Có lẽ đâm chém từ nãy tới giờ nên Lạp Hy Đức cũng đã có phần hơi mệt. Ông ta tra kiếm vào vỏ, sau đó trở về cái ghế rộng rãi mà ông ta vẫn yêu thích và ngồi xuống. Lạp Hy Đức dường như đã bình tĩnh trở lại. Bản thân Lạp Hy Đức là một người có kinh nghiệm rất phong phú về chiến tranh. Nhớ lại mười năm trước đây, ông ta là thống soái tối cao của A Bạt Tư vương triều, suất lĩnh hơn hai mươi vạn Đại Thực quân đi tiêu diệt đế quốc Bái Chiêm Đình. Lần đó ông ta cũng vây hãm Quân Sĩ Thản Đinh bảo thành đến mấy tháng ròng. Như vậy thì kể từ Ngũ Mạch Diệp vương triều thì đây là lần thứ tư Quân Sĩ Thản Đinh bảo thành bị những người A Rập vây khốn. Và sau khi chiến dịch tiêu diệt Quân Sĩ Thàn Đinh bảo thành thắng lợi, Lạp Hy Đức đã giành được sự ủng hộ rất lớn từ phía quân đội, cho nên năm năm trước đây ông ta lật đổ huynh trưởng Cáp Địch để đoạt lấy vương vị,trở thành vị Calipha thứ năm của A Bạt Tư vương triều.
Chính lần vây khốn Quân Sĩ Thản Đinh bảo thành đã giúp cho Lạp Hy Đức có thêm kinh nghiệm chiến đấu, ông ta nhận rõ được tầm quan trọng của viện quân đối với quân địch đang bị vây khốn. Vì để đảm bảo cho chiến dịch Toái Diệp thắng lợi hoàn toàn, cho nên ông ra đã gần như là dốc hết tiền bạc ở trong quốc khố, cũng trì hoãn lại những cải cách về thuế khóa. Không thể gia tăng thêm quốc khố bằng cách đánh thuế nặng để duy trì cái cuộc chiến dằng dai hao tiền tốn của này được. Trong khi đó bọn người Hồi Hột từ chỗ ủng hộ nay lại quay ngược 180 độ phản lại lời thề liên minh. Cuộc chiến tranh mà Lạp Hy Đức nắm chắc phần thắng bây giờ đang bị phủ một màu ảm đạm.
“Bệ hạ đã bình tĩnh trở lại chưa ạ” Vị đại thần đứng ở cửa nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng. Ông ta tên gọi là Diệp Cáp Nhã, là người Ba Tư, cũng mang trong mình huyết thống của người phương đông. Tổ phụ của ông ta là một tăng lữ Phật giáo ở Thổ Hỏa La. Diệp Cáp Nhã hiện tại giữ chức Duy Tề Nhĩ ( tương đương chức tể tướng) của A Bạt Tư vương triều. Năm nay chừng sáu mươi tuổi. Ở A Bạt Tư vương triều này, ngoài Lạp Hy Đức ra thì ông ta là người có quyền thế nhất. Ông ta cũng là Ngả Mễ Nhĩ của Ba Cách Đạt. A Cổ Thập cũng là trợ thủ dưới trướng của ông ta hiện đang làm tổng đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn.
Ngay cả số ruộng đất thuộc quyền sở hữu của Diệp Cáp Nhã cũng không cần phải giao nộp thuế cho Lạp Hy Đức. Thậm chí nói rằng cả một nửa A Bạt Tư vương triều này thuộc về gia tộc của ông ta cũng chẳng ngoa chút nào. Ông ta với Cáp Lập Đức (cha của A Bạt Tư Calipha Lạp Hy Đức) là bạn thân kiêm huynh đệ với với nhau. Còn bản thân ông ta cũng chính là khai quốc nguyên lão công thần của vương triều A Bạt Tư. Ngay cả Lạp Hy Đức cũng nhận ông ta là cha nuôi. Nếu liên hệ với người phương đông thì Diệp Cáp Nhã giống như Lã Bất Vi của Đại Tần năm xưa. Ở đây Lạp Hy Đức cũng gọi ông ta là phụ thân.
Diệp Cáp Nhã từ từ bước lên phía trước, giọng nhu hòa: “Calipha bệ hạ, người không nên tức giận như vậy, điều này không tốt cho việc dùng lý trí để đưa ra quyết sách”
Ông ta vung tay một cái ra hiệu, hơn mười tên thị vệ nhanh chóng chạy tới, thu dọn cái bàn xấu số vừa bị chém nát. Lạp Hy Đức dường như thức tỉnh, quả thật vị Calipha này không biết rằng Diệp Cáp Nhã đã vào vương cung. Ông ta vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ: “Phụ thân đại nhân, xin tha thứ cho con tội nhất thời mất bình tĩnh. Chỉ vì bọn con quá lo lắng cho chiến dịch ở Toái Diệp, bọn người Hồi Hột kia đã phản bội lời thề”
Diệp Cáp Nhã cười lắc đầu: “Ta biết rồi, Hồi Hột giống như một con chim hai đầu, bọn chúng muốn tận dụng hết thời cơ ở cả phía đông và phía tây mà thu lợi. Ngay từ lúc Khả Hãn của bọn họ muốn lập cả công chúa Đại Thực và Đại Đường làm Vương hậu ta đã biết rằng Hột Hột không thể làm đồng minh với chúng ta được. Nhưng bất quá, trong tình huống này, ta vẫn có biện pháp khiến cho Hồi Hột phải thật tâm thật lòng theo chúng ta. Chẳng qua muốn làm được điều đó thì cần một chút kiên nhẫn cùng trí tuệ của bệ hạ nữa”
Thấy ánh mắt của dưỡng phụ nhìn mình đầy soi mói, khiến cho Lạp Hy Đức bùng tỉnh hoàn toàn khôi phục lại lý trí của một vị quân chủ. Ông ta mời Diệp Cáp Nhã đi vào phòng tác chiến, sau khi mời dưỡng phụ ngồi xuống, ông ta liền hỏi: “Xin phụ thân nói cho con biết, phải làm như thế nào để bọn người Hồi Hột kia hoàn toàn đi theo chúng ta”
“Người đã xem qua báo cáo của Tô Nhĩ Mạn hay chưa” Diệp Cáp Nhã thoáng mỉm cười nói: “Quân đội Hồi Hột vẫn có ý muốn cùng với Đại Đường khai chiến. Đồng thời với đó là phe thương nhân Túc Đặc, phe Ma Ni Giáo, tất cả đều trung thành với Calipha. Bọn họ chỉ vì Khả Hãn mà phải duy trì trạng thái trung lập. Nhưng một khi Trung Trinh Khả Hãn đột nhiên qua đời, thì Hồi Hột sẽ phải lập Khả Hãn mới. Vậy theo bệ hạ, Khả Hãn mới này sẽ theo bên nào?”
Lạp Hy Đức nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra. Diệp Cáp Nhã nói rất đúng, trong nội bộ Hồ Hột hiện nay, quá nửa các thế lực đã nghiêng theo Ba Cách Đạt. Bọn họ chẳng qua là bị cái quốc sách và tư tưởng trung lập của Khả Hãn gây trở ngại, nên không thể có nhiều hành động cụ thể được. Nhưng nếu như trừ khử được cái tên Trung Trinh Khả Hãn bội bạc kia, thì việc Hồi Hột nghiêng theo Đại Thực (phía tây) là điều không có gì cản trở được.
Diệp Cáp Nhĩ thấy Lạp Hy Đức hiểu được dụng ý của mình, cho nên ông ta cũng không nói thêm nữa, mà chuyển sang đề tài khác, đó là chiến dịch Toái Diệp đang diễn ra: “Bệ hạ, chúng ta không giỏi trong việc công thành, vì thế chúng ta cần trang bị thêm cho tiền phương máy ném đá cùng công thành chuy. Tháng trước bệ hạ đã điều động thêm năm trăm chiếc máy ném đá rất tốt tới Bạt Hãn Na. Hiện nay, mùa đông đang đến rất nhanh, vì thế xem chừng quân tiếp viện của Đường quân muốn tới đây cũng rất khó khăn. Bệ hạ cần chớp cơ hội nàu, lệnh cho A Lan có thể chính thức phát động tiến công được rồi”
Lạp Hy Đức gật gật đầu: “Được rồi, trẫm sẽ lập tức hạ lệnh”
Đang lúc này thì ở ngoài cửa truyền lại tiếng bẩm báo của tên thị vệ: “Bệ hạ, A Cổ Thập thân vương đã đến, đang chờ tiếp kiến ở bên ngoài vương cung”
“Cho hắn vào”
Lạp Hy Đức nhanh chóng liếc mắt nhìn sang Diệp Cáp Nhã. Diệp Cáp Nhã cười cười rồi đứng lên: “Ta còn có chuyện khác nên cần đi trước, huynh đệ các ngươi cứ từ từ mà bàn bạc với nhau đi”
Nói xong Diệp Cáp Nhã xoay người hướng bên ngoài đi ra. Chỉ thoáng một cái ông ta đã bước ra khỏi cửa cung. Lạp Hy Đức nhìn theo bóng lưng của ông ta với ánh mắt vô cùng oán độc.
Một lát sau, A Cổ Thập đã xuất hiện trong cung của Lạp Hy Đức, hắn bước nhanh vào phòng tác chiến. A Cổ Thập chính là cháu đích tôn của A Bạt Tư Calipha. Bởi vì Calipha Cổ Pháp Nhĩ trước đây thừa kế vương vị Calipha của huynh trưởng, nên thừ đó trở đi con cháu của của các đời Calipha không có cơ hội được ngồi lên ngôi vị quân vương của đế quốc A Bạt Tư nữa (ngôi vị chỉ truyền cho anh em, không truyền cho con cháu). Nhưng dù thế nào thì A Cổ Thập vẫn là tâm phúc của Lạp Hy Đức, chính vì thế mà hắn mới được bổ nhiệm là tổng đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn, thông qua đó Lạp Hy Đức muốn phân tán bớt đi quyền lực và tầm khống chế của Diệp Cáp Nhã phía đông của sông A Mẫu hà. Nhưng hiện tại quyền lực của Diệp Cáp Nhã ở trong A Bạt Tư vương triều này quá lớn, thậm chí ngay cả một bộ phận tướng lãnh cũng bị ông ta khống chế. A Cổ Thập giống như một con cờ trong cuộc chơi quyền lực của Lạp Hy Đức và Diệp Cáp Nhã, hắn chỉ có thể cảm nhận và thấu hiểu cuộc đấy tranh quyền lực không thể nói bằng lời này.
“A Cổ Thập tham kiến Calipha bệ hạ” A Cổ Thập tiến lên, quỳ xuống hành lễ.
Lạp Hy Đức đứng trước bản đồ thật lâu, ông ta không nói gì. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Lúc ngươi tới đây có gặp ông ta không”
“Ông ta”? A Cổ Thập dĩ nhiên hiểu được ông ta ở đây là ai. Hắn lập tức đáp: “Dạ thưa, có gặp, Diệp Cáp Nhã chỉ hỏi về tình hình thu thuế má năm nay thế nào, còn không hỏi thêm gì nữa cả”
“Vậy tình hình thuế má năm nay đệ thu thế má năm nay thế nào rồi” Lạp Hy Đức bỗng nhiên xoay người lại, bởi vì đây cũng là một chuyện mà ông ta rất quan tâm. Số tiền thuế thu được từ thiên khóa thật chẳng đáng bao nhiêu cả. Mà nguồn thuế chủ yếu đóng góp cho quốc khố chính là tiền thuế của các thương nhân. Cả Tát Mã Nhĩ Hãn và Bố Cáp Lạp đều là những trung tâm buôn bán sầm uất, cho nên số tiền thuế cũng thu được nhiều. Hiện tại chiến dịch Toái Diệp đã bước vào hậu kỳ, tất cả các loại lương thực, quân nhu, cùng mọi thứ cần thiết cho chiến tranh đều cần phải chất cao như núi.Cho nên ông ta không muốn nguồn “ tài nguyên” thuế bị cạn kiệt.
“Hồi bẩm bệ hạ, theo như báo cáo thống kê của Chính vụ thự vào tháng trước, thì tổng doanh thu hiện đạt ba ngàn sáu trăm vạn dinnar (tiền tệ của Đại Thực). Trong đó khấu trừ cho các quan thu thuế ở các địa phương mất sáu trăm vạn dinnar, chi cho chiến tranh mất một trăm ngàn dinnar, cuối cùng xin dâng lên bệ hạ hai ngàn vạn dinnar.
@by txiuqw4