Thôi Khánh Công thấy Vương Ngang, sát khí trong mắt lập tức nổi lên. Hắn trương cung lắp tên, dây cung uốn như trăng tròn, mũi tên lạnh thấu xương nhắm ngay Vương Ngang. Vương Ngang sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu.
“Đủ rồi!” Bùi Tuấn giận dữ, “ Thôi Khánh Công, dưới chân Thiên Tử ngươi còn dám càn rỡ như thế. Nếu ngươi dám đả thương người, bổn Tướng quốc hôm nay liền làm thịt ngươi!”
Thôi Khánh Công liếc xéo thoáng nhìn Bùi Tuấn, hắn từ từ nở nụ cười, càng cười càng to, cứ ngửa mặt lên trời cười ha ha. Đột nhiên, tiếng cười hắn vừa ngớt thì lạnh lùng nói: “Ta như thế nào nghe khẩu khí của ngươi, liền cảm giác được Trường An chính là của Bùi Tuấn ngươi? Tựa hồ cả Đại Đường đều là thuộc về Bùi Tuấn ngươi? Thiên tử ư? Thiên Tử ở nơi nào!”
Hắn buông lỏng tay, mũi tên vèo! bắn đi ra ngoài thẳng tắp găm lêm tấm biển trên cửa phủ Vương gia. Lực đạo thập phần làm đuôi mũi tên run rẩy không thôi.
“Bùi Tuấn, muốn giáo huấn Thôi Khánh Công ta thì vẫn còn không tới phiên ngươi. Ngươi đừng quên, giang sơn Đại Đường là họ Lý, không phải họ Bùi.”
Nói xong, Thôi Khánh Công vung tay lên “ Đi!”
Đại đội kỵ binh vây quanh hắn đi, mấy ngàn Thiên Ngưu Vệ không có mệnh lệnh chỉ ngơ ngác nhìn hắn đi xa, không có có ai dám tiến lên ngăn trở. Bùi Tuấn lạnh lùng nhìn chăm chú bóng lưng của hắn. Răng rắc một tiếng, roi ngựa trong tay gãy thành hai đoạn.
“Ngẩng đầu lên, cứ nhìn ra xa, không nên chỉ nhìn trước mắt, được! Cứ như vậy.”
Sau khi chọn ở chuồng ngựa, Trương Hoán đỡ lấy eo nhỏ non nớt của con trai dạy nó cưỡi ngựa. Giọng điệu của hắn mặc dù nghiêm nghị nhưng cũng không chán vì phiền toái mà hết lần này tới lần khác giảng giải mấu chốt cho con.
Trương Kỳ con trai Trương Hoán năm nay chỉ có sáu tuổi, đúng là độ tuổi ham chơi nhất nghịch ngợm nhất. Nhưng trước mặt cha thì hắn lại rất nghe lời, không dám có nửa điểm làm nũng, bây giờ cũng không! Nó vốn chỉ nghĩ cưỡi con ngựa nhỏ một phen, đi như vậy vài chục bước là được. Nhưng cha thì lại nửa điểm cũng không xót cho nó, đã dạy nó ước chừng một canh giờ.
Trương Kỳ ánh mắt đỏ hồng, muốn khóc cũng không dám khóc. Nếu là mẹ nó hoặc là Nhị nương có trước mặt thì nó đã sớm gào khóc đến vang cả trời đất.
Trương Hoán công vụ bận rộn, phần lớn thời gian đều không thể ở cùng con trai chung một chỗ. Nhưng hắn đã phát hiện, con trai bắt đầu có dấu hiệu hơi bị nuông chiều làm hư, điều này tuyệt đối không được. Nếu như nó trở thành một kẻ ăn chơi trác táng, tương lai làm thế nào kế thừa cơ nghiệp của mình.
Trương Hoán đột nhiên ý thức được, con trai hẳn là cần bắt đầu đón nhận hệ thống giáo dục nghiêm khắc. Hôm nay dạy nó cưỡi ngựa là bước đầu tiên.
“Tốt lắm! Nắm chặt dây cương.” Trương Hoán chậm rãi thả lỏng tay.
“Cha, con sợ!” Đột nhiên thấy không có cha đỡ sau, Trương Kỳ bắt đầu sợ hãi.
“Nắm chặt dây cương! Rớt xuống sẽ luyện thêm một canh giờ.” Trương Hoán không hề thương tiếc chút nào quát lên.
Trương Kỳ miệng nhếch lên, nước mắt bắt đầu chảy xuống! Xoạch! Tụt lại phía sau, nhưng nó trước sau chỉ cắn chặt môi, không khóc thành tiếng.
Chú ngựa nhỏ bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn, đát đát! mà cất vó chạy mau. Trương Kỳ sợ hãi cơ hồ muốn vứt bỏ dây cương, nhưng tiếng hô của cha càng làm nó thêm sợ hãi. Nó liều chết giật dây cương, toàn thân cứng lại dựa theo lời cha dặn giữ ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú phía trước. Một lát sau, nó cảm giác được tựa hồ sẽ không té xuống nên lá gan dần dần tăng lên, thân thể cũng mềm xuống, hai chân kẹp chặt bụng ngựa bắt đầu theo bản năng giật giật dây cương.
“Giá! Giá!” Hắn nhỏ giọng hô, con ngựa nhỏ hiểu ý bắt đầu hấp tấp chạy nhanh.
Trương Hoán ánh mắt nhìn chăm chú con trai, hắn thấy con mình vừa bắt đầu cưỡi ngựa là phi nhanh thì trong đôi mắt lộ ra nụ cười vui mừng. Con trai thông minh lại chỉ là hàng thứ yếu, mấu chốt là nó không có ném dây cương gào khóc. Điều này nói rõ nó vẫn có tố chất trở thành một người nam nhân kiên cường.
Trương Hoán nhảy lên ngựa chậm rãi đi theo bên cạnh con trai mỉm cười nhìn nó. Ước chạy ba vòng thì Trương Hoán nhìn qua sắc trời, đã gần giữa trưa. Xem ra đã nhiều hơn một canh giờ, cũng nên cho nó nghỉ một lát. Trương Hoán khom lưng lập tức ôm con trai đặt lên ngựa của mình cười nói: “Thử cưỡi con ngựa lớn hơn của cha xem nào.”
Trương Kỳ đang hứng thú thập phần, nó nghe nói cưỡi ngựa lớn lập tức tinh thần phấn chấn, đôi tay nhỏ bé bắt lấy một sợi dây cương miệng hô “ Giá giá” không ngừng. Trương Hoán phóng ngựa chậm rãi đi tới, cảm thụ được thân hình nhỏ bé của con trai ở trong lòng đang tập trung sức cưỡi ngựa. Một tình cảm yêu quý tràm ngập tâm hồn. Giờ khắc này, hắn phảng phất cảm giác được con trai đã cùng mình hòa tan vào làm một thể. Trong lúc Trương Hoán dạy con trai cưỡi ngựa, cách đó năm mươi bước trong một gian phòng, Bùi Oánh cùng Thôi Ninh đang căng thảng nhìn cha con bọn họ chằm chằm. Nhất là Bùi Oánh, nàng thấy Trương Hoán không hề thương tiếc con của mình chút nào thì ruột đau muốn chết mà lau nước mắt. Khi nàng thấy con trai đã rơi nước mắt thì nàng cũng không nhịn được nữa “ Kỳ nhi.”
Kêu một tiếng liền muốn chạy tới thì lại bị Thôi Ninh kéo lại “ Đại tỷ, ngươi không thể đi, ngươi sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy.”
Bùi Oánh dừng bước, nàng đương nhiên cũng biết, đây là cha theo đạo dạy con trai, làm mẹ thì nàng không thể can dự vào.
“Đại tỷ ngươi nhìn, nó hình như biết cưỡi rồi.” Thôi Ninh bất ngờ vui mừng phát hiện sự thay đổi, Bùi Oánh cũng nhìn thấy. Nàng thấy con trai bắt đầu chấn hưng tinh thần mà chạy thì không khỏi nín khóc mỉm cười “ Cái đồ ngốc này”
Tinh thân nàng rốt cục chùng xuống, liền lôi kéo Thôi Ninh ngồi cùng. Thôi Ninh rời nhà ba năm, rốt cục hòa thuận cùng chồng. Đối với nàng mà nói cũng có ý nghĩa, sau này không bao giờ phải nhìn sắc mặt Trương Hoán cả ngày âm trầm nữa.
Bùi Oánh cùng Trương Hoán thành thân đã sáu năm. Cùng với địa vị dần dần ổn định, nàng cũng không còn lo lắng sẽ có ai cướp chồng đi. Hiện tại nàng càng quan tâm nhất tới tiền đồ Trương Hoán. Đây không chỉ có là tiền đồ cua mình mà càng quan hệ đến tương lai con trai nàng.
“Thiếp nghĩ thương lượng một phen cùng chàng về việc Bình Bình.” Bùi Oánh khẽ mỉm cười nói.
Sau nhiều năm sống cùng Trương Hoán, Bùi Oánh đã sớm biết Trương Hoán kỳ thật tận xương cốt cũng là nam nhân háo sắc, chẳng qua so với người thường thì hắn có phần tự chủ hơn. Hắn sẽ không tùy tiện đi tìm nữ nhân, nhưng nếu như gặp được nữ nhân hắn thích thì hắn sẽ không chút do dự cưới về nhà. Hoặc là xuất phát từ nhu cầu chánh trị thì hắn cũng sẽ công tư trọn vẹn đôi đường.
Bùi Oánh tự nhận chính mình cũng không phải là một nữ nhân đố kỵ. Nàng cũng có thể tuân thủ nghiêm ngặt qui chế lễ nghĩa để cho Trương Hoán cưới xin thê thiếp trọn vẹn. Nhưng nàng lại không muốn bên cạnh mình xuất hiện nữ nhân dị tộc. Tính tình quái dị chỉ là hàng thứ yếu, mấu chốt là nữ nhân dị tộc phần lớn không hiểu qui chế lễ nghĩa, không rõ tôn ti, làm việc tùy theo ý mình.
Ví dụ như Ngân Bình Công Chúa, tính tình nàng cổ quái, đối với chính mình cho tới bây giờ vẫn cứ trừng mắt không có nửa điểm tôn ti phân biệt lớn nhỏ, trước sau cùng người trong phủ là không ăn ý, hoàn toàn xa lạ. Động một cái là nàng liền tức giận chạy về bộ lạc của cha ở lại, rồi còn viết thơ cho cha mình để tố cáo, điều này làm cho Bùi Oánh trong lòng thập phần khó chịu.
Cũng may Trương Hoán cũng bởi vì việc Thôi Ninh nên trước sau không có liệt nàng ta vào vợ ngang hàng. Điều này lại khiến Bùi Oánh hơi hơi bớt giận, nhưng cũng không để Trương Hoán sớm kiếm vợ nữa bổ sung, nói không chừng còn có thể lại có thêm vài Công Chúa dân tộc Thổ Phiên, Công Chúa Hồi Hột vào nhà.
Có khả năng không hẳn là Bùi Oánh buồn lo vô cớ, vừa mới rồi sứ giả dân tộc Thổ Phiên còn đến quận Kim Thành nói cái gì mà mang Tiểu công chúa đưa cùng chồng mình cưới xin, chuyện vẫn còn kéo dài tới lúc này!
