“Lớn mật!” Trương Hoán hung hăng vỗ lên bàn “ phanh! “ một tiếng thật lớn làm cho chén trà nhảy bật lên. Hắn đứng lên phồng mồm quát thân binh: “Các ngươi lập tức đi tìm Hồ Dong, Đỗ Mai, Hạ Lâu Vô Kỵ, La Nghiễm Chánh đến đây cho ta, một khắc cũng không được chậm trễ.”
“Thuộc hạ tham kiến đô đốc!” Đỗ Mai thi lễ thật thấp với Trương Hoán.
“Ngồi xuống đi!” Trương Hoán khoát tay chặn lại, lệnh cho hắn ngồi xuống. Lúc này, cả ba người bọn họ đều đã đến. Trương Hoán nhìn lướt qua mấy người, liền hỏi Hồ Dong trước: “Trưởng Sử có thể nói cho ta biết trước, trong tay chúng ta vẫn còn bao nhiêu tiền lương?”
Hôm nay vốn có một lần báo cáo công vụ, thời gian thu xếp là vào giờ Tỵ thì bắt đầu. Vẫn còn cách hơn nửa canh giờ thì Trương Hoán lại phái người gọi bọn họ tới. Tất cả mọi người mơ hồ cảm giác là đã xảy ra chuyện gì đó.
Hồ Dong đứng thẳng lên, hắn lấy ra một quyển tấu rồi nói với Trương Hoán: “Xin cho thuộc hạ bẩm báo!”
Trương Hoán gật đầu ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi. Hồ Dong hắng giọng lên tiếng rồi liền cao giọng kể ra: “Đánh trận An Tây chúng ta tổng cộng tổn hao sáu trăm hai mươi vạn thạch quân lương. Kể cả quân lương, trợ cấp cùng với chi tiêu như thuê dân phu tổng cộng hết ba trăm bốn mươi vạn quan, vải một trăm hai mươi vạn súc. Trước mắt kho thóc các nơi báo lên còn tồn lương bốn trăm vạn thạch, tiền hai trăm năm mươi vạn quan, vải tám mươi vạn súc. Trong đó tại kho Lũng Hữu còn có ba mươi vạn lượng hoàng kim.”
Hồ Dong đọc một lần tổng vốn liếng rồi hắn tập hợp lại hai tay đưa cho Trương Hoán “ Mấy năm nay mưa thuận gió hòa, lương thực thu hoạch khá phong phú, triều đình lại cho chúng ta nấu muối để trả lại chỗ lương mượn chúng ta. Chúng ta nấu muối tại Thục Trung chỉ riêng vẻn vẹn loại hạng nhất năm nay đã thu lợi ba trăm vạn quan, phải nói tình hình tài chính vô cùng tốt, đủ để chống đỡ các khoản chi tiêu của đại quân.”
Trương Hoán cũng không có nhìn tập báo cáo mà là để nó lên trên bàn rồi lạnh lùng hỏi: “Nếu tài chính sung túc, vì sao phải trá hình việc cắt xén tiền trợ cấp. Ai lấy quan tài trừ tiền mười quan, lấy ruộng đất trừ tiền hai mươi quan. Đây là có ý gì?”
Mấy người Hồ Dong nhìn nhau, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ là tin tức tới chỗ đô đốc lại nhanh như vậy. Giữa trưa hôm qua mới về đến mà hôm nay đã biết rõ tình hình.
Lúc này, Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh đứng lên bẩm: “Xin đô đốc bớt giận, chuyện này là có nguyên nhân, xin cho chúng thuộc hạ bẩm báo!”
“Nói đi!”
“Kỳ thật lần này một lượng lớn tiền trợ cấp thực sự không phải do Lũng Hữu phát ra, mà là triều đình phát xuống. Lấy quan tài, lấy ruộng đất bị trừ tiền cũng là ý của triều đình. Lúc trước quan tài, ruộng đất đều là chúng ta thêm vào trợ cấp, còn triều đình lợi dụng giới hạn cao nhất là năm mươi quan để định giá cắt xén tiền trợ cấp để giảm bớt gánh chịu của bọn họ. Lúc trước chúng thuộc hạ đã muốn bổ sung chỗ thiếu hụt, nhưng lại lo lắng triều đình một lần nữa tìm được cớ để cắt xén. Cho nên mấy người chúng thuộc hạ liền thương nghị đem chỗ tiền thiếu hụt giữ lại để sau này hàng tháng sẽ cấp phát.”
Nghe xong lời giải thích của La Nghiễm Chánh, sắc mặt Trương Hoán hơi dịu đi. Khoản tiền năm mươi quan trợ cấp do triều đình cấp phát thì đây cũng là chỗ hắn thật không ngờ. Xem ra quả thật là trong chuyện này có nguyên nhân.
Có điều mặc dù có nhân tố triều đình, nhưng bọn họ làm theo cách đó thì có lẽ mất công bằng. Bọn họ không suy nghĩ từ góc độ người nhà tướng sĩ bỏ mình, mới chỉ gần như để chấp hành một loại quy chế.
Mấy năm qua, Lũng Hữu trợ cấp tiền cho tới bây giờ đều là năm mươi quan cộng thêm quan tài cùng với năm mẫu ruộng đất truy lĩnh. Mà cuộc chiến An Tây lại khác, giảm bớt đi nhưng không có một lời giải thích cho dân chúng nên bất kể ai đều sẽ tưởng bị cắt xén. Nó sẽ dẫn tới ảnh hưởng phản đối khá lớn chứ không phải đơn giản chỉ thiếu đi vài quan tiền như vậy.
“Vậy còn tro cốt tướng sĩ bỏ mình chậm chạp không giao cho người nhà bọn họ. Đây là vì lý do gì?” Trương Hoán cố gắng khắc chế bất mãn trong lòng mà hỏi han.
“Chuyện này thuộc hạ giải thích!”
Hạ Lâu Vô Kỵ ở bên cạnh đứng lên, hắn khom người thi lễ với Trương Hoán rồi nói: “Đô đốc, kỳ thật chuyện này cũng là có liên quan tới triều đình. Từ lúc cuộc chiến An Tây vừa mới bắt đầu, Bùi Tướng quốc liền phái người đến báo hy vọng chúng ta đem tro cốt tướng sĩ bỏ mình trước hết gởi lại linh đường, đợi sau khi Lễ bộ phái người đến hiến tế thì lại trả về cho người nhà bọn họ.”
“Vậy bọn họ chuẩn bị đến lúc nào sẽ hiến tế? Lại chuẩn bị đến lúc nào thì trả về cho người nhà? Một năm, có lẽ hai năm, ba năm!”
“Cái này...” Hạ Lâu Vô Kỵ đã cảm giác được rõ ràng đô đốc nổi giận, hắn ấp úng bảo: “Chúng thuộc hạ cũng hiểu được kéo dài thì không ổn nên đã phái người đi thúc dục mấy lần. Nhưng triều đình nói tới gần cửa ải cuối năm bận rộn không có thời gian, chờ kế hoạch mùa xuân sang năm. Chúng thuộc hạ nghĩ không cần vì chuyện này mà đắc tội triều đình, cho nên...”
“Vô liêm sỉ!” Trương Hoán nổi giận không thể kiềm chế, hắn cầm nghiên mực trên bàn hung hăng ném về phía Hạ Lâu Vô Kỵ. Nghiên mực bay qua mặt Vô Kỵ nện ở trên tường bể làm ba mảnh.
Trương Hoán tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Hạ Lâu Vô Kỵ mà mắng: “Dầu gì thì ngươi cũng là quân nhân, loại lời lẽ vô liêm sỉ như vậy mà cũng có thể từ trong miệng ngươi nói ra. Ngươi sợ đắc tội đám quan liêu triều đình kia, lại không sợ đắc tội với ta, không sợ đắc tội bốn mươi vạn tướng sĩ Tây Lương sao? Ngươi bị quyền lực đục ruỗng khiến ta thất vọng rồi.”
Hạ Lâu Vô Kỵ sắc mặt trắng bệch, hắn lập tức quì một gối, run rẩy nói: “Thuộc hạ biết tội, xin đô đốc trách phạt!”
“Trách phạt ngươi, trách phạt ngươi là có thể vãn hồi danh dự quân Tây Lương ta sao? Trách phạt ngươi là có thể khiến cho hơn hai vạn huynh đệ chết trận tại An Tây nhắm mắt sao?”
Lúc này, Hồ Dong bên cạnh cùng Đỗ Mai cả ba người cũng cùng tiến lên phía trước tạ tội “ Chuyện này là chúng thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, thực sự không phải là một mình Hạ Lâu tướng quân quyết định, xin đô đốc trách phạt!”
Trương Hoán xanh mặt đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu không nói gì. Hắn cố gắng làm cho cơn tức giận của mình tạm lắng xuống. Tất nhiên, điều này kỳ thật cũng không thể trách bọn họ. Nếu như chính hắn không có chiến đấu hăng hái đẫm máu hơn nửa năm cùng các tướng sĩ thì Trương Hoán hắn nói không chừng cũng sẽ quyết định như vậy. Có lẽ cũng không phải bọn họ biến chất mà là chính mình đã thay đổi.
“Các ngươi ngồi xuống đi!” Trương Hoán trở lại vị trí ngồi xuống. Hắn cố nhịn cơn giận rồi chậm rãi nói với mọi người: “Ưu đãi và an ủi binh lính, đối xử tử tế với người nhà bọn họ thực sự không phải Trương Hoán ta là người sáng chế đầu tiên. Vào thời Đại Đường mới kiến quốc, hết thẩy binh lính mà đánh giặc bỏ mình thì quân đội liền lập tức đem danh sách trình báo lên triều đình. Triều đình lập tức hạ mệnh lệnh cho địa phương, lập tức còn có quan lại địa phương phái người đến nhà bọn họ an ủi, tuyên bố công lao, trao tiền tuất cho người nhà. Khi quan tài tướng sĩ bỏ mình còn chưa chuyển về đến nơi thì quan phủ đã làm thỏa đáng tất cả công việc trợ cấp ban thưởng. Chuyện này tuy nhỏ nhưng tác dụng thật lớn, nó có thể làm phấn chấn lòng quân, khiến cho các tướng sĩ mang lòng cảm kích đối với triều đình, phục tùng mệnh lệnh đánh giặc. Cho nên thời Đại Đường sơ chúng ta mới có thể bách chiến bách thắng, uy vọng tứ phương.”
Nói tới đây, hắn thở một hơi thật dài lại nói: “Nhưng lúc này đây các ngươi lại làm như thế nào? Ta cũng không phải nói các ngươi đưa trợ cấp thiếu đi, chậm đưa quan tài bỏ mình tướng sĩ về nhà mà là các ngươi căn bản không có ý thức đến tầm quan trọng của chuyện này. Căn bản là không có suy nghĩ thay cho các tướng sĩ bỏ mình. Ta vì cái này mà tức giận.”
Trương Hoán lấy từ trong ngực ra một quyển giấy nhiều nếp nhăn đưa cho mọi người rồi nói: “Các ngươi xem đi! Đây là di ngôn của hơn ba trăm binh lính ở pháo đài Tương Tam Thành lưu lại. Bọn họ yêu cầu cái gì? Hy vọng có thể đưa thi cốt bọn họ mang về cố hương, hy vọng có thể cho để cho cha mẹ vợ con bọn họ có cơm ăn. Chỉ yêu cầu thấp như vậy là bọn họ có thể liều chết huyết chiến cùng kẻ địch, không một người rút lui bỏ chạy. Cuối cùng toàn bộ chết trận ở Trương Tam Thành, còn chúng ta thì sao? Chỉ có yêu cầu nhỏ nhoi như vậy mà chúng ta cũng không làm được sao?”
“Chuyện này trách nhiệm tại thuộc hạ.” Hồ Dong đứng lên xấu hổ nói: “Đô đốc dẫn đại quân ở phía trước chiến đấu hăng hái. Chúng thuộc hạ cũng không đủ tài cán giải mối lo cho đô đốc. Thuộc hạ nguyện giáng chức hai cấp, phạt bổng một năm.”
Hạ Lâu Vô Kỵ cũng đứng lên bảo: “Thuộc hạ cũng khẩn cầu đô đốc giáng chức, lập côngchuộc tội.”
Trương Hoán trầm mặc chỉ chốc lát liền lạnh nhạt nói: “Chuyện này do các ngươi cùng chung quyết sách nên đều có trách nhiệm. Hồ Trưởng Sử thân là quan Chính vụ Thủ tịch làm người phụ trách nên giáng chức một cấp, phạt bổng một năm, chỉ là tạm giữ chức Trưởng Sử. La Nghiễm Chánh, Đỗ Mai, Bùi Minh Viễn chịu trách nhiệm phụ, phạt bổng nửa năm.”
@by txiuqw4