sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 32: Toái Diệp Phong Vân (13)d

“Đúng vậy, đây là quy định của Đạo Hồi chúng ta. Theo quy định này hàng năm các giáo đồ phải đóng góp một số tài sản nhất định để trợ giúp những người nghèo khó cũng như cúng dường lên các tự viện. Chúng ta gọi đó là thiên khóa ( thuế trời). Cũng áp dụng giống như Đại Đường các ngươi thu 4% thuế. Như chúng ta đây thì số tài sản trị giá 1000 đồng dinail (tiền tệ của Đại Thực) thì phải giao nộp 25 đồng dinail. Dĩ nhiên, nếu như những người đã tình nguyện bố thí cứu giúp người nghèo khó thì sẽ không phải nằm trong diện bị thu thuế như vậy.

Nói tới đây, tren nét mặt của A Cổ Thập lộ ra một chút kiêu ngạo: “Theo ta được biết, mức thuế thấp nhất mà quý quốc đặt ra cũng đã gần 3% rồi. Hơn nữa cách đánh thuế cũng tùy ý thay đổi, không có quy định rõ ràng. Tất cả chỉ phụ thuộc vào sự hỉ nộ của hoàng đế mà định ra thuế. Năm nay có thể là 3% nhưng năm sau đã có thể là 10% rồi. Thậm chí, ngoài thuế ra các vị còn thường xuyên bắt người dân quyên góp, lạm thu một cách tùy tiện. Thật là tra tấn, vắt kiệt mồ hôi và sức lao động của người dân. Điều đó hoàn toàn không giống như Đại Thực chúng ta, chúng ta định ra tỉ lệ thiên khóa với giáo chúng một cách rõ ràng, công khai. Cho dù là Calipha đi chăng nữa cũng ko dám tùy tiện thay đổi.

“Nhưng các ngài đối sử với Chiêu Võ cửu quốc cùng Thổ Hỏa La không như vậy. Các ngài đánh thuế bọn họ rất nặng, thuế thân, thuế đất cũng lấy của họ một nửa thu nhập. Năm ngoài mặc dù áp dụng thuế 11% nhưng thuế tài sản tùy theo quan phủ quyết định. Mà không theo tài sản thật sự của dân. Chúng ta thấy dân chúng rất khổ cực. Chẳng lẽ đây là thuế khóa nhẹ nhàng của các ngài sao?”

A Cổ Thập lắc đầu: “Đó là do bọn họ không tin thờ thánh A La. Bọn họ không phải con dân của thánh A La dĩ nhiên không cần phải đối xư với họ theo giáo quy.”

“Không đúng, thân vương đang có sự lẫn lộn phải trái ở đây rồi” Thôi Diệu cười lạnh một tiếng tiếp tục nói: “Chính tai tôi khi ở Khang quốc đã nghe nói rằng, có rất nhiều người Khang quốc cho dù đã đi theo Đạo Hồi nhưng mức thuế mà họ phải nộp lên tới 11%, hoàn toàn không được hưởng sự “ bao dung” và “ tình thương” của thiên khóa. A Cổ Thập điện hạ, sự thật này người không định phủ nhận chứ.”

A Cổ Thập nghe Thôi Diệu nói vậy liền cười một tiếng: “Cái này thì có quan hệ gì đâu, bọn chúng mặc dù đã quy thuận chúng ta, nhưng dù nói gì đi nữa thì chúng đều là những kẻ bị chinh phục. Nên việc chúng phải gánh chịu nhiều thứ thuế khác nữa cũng là điều đương nhiên. Nếu chỉ thu thuế bọn chúng theo thiên khóa thì Calipha lấy gì mà nuôi quân đội chứ. Chúng ta không giống như người Hán các người, đối với ngoại tộc thì bày trò nhân nghĩa giả tạo, còn đối với con dân của mình thì bóc lột tàn khốc. Không! Đại Thực chúng ta không bao giờ có chuyện đó, chúng ta muốn người Đại Thực được hưởng thụ thật nhiều tài phú và văn hóa. Còn ngược lại, những khổ cực vất vả thì bọn ngoại tộc kia chắc chắn phải gánh chịu rồi”