Bình Bình là người thích hợp nhất để chọn, nàng ta không có tâm cơ, tâm địa cũng thiện lương, mấu chốt hơn là cha anh nàng đều đã vì chồng mình mà chết. Nếu như không thu xếp khéo cho nàng, chỉ sợ tướng sĩ trong quân sẽ sinh lòng bất mãn.
Bùi Oánh suy nghĩ một lúc lâu, chuyện này nàng quyết định không nên để kéo dài nữa.
“Ngươi cảm giác được Bình Bình cùng Khứ Bệnh rốt cuộc có thể đến đâu?” Bùi Oánh tìm hiểu trước khi hành động.
Thôi Ninh cùng Bình Bình quan hệ cá nhân rất tốt, nàng đương nhiên cũng hy vọng Bình Bình sẽ nhập phủ. Nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng, chuyện này mấu chốt vẫn còn là do chính Bình Bình. Nàng thở dài một hơi mà nói: “Đại tỷ tốt nhất tự mình cùng Bình Bình nói chuyện đi.”
“Ta đã biết.” Bùi Oánh cười cười một tiếng, nàng lại quay đầu nhìn sân ngựa, chỉ thấy chồng đang cùng con trai cưỡi chung một con ngựa nhàn nhã bước đi thong thả giữa sân.
“Tốt lắm, chúng ta đến đó đi! Bọn họ sắp kết thúc.”
Hai người bước nhanh đi tới, Bùi Oánh từ xa liền cười nói: “Hai người nầy, không muốn ăn cơm trưa sao?”
Trương Kỳ nhìn thấy mẹ lại đây thì vui mừng gọi lớn “ Mẹ! Con cưỡi ngựa nè.”
“Mẹ đã biết, trước kia mẹ dạy con học thì con luôn không chịu. Cứ phải để cho cha con ra tay thì con mới chịu ngoan ngoãn.” Bùi Oánh cười bế nó xuống rồi trìu mến vỗ một cái lên mông nhỏ của nó “ Mau rửa tay đi ăn cơm thôi!”
“Đi ăn cơm!”Trương Kỳ khoái chí liền nhảy xuống đất chạy về phía phòng ăn, Thôi Ninh lại tóm nó cười nói: “Coi chừng ngã, để Nhị nương dẫn con đi.”
Thấy hai người bước vào phòng, Trương Hoán do dự một hồi liền nói: “Phu nhân, ta nghĩ thỉnh một vị sư phụ cho Kỳ nhi, để giúp nó đọc sách.”
Bùi Oánh mở miệng cười nói: “Thôi Ninh không phải là sư phụ sẵn có sao? Chính nàng đã một tay lập ra Xuân Lôi học đường mở thêm phân viện tại Hoàng Thủy, nghe nói đã có hơn một trăm thiếu nữ cùng nhập học. Vậy là nàng đã mở ra các nơi 'Nữ đồng nhập học' đó!”
“Nàng ta cùng nàng đều rất chiều Kỳ nhi. Không được!” Trương Hoán lắc đầu không chấp nhận đề nghị của Bùi Oánh “ Phải mời đại nho yêu cầu nghiêm khắc. Lý Phương Bạch ở Lũng Hữu thư viện cũng không tệ, ta tính toán mời hắn làm sư phụ nhập học cho Kỳ nhi.”
Bùi Oánh đang muốn nói giỡn Bình Bình mới là sư phụ ban đầu cho Kỳ nhi, nhưng lời vừa đến miệng thì nàng lại nuốt vào. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã vào phòng.
Trương Hoán trong bụng thấy đói liền đi tới phòng ăn, Bùi Oánh thì không yên lòng với con gái liền quay về phòng mình thăm con. Vừa vào cửa thì nha hoàn trong phòng liền bẩm báo: “Nhũ mẫu mới ôm tiểu thư đến phòng ăn tìm phu nhân rồi.”
Lúc này, Bùi Oánh thoáng liếc nhìn lại thấy trên bàn nhỏ có một phong trông như thiệp mời. Nàng đi đến cầm lên, nhưng không phải là một phong thiệp mời sao? Trên mặt lại không có ghi tên.
