sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 33: Toái Diệp Phong Vân (14)b

“Mới chỉ có hai ngàn vạn thôi sao” Lạp Hy Đức nhướng mày, doanh thu năm ngoái còn được bốn ngàn vạn dinar, vậy mà năm nay làm sao doanh thu lại giảm mất một nửa. Nguyên nhân của việc doanh thu từ thuế bị giảm dĩ nhiên ông ta hiểu được, đó chính là kết quả của việc giảm nhẹ các loại thuế mà vị Tổng Đốc A Cổ Thập này đề ra. Lạp Hy Đức cũng tế nhị, ông ta tránh không đề cập sâu tới cái chủ đề thuế má này để tránh cho A Cổ Thập khỏi lúng túng. Ông ta ngồi xuống cười cười nói: “Đệ hãy nói qua tình hình ở Bạt Hãn Na một chút cho ta nghe xem tuyến vận chuyển vật tư có thuận lợi hay không?? Còn Tát Man gia tộc ở Bạt Hãn Na có tất thảy bao nhiêu binh lính.

A Cổ Thập trầm ngâm một chút liền nói: “Về cơ bản, chúng ta vận chuyển vật tư tới Toái Diệp bằng đường thủy, cũng coi như thuận lợi, không có trở ngại gì lớn cả. Còn về phần Tát Man gia tộc. Sau khi hai ngàn binh lính của bọn chúng khống chế được Bạt Hãn Na, thì bọn chúng đã tỏ ra rất lớn lối, không coi ai ra gì cả. Cụ thể là một nửa số tiền thuế thu được ở Bạt Hãn Na đều bị chúng tước đoạt và chuyển về Thạch quốc. Không chỉ có thế, chúng còn cư xử rất vô lễ với quốc vương của Bạt Hãn Na, thậm chí còn tùy tiện vào trong vương cung mà giết người. Thần đệ lo rằng những động thái ngông cuồng của Tát Mạn gia tộc sẽ gây ra một cuộc dân biến ở Bạt Hãn Na.

“Bọn người Tát Man dám xông vào vương cung để giết người, quả thật là có chuyện này sao” Lạp Hy Đức tuy hỏi như thế nhưng cũng không cần lời hồi đáp của A Cổ Thập, bởi vì thật ra thì mật thám mà ông ta cài cắm ở Bạt Hãn Na đã bẩm báo tin tức này với ông ta rồi. Lạp Hy Đức khẽ hừ một tiếng, chuyển sang đề tài khác: “Ta nghe nói đệ có đoạt được một tên sứ giả Đại Đường trong tay của bọn Tát Mạn kia. Người này bây giờ đng ở đâu rồi”

“Hồi bẩm bệ hạ, người này đang ở bên ngoài cung, hắn vốn là cháu đích tôn của tướng quốc Đại Đường trước đấy. Năm nay hắn mới có mười sáu tuổi nhưng cũng đã đỗ tiến sĩ rồi”

“Mười sáu tuổi, hà hà, quả nhiên là thiếu niên anh tài” Lạp Hy Đức gật đầu cười: “Năm ta mười sáu tuổi cũng đã được cử làm sứ giả đi sứ Hy Lạp. Nghe đệ nói về thiếu niên này, ta rất hứng thú muốn được gặp hắn ngay”

Nói đến đây Lạp Hy Đức quay đầu lại nói với tên thị vệ: “Nhanh lên, hãy đưa sứ giả Đại Đường trong số các tùy tùng của thân vương vào đây. Nhớ rằng không được thất lễ đấy nhé”

“Tuân lệnh” Thị vệ xoay người, khẩn trương đi ra bên ngoài cung.

Thôi Diệu cùng với hơn mười người thị vệ của A Cổ Thập đang đứng chờ chực ở phía trước của vương cung. Nơi này là trốn trọng yếu nhất của A Bạt Tư đế quốc, có hơn một vạn cận vệ quân canh giữ bảo vệ. Bất luận là kẻ nào đi nữa nếu như có những hoạt động chỉ khác thường một chút cũng bị các cận về quân này bắt giữ hoặc giết chết ngay tại chỗ. A Cổ Thập biết rõ nơi này được canh phòng nghiêm mật, nên hắn ta liên tục dặn dò Thôi Diệu phải cẩn thận không được có bất cứ hành động nào khác thường.

Lúc này, của lớn của cung điện từ từ được mở ra. Một chiếc xe ngựa cơ hồ được làm từ vàng ròng đang từ trong nội cung chạy nhanh ra ngoài. Xung quanh chiếc xe này có gần hai trăm tên kỵ sĩ hộ vệ. Đấy chính là đoàn người ngựa hộ tống Diệp Cáp Nhã xuất cung.

Tốc độ của chiếc xe ngựa ấy rất nhanh, chỉ trong nháy mặt nó đã chạy đến trước mặt của bọn người Thôi Diệu. Bỗng nhiên “ két”, chiếc xe dừng gấp trước mặt Thôi Diệu. Diệp Cáp Nhã kéo tấm màn xe, nhìn chăm chú vào chàng thiếu niên đến từ phương đông kia: “Hắn có phải là sứ giả Đại Đường mà A Cổ Thập thân vương đưa tới phải không”

Tên đội trưởng đội thị vệ của A Cổ Thập vội vàng tiến lên, quỳ gối thi lễ: “Hồi bẩm Duy Tề Nhĩ đại nhân, đúng là hắn”

Diệp Cáp Nhã gật đầu, ánh mắt của ông ta chuyển sang nhìn Thôi Diệu, nhận thấy dường như hắn có hiểu câu hỏi của mình, nên ông ta không khỏi tò mò, cất lời hỏi hắn: “Ngươi có thể hiểu những gì ta vừa nói sao”

Thôi Diệu mỉm cười, khom người rồi dùng tiếng A Rập mà trả lời: “Tôi nghe không hiểu”

“Quả là một người không đơn giản. Mới chỉ có nửa tháng mà đã nghe hiểu được tiếng nói của chúng ta. Người trẻ tuổi này quả thật rất thông minh”

Diệp Cáp Nhã nhẹ nhàng vuốt chòm râu, rồi ông ta lại cười nói với Thôi Diệu: “Văn hóa của Đại Thực chúng ta và văn hóa Đại Đường của các người đều bác đại tinh thâm cả. Ta hy vọng ngươi có thể học tập được nhiều hơn khi ở đây. Nếu có gì cần cứ đến tìm gặp ta”

Thôi Diệu thấy thái độ của Diệp Cáp Nhã thân thiện khiêm tốn, khiến cho hắn không khỏi có thiện cảm đối với vị Duy Tề Nhĩ này. Hắn khom người thi lễ nói: “Đa tạ ý tốt của lão tiên sinh, nếu có thời gian tôi nhất định sẽ tìm hiểu về văn hóa của quý quốc.”

Diệp Cáp Nhã nghe Thôi Diệu trả lời như vậy ngửa đầu cười ha ha một tiếng. Sau đó ông ta vung tay lên ra hiệu khởi hành, chiếc xe lập tức chuyển động nhanh chón rời khỏi vương cung. Khi Diệp Cáp Nhã và đoàn hộ tống của ông ta đã rời đi khuất, viên đội trưởng đội thị về mới dám lau mồ hôi, trong lòng hắn sợ hãi, lo lắng cho Thôi Diệu mà toát mồ hôi như vậy: “Gan ngươi cũng thật là lớn đấy, nhìn thấy ông ta mà dám không quỳ lạy. Ở A Bạt Tư vương triều chúng ta, Duy Tề Nhĩ Diệp Cáp Nhã là người uy quyền thứ hai sau Calipha. Một khi đắc tội với ông ta thì ngay cả Calipha cũng không cứu được ngươi đâu. Lần này ông ta không làm khó ngươi, xem ra đấy là vận may của ngươi đấy.

Thôi Diệu khẽ mỉm cười nói: “Thật ra càng là những đại nhân vật lại càng dễ nói chuyện. Bản thân ông ta thân phận tôn quý như thế, lẽ nào lại đi làm khó dễ một tiểu nhân vật như ta chứ”

Tên đội trưởng đội thị vệ cũng cười nói: “Ngươi nói quả không sai, ngay như điện hạ chúng ta cũng vậy, đối đãi với mọi người hết sức khoan dung, cho tới bây giờ ngài ấy cũng chưa có lúc nào tùy tiện phát nộ cả.”