“Vì thế, cho nên Đại Thực của các vị mới đầy dã tâm xâm lược như vậy. Các vị mặt ngoài thì lấy danh nghĩa là truyền bá, mở rộng tông giáo đạo Hồi nhưng trên thực tế là ẩn chứa ý định cướp đoạt thật nhiều của cải, và trút bỏ thật nhiều những tai họa lên các dân tộc khác. Rõ ràng đó là cách làm thể hiện sự cực đoan ích kỷ chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi. Ngài đã không nhận ra hạn chế đó, trái lại cỏn chỉ trích đường lối nhân nghĩa của Đại Đường chúng tôi. Trên thực tế, trong việc đối nội, triều đình Đại Đường không hề thi hành những chính sách thuế khóa, bóc lột tàn khốc như ngài đã nói. Hoàng đế bệ hạ đem lại đất đai và tài sản cho con dân Đại Đường, thực hành thu thuế với mức 1/20 (0,5%), quả thật là có cao hơn so với mức 1/40 (0,25%) của các vị. Nhưng với mức thuế ấy những người dân bình thường vẫn có thể hoàn toàn đóng góp được. Còn về phần các thuộc quốc ở Tây Vực, Đại Đường không hề tiến hành thu thuế, cũng không có hề lấy tiền gạo bồi dưỡng, biếu xén của bọn họ. Đồng thời không can thiệp vào việc tự trị của các dân tộc này. Vì thế cho nên bọn họ mới vui lòng quy thuận, xưng thần với Đại Đường chúng ta. Lấy nhân nghĩa để thu phục nhân tài đó là cái đạo của Đại Đường nói riêng và người Hán nói chung từ xưa đến nay. Mặc dù hiện tại bây giờ, hình thái chinh phục các dân tộc khác bằng vũ lực của Đại Thực các ngài đang thu được nhiều kết quả và bước vào giai đoạn cực thịnh. Nhưng ngài đã nghĩ tới chưa. Các dân tộc đó cũng có sự tự tôn, ý thức độc lập, và lòng căm thù. Trải qua trăm ngàn năm tích lũy đến khi đó thế hệ con cháu của ngài sẽ phải đối mặt ra sao với sự thù hận chồng chất đó.

Thái độ hùng biện mạnh mẽ cũng như lập luận chặt chẽ của Thôi Diệu khiến cho A Cổ Thập á khẩu, không thể nào phản bác lại được. Hắn thẹn quá hóa giận, đạp bàn một cái chát, trách mắng Thôi Diệu: “Ngươi đã quên thân phận của mình rồi hay sao. Có mấy tên tù binh được đãi ngộ ưu ái như ngươi chứ. Ngươi nên biết tự trọng một chút”

Nói xong, hắn phất mạnh ống tay áo, nổi giận đùng đùng xaoy người đi ra ngoài. Khi hắn vừa mới ra ngoài doanh trướng thì có một gã người hầu chạy tới bẩm báo: “Bẩm điện hạ, bên ngoài quân doanh có người xin cầu kiến”

“Là tổng đốc của Cáp Mã Đan phải không, nói với hắn ta không gặp”

“Không! Không phải tổng đốc Cáp Mã Đan, người đến là một thương nhân Túc Đặc. Hắn nói hắn vừa từ Tát Mã Nhĩ Hãn đuổi theo chúng ta tới đây”. Hắn nói hắn có biết điện hạ”

“Từ Tát Mã Nhĩ Hãn đuổi theo tới đây?” A Cổ Thập hơi ngẩn người ra một chút. Thương nhân Túc Đặc làm ăn ở Ba Cách Đạt thì có rất nhiều nhưng người này lại từ Tát mã Nhĩ Hãn cất công đuổi theo tới tận đây., Vậy hắn rốt cuộc là ai”

“Dẫn hắn vào đi”

Đột nhiên nhận được tin báo có khách tới thăm khiến cho A Cổ Thập hạ hỏa, bớt giận đi phần nào. Hắn quay lại đại trướng của mình. Sau đó người thương nhân Túc Đặc xin cầu kiến cũng được dẫn vào. Đó là một lão già chừng sáu mươi tuổi, trên nét mặt biểu thị sự mệt mỏi, phong trần.

“Là ngươi?” A Cổ Thập quả nhiên là biết người này. Người tới chính là con trai của tướng quốc Khang quốc trước đây. Ở Tát Mã Nhĩ Hãn ông ta là một thương nhân nổi tiếng tên gọi Mục Tháp

Người này quả thật là thương nhân Túc Đặc tên goi Mục Tháp. Ông ta cũng chính là người đã đưa Thôi Diệu tới Bạt Hãn Na. Khi ở Tát Mã Nhĩ Hãn, Mục Tháp nghe được thông tin là A Cổ Thập ở Bạt Hãn Na có bắt được một tên sứ giả của Đại Đường và đang trên đường áp giải về Ba Cách Đạt. Ông ta đoán ngay người bị bắt chắc chắn là Thôi Diệu cho nên rất lo lắng. Và vì muốn giữ lại cho Thôi Diệu một tính mạng cho nên ông ta đã không quản cả đêm tối đuổi theo đám người A Cổ Thập. Rốt cuộc khi tới Cáp Mã Đan thì cũng đuổi kịp bọn họ.

Mục Tháp tiến lên cung kính quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân Mục Tháp bái lạy thân vương điện hạ”

“Ngươi tới đây làm gì? Chảng lẽ có kẻ nào dám làm khó dễ cho thương đội của ngươi hay sao” A Cổ Thập ngồi xuống, hắn thật sự suy nghĩ không ra tại sao những tên thương nhận vốn chỉ có biết đến lợi nhuận thì vì sao lại phải vượt cả ngàn dặm để đuổi theo hắn.

“Điện hạ, xin cho thảo dân hỏi một chút, có phải thân vương có bắt giữ một tên sứ giả của Đại Đường là Thôi Diệu phải không ạ”

“Đúng thì sao chứ” A Cổ Thập thoáng cái, ngồi thẳng lên, ngó nhìn Mục Tháp: “Chẳng lẽ ngươi có biết hắn sao”

Mục Tháp cười khổ một cái, đáp lời: “Thực không dám giấu diếm điện hạ, cái tên Thôi Diệu này, thảo dân khi ở Trường An cũng có biết, sau này ở Toái Diệp cũng có gặp mặt rồi cùng hắn đi tới Bạt Hãn Na kia. Thật sự thảo dân không hề biết hắn là sứ giả của Đại Đường. Nhưng thảo dân có biết thân phận thực sự của hắn”

“Thân phận thực” A Cổ Thập nghe Mục Tháp nói thế bỗng nhiên có hứng thú: “Ngươi mau nói thân phận thực của hắn là gì xem nào”

“Điện hạ, hắn chính là cháu đích tôn của Thôi Viên - tướng quốc Đại Đường trước đây. Ngay từ lúc còn nhở tuổi, hắn đã nổi tiếng thần đồng rồi. Trông hắn thì có vẻ già dặn chững chạc. Nhưng thực tế hắn mới chỉ có mười sáu tuổi thôi”

« Thì ra là như vậy » Trên nét mặt của A Cổ Thập biểu hiện có chút kinh ngạc. Hắn chặp tay ra sau lưng rồi bước tới ngoài cửa doanh trướng. Từ đó hắn đứng nhìn về căn lều trướng của Thôi Diệu ở xa xa kia, bỗng nhiên cười nói: « Mười sáu tuổi mà đã được cử làm đại biểu đại diện cho một nước lớn như Đại Đường, quả thật là không đơn giản chút nào. CaliphaCalipha nhất định là sẽ có hứng thú với hắn lắm đây »

« Còn cả ngươi nữa » A Cổ Thập quay đầu, thoáng nhìn lại về phía Mục Tháp, hắn ta khẽ mỉm cười nói: “Ngươi đã đã vì hắn mà bôn ba mấy ngàn dặm để đuổi theo tới đây, điều đó chứng tỏ giao tình của các ngươi cũng không tệ. Ngươi hãy ở lại, thay ta để ý tới hắn, dạy cho hắn tiếng Đại Thực, rồi ngày nào đó ta sẽ có trọng ta cho ngươi”

Mục Tháp mừng rỡ, ông ta cung kính dập đầu: “Thảo dân nguyện dốc sức theo lời sai bảo của thân vương”

Đến buổi sáng sớm ngày thứ hai, đội ngũ của của A Cổ Thập lại tiếp tục xuất phát. Con đường từ Cáp Mã Đan đến Ba Cách Đạt rộng rãi bằng phẳng cho nên chỉ sau ba ngày hành trình nữa bọn họ đã tới Ba Cách Đạt – đô thành của A Bạt Tư Calipha.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx