soái đua nhau nhảy xuống sông hướng về bờ bên kia bơi đi. Nước sông cũng không sâu, rất nhanh liền có hơn hai ngàn người chạy trốn được tới bờ bên kia nhằm hướng tây bỏ chạy. Thấy đồng bọn thành công chạy trốn làm cho càng ngày càng nhiều binh lính tộc Thổ Phiên nhảy xuống nước. Việc có thể chạy trốn làm cho sự chống cự của quân tộc Thổ Phiên rốt cục sụp đổ. Bọn họ vứt bỏ vũ khí bắt đầu đều tự chạy trối chết.
Ngay lúc Mã Trọng Anh có bốn trăm quân bản bộ ra khỏi rừng, Trương Hoán lạnh lùng nhìn chăm chú vào hàng rào tấm chắn giống hệt gò đất, ở đằng sau tấm chắn này hẳn chính là chủ soái quân địch.
“Truyền mệnh lệnh của ta, ai giết chết Mã Trọng Anh được thăng quan ba cấp, thưởng vạn lượng vàng!”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, quân Đường dũng cảm tranh nhau lên trước nhằm hướng dãy tấm chắn xông đến. Trong đó có một vị đại tướng bộ binh tướng mạo dị thường hung ác như hung thần hạ phàm. Thân cao chừng một trượng, hắn khoác áo giáp dày cộp, một tay nắm thuẫn, một tay cầm cái sừng đồng cực lớn đập chém lung tung. Nơi nào hắn đi qua thây ngã khắp nơi, thịt vụn bay ngang. Hắn hùng dũng chém thành một con đường máu thịt từng bước từng bước hướng đến bức tường tấm chắn kia xông tới. Đây là người được xưng đệ nhất mãnh tướng quân Tây Lương người Khương tên là Thành Liệt. Tin tức Vũ Uy thất thủ làm trong lòng hắn tràn ngập thù hận, năm tháng đã qua hiện lên trong đầu hắn. Ở quận Vũ Uy, vợ hắn, con gái của hắn bị chết không toàn thây dưới gót sắt quân tộc Thổ Phiên.
Cừu hận ở trong lòng hắn bộc phát, chỉ có dùng chém giết để bình ổn buồn đau trong lòng. Mười trượng, tám trượng, hắn từng bước từng bước tiếp cận Mã Trọng Anh. Thậm chí hắn đã thấy được mái đầu tóc bạc kia.
Nhưng nơi này là đội hộ vệ tinh nhuệ nhất của quân tộc Thổ Phiên, hai nghìn người trong đội thân vệ Mã Trọng Anh quên đi sinh tử hộ vệ chủ soái nhằm hướng bờ sông rút lui. Nhưng dưới sự tấn công điên cuồng của quân Đường, đội thân vệ từng mảng từng đám bị bóc ra.
Mắt thấy Mã Trọng Anh đã cách bờ sông không đến mười bước, Thành Liệt rống to một tiếng đạp lên mặt đất đầy tử thi bật qua vô số đầu người bay vọt đến. Hắn vung sừng đồng tả hữu quét ngang, hơn mười người bị đánh cho đứt gân gãy xương, óc văng tung tóe. Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, Mã Trọng Anh đã cách hắn không đến một trượng.
Lúc này Mã Trọng Anh lần đầu tiên cảm giác được thần chết ở cách lão gần như thế. Lão đột nhiên nhớ ra chiêu độc mã phi thương của Vương Trung Tự, nhớ ra tam bộ đoạn thương của Ca Thư Hàn. Cùng Quân Đường tác chiến mấy chục năm, rốt cục chết ở trong tay người Đường. Lão nhìn người tay cầm sừng đồng mà lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nụ cười nhe ra trên mặt đối phương chính là nụ cười tử thần sao? Quả là xấu xí.
Không! Đây không phải nụ cười tử thần, nụ cười tử thần ở cách trăm bộ, hắn tay cầm một cây cung lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lâu ngày không thấy. Mã Trọng Anh đột nhiên hiểu rõ ràng hắn là ai vậy. Lão cay đắng cười một tiếng mà nắm mũi tên trên cổ họng rồi chậm rãi ngã xuống.
Một lúc lâu sau, đại chiến rốt cục kết thúc. Trong không khí mùi thuốc súng tràn ngập, máu tanh gay mũi, khắp khe núi dài hơn ba dặm nằm đầy thi thể, gần bốn vạn quân tộc Thổ Phiên ngoại trừ hơn một vạn người nhảy xuống sông bỏ trốn, còn lại toàn bộ bị giết chết. Quân Đường cũng chết và bị thương hơn ba ngàn người.
Quân Đường đang khẩn trương thu dọn chiến trường, hỏa thiêu thi thể. Trương Hoán thì ngồi ở trên một tảng đá lớn nghe vài tên binh lính tộc Thổ Phiên kể rõ. Bọn họ đúng thật là binh lính quân tộc Thổ Phiên, nhưng mà hai tháng trước bọn họ từng là thám báo quân Đường.
Một người cầm đầu đúng là nam nhân mặt dài thám báo giáo úy Lý Quốc Trân của quân Đường. Hắn quỳ gối trước mặt chủ soái bụm mặt khóc rống thất thanh vì việc mình không về được quê hương nữa, mà quì bên cạnh chính là phó đội trưởng người Khương Tiên Chúc. Còn có mấy người đã bị chết ở trong loạn quân.
Trương Hoán đi tới trước mặt hai người bọn họ nâng bọn họ lên, thay bọn họ cởi bỏ quân phục người tộc Thổ Phiên, tiếp nhận hai bộ áo giáp quân Đường đưa cho bọn hắn mặc. Hắn dừng ánh mắt vào Lý Quốc Trân mà nói: “Ta đồng ý giao việc cho ngươi!”
Một luồng hơi cay cay xộc thẳng vào mũi Lý Quốc Trân, hắn chậm rãi nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: “Thám báo doanh thứ ba, đội mười hai Giáo úy Lý Quốc Trân đặc biệt đến nhận lệnh.”
Trương Hoán mỉm cười, hắn đỡ Lý Quốc Trân lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn “ Thật tốt lắm, ta hy vọng có một ngày có thể nghe được tên của Trung Lang Tướng Lý Quốc Trân.”
Lý Quốc Trân cắn chặt môi trịnh trọng gật đầu, không nói một lời.
Lúc này, viên tướng bộ binh Thành Liệt bước đến cúi người hành lễ Trương Hoán.mà ồm ồm hỏi: “Khởi bẩm chúa công, Mã Trọng Anh chết vì tai nạn, một chút công lao ta cũng không có sao?”
“Sao, ngươi muốn tranh công cùng ta sao?” Trương Hoán nhìn hắn cười nói.
“Nhưng....” Thành Liệt gãi gáy nghĩ muốn biện bạch, Trương Hoán lại khoát tay chặn lại lời của hắn “ Ngươi không có công lao, nhưng có khổ lao. Vạn lượng hoàng kim sẽ để lại cho người nhà các huynh đệ bỏ mình. Ta chánh thức phong ngươi là Lang Tướng, Hoàng Thủy Binh Mã Sứ.”
Thành Liệt vui mừng, Lang Tướng trong quân Tây Lương là gần với chức tước của Hạ Lâu Vô Kỵ. Hắn nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội một cái “ Mạt tướng tạ ơn đô đốc phong thưởng!”
“Đô đốc, ngươi chẳng lẽ....” Đỗ Mai đứng bên cạnh vạn phần kinh ngạc, hắn nghe ra trong lời Trương Hoán có chuyện. Hoàng Thủy Binh Mã Sử, chẳng lẽ hắn lại thay đổi chủ ý không định rút quân sao?
Trương Hoán nhìn về hướng Thạch Bảo Thành lạnh lùng cười nói: “Tại sao muốn chạy trốn? Phòng ngự tốt nhất chính là tiến công.”
Đang lúc này, từ đằng xa có tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên. Chỉ thấy Lý Song Ngư vội vàng chạy tới, mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ như điên. Phía sau vẫn còn đi theo hai tên lính báo tin, Lý Song Ngư phi thân xuống ngựa, chạy vội tới trước mặt Trương Hoán hưng phấn mà lớn tiếng bẩm: “Đô đốc, vừa mới tiếp nhận tin tức, Vương Tư Vũ đã chiếm đoạt Thạch Bảo Thành.”
“Cái gì!” Trương Hoán bỗng nhiên đứng lên, mắt lộ ra vẻ khó có thể tin nổi. Hắn vội vàng hỏi lính báo tin: “Nói nhanh lên, chuyện xảy ra như thế nào?”
“Khởi bẩm đô đốc, chúng ta là từ phía bên kia Tích Cốc Bảo tiến vào vùng trung tâm của người tộc Thổ Phiên rồi từ phía sau tập kích bất ngờ Thạch Bảo Thành mà chiếm được.”
“Thật tốt quá!” Trương Hoán hưng phấn đứng thẳng xoa tay, mặc dù hắn quyết tâm sắt đá muốn chiếm đoạt Thạch Bảo Thành, nhưng hắn cũng biết Thạch Bảo Thành là nơi khó chiếm đoạt như thế nào. Chính mình ắt phải nỗ lực trả giá nặng nề, nhưng hiện tại Vương Tư Vũ đã lập kỳ công. Điều này có ý nghĩa chiến lược Hà Hoàng của mình đã thành công một nửa.
Hắn lập tức nhảy lên mình ngựa, cao giọng ra lệnh: “Tiến quân tới Thạch Bảo Thành!”
Thạch Bảo Thành dưới ánh trăng lộ vẻ yên tĩnh khác thường, ánh trăng bàng bạc nhẹ chiếu khắp tòa thành. Một ngày khói lửa chiến tranh dần dần tắt đi, bọn lính mỏi mệt đều đã ngủ say. Trương Hoán một mình đứng yên lặng ở trước lỗ châu mai nhìn về phương đông, nơi đó có một vì sao sáng ngời đang đứng cô độc phía chân trời.
Hôm nay là mùng một tháng tư, hắn phát binh Hà Hoàng vừa đúng một tháng. Nhưng hắn lại có cảm giác như phảng phất đã ba năm. Chiếm đoạt Thạch Bảo Thành có ý nghĩa đại cục Hà Hoàng đã sang sủa hơn, nhưng tình hình bên phía quận Kim Thành lại làm cho hắn càng ngày càng lo lắng hơn.
“Đã sắp canh tư, đô đốc vẫn còn không nghỉ ngơi một lúc sao?” Đỗ Mai từ từ đi tới bên cạnh Trương Hoán. Hắn tựa vào gờ tường thành quay đầu nhìn về phía Trương Hoán “ Đô đốc đang lo lắng thế cục phía Lũng Hữu?”
“Đúng vậy!” Trương Hoán khe khẽ thở dài, “ Xích Tùng Đức Tán tự mình chỉ huy mười vạn đại quân từ Hà Tây đông tiến. Ta đang suy nghĩ, hắn cử đại quân đến đây không phải chỉ là để nghĩ đến cắt đường rút lui đơn giản như vậy!”
Nói đến đây, trong mắt Trương Hoán toát ra một tia căm hận cùng lo âu “ Ta lo lắng chính là Bùi Tuấn cùng Thôi Viên. Từ lúc mấy năm trước bọn họ đã nghĩ mở rộng thế lực của mình đến Lũng Hữu. Hiện tại có cơ hội này, bọn họ như thế nào lại bỏ qua. Nếu như ta không đoán sai, rất có thể đúng là bởi vì bọn họ xuất binh nên Xích Tùng Đức Tán mới bị ép phải chuyển hướng xuôi nam.”
Đỗ Mai im lặng mà không nói gì, sự thực hắn đã nghĩ tới chỉ có thể là khả năng này. Một lúc lâu sau Đỗ Mai bình tĩnh hỏi han: “Nếu như thực sự là như vậy thì đô đốc tính toán như thế nào?”
Trương Hoán cười lạnh một tiếng mà nói: “Bọn họ nếu như muốn Duyên An, Tuy Đức thì ta có thể cho bọn hắn. Nếu như muốn Thuận Hóa, Bình Lương, ta cũng có thể cho bọn hắn. Nhưng nếu như bọn họ lòng tham không đáy muốn đem Lũng Hữu Tiết Độ của ta nhổ tận gốc, vậy thì thật xin lỗi, ta chỉ dùng đao sắc đến giảng đạo lý cùng bọn họ.”
“Xin Đô đốc yên tâm. Chúng ta trước khi đi vẫn còn để lại bốn vạn quân. Có Hạ Lâu Vô Kỵ cẩn thận, hắn sẽ thay đô đốc coi giữ một phần cơ nghiệp. Thuộc hạ là đang suy nghĩ lần giáo huấn này.” Nói đến giáo huấn, trên mặt Đỗ Mai lộ ra một chút xấu hổ, hắn thở dài nói: “Đô đốc, thuộc hạ có một lời, không biết đô đốc có nguyện ý nghe hay không?”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn “ Ngươi cứ nói là được.”
“Thuộc hạ mấy ngày nay một mực suy nghĩ, lần này tấn công Hà Hoàng chứng thật là chúng ta quá vội vàng. Bao gồm cả thuộc hạ cực lực chủ trương xuất binh, đây đều là vì liên tục thuận lợi làm choáng váng đầu óc, lại quên tích lũy thật dày để tấn công tốt. Nếu như chúng ta tích lũy ba năm mới tấn công Hà Hoàng, liền tuyệt không gặp phải cục diện như ngày hôm nay. Thuộc hạ hy vọng đô đốc cùng thuộc hạ rút ra kinh nghiệm thật tốt từ lần giáo huấn này, thường xuyên nghe lời can gián, ẩn giấu sự sắc sảo mới thành người tài.”
Trương Hoán hít sâu một hơi, hắn nhìn mặt trời ở phương đông đã dần dần lộ ra ở phía chân trời rồi từ từ nói: “Nếu như lần này ta có thể thuận lợi quay về quận Kim Thành, ta sẽ chuẩn bị chiến đấu ba năm, chờ đợi thiên thời.”
Ba ngày sau. Trương Hoán chỉnh quân đã hoàn tất, đề bạt một nhóm tướng sĩ lập công. Trong đó lấy Vương Tư Vũ có chiến công lớn nhất phong làm Lang Tướng, Cửu Khúc đô đốc, chỉ huy một vạn quân Đường đánh chiếm địa khu Hoàng Hà, không phải trường kỳ đóng quân.
Lại phong phó tướng của Vương Tư Vũ Chu Tử Hưng là Trung Lang Tướng, Tích Thạch Cốc Binh Mã Sử, đồng thời lệnh cho hắn dẫn ba nghìn quân khinh kỵ binh chạy suốt đêm tới Tích Thạch Bảo củng cố lại công sự phòng ngự phòng ngừa đại quân tộc Thổ Phiên từ chỗ khác rút về vùng đất tộc Thổ Phiên.
Đang lúc này, thám báo truyền đến tin tức, Xích Tùng Đức Tán tự mình dẫn sáu vạn đại quân đã đến trước Phiền Bảo, còn cách Thạch Bảo Thành không đầy hai trăm dặm.
Nếu như nói mười ngày trước là tình thế quân Đường tây chinh Hà Hoàng thập phần nguy cấp. Nó đối mặt hai đại quân tộc Thổ Phiên cùng đánh nên cực kì nguy hiểm, nhưng mười ngày sau thì tình thế lại thay đổi hoàn toàn. Chiến cuộc chuyển hướng thành bất lợi với Xích Tùng Đức Tán, hắn ngược lại gặp phải nguy cơ bị quân Đường tiêu diệt toàn bộ tại Hà Hoàng. Nhằm đến Hoàng Hà sang phía đông có hai mươi vạn quân Đường, mà đạo quân Hà Hoàng Mã Trọng Anh đã tiêu tan, Thạch Bảo Thành thất thủ.
Lâm Phiền Thành, đây là tên của Đại Đường đặt cho Thạch Bảo Thành sau khi bị dân tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh. Là một tòa thành kiên cố phòng ngừa dân tộc Thổ Phiên tiến công Hà Hoàng mà xây dựng nên. Cách Thạch Bảo Thành ước hai trăm dặm về phía tây là Tuy Nhung Bảo, cùng với phía đông có Tuy Hòa Bảo tạo thành hình tam giác tương hỗ.
Giờ phút này ánh chiều tà như máu, gió bắc nổi lên bốn phía. Thảo nguyên mênh mông liếc mắt nhìn không thấy giới hạn, Xích Tùng Đức Tán đứng ở trên pháo đài, cho dù gió mạnh phần phật quất vào mặt, hắn cau mày nhìn về phía nam. Tàn quân lục tục chạy về mang đến cho hắn một tin tức cực kỳ bất lợi. Ba ngày trước, cánh quân của Mã Trọng Anh cách đó hơn bốn trăm dặm về phía đông nam ở trong Kỵ Sĩ Cốc đã bị quân Đường phục binh tiêu diệt toàn bộ. Ngay cả bản thân Mã Trọng Anh cũng chết trận tại chỗ.Thế này quả thực là chính là cho hắn một cái bạt tai, là chiến hay là lui, hay là cố thủ Hà Hoàng chờ đợi đại quân La Ta bắc tiến. Xích Tùng Đức Tán đột nhiên gặp phải một quyết định khó khăn. Nếu như cố thủ Hà Hoàng, hắn sẽ gặp phải nguy cơ bị đại quân Đường triều cắt đứt đường lui. Đương nhiên, cuối cùng thì hắn vẫn có thể đi về phía nam Lâm Thao để quay về lãnh thổ tộc Thổ Phiên. Nhưng nó có ý nghĩa đem Hà Tây chắp tay kính dâng cho người Đại Đường.
Mà nếu từ bỏ Hà Hoàng thì một trận chiến này hắn chính là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm thóc, hỏi hắn như thế nào chịu cam tâm đây.
“Tán Phổ, ngài tìm ta sao?” Viên quan Đại Luận tên là Nang Nhiệt Nhĩ khiêm tốn đứng ở phía sau Xích Tùng Đức Tán khẽ hỏi.
Xích Tùng Đức Tán xoay người lạnh lùng hỏi: “Ngươi điều đã điều tra xong chưa? Cái vật nổ phát sáng làm cho Mã Trọng Anh thảm bại là cái gì?”
“Thần hỏi không dưới một trăm quân sĩ từng nhìn thấy nó. Có người nói là phù thủy của quân Đường mời Thiên Lôi, có người nói là địa hỏa, còn có người nói...”
“Đủ rồi!” Xích Tùng Đức Tán tức giận cắt đứt lời của hắn “ Những lời nói vô căn cứ này chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng sao? Khi chiếm được Vũ Uy thì ta để ngươi điều tra qua thứ gây nổ mạnh kia, ngươi lại cái gì cũng không tra được, còn trì hoãn giết đi những người thợ chế tạo. Đây rõ ràng là vũ khí kiểu mới của quân Đường. Nếu như ngươi không điều tra ra nó th́ dân tộc Thổ Phiên chúng ta sớm muộn ǵ cũng sẽ bị hủy bởi loại vũ khí trên.”
“Tán Phổ bớt giận! Tán Phổ bớt giận! Thần lập tức phái người đi quận Kim Thành điều tra chuyện này, nhất định sẽ điều tra ra manh mối.” Nang Nhiệt Nhĩ thấy Tán Phổ tức giận, hắn sợ mà liên tục cam đoan.
“Được rồi! Ta cho ngươi thời gian hai tháng, nếu như ngươi không tra ra, vậy ngươi phải đi chăn ngựa thôi!”
Nói đến đây, Xích Tùng Đức Tán xoay người rời khỏi tường thành, ở đầu cầu thang hắn dừng bước nói với thân vệ: “Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhằm hướng Thạch Bảo Thành mà tiến. Lệnh cho tiền quân trước tiên tung ra một vạn người tấn công Thạch Bảo Thành mãnh liệt cho ta.”
Tiếng trống ù ù, quân tộc Thổ Phiên như làn sóng triều đen lao nhanh mà đến. Ở dưới Thạch Bảo Thành, quân lính tộc Thổ Phiên kết thành đội ngũ đi dọc theo con đường núi chật hẹp và uốn lượn hướng về phía trước lao tới. Trên đầu bọn họ đội tấm chắn, chống lại gỗ đá ném xuống. Dưới chân mềm nhũn chính là thi thể đồng bọn, bọn họ không có đường lui chỉ có không để ý đến cái chết dưới chân mà xông tới.
Từ trên thành khúc cây cùng mũi tên bay xuống như mưa, tường thành bị cung nỏ người tộc Thổ Phiên bắn vào kêu lộp bà lộp bộp. Thỉnh thoảng một quả cầu lửa thật lớn từ trên thành bay lên trời rồi theo đường núi lăn xuống, những ngọn lửa bám vào trên người quân lính tộc Thổ Phiên làm trên dưới rối loạn lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Ở trước núi đã chất đống đầy những vũ khí gẫy nát cùng thi thể, nhưng nó chỉ làm càng nhiều binh lính tộc Thổ Phiên điên cuồng nhằm hướng vách núi tiến lên.
Ở đây không nghi ngờ gì về việc một bên bị sát hại, bí quyết giành thắng lợi cũng không ở chỗ sĩ khí cao như thế nào. Quân lính tộc Thổ Phiên điên cuồng cùng không sợ chết tiến công nhưng vẫn không thể gây thương tổn được cho quân Đường một chút nào. Mấu chốt thắng lợi là vách núi cao dựng đúng và sự chuẩn bị đầy đủ. Binh lính tộc Thổ Phiên coi như may mắn xông lên được vách đá trăm trượng, nhưng tường thành cao ngất mà chắc chắn vẫn làm cho bọn họ chỉ có thể nuốt hận mà về.
Trương Hoán đứng ở trên tháp viễn vọng, vẻ mặt không lộ chút gì nhìn quân tộc Thổ Phiên dưới chân núi giống như đàn kiến đang tiến công. Tháp thành cao ngất khiến cho hắn giống như đứng ở trên đám mây có thể nhìn thấy cánh đồng xa xa, ở nơi này mơ hồ có một vệt đen mỏng mảnh. Vệt đen này đã tồn tại nửa ngày, nhưng lại cũng không hề động đậy. Trương Hoán không khỏi lạnh lùng cười một tiếng. Hắn đã rõ ràng tâm tư của Xích Tùng Đức Tán.
Mặt trời dần dần về tây, ánh nắng chiều đỏ như máu đã chìm xuống đường chân trời. Trên bầu trời lưu lại vô số những điểm lấm tấm mà biến thành màu nâu thẫm rồi cũng rất nhanh lặng lẽ biến mất không thấy. Cánh đồng bốn phía vì vậy mang theo một loại run sợ tương tự tử thần phủ xuống, nó bao phủ trong bóng tối vô biên. Mặt đất mênh mông mỗi khi hoàng hôn đến đều xuất hiện loại cảnh tượng làm người ta có cảm giác thê lương.
Tiến công suốt một ngày, quân tộc Thổ Phiên mệt mỏi rút lui. Dưới chân núi bỏ lại mấy ngàn thi thể, trong bóng đêm lạnh lẽo đã kết một tầng sương trắng, huyết cũng đông đặc lại.
Bên ngoài mười dặm, trong đại trướng Xích Tùng Đức Tán sáng rực. Xích Tùng Đức Tán ngồi xếp bằng trên tấm chăn lông thật dầy nhìn chăm chú vào một bức bản đồ Hà Hoàng trước mắt. Hắn đang tự đánh giá một con đường tiến quân khác, bên cạnh hắn là Tiền quân Nguyên soái Luận Tất Giáp Tàng đang vừa vặn bẩm báo tình hình chiến trận một ngày.
Cuộc tiến công thăm dò thảm bại đã khiến cho hắn ý thức được muốn từ phía bắc cướp lấy Thạch Bảo Thành có thể so sánh như lên trời. Tay Xích Tùng Đức Tán đi dọc theo Xích Lĩnh một mạch sang đông, đột nhiên ngừng lại trên Tích Thạch Cốc. Từ nơi này mà đi thì chỉ một hai trăm dặm liền có khả năng đến địa khu Cửu Khúc. Nơi đó hàng trăm năm qua vẫn luôn là căn cứ cho tộc Thổ Phiên tiến công Đại Đường.
Xích Tùng Đức Tán lấy ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên Uyển Tú Thành. Chính nơi này đây, hắn lập tức nói với Luận Tất Giáp Tàng: “Ta cho ngươi hai vạn quân đi đến Tích Thạch Cốc để quay về Uyển Tú Thành. Từ đó vu hồi tiến công Thạch Bảo Thành, ta cho ngươi thời gian mười ngày để chiếm đoạt Thạch Bảo Thành cho ta.”
Không đợi Luận Tất Giáp Tàng nhận lệnh xong thì một người thị vệ ở bên ngoài trướng bẩm báo: “Tán Phổ, quân Đường có sứ giả đưa tin đến.”
Xích Tùng Đức Tán ngẩn ra, hắn lập tức ra lệnh: “Bảo hắn đi vào.”
Chỉ chốc lát, từ ngoài trướng đi vào một người quan viên trẻ tuổi mặc trang phục quan văn. Hắn bước nhanh tiến lên, khom người thi lễ rồi lấy ra một phong thơ mà nói: “Tại hạ là Hộ tào Tham quân sự Trình Đạc quân Tây Lương, đặc biệt đến đưa tin thay đô đốc chúng ta.”
Xích Tùng Đức Tán tinh thông Hán văn, tạm có thể sáng tác một bài thơ hay. Hắn từ tay thân binh tiếp nhận thư, cũng không nóng nảy mở ra mà là cẩn thận đánh giá qua một phen tên quan văn trẻ tuổi. Chỉ thấy hắn vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt đúng mực, Xích Tùng Đức Tán không khỏi lạnh lùng cười nói: “Ta là đường đường một quốc chủ, năm ngoái Thái bộc Tự khanh của các ngươi gặp ta còn miệng nói có hơi thất lễ. Trương Hoán lại chỉ phái một tiểu lại hàm bát phẩm làm sứ. Là muốn có chủ tâm khi nhục ta sao?”
Trình Đạc mỉm cười đáp: “Hai quân trước trận không có quốc sứ, chỉ có quân sứ. Ta là thành tâm mà đến, Tán Phổ đừng chê ta quan quyền chức nhỏ. Mấy năm trước khi đô đốc chúng ta đánh chiếm đô thành Hồi Hột Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì trước đó cũng có phái sứ đi thương lượng qua?”
Sắc mặt Xích Tùng Đức Tán bỗng nhiên đại biến, đây là uy hiếp trần trụi. Hắn gắt gao nhìn chăm chú Trình Đạc rồi chậm rãi mở thư của Trương Hoán ra.
“Các hạ Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán dân tộc Thổ Phiên, nước ta là ‘ con cháu cửu thiên’ có câu nói: trước có mất thì sau đó mới còn, có vào tử địa thì sau đó sinh. Đây cũng là hoàn cảnh trước mắt của Trương Hoán. Trương Hoán bất tài, cũng nguyện đích thân thống lĩnh đại quân tiến binh đánh úp La Ta. Xuất kỳ bất ý, tái lập lại công tích Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, liệu Tán Phổ có lo lắng không?
Lại nói: dụng binh trước dùng mưu, sau đến ngoại giao, hàng thứ yếu đánh quân, cuối cùng mới là công thành. Nay Tán Phổ cầm binh cách La Ta ngoài vạn dặm, Trương Hoán có được ấn tín của Mã đô đốc, nếu làm một thư giả gửi về La Ta nói là Tán Phổ đã mất. Dân tộc Thổ Phiên có khả năng chọn ra tân quân không?
Lại nói: dụng binh phải xem xét xu thế hư thật của địch để tránh nguy hiểm. Ta đã phái khinh binh phòng ngự Tích Thạch Bảo, lại cử người về Lũng Hữu để nói Đại Đường cử quốc binh tây tiến muốn cùng Tán Phổ gặp nhau ở Hà Hoàng, Tán Phổ có vừa ý?
Có ba kế sách như thế, mong Tán Phổ các hạ thận trọng! Nghĩ cho kỹ! Đại Đường Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán kính thư”
Mặt Xích Tùng Đức Tán một hồi trắng một hồi đỏ. Hắn vừa đọc kỹ, tay lại nhịn không được run nhè nhẹ. Một lúc lâu, hắn gập thư lại rồi hạ lệnh cho tả hữu: “Đưa trình Tham quân xuất doanh!”
Trình Đạc thi lễ thật rồi xoay người đi, trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh. Luận Tất Giáp Tàng thấy tình huống có biến nên cũng không dám dễ dàng lĩnh lệnh rời đi. Xích Tùng Đức Tán chắp tay sau đít từ từ bước đi thong thả trong đại trướng mà suy nghĩ về ba kế của Trương Hoán. Có lẽ chỉ là uy hiếp của hắn, hắn thực không dám xuất binh; có lẽ nội bộ người Đường tràn đầy mâu thuẫn nên khó có thể ngầm hiểu phối hợp; có lẽ quân Đường không thích ứng với khí hậu cao nguyên nên không cách nào hành quân đi xa ; có lẽ …
Hắn có thể tìm ra rất nhiều lý do thuyết phục chính mình rằng ba kế của Trương Hoán chỉ là lý luận suông. Nhưng mà cuối cùng hắn không dám mạo hiểm như vậy. Rốt cục, trầm tư một lúc lâu Xích Tùng Đức Tán thở dài một tiếng mà nói: “Truyền lệnh cho các đạo quân, lập tức rút về Hà Tây!”(¯`·.º†Boy†º.·´¯)
@by txiuqw4