“Đây là ai đưa tới?” Bùi Oánh kỳ quái hỏi han.
“Là một người Hồ Cơ tuổi còn trẻ, nàng ta nói là chủ nhân mình gửi cho lão gia.”
“Hồ Cơ còn trẻ?” Bùi Oánh càng thêm nghi hoặc, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua nữ nhân tới đưa thiệp mời, nhưng lại là Hồ Cơ. Nàng cẩn thận nhìn qua thiệp mời, phát hiện cũng không có niêm phong nên nàng do dự một chút rồi vẫn từ từ rút thiệp mời ở trong túi da ra. Một mùi thơm nhàn nhạt lập tức ùa vào mặt mà đến.
Mở ra, bên trong chỉ viết hai câu thi: “Hoa hồng dịch suy tự lang ý, thủy lưu vô hạn tự nông sầu. ( Hoa hồng dễ yếu như trẻ nhỏ, nước chảy vô hạn giống sầu lo).”
Bùi Oánh bị hăm dọa sợ mất mật, nàng khẩn cấp nhìn tên ghi ở phía dưới, chỉ thấy ghi là Kinh Nương.
Kinh Nương? Bùi Oánh cau mày lại, nàng tựa hồ nghe nói qua tên này. Nàng tập trung suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nghĩ ra, đây không phải là người được gọi Kinh thành đệ nhất nữ cường nhân, Khuyến Nông Cư Đại Đông Chủ sao? Nàng, nàng ta cùng chồng mình thông đồng đã bao lâu.
Bùi Oánh ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng cảm nhận trăm điều không phải.
Ăn cơm trưa nghỉ ngơi xong, Trương Hoán ngồi xe ngựa vào triều. Hôm nay đã là ngày hai mươi bảy tháng chạp, chỉ còn cách năm mới có ba ngày. Cho dù là triều đình hay là phố phường, không khí đón mừng năm mới đều hết sức say mê. Dọc theo đường đi từng nhà giăng đèn kết hoa, rất nhiều nhà giàu đều đang quét dọn trước cửa phủ. Người đi trên đường cũng ăn mặc đồ tốt, trên mặt mọi người đều tràn đầy niềm vui năm mới.
Trương Hoán tận mắt nhìn thì trong lòng cũng có một loại cảm nhận thành quả vì dân tạo phúc. Nếu như không có chính mình đưa trăm vạn thạch lương thực vào kinh, chỉ sợ Trường An lúc này hẳn là mây đen hoàn toàn tràn ngập.
“Đô đốc, có người đưa tới cái này.” Ngoài của sổ xe một người thân binh tiến đến đưa một tờ giấy. Tờ giấy gấp thành góc, đây là tin tức cố định của trủ hạ trong tổ chức tình báo của hắn. Trương Hoán cười cười, đem tình báo mở ra chợt không khỏi sửng sốt một phen.
Khắp nơi trong Kinh thành đều bàn luận Sóc Phương Lý Chính muốn tạo phản, tin tức nơi nào phát ra không biết.
Đây là có chuyện gì? Trương Hoán cảm giác kinh ngạc sâu sắc. Nếu như bên phía Sóc Phương có biến động, vậy Lũng Hữu nhất định có tin tức truyền đến. Nhưng hiện tại hết sức yên tĩnh, nói rõ Sóc Phương cũng không biến động khác thường. Cho dù là Lý Chính kháng lệnh không chịu vào kinh bẩm báo công chuyện thì cũng là sau buổi Tân niên đại triều mới có thể có kết luận. Hắn thật sự không hiểu, trừ mình cùng Bùi Tuấn thì còn có ai biết việc Lý Chính sinh dị tâm. Huống hồ Bùi Tuấn còn rất không tin tưởng chuyện này!
Hắn bắt đầu ý thức được, ở Trường An còn có người thứ ba đang tung tảy. Vi Ngạc hay là Chu Thử, hoặc là Thôi Tiểu Phù. Trương Hoán suy nghĩ sâu xa chỉ chốc lát rồi cầm bút phê trên tờ giấy bốn chữ “ tìm nơi phát ra”.
“Phương Vô Tình.”
“Có thuộc hạ!” Ngoài của sổ xe lập tức truyền đến tiếng đáp lại.
Trương Hoán đem tờ giấy đưa đi ra ngoài “ Đem đưa cho Hồ chưởng quỹ. Ngươi lưu lại giúp hắn điều tra chuyện này.”
“Tuân lệnh!” Giọng nói biến mất, Phương Vô Tình giống như bọt khí vỡ tan.
Xe ngựa lượn vòng một khúc quanh rồi chậm rãi chạy vào hoàng thành. Từ sau khi Bùi Tuấn cầm quyền, trật tự triều đình đều trở nên thập phần tản mạn. Một vài quan lớn cả ngày không thượng triều cũng là chuyện thường. Lâu ngày lại hình thành một loại quy tắc ngầm, từ tam phẩm đã là quan viên có khả năng không bị nề nếp triều đình ràng buộc. Ví dụ như hôm nay Trương Hoán, hắn cũng là xế chiều mới đến triều đình nhìn một cái.
Có lẽ là bởi năm mới sắp tới gần, cả bên trong hoàng thành đều lạnh tanh. Trên đường Thừa Thiên Môn ngẫu nhiên mới có thể thấy một chiếc xe ngựa nhàn nhã chạy nhanh qua. Ở mỗi phủ đài nha môn càng khó nhìn thấy một bóng người, ngày hôm qua đã phát lộc xong, phỏng đoán các quan viên đều về nhà chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Xe ngựa chạy nhanh đến Thượng Thư Tỉnh thì ngừng lại. Thượng Thư Tỉnh nằm bên trong hoàng thành chiếm đất không lớn, nhưng ngoài Đại Minh Cung Trung Thư Tỉnh thì nó cũng là trung tâm quyền lực khác. Chung quanh Thượng Thư Tỉnh đề phòng nghiêm ngặt, ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác. Những đội binh lính qua lại tuần tra gần đó. Trương Hoán trước cửa nha môn Binh bộ thì xuống xe ngựa. Đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, hắn vừa quay đầu lại thì ra là Thôi Ngụ.
Mặc dù Thôi Ngụ đã chính thức đề xuất với Bùi Tuấn việc từ chức Binh Bộ Thị Lang. Nhưng bản phê của Lại Bộ còn chưa phát. Ý chỉ của Thôi Tiểu Phù cũng còn chưa ban xuống nên hiện tại hắn vẫn là Binh Bộ Thị Lang.
“Trương Thượng thư. Vốn muốn chờ ngươi cùng nhau đi ăn cơm trưa, nhưng buổi sáng ngươi không có đây. Không thể làm gì khác hơn là đi một mình.” Thôi Ngụ đi lên trước, chắp tay với Trương Hoán cười nói.
Trương Hoán vội vàng đáp lễ cười nói: “Xấu hổ! Vào dịp năm mới, người cũng lười biếng. Sáng hôm nay ở nhà dạy con cưỡi ngựa.”
“Ha hả! Hẳn là lúc cần chơi với con nhiều hơn, chờ sau này ngươi còn muốn đùa cùng bọn chúng thì bọn chúng cũng đã không cần ngươi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất nhiều chuyện không cần nói nhiều lời. Trong lòng mọi người biết rõ ràng là được.
Hai người cùng nhau vào Binh bộ. Bố trí của Binh bộ là một hình chữ nhật, một đường trục đi xuyên qua chính giữa, hai bên phân bố bốn bộ ti lớn của Binh bộ: Binh bộ, Chức phương, Giá bộ, Khố bộ, ở giữa còn có sân lớn, vườn hoa và cây cảnh, bể cá đầy đủ mọi thứ cho các quan viên nghỉ ngơi sở dụng. Thượng Thư phòng của Trương Hoán ở vào bên trong cùng. Bên cạnh chính là phòng Thị Lang. Nói chung Thượng Thư phòng chỉ là nơi tượng trưng, Binh Bộ Thượng Thư cũng không quản công việc cụ thể của bộ mình. Đại đa số thời gian thì Thượng Thư đều làm việc ở Đại Minh Cung, chỉ là mỗi tháng nghe báo cáo qua một vài đại sự. Còn sự vụ cụ thể thì do Thị Lang toàn quyền phụ trách.
Thôi Ngụ chỉ là kiêm nhiệm Binh Bộ Thị Lang, thân phận chính thức của hắn là Tả Tướng quốc, địa vị cực cao. Có điều là Tả Tướng đã bị mất quyền lực nên hắn tương đối luyến tiếc Binh Bộ Thị Lang có thực quyền thôi. Hai người ngồi trong thượng thư phòng của Trương Hoán, thư đồng dâng trà thơm cho cho bọn họ. Thôi Ngụ uống một ngụm trà rồi nói: “Chuyện Nguyên Tái tiếp nhận Binh Bộ Thị Lang nghe nói Bùi Tuấn đã ký tên, hiện tại Lại Bộ chuyển phát phỏng đoán mai kia liền có bản phê gửi tới.”
Trương Hoán vội vàng hạ thấp người cảm tạ: “Chuyện này đa tạ Thôi Tướng quốc.”
Thôi Ngụ lắc đầu, cười khổ một tiếng mà nói: “Ta nghe nói Thái Hậu cố ý mời Tể Dương Quận vương Lý Hoài Quang làm Binh Bộ Thị Lang. Nhưng Bùi Tướng quốc lại thoái thác nói chức này cứ để Binh bộ điều động nội bộ, hắn không tiện nhúng tay. Ngươi có hiểu thâm ý phương diện này sao?”
Trương Hoán âm thầm cười lạnh một tiếng, hắn như thế nào hội nghe không hiểu ni? Lý Hoài là con trưởng của Tiền Thọ Vương Lý Mạo, là chính thất Hoàng tộc. Thôi Tiểu Phù biết rõ không có khả năng mà vẫn còn đề cử hắn, đơn giản là muốn chia rẽ quan hệ của chính mình cùng Hoàng tộc. Cái đó và việc năm đó nàng để Lý Cầu đến quận Kim Thành làm quan là cùng một cách làm. Bùi Tuấn lại biết thời biết thế, không nghi ngờ là lửa đổ thêm dầu, hai người đều là muốn đục nước béo cò!
“Cho dù nói như thế nào, chuyện này ta còn phải cảm tạ Thôi Tướng quốc bày thế chân vạc giúp đỡ nhiều.”
Thôi Ngụ nhìn thoáng qua Trương Hoán, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi không nên cám ơn ta, muốn cám ơn thì đến cám ơn nhạc phụ ngươi.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Thôi Ngụ cáo từ liền muốn đi. Hắn đi tới cửa thì Trương Hoán đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền gọi Thôi Ngụ lại “ Tướng Quốc, Lý Chính kia có cần phải đến bẩm báo công chuyện không?”
Thôi Ngụ nhíu suy nghĩ một phen rồi nói: “Ta nhớ kỹ tại cuối tháng mười một thì Lại Bộ cùng Binh bộ đã liên danh ký chuyển phát thông cáo lệnh cho hắn cuối năm về kinh bẩm báo công chuyên. Nói rõ ngày là hai mươi lăm tháng mười hai. Nay đã quá hai ngày lại không có động tĩnh, hẳn là còn chưa đến kinh.”Trương gia đại thiếu
@by txiuqw4