sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 373: Từng Bước Liên Hoàn(3)b

“Vấn đề gì cơ? Hôm qua lúc mọi người mở hội nghị thì không phải hắn đã nói đại quân Vương Tư Vũ đã xuôi nam, còn hắn muốn đích thân đi Hoài Nam giải quyết sao? Nếu đã nói thế thì còn có vấn đề gì? Chẳng qua chỉ là hắn đổi thành xuất phát trong đêm thôi. Có lẽ là do cảm giác thấy tình thế có hơi nghiêm trọng thôi.”

Thôi Viên trả lời qua loa như vậy khiến cho Thôi Ngụ cũng không thể vừa lòng. Đúng là từ bề ngoài nhìn thì xác thực cũng không có gì bất thường. Chuyện Hoài Nam khẩn cấp, Trương Hoán liền cả xuất hành trong đêm, tất cả đều rõ ràng rành mạch. Nhưng cuối cùng thì Thôi Ngụ lại có cảm giác được trong đó dường như có giấu việc gì đó không thể cho ai biết. Ông ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn vội la lên: “Hôm qua đệ nói để đệ làm sứ giả đi Hoài Nam, cứ để Trương Hoán trấn giữ kinh thành. Với việc đệ cùng Sở Hành Thủy có hai mươi năm giao tình và ông ta trường kỳ làm quan tại kinh thành thì đệ nghĩ hẳn là có thể tìm được một phương án hai bên đều đón nhận. Nhưng Trương Hoán lại khư khư cố chấp, ngay khi đệ khuyên nữa thì Nguyên Tái lại ám chỉ cho đệ, ý bảo đệ không nên khuyên can Trương Hoán đi về phía nam. Đệ tư chất ngu dốt nên không thể hiểu duyên cớ trong đó, hy vọng đại ca chỉ điểm cho đệ.”

“Đệ hẳn là dự đoán được đây là vì cái gì?” Thôi Viên vẫn đang nói qua loa: “Từ xưa kẻ lên ngôi thì lúc đăng cơ có ở kinh thành đâu? Cho dù hắn gấp gáp như thế nào, có ưu thế đăng cơ như thế nào thì ở một bước cuối cùng đều phải biểu hiện ra một loại tư thế: hắn đăng cơ là điều vạn bất đắc dĩ, là bị thần tử bức bách, năm lần bảy lượt thỉnh cầu mới bất đắc dĩ bước lên ngôi vị hoàng đế. Nếu như ở lại kinh thành thì làm sao hắn có cơ hội như thế?”

Thôi Ngụ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Mặc dù ông ta không đa mưu túc trí bằng Thôi Viên, nhưng đã làm quan nhiều năm nên cũng có đủ kinh nghiệm chánh trị. Chỉ cần phá được tầng che mắt kia thì tình hình phía sau cũng giải quyết dễ dàng. Trương Hoán quay về kinh đã gần một tháng, vậy mà người Thái Hậu đảng trước sau hắn không hề thanh toán. Như vậy xem ra chính là hắn muốn lưu bọn họ lại để làm bậc thang cho hắn bước lên đỉnh.

Phàm là đã nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Thôi Ngụ lập tức bắt đầu sôi sục. Ở vào thời điểm mấu chốt thế này, cơ hội lập công có thể ngộ mà không thể cầu thì làm sao ông ta có thể dễ dàng buông tha. Lập tức ông ta không thể chờ đợi được mà hỏi han: “Vậy chúng ta nên làm những thứ gì?”

“Đệ gấp cái gì?”

Thôi Viên liếc mắt nhìn ông ta mà có hơi bất mãn với sự nôn nóng của Thôi Ngụ. Nếu như Trương Hoán dám rời kinh ở trong thời điểm mấu chốt này, làm sao mà hắn lại không có bố trí sẵn? Hơn nữa nếu muốn đăng cơ mà không có Thôi gia nhà mình ủng hộ thì làm sao được. Chánh trị như võ đài, không được để bị mai một tại hậu trường, nhưng đoạt vai diễn của người khác cũng không được. Mấu chốt là phải biết rằng chính mình nên sắm vai một nhân vật nào ở trong đó. Nghĩ vậy, Thôi Viên khẽ hừ một tiếng mà đáp: “Hiện tại chúng ta cũng không cần làm gì, chỉ để ý ngoảnh mặt làm thinh chờ lúc giúp hắn thu thập tàn cuộc.”

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Thôi Viên đối với việc Thôi gia sẽ sắm vai một nhân vật gì thì ông ta cũng có một số nghi hoặc. Chỉ nhìn lần này là cũng biết ở trong lòng Trương Hoán đối với Thôi gia và Bùi gia là bên trọng bên khinh.

Bùi Hữu hôm nay cũng không vào triều đúng giờ. Giờ Mão canh ba, sau khi tiếng trống vào triều vang lên một hồi cuối cùng thì ông ta mới không nhanh không chậm ra khỏi phủ. Bước lên xe ngựa rồi đi về hướng phường Thân Nhân. So với anh trai Bùi Tuấn, Bùi Hữu vận dụng quyền mưu có vẻ hơi chậm chạp. Ông ta không giống Thôi Viên có thể chuẩn xác nắm chắc tâm lý của Trương Hoán, mặc dù Thôi Viên cũng từ bỏ quân đội, nhưng Thôi gia giành được lợi ích lớn nhất.

Cuộc chiến Hà Bắc kết thúc, Trương Hoán thu được cả danh lợi đôi đường. Còn Bùi gia chẳng những mất đi quân đội mà cũng mất đi tuyệt đại bộ phận trang viên. Bùi gia bọn họ từng có được hơn mười vạn khoảnh ruộng đất, hiện tại chỉ còn lại có ba điền trang ở gần Nghiệp Quận với vẻn vẹn một vạn khoảnh ruộng đất.

Không chỉ có về quân đội và ruộng đất, Bùi Hữu đối với việc khống chế nội bộ Bùi gia cũng không được như Bùi Tuấn có thể nói một không hai. Điển hình nhất là việc ông ta không cách nào bình ổn nổi chuyện tranh giành Gia chủ Bùi gia. Hiện tại ông ta chỉ là thay thế Gia chủ, đồng thời đã nhiều lần thanh minh trong tộc là mình sẽ không cưỡng chiếm địa vị Gia chủ. Cho dù là như vậy, vẫn có rất nhiều tộc nhân cùng thế hệ không bị ông ta mua chuộc. Ví dụ như Bùi Già đương nhiệm Trung Thư Thị Lang chính là người phản đối lớn nhất của ông ta. Hiện tại tình hình Bùi gia yên lặng được chỉ là bởi vì Bùi Oánh đứng ở giữa điều đình nên tạm thời gác lại cuộc tranh luận thôi. Một khi Bùi Minh Viễn về nước thì chuyện này chắc chắn lại nổi cơn sóng gió.

Trong xe ngựa, Bùi Hữu khẽ thở dài một cái. Tính ra thì Bùi Minh Viễn đi sứ Đại Thực đã sắp nửa năm, cũng đến lúc về nước rồi. Không biết sau khi hắn về nước mà nghe được tin cha bị chết thì sẽ đối đãi với anh mình như thế nào đây.

Gia tộc nội loạn khiến cho Bùi Hữu có cảm giác mệt mỏi quá nhiều. Hiện tại hy vọng duy nhất có thể gửi gắm lại chính là người Bùi gia có địa vị lớn nhất - Bùi Oánh. Chỉ mong nàng có thể chấn chỉnh lộn xộn của Bùi gia, làm cho Bùi gia có thể kế thừa địa vị ở Đại Đường trong tương lai.

“Lão gia, đến rồi!” Tiếng bẩm báo của người đánh xe ngựa cắt đứt sự suy tư của Bùi Hữu, ông ta vội vàng xốc màn xe. Ngoài cửa sổ xe, một tòa phủ đệ to lớn hiện ra trước mặt ông ta, đây chính là Phần Dương vương phủ của vị nguyên lão Đại Đường hàng đầu - Quách Tử Nghi.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Bùi Hữu cúi đầu ra khỏi cửa xe, kéo vạt áo mà bước nhanh lên bậc thang. Ông ta lấy ra một danh thiếp đưa cho người gác cổng mà nói: “Xin chuyển cho Thái úy, có Bùi Hữu tới chơi.”

Người gác cổng không dám thất lễ, xoay người hô một tiếng rồi liền chạy nhanh vào trong nội phủ bẩm báo. Chỉ chốc lát, một tràng tiếng bước chân gấp gáp từ bên trong phủ vọng đến. Cửa hông két kẹt một tiếng mà mở ra, chỉ thấy con trai của Quách Tử Nghi là Quách Thự đi ra nghênh đón. Quách Tử Nghi có sáu con trai, con trưởng đã chết bệnh năm ngoái. Mấy đứa con còn lại đều làm quan ở các nơi. Chỉ có đứa thứ sáu Quách Thự bị giữ ở bên người. Quách Thự năm nay gần ba mươi tuổi, không ra làm quan mà ở nhà phụ trách xử lý việc điền sản và cửa hàng của Quách gia. Nhưng hắn đã có hàm quan Thượng Khinh Xa Đô Úy bậc tứ phẩm. Nói theo cách của đời sau thì coi như hắn là người của Thái Tử đảng đã từ quan đi buôn.

Quách Thự thấy Bùi Hữu đang thăm hỏi ở bên ngoài liền bước lên phía trước khom người thi lễ thật thấp: “Cháu không biết chú đến thăm nên ra nghênh đón chậm, vạn lần mong thứ tội!”

Bùi Hữu cười cười liền hỏi: “Cha cháu có trong phủ?”

“Cha cháu buổi sáng hay đi dạo, hãy còn chưa về. Không bằng chú vào nhà chờ chỉ chốc lát, cháu liền phái người đi tìm.”

“Cái này...” Bùi Hữu hơi hơi do dự. Ông ta đang suy nghĩ có nên về chỗ làm việc hay không, rồi giữa trưa quay lại tìm Quách Tử Nghi. Dù sao trước khi Trương Hoán rời kinh có chỉ rõ muốn ông ta chủ trì vận hành triều chánh.

Đúng lúc này, đằng sau Bùi Hữu truyền đến một tràng cười sảng khoái “ Bùi Tướng quốc hẳn là phải ở Đại Minh Cung chủ trì cục diện chính trị mới đúng, làm sao lại đến căn nhà nhỏ bé của lão phu?”

Bùi Hữu vội vàng quay đầu lại, quả nhiên là Quách Tử Nghi đứng ở phía sau mình. Ông ta mặc một trường bào màu xanh cực kỳ bình thường, đầu đội mũ sa, râu tóc đã bạc trắng. Mặc dù ông ta đã hơn tám mươi tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén, khí đan điền vẫn tràn trề. Sáng sớm mỗi ngày ông ta đều phải ra khỏi phủ đi dạo một canh giờ, đến quán trà uống trà nói chuyện phiếm, ăn điểm tâm rồi mới về phủ.

Bùi Hữu vội vàng chắp tay cười nói: “Tại hạ được Giám Quốc phó thác việc định ra sách lược Khiết Đan, có một số việc không nắm chắc nên đặc biệt đến xin Thái úy chỉ bảo.”

“Với tài năng của Bùi Tướng quốc thì còn có chuyện gì mà không nắm chắc?” Quách Tử Nghi cười cười khoát tay chỉ vào trong phủ mà nói: “Mời Bùi Tướng quốc!”

“Mời Thái úy!”

Bùi Hữu đi theo Quách Tử Nghi vào thư phòng ông ta rồi ngồi xuống. Một người thị thiếp đến dâng trà thơm và điểm tâm cho bọn họ. Quách Tử Nghi nâng chung trà lên hớp một ngụm trà, lúc này mới từ từ hỏi: “Hà Bắc đại thắng thì ta cũng đã nghe thấy, năm vạn chủ lực Khiết Đan bị quân Đường ta tiêu diệt toàn bộ, ngay cả Khiết Đan vương cũng bị bắt sống. Hiện tại người Khiết Đan đã là một con cừu non đợi bị làm thịt, không biết Giám Quốc chuẩn bị xử trí người Khiết Đan như thế nào?”

“Noi theo cách xử trí người Đột Quyết ngày trước, xé lẻ người Khiết Đan rồi cho sống chung cùng người Hán chúng ta.”

Quách Tử Nghi nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu trầm tư chỉ chốc lát rồi nói: “Như vậy rất tốt. Khi loạn An Lộc Sơn thì ta đánh nhau với người Khiết Đan, bọn họ rất hay thay đổi. Hôm nay đầu hàng ngày mai lại phản loạn, khó có thể quy phục. Quyết định diệt tộc bọn họ thì sẽ không lưu hậu hoạ, nếu kế sách đã định thì không biết Bùi Tướng quốc tìm ta còn có chuyện gì?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx