sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 237: Minh Tranh Ám Đoạt. (1)

“Cái... này”

Mặc Xuyết Đạt Kiền hơi do dự, hắn đương nhiên biết Trương Hoán là không mong muốn để lại chứng cớ gì cùng Hồi Hột cấu kết. Nhưng nếu như không có hiệp nghị nào thì hắn làm sao mà thông báo cho Khả Hãn.

Lúc này, Hồ Dong bên cạnh tiếp lời cười nói: “Lũng Hữu chúng ta tham chiến hay không tham chiến cũng không ảnh hưởng quyết định của Hồi Hột xuôi nam An Tây. Nếu có xuất binh là Hồi Hột thu hoạch ngoài ý muốn, nếu không thì Hồi Hột cũng không có tổn thất gì. Như thế, đặc sứ còn có việc gì mà khó xử đây?”

Mặc Xuyết Đạt Kiền bừng tỉnh hiểu ý, hắn đứng lên hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu “ Như vậy, ta lập tức trở về nước bẩm báo Khả Hãn, hy vọng Đô đốccó thể phát binh đúng hẹn.”

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ phát binh, ngày này ta đã suốt đợi ba năm.” Trương Hoán lạnh lùng cười nói.

Bùi Minh Viễn đưa Mặc Xuyết Đạt Kiền đi, Trương Hoán lại để lại Hồ Dong. Trương Hoán chắp tay sau đít nhìn bầu trời phương tây mà yên lặng không nói. Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Trưởng sử có thể đoán được ta đang suy nghĩ chuyện gì?”

Hồ Dong khẽ cười nói: “Ta biết.”

“Ngươi biết?” Trương Hoán quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi kinh ngạc cười hỏi: “Trưởng sử không ngại nói ra thử xem.”

“Đô đốc nghĩ muốn nhân cơ hội lấy cả An Tây?” Hồ Dong chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Trương Hoán mà hỏi.

Trương Hoán một hồi lâu không nói gì, hắn từ từ ngồi trở lại vị trí, cúi đầu thở dài một tiếng rồi nói: “Ngươi nói không sai, khi ta nghe thấy sứ giả Hồi Hột luôn miệng nói bọn họ muốn lấy lại An Tây thì trong lòng ta khó chịu tựa như nuốt con ruồi. Rõ ràng An Tây cùng Bắc Đình đều là lãnh thổ Đại Đường chúng ta. Hiện tại lại biến thành món ăn trên bàn của người khác. Không chiếm đoạt lại Hà Tây thì ta không cam lòng!”

Hồ Dong gật đầu, hắn giơ lên hai ngón tay “ Ta có hai kế có thể mời Đô đốc lựa chọn như thế nào đoạt lại An Tây.”

“Ngươi cứ nói!”

“Một cái gọi là kỳ kế, Đô đốc có thể cứ theo sách lược cướp lấy Lũng Hữu. Sau khi chiếm đoạt Hà Tây thừa dịp đại quân Hồi Hột đang đánh nhau ở An Tây lại nhân đà tiến thêm đoạt được Bắc Đình, chặt đứt đường lui của quân Hồi Hột, lại đánh An Tây.”

“Còn một kế khác?” Trương Hoán không lộ chút nào mà hỏi han.

“Một kế khác gọi là chánh kế, Đô đốc có thể chiếm đoạt Hà Tây trước, lại phái sứ báo cho Hồi Hột, An Tây xưa nay là lãnh thổ Đại Đường chúng ta, hy vọng bọn họ có thể trả lại. Nếu như bọn họ không đáp ứng, chúng ta lại xuất binh tiến công.”

Trương Hoán trầm tư không nói, kỳ kế mặc dù quyết đoán, nhưng sẽ tổn hại nghiêm trọng quan hệ của Hồi Hột với Đại Đường làm đại cục bất lợi. Còn chánh kế về bang giao mặc dù không ai chê trách được, nhưng lại không phù hợp sách lược binh gia, phần thắng cũng không lớn.

Trong lúc Trương Hoán trầm tư đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến cười của Đỗ Mai “ Ta cũng có một kế có thể làm cho Đô đốc cứ theo binh gia mà cướp lấy An Tây, lại có thể làm cho Hồi Hột đuối lý rút lui, có thể coi là quỷ kế.”

Năm Tuyên Nhân thứ sáu, Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên Xích Tùng Đức Tán tại Thổ Hỏa La bị thương nặng, lại có lời đồn đại hắn đã chết. Tin tức sau khi truyền tới La Ta liền gây ra nội loạn. La Ta xuất hiện hai người kế vị Tán Phổ, đại tướng Thượng Kết Tức ủng hộ con thứ của Xích Tùng Đức Tán đăng cơ, xưng là Mưu Để Tán Phổ; mà quan cầm quyền của tộc Thổ Phiên là Na Nang Thị thì ủng hộ con trưởng của Xích Tùng Đức Tán đăng cơ xưng là Mưu Ni Tán Phổ. Hai phái mỗi bên nắm giữ binh giáp mấy vạn, ở bên ngoài thành La Ta đã chém giết vài trận, hai quân tử thương nặng nề.

Đúng lúc này, Khả Hãn Hồi Hột là Bì Già mời Trương Hoán cùng đi tấn công tộc Thổ Phiên vào đầu thu. Cuối tháng tám, năm vạn đại quân Hồi Hột từ Bắc Đình đột nhiên xuất binh đến trấn Yên Kỳ. Ba vạn quân tộc Thổ Phiên trấn thủ An Tây hăm hở phản kích. Cùng lúc đó, thì tại Trương Dịch, Tửu Tuyền của tộc Thổ Phiên dồn dập đến Đôn Hoàng tập kết muốn trợ giúp An Tây. Nhưng ngay đầu tháng chín quân Tây Lương đã yên lặng ba năm đột nhiên binh chia làm hai đường, một cánh do Đại tướng Hạ Lâu Vô Kỵ chỉ huy năm vạn quân tiến công Vũ Uy. Còn một cánh khác thì do Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán tự mình dẫn mười vạn đại quân từ Cửu Khúc xuất phát, nhằm hướng thành La Ta xa xôi thẳng tiến.

Sáng sớm, mặt trời nóng bỏng đã nhô ra từ những đám mây hình vẩy cá. Mặt trời đỏ chói phủ nắng khắp cả dải đất hẹp Hà Tây. Núi, sông, vùng quê đều như được phủ thêm một lớp quần áo đỏ.

Ánh bình minh cũng chiếu lên trên mặt Hạ Lâu Vô Kỵ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn trong hào quang dường như khiến cho hắn biến thành một pho tượng. Vị tướng quân trẻ tuổi này dừng ngựa trước phế tích Hội Tây Bảo trầm lặng thật lâu không nói. Ba năm trước ở nơi này từng xảy ra một trận huyết chiến kinh thiên động địa, sáu ngàn quân Đại Đường toàn bộ an nghỉ ngàn thu ở đây. Hiện tại trên phế tích mọc đầy cỏ hoang bụi cây. Những tảng đá xanh lớn bị lùm cậy rậm rạp phủ kín trở thành tổ cho rắn, chuột và những đàn kiến.

Ở phía sau hắn tinh kỳ phấp phới, năm vạn đại quân điều khiển ngựa xếp thành hàng trên sa mạc rộng lớn trước Hội Tây Bảo. Một mảng đen ngòm giống hệt một tấm vải đen che kín trời đất, đầy trời sát khí tràn ngập nơi khởi đầu của dải đất Hà Tây.

“Hạ Lâu tướng quân, xuất phát đi!” Người nói chính là lão tướng Bạch Quang Xa. Bạch Quang Xa đã sáu mươi tuổi, lão đã từng đi theo Cao Tiên nam chinh bắc chiến, sau đó lại là thuộc cấp của Lý Quang Bật tham gia cùng bình định loạn An Lộc Sơn. Nhưng trong vòng mấy chục năm, lão tác chiến nhiều nhất chính là với quân tộc Thổ Phiên. Năm Khánh Trì thứ hai, Đại tướng Mã Trọng Anh, Thượng Kết Tức của tộc Thổ Phiên dẫn mười vạn đại quân tiến công Lũng Hữu cùng Quan Trung. Lão tướng Quách Tử Nghi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mà khi đó Bạch Quang Xa này là phó tướng của Quách Tử Nghi. Lão tại quận Lũng Tây đánh bại cánh quân của Thượng Kết Tức, giết địch hơn hai vạn người. Thượng Kết Tức hoảng sợ lui binh, đó là thắng lợi cuối cùng đánh dấu thất bại chiến lược của tộc Thổ Phiên.

Lần này lão được Trương Hoán ủy thác đi theo cánh quân phía tây chinh chiến Hà Tây. Nhưng lão cũng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong quân để tránh gây trở ngại cho quyền hành của Hạ Lâu Vô Kỵ. Tác dụng thực sự của lão là ở An Tây. Bạch Quang Xa là con của An Tây Quy Tư vương, ở trong lòng người Quy Tư có được uy cao vọng trọng. Mười mấy năm qua, lão từng mấy lần dâng thư lên triều đình thu phục Hà Tây, An Tây nhưng đều không có kết quả. Lần này đại quân Trương Hoán tây chinh, ông ta vạn phần cảm cảm động muốn lúc tuổi già tận mắt trông thấy cố thổ lại trở về.

Hạ Lâu Vô Kỵ gật đầu, hắn nhảy xuống ngựa rồi tròe lên một tảng đá lớn nhìn đại quân vung tay lên. Đại quân cờ xí hạ xuống, lặng ngắt như tò, vô số ánh mắt ngóng nhìn chủ soái.

“Các tướng sĩ! Sáu ngàn huynh đệ của chúng ta đã an nghỉ ngàn thu tại phế tích Hội Tây Bảo. Thân nhân của họ vẫn còn kêu khóc dưới gót sắt của tộc Thổ Phiên khiến cho bọn họ hồn phách không tan. Thiết kỵ dân tộc Thổ Phiên tùy tiện phi qua bên người bọn họ khiến cho bọn họ tức giận ngút trời. Bọn họ cả ngày lẫn đêm đều hy vọng được hôm nay, hy vọng vào chúng ta. Ba năm, Hạ Lâu Vô Kỵ ta cũng không có lúc nào là không mong chờ hôm nay. Cùng những tảng đá xanh dưới chân các huynh đệ mà tức giận ngút trời, trăn trở không yên. Hôm nay chúng ta lại một lần nữa bước lên cố thổ, bước lên nơi khởi nguồn quân Tây Lương chúng ta. Các tướng sĩ, chúng ta muốn huyết tẩy sỉ nhục, đánh một trận trả mối thù của chúng ta. Nam nhi Đại Đường thà rằng chết đứng, tuyệt sẽ không sống quỳ!”

“Báo thù!” Tam quân tướng sĩ không ai không nhiệt huyết sôi trào. Bọn họ vung tay hô to, “ Báo thù! Báo thù! Báo thù!”

Tiếng hô từ thưa thớt đến dày đặc. Từ một người đến năm vạn người, cuối cùng nối thành một chuỗi. Tiếng hô trầm thấp vang vọng trong thiên địa làm đất rung núi chuyển, phảng phất khiến cho ngay cả sông Hoàng Hà, ngay cả dãy Kỳ Liên sơn cũng bị biến sắc.

Hạ Lâu Vô Kỵ nhiệt huyết kích động làm năm vạn đại quân sĩ khí như bùng chay. Ba năm chuẩn bị để sẵn sàng ra trận, tất cả tất cả chính là vì hôm nay. Kích động thì kích động, nhưng Hạ Lâu Vô Kỵ cũng không phải chỉ là tướng tiên phong chém tướng đoạt trại. Hắn được Trương Hoán toàn quyền ủy thác làm chủ tướng ở phía Hà Tây. Từ ba năm trước đây, Trương Hoán đã định ra sách lược cướp lấy Vũ Uy thậm chí cả Hà Tây.

Hắn thấy thời cơ đã đến, liền lập tức hạ lệnh: “Lý Quốc Trân tướng quân ở đâu?”

“Có mạt tướng!”

Một tướng lãnh vóc người cao gầy, ánh mắt sắc bén xuất hiện ở trước mặt Hạ Lâu Vô Kỵ. Trong cuộc chiến Hà Hoàng trước, hắn từng làm Đội trưởng thám báo bị Mã Trọng Anh bắt được, hiện tại hắn đã thăng làm Đô úy một doanh thám báo.

Ở đây cần đơn giản giới thiệu một lượt. Sau khi đoạt được Hà Hoàng cùng với số lượng quân đội đột phá lên hai mươi vạn, quân chức trước kia liền thành quá chật hẹp. Trương Hoán liền một lần nữa chỉnh đốn quân chế, đem quân Lũng Hữu chia làm ba loại. Một loại là Nha quân, cũng là quân lệ thuộc trực tiếp Trương Hoán ước năm vạn người. Đây là đạo quân tinh nhuệ cả quân Tây Lương, phần lớn là binh đày dạn kinh nghiệm cùng vũ khí trang bị sắc bén nhất, ví dụ như Mạch Đao quân cùng các loại doanh đặc biệt doanh. Loại thứ hai là Phủ quân, đóng quân tại mỗi quận, đây là loại quân đội nhân số nhiều nhất, ước mười vạn người. Loại thứ ba chính là Thú quân, chủ yếu gồm các quân coi giữ cửa ải, ví dụ như Thạch Bảo Thành, Tích Thạch Bảo.v..v..., những đội quân này ước có năm vạn người.

Về kết cấu thì quân đội chia làm sáu cấp ngũ, đội, đoàn, doanh, quân, vệ. Về quan chức tương đương thì phân biệt ra với Ngũ là Ngũ trường, trông coi mười người; đội là Đội trưởng, dẫn dắt trăm người; Đoàn là Giáo úy, cai quản năm trăm người; Doanh là Đô úy, chỉ huy hai nghìn người, trong đó chức phó là tả hữu Quả Nghị Đô Úy; Quân là Lang Tướng, cầm quân vạn người, trong đó chức phó là tả hữu Trung Lang Tướng; Vệ là Đại Tướng quân, thống lĩnh năm vạn người, trước mắt chỉ có một mình Trương Hoán, chức phó là quân, hiện tại chỉ có hai người Hạ Lâu Vô Kỵ cùng Vương Tư Vũ. Lần này Hạ Lâu Vô Kỵ xuất chinh được thực hành chức quân của đại tướng.

Lần này tây chinh Hà Tây là vở diễn lớn đích thực. Vì lần này mà Trương Hoán đặc biệt điều động tham chiến Mạch Đao quân cùng với bộ phận thần binh doanh, xa kỵ doanh lệ thuộc trực tiếp hắn trong quân đội. Dựa theo sách lược có trước, Khương vương Lý Cẩn Cách từ mười ngày trước liền tiến vào địa khu Vũ Uy. Nhiệm vụ của hắn là xúi giục người Khương ở địa khu Hà Tây, chuyện này từ một năm trước đã bắt đầu bắt tay vào làm.

Hạ Lâu Vô Kỵ thấy Lý Quốc Trân tiến lên, liền hạ lệnh cho hắn: “Ngươi dẫn quân bản bộ đi trước, ta hạn cho ngươi từ nay đến trước hừng đông chiếm đoạt Giao Thành Bảo cho ta.”

Thám báo doanh là doanh tương đối đặc thù, chỉ có năm trăm người. Nhưng mọi người đều có kỳ tài, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

“Tuân lệnh!” Lý Quốc Trân nhảy lên ngựa, hắn giơ roi ngựa chỉ về phía tây mà hét lớn một tiếng “ Các huynh đệ đi theo ta!”

Năm trăm kỵ binh xếp hàng đôi phảng phất từ núi băng tách ra một khối nhỏ. Từ trong đại quân năm vạn người thoát ra như một trận cuồng phong nhằm hướng tây bắc phóng đi, chỉ để lại đầy trời tro bụi thật lâu không tiêu tan.

“Đại quân xuất phát!” Hạ Lâu Vô Kỵ nhìn trên Ô Sao Lĩnh gió lửa đã châm. Hắn ra lệnh một tiếng, đại quân chậm rãi khởi động, trùng trùng điệp điệp nhằm hướng thành Vũ Uy bước đi.

Tại quận Vũ Uy Quận vào ba năm trước đây sau khi bị Xích Tùng Đức Tán chiếm đoạt thì ở chỗ này đóng đại binh hai vạn người. Mặt khác chiêu mộ người Khương được bảy ngàn người đóng quân tại mỗi huyện. Nhưng vào mười ngày trước, đại quân Hồi Hột tiến công An Tây, đô đốc Hà Tây Luận Tất Giáp Tàng lúc này điều một vạn quân tộc Thổ Phiên ở quận Vũ Uy lao tới Đôn Hoàng tập kết.

Chủ tướng quân tộc Thổ Phiên trấn thủ Vũ Uy tên là Thượng Trát Bặc, là cháu của đại tướng Thượng Kết Tức ước bốn mươi tuổi, là người cẩn thận nhát gan. Sáng sớm tinh mơ hôm nay, hắn đang ở trong thành thị sát. Bởi v́ Hồi Hột tiến công An Tây mà điều đi một vạn người, khiến cho Thượng Trát Bặc căng thẳng dị thường, cùng lúc cho tăng số người thám báo thì về phương diện khác hắn lệnh phong hoả đài đêm ngày cảnh giác.

Đột nhiên, trên đường một hồi ồn ào, ai nấy đều chỉ tay lên Ô Sao Lĩnh. Thượng Trát Bặc vừa ngẩng đầu thì sợ đến hồn phi phách tán. Chỉ thấy trên phong hoả đài khói báo động ngút trời, chuyện mà hắn ngày đêm sợ hãi rốt cục đã xảy ra.

“Tập hợp quân đội! Tập hợp quân đội!” Hắn hét lên điên cuồng, quay đầu về hướng quân doanh chạy đi. Quân doanh tộc Thổ Phiên ở tại phía nam thành. Nơi này nguyên lai là chỗ các gia đình quân lính hội tụ nên xây dựng nhà gỗ chỉnh tề. Nhưng từ sau khi Vũ Uy bị chiếm đóng, người Hán nếu không phải bị giết chết, thì cũng trở thành nô lệ. Dãy nhà gỗ của khu gia binh cũng trở thành quân doanh của tộc người Thổ Phiên.

Thượng Trát Bặc chạy vào quân doanh lập tức triệu tập vài tên tâm phúc đến đây thương nghị đối sách. Dựa theo ý nghĩ của hắn, tốt nhất là từ bỏ Vũ Uy, quay về Trương Dịch cùng Luận Tất Giáp Tàng hợp quân.

“Tướng quân hoàn toàn không thể!” Một người Thiên Phu trưởng nghe hắn nói ý nghĩ giống như hoang đường này thì vội vàng phản đối: “Tướng quân đem quân về Trương Dịch thì Luận Tất Giáp Tàng kia sẽ bỏ qua người sao?”

Thượng Trát Bặc tỉnh ngộ, Luận Tất Giáp Tàng cùng Mã Trọng Anh như nhau. Đều là đối thủ của chú mình. Ban đầu Tán Phổ lệnh cho mình phòng thủ Vũ Uy là muốn hắn giám thị Luận Tất Giáp Tàng. Nếu như chính mình từ bỏ Vũ Uy đào tẩu, chẳng phải là vừa gặp đã bị hắn rút kiếm giết chết. Nhưng chính mình quân coi giữ trong thành chỉ có vạn người, như thế nào có thể giữ được thành trì. Hắn vừa vội lại sợ, mồ hôi từ trên trán chảy xuống.

Lúc này, một Thiên Phu trưởng khác nói: “Tướng quân tạm thời không nên gấp gáp, ta lại có một biện pháp.”

Thượng Trát Bặc vui mừng vội vàng túm lấy: “Ngươi nói mau, là biện pháp gì?”

“Chúng ta có thể làm hai việc. Trước hết phái người tới gặp Luận Tất Giáp Tàng cầu cứu, nếu như hắn không chịu phái binh thì đó chính là hắn đuối lý trước. Cho dù thành trì thất thủ thì tướng quân cũng có thể chất vấn ngược lại hắn. Thứ hai, chúng ta cần tập trung binh lực giữ thành. Tướng quân có thể đều triệu hồi quân Khương ở mỗi huyện về Vũ Uy, đồng thời lại bắt người Hán làm con tin, xem bọn hắn có dám hạ thủ với người mình không?”

“Rất tốt, truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho toàn bộ quân đóng tại mỗi huyện rút về Vũ Uy!” Thượng Trát Bặc đột nhiên chần chờ một chút, nếu như thành Vũ Uy bị phá, chính mình còn có mạng sống sao? Nghĩ vậy, hắn lắp bắp nói: “Không bằng các ngươi phòng thủ Vũ Uy, ta đi huyện Thiên Bảo đóng giữ!”

“Không được!” Mấy người Thiên Phu trưởng trăm miệng một lời cùng phản đối.

Huyện Cô Tàng, đây là nơi người Khương tập trung. Trong số bảy ngàn quân Khương thì chỉ riêng nơi này đã có ba nghìn người đóng. Người Khương ban đầu ở Vũ Uy có chết trận, có kẻ theo người Hán chạy trốn tới Lũng Hữu nên dân số còn lại ở địa khu Vũ Uy không đủ. Tộc người Thổ Phiên liền từ Trương Dịch, Tửu Tuyền chuyển đến đây rất nhiều người Khương. Bắt đầu từ năm trước, không ít người Khương ở địa khu Hà Hoàng bởi vì bất mãn với sự thống trị của người Hán nên cũng lục tục chuyển đến Vũ Uy. Phần lớn cũng được thu xếp tại huyện Cô Tàng là vùng chuyên để nuôi ngựa cho tộc Thổ Phiên.

Từ sau khi tin tức người Hồi Hột tiến công An Tây truyền đến, không khí ở huyện Cô Tàng cũng bắt đầu căng thẳng hơn. Buổi tối hôm nay ở trước cửa quân doanh phía nam huyện Cô Tàng, vài tên Khương binh bảo vệ được về ăn cơm chiều đang tụ tập chung một chỗ nhỏ giọng nói chuyện.

“Nghe nói tộc người Thổ Phiên đã bị điều một vạn đi Đôn Hoàng, đây chính là sự thật?”

Một người binh lính lớn tuổi có chút lo lắng nói: “Nghe nói là sự thực, ta liền sợ hãi là chúng ta cũng điều đến An Tây, vậy vợ con già trẻ phải làm sao bây giờ?”

Một binh sĩ khác cũng giận dữ nói: “Ai nói không phải! Vốn chúng ta ở tại Hà Hoàng cũng được sống tốt mà, người Hán cũng không động đến chúng ta. Thật không rõ tù trưởng vì gì mà nhất định chuyển đến Hà Tây?”

“Mọi người nghe ta.” Bách phu trưởng bọn họ hiển nhiên là lão binh kinh nghiệm phong phú, hắn nói nhỏ: “Nếu thật sự muốn điều chúng ta đi An Tây, ta để mọi người lặng lẽ trốn. Thảo nguyên lớn như vậy, nơi nào không thể dung thân.”

Mọi người nghe xong những lời này đều bắt đầu nóng lòng mong mỏi, mồm năm miệng mười tranh nhau nói chuyện, cãi cọ ồn ào.

“Tướng quân đến!” Một người lính tinh mắt nhìn thấy thủ lĩnh bọn họ là A Lý đang hướng bên này bước đến, đám binh lính lập tức làm bộ đang tán chuyện gái.

A Lý là một tướng lãnh người Khương tuổi còn trẻ, vóc người không cao, mặt mày đỏ hồng. Nhưng A Lý chỉ là tên đã đổi sau khi hắn đến Hà Tây. Tên thật của hắn là Ô Cao Cách Lý, là con của Khương vương Lý Cẩn Cách. Ba năm trước đây, Lý Cẩn Cách sau khi quy thuận Trương Hoán liền từ trong tộc chọn lựa một vạn nam nhân khỏe mạnh nhất giao cho Trương Hoán để thành lập quân Tây Khương, Lang Tướng đúng là Ô Cao Cách Lý.

Cuối năm ngoái hắn vâng lệnh chuyển đến Vũ Uy, cùng hắn chuyển tới đây còn có em trai của Lý Cẩn Cách, cũng là một tù trưởng bộ lạc. Người tộc Thổ Phiên liền chọn lựa từ trong đó hơn một ngàn người tạo thành một đội quân ngàn người, Thiên Phu trưởng liền đổi thành trước A Lý do Ô Cao Cách Lý đảm nhiệm. Trong số một ngàn người hắn cai quản có hơn ba trăm người là trong quân Đường giả dạng làm người Khương, đa số chiếm cứ chức vị quan quân. Vẫn còn có rất nhiều quân Đường là người Khương đều giả dạng thành dân chăn nuôi, tùy thời đợi lệnh.

Mười ngày trước. Lý Cẩn Cách lặng lẽ đi tới Vũ Uy, dùng danh cao vọng trọng của lão trong người Khương để thuyết phục bộ phận thủ lĩnh người Khương đầu nhập vào Đại Đường. Cũng có không ít người thì duy trì trung lập, yên lặng theo dõi diễn biến.

Ô Cao Cách Lý vừa mới nhận được mệnh lệnh quan trên, hạ lệnh cho binh Khương lập tức rút lui về thành Vũ Uy. Hắn lập tức ý thức được đây rất có thể chính là quân Đường bắt đầu tây chinh. Ô Cao Cách Lý bước đi lại đây, hắn thấy đám binh lính mới vừa rồi vẫn còn tụ chung một chỗ đều tản mát, liền nháy mắt với Bách phu trưởng. Bách phu trưởng cũng là trưởng quan quân Đường giả dạng. Hắn trong quân Tây Lương đảm nhiệm chức Giáo úy. Hắn đi tới hạ giọng hỏi: “Phải chăng đô đốc bắt đầu tây chinh?”

Ô Cao Cách Lý gật đầu.” Hẳn là đúng. Ta mới vừa rồi tiếp được mệnh lệnh. Người tộc Thổ Phiên lệnh chúng ta lập tức rút lui kéo về Vũ Uy.”

Bách phu trưởng sáng mắt lên, hắn vội vàng nói: “Tướng quân, đây chính là cơ hội đó!”

“Ta cũng biết là cơ hội, cho nên ta mới tìm ngươi thương lượng.” Ô Cao Cách Lý nhìn hai bên, hạ giọng nói: “Ta đã thu xếp tốt rồi, trên đường hành quân chúng ta sẽ thừa dịp bóng đêm tướng sĩ binh toàn bộ thay đổi hết........”tinhlinh2


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx