Trong bóng đêm âm thầm, cửa phường Vĩnh Nhạc đang đóng chặt lặng lẽ mở ra. Một toán quân đội như dòng thủy ngân đen không một tiếng động chảy ra khỏi cửa phường nhằm hướng Minh Đức môn phóng đi. Trên đường Chu Tước cực kỳ yên tĩnh, không có một người đi đường nên tốc độ hành quân của đội ngũ này cực nhanh. Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên “ lộc cộc!”. Không có người nói chuyện, ai nấy đều vẻ mặt cảnh giác nhìn quan sát tình hình chung quanh.
Ở giữa đội ngũ, Trương Hoán mặc một bộ áo giáp màu đen, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào phía trước. Buổi trưa hôm nay, Lý Bình đem tất cả ruộng vườn đều hiến sạch, chỉ khẩn cầu Trương Hoán có thể tha mạng cho vợ con hắn. Mặc dù hắn không nói đến cha mình là Lý Miễn, nhưng Trương Hoán lại minh mẫn cảm giác được, Lý Miễn cùng Đoạn Tú Thực sẽ đánh cược một lần cuối cùng. Từ góc độ nào đó thì có lẽ Trương Hoán rất khâm phục sự cố chấp của hai người này. Nhất là Đoạn Tú Thực, ông ấy không giống như Lý Miễn có người cháu đang làm hoàng đế. Ông ta không có bất cứ thứ gì để luyến tiếc mà chỉ vẻn vẹn là vì niềm tin của mình liền không tiếc sức để làm một việc mà không có khả năng thành công, thậm chí còn phải trả giá bằng sự tịch thu tài sản và cái chết của cả nhà. Nhưng khâm phục thì khâm phục, Trương Hoán cũng sẽ không bởi vì khâm phục mà bỏ qua cho bọn họ. Đây là chánh trị, chánh trị là không có thương hại gì với kẻ đối địch.
Nhưng trong kế hoạch của hắn thì Lý Miễn cùng Đoạn Tú Thực chẳng qua chỉ là hai hòn đá vụn trong dòng nước xiết. Bọn họ không còn gì nữa, càng không có cách nào thay đổi dòng nước đang lao nhanh. Hiện tại hắn muốn bước lên đường, nhưng con đường lần này cũng là một lộ trình cực kỳ đặc biệt, nó sẽ là một đoạn đường huy hoàng nhất trong cả đời này.
Chả mấy chốc đại quân đi tới trước cửa Minh Đức. Quân canh Minh Đức môn đã được thông tri trước đó nên thấy đại quân kéo tới thì cánh cổng lớn của Minh Đức môn từ từ mở ra. Quân đội của Trương Hoán bắt đầu ra khỏi thành. Lúc này, một cận vệ của Trương Hoán giống như bóng ma xuất hiện ở phía sau Trương Hoán. Hắn hạ giọng bẩm báo: “Hồi bẩm đô đốc. Ở trên một cây đại thụ ngoài hai trăm bộ cũng có một người ẩn náu.”
“Tiếp tục theo dõi, không nên đánh động hắn.” Trương Hoán liền hạ mệnh lệnh, Phương Vô Tình lại như một làn khói xanh mà biến mất.
Một mực chờ toàn bộ đại quân của Trương Hoán ra khỏi thành, sau khi Minh Đức môn lại từ từ đóng cửa thì một bóng đen từ trên một cây đại thụ cách đó hơn hai trăm bộ lặng yên nhảy vào bên trong phường An Nghĩa nằm cạnh Minh Đức môn. Hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm dày đặc.
Khi trời sắp sáng lên thì mỗi cửa lớn của phường lại mở ra trong hàng tràng tiếng trống. Cửa lớn của phường Vụ Bản cũng mở. Rất nhiều người đã sớm chờ ở trước cửa phường đồng loạt chen nhau ra. Đám tiểu thương bán thức ăn, bán quà sáng đều tự chiếm chỗ rồi bắt đầu lớn tiếng rao hàng. Trong đám sương mù tràn ngập buổi sớm tràn đầy sức sống hừng hực. Lúc này, một nam nhân mặc trường bào xám vội vã đi vào cửa phường. Hắn đi xuyên qua một cái hẻm nhỏ rồi thẳng đếntrước cửa hông phủ đệ của Lý Miễn. Hắn lấy ra một cái thẻ bài đảo qua trước mặt gia đinh coi cửa. Gia đinh lập tức dẫn hắn vào trong phủ.
Hai ngày nay, ngoài dự đoán của mọi người thì Lý Miễn bắt đầu sôi nổi hắn. Ông ta bắt đầu xuất hiện ở trong phòng làm việc Lễ Bộ, bắt đầu hỏi han ân cần một vài bộ hạ cũ. Mặc dù ông ta không được mời tham gia hội nghị của Trương Hoán nhưng ông ta cũng không lưu tâm, mỗi ngày đều tươi cười đến đủ từ lúc vào triều tới khi hạ triều. Đối với mỗi một công việc đều nghiêm túc chăm chỉ, dường như đã trở thành một người khác. Ngược với sự sôi động lúc ban ngày, buổi tối ông ta lại hết sức im lặng, không hề đi bất cứ đâu. Đoạn Tú Thực cũng không trở lại tìm ông ta, buổi tối hàng ngày đều đọc sách, vui đùa với con cháu, cùng thị thiếp tham khảo ý nghĩa cuộc đời. Nói ngắn lại, đó thực sự là một ông lão biết đạo trời, không muốn đi đâu hết mà chỉ đợi bạn hưu nhàn đến chơi.
Sáng sớm, vẫn như ngày thường thì từ lúc trời còn chưa sáng Lý Miễn đã dậy chuẩn bị vào triều. Ông ta uống một chén trà nóng, vừa mới đứng dậy muốn đi thì đột nhiên một người quản gia nhà bên ngoài vội vã chạy tới nói nhỏ vài câu với ông ta. Lý Miễn lập tức thay đổi chủ ý, bước nhanh về phía phòng tĩnh thất. Trong phòng, tên nam nhân áo bào xám đang ngồi xếp bằng dưới đất nhắm mắt dưỡng thần. Thấy cửa vang lên thì hắn lập tức nhảy dựng lên giống như con ếch, đi tới chỗ Lý Miễn rồi khom người thi lễ “ Thuộc hạ tham kiến Thượng Thư!”
Lý Miễn đóng cửa phòng tĩnh thất lại, ngồi xuống liền lập tức hỏi: “Người ấy thực sự đã rời kinh sao?”
“Đã rời kinh!” Nam nhân áo xám gật đầu đáp: “Từ hôm qua suốt một ngày một đêm thuộc hạ đều phái người chờ đợi trước mỗi cửa lớn của thành Trường An. Đêm khuya hôm qua, huynh đệ chờ đợi ở trước Minh Đức môn rốt cục phát hiện người ấy đã lặng lẽ ra khỏi thành.”
“Cơ hội rốt cục đã đến!” Lý Miễn cố gắng kiềm chế nội tâm kích động. Ông ta chắp tay đằng sau đi qua đi lại trong phòng. Từ khi nghe được tin tức Sở Hành Thủy không chịu từ bỏ quân đội, ông ta liền ý thức được cơ hội có thể sẽ xuất hiện. Ngay sau đó Trương Hoán thanh trừng thế lực của Sở gia, bắt Sở Duy, thậm chí còn truyền ra ngoài là hắn muốn giết Sở Duy để bày tỏ quyết tâm. Sở gia cũng tỏ vẻ thái độ đối kháng, tự bớt lại tám trăm vạn quan tiền thuế. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tình thế Hoài Nam đã nguy hiểm không còn khống chế được. Ngày hôm qua sau khi truyền đến tin đại thắng Hà Bắc, Trương Hoán lập tức tỏ vẻ muốn đích thân đi tới Hoài Nam. Lý Miễn liền đoán được rằng tất nhiên quân Lũng Hữu ở Hà Bắc đã xuôi nam. Trương Hoán vốn ban đầu nói sáng hôm nay sẽ rời kinh. Nhưng ngay trong đêm hắn đã xuất phát, điều này nói rõ hắn hết sức lo âu với tình thế ở Hoài Nam. Cả đi lẫn về ít nhất cũng cần tới nửa tháng, Trường An để trống thì cơ hội cho mình rốt cục đã đến. Giờ phút này Lý Miễn cũng không còn bụng dạ nào vào triều nữa. Ông ta không lưỡng lự nói với người áo xám: “Ngươi lập tức đi mời Đoạn Tú Thực tới đây cho ta. Lại thuận tiện nói cho ông ấy, người kia đã rời kinh thành.”
Trương Hoán rời kinh cũng không gây ra chấn động gì lớn ở trong triều, không ít người vẫn còn mê muội trong men rượu tối hôm qua, nên không ý thức được lần này Trương Hoán rời Trường An sẽ mang đến điều gì cho Đại Đường.
“Đi cũng tốt! Ngày ngày phải đứng ở Chu Tước Môn trước giờ mão, cuộc sống như thế thì người ta còn sống nổi không?” Đây là một quan viên tương đối lười biếng than phiền.
“Ngươi biết cái rắm gì! Trong kho triều đình chỉ còn lại có năm mươi vạn quan tiền, Sở gia giữ lại tiền thuế không chuyển đi, Giám Quốc có thể không nóng nảy sao? Tháng tư sắp đến rồi, chính là lúc dùng tiền nếu ngài ấy không đi thì làm sao bây giờ!”
“Ai! Khó khăn lắm mới quét sạch Trung Nguyên thì Hoài Nam lại gặp chuyện không may. Đại Đường chúng ta đến khi nào mới có một ngày bình yên?”
Trong tiếng bàn luận xôn xao, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra cửa Đan Phượng môn. Ở trong xe ngựa là Thôi Ngụ vừa mới vào triều. Ông ấy nghe nói đúng là Trương Hoán rời khỏi kinh trong đêm thì lại nghĩ tới hôm trước Nguyên Tái có ám chỉ với mình. Trong lòng liền bắt đầu sốt ruột. Buổi tối hôm qua ông ta còn đặc biệt đi thăm hỏi Nguyên Tái, muốn được nói rõ bí mật ám chỉ với mình lúc ban ngày. Nhưng bất kể ông ta nói bóng nói gió như thế nào, Nguyên Tái chỉ cười mà không đáp, khiến cho ông ta mờ mịt không hiểu ra sao. Bây giờ Trương Hoán lại rời kinh ngay trong đêm thì dường như ông ta nghĩ ra được gì đó, nhưng lại nhìn không rõ lắm. Thôi Ngụ quyết định tìm đại ca của mình để tham khảo điều huyền bí ở trong đó.
Xe ngựa phi nhanh một mạch, chả mấy chốc đã chạy vào phường Tuyên Dương rồi chậm rãi dừng lại trước cửa Thôi phủ. Thôi Ngụ xuống xe ngựa bước nhanh vào cổng lớn Thôi phủ. Từ sau khi cùng Trương Hoán đạt được thoả thuận đổi ruộng đất lấy quân đội, Thôi Viên lại trở thành người lãnh đạo thực tế của Thôi gia lần nữa. Mặc dù ông ta không hề đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh mỗi ngày ở triều đình đều có người của Thôi gia đưa tới tin tức cho ông ta. Đồng thời, mọi chuyện lớn trong tộc cũng toàn bộ đều phải báo để ông ta cho quyết sách.
Chuyện đã xảy ra trong triều hai ngày nay thì tự nhiên ông ta cũng biết rõ. Đóng cửa Đại Minh Cung, Sở gia đối kháng triều đình, nguy cơ tắc đường thuỷ vận, Hà Bắc đại thắng.v..v... Mọi sự kiện trước tiên đều phải có người đặc biệt chỉ làm mỗi việc kịp thời thông báo cho ông ta. Hiện tại, ông ta vừa mới nhận được tin tức Trương Hoán rời kinh trong đêm hôm qua.
“Nhị lão gia đến.” Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo.
Lời còn chưa dứt thì Thôi Ngụ đã vội vã đi vào rồi vội vã nói: “Đại ca, ca cũng đã biết tối hôm qua Trương Hoán rời kinh trong đêm.”
Thôi Viên cười. Dường như ông ta biết Thôi Ngụ sẽ đến, liền giơ tờ tin trong tay mà cười nói: “Ta cũng vậy, vừa mới biết được.”
“Đại ca cho rằng trong đó có khả năng xảy ra vấn đề gì?” Thôi Ngụ chần chờ một lát rồi hỏi.
@by txiuqw4