Lúc này cửa bên của vương cung được mở ra, một gã thị vệ trong cung đình chạy rất nhanh tới trước mặt đám người Thôi Diệu, hắn vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Trong số các ngươi, ai là sứ giả Đại Đường vậy”

Thôi Diệu giơ tay: « Chính là ta đây »

“Ngươi mau đi theo ta, Calipha bệ hạ muốn gặp ngươi”

Tên thị vệ dẫn Thôi Diệu đi một con đường mà hai bên trồng đường trồng hai hàng dài những cây cọ dừa. Trên những cây này đã ra rất nhiều những quả nhỏ. Đồng thời ở hai bên đường, tiếp ngay cạnh hàng cọ dừa là hai cái hồ nước xanh thẳm. Trên mặt hồ bỗng nhiên xuất hiện dòng suối nước phun ra. Và đứng ở giữa dòng nước đó là pho tượng người kỵ sĩ mặc khôi giáp đứng sừng sững. Bọn họ đi dọc con đường được lát đá cẩm thạch đen ấy rồi tiên thẳng vào vương cung.

Nhìn tổng thể, bên trong và bên ngoài của vương cung Đại Thực đều giống nhau ở chỗ tràn đầy phong cách xa hoa lãng phí. Bốn phía của vương cung đều treo đầy những trướng mạn được thêu dát cả vàng nữa. Đây chính là những kiệt tác của người Tự Lợi Á Nhân và những người Bái Chiêm Đình. Mỗi bưc thêu tấm màn trướng đều tinh xảo, đường thêu tỉ mỉ. Đặc biết là các nhân vật và các hoa cỏ trong các bức thêu đều rất sống động. Nghe nói trong vương cung này có treo tổng cộng ba vạn tám ngàn bức trướng mạn, đại đa số được làm từ lụa thượng hạng của phương đông. Ngoài ra còn hai vạn hai ngàn tấm thảm được chuyển từ vương cung Ba Tư tới đây. Đưa mắt nhìn xung quanh, có thể thấy vương cung này tràn ngập thứ ánh sáng ngọc của bảo thạch, cùng những viên trân châu cự đại. Vàng lá cũng được dát đầy trên vách tường. Còn có thứ ánh sáng lung linh, nhiều màu sắc của những viên pha lê nữa. Ở mỗi góc của cung điện đều có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng thướt tha của các cung phi. Trang phục ai nấy cũng đều hoa lệ. Bọn họ đều nép mình sau những tấm màn trướng rồi lén nhìn, mà đánh giá về chàng thanh niên đến từ phương đông này.

Hoàng cung của Đại Thực cũng giống như hoàng cung của Đại Đường, đó là ở đây có thể rất dễ thấy được những tên hoạn quan có vóc người cao lớn. Bất quá, đám hoạn quan ở đây có kẻ da đen hay trắng mà thôi. Chỉ có điều trên nét mặt của tên nào tên ấy đều tỏ rõ sự thấp hèn, lưng chưa bao giờ đứng thẳng lên cả.

Hai người bọn họ đi qua đại môn với cánh cửa dầy cộp nặng nề. Khi bước vào trong Thôi Diệu đã nhìn thấy A Cổ Thập. Đứng ngay bên cạnh vị thân vương này là một người đàn ông có dáng người cao gầy, trông mảnh khảnh. Thoáng quan sát nhận thấy con người này, da trắng, sống mũi cao và thẳng, ánh mắt trông rất thâm thúy. Mới nhìn mà không chú ý thì cứ nghĩ đây là một nữ nhân ấy chứ. Bộ trường bào ông ta đang mặc được dệt từ các sợi vàng (hoàng bào) và còn được điểm xuyết bởi rất nhiều bảo thạch quý giá. Ngoài ra, trên tay ông ta còn cầm một cây quyền trượng được chế tác từ vàng ròng và đá kim cương. Qua trang phục và đồ dùng có thể thấy thân phận của con người này rất tôn quý.

“Ngươi thấy Calipha bệ hạ mà còn không mau quỳ xuống” Tên thị vệ nhắc nhở Thôi Diệu khẩn trương quỳ xuống.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx