sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 60: Xương Rắn

Phải chi trước lúc động thủ Muộn Du Bình dừng lại vài khắc hoặc ít nhất là báo cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị tinh thần, cơ mà anh ta lại hành động quá thần tốc. Nhìn đống xương cốt ghê tởm như thế, nhiều trùng độc như thế mà mặt anh ta không biến sắc cứ thế cho tay vào, không để tôi nửa giây suy nghĩ.

May là người này vẫn còn chút lương tâm, trước khi hành động còn kịp lưu máu trên áo tôi, bằng không thì giờ chắc tôi đã bị anh ta hại chết. Sau khi định thần lại tôi thấy không hề có một con bọ nào dám bò lên người mình, trong lòng vừa than uy lực của tên này quả kinh hồn, vừa cảm thấy hậm hực.

Khi ở Tần Lĩnh và trên đỉnh tuyết sơn, lâu nay tôi vẫn có cảm giác là máu của mình cũng có năng lực như vậy, nhưng không biết tại sao trong hoàn cảnh này lại không thể dùng được. Chẳng lẽ máu của Muộn Du Bình và máu tôi vẫn có chỗ khác nhau? Hay là máu của tôi vẫn còn chưa đủ công lực?

Muộn Du Bình lấy từ bên trong đống xương ra một vật gì đó rồi đem lên trước đèn pin soi, cẩn thận quan sát. Tôi cũng nhòm vào, liền phát hiện đó là một vật màu xanh thẫm to bằng nắm tay.

Muộn Du Bình hứng nước mưa rửa qua một chút rồi lại đưa lên mắt nhìn, tôi liền kinh ngạc nhận ra thứ này tôi đã từng thấy qua vài lần, chính là một cái đèn pin cũ bằng đồng đã bị biến dạng.

Nhìn kỹ một chút, tôi nghĩ thứ này phải xuất hiện vào những năm 80, 90 sau khi cuộc đại cách mạng nổ ra. Lớp vỏ đồng bên ngoài đã bị rỉ chuyển thành màu xanh, mở ra thì thấy bên trong mốc meo, có màu như màu gốm bát bảo.

Trong lòng tôi nghi hoặc vô cùng, loại đèn pin này sao lại có thể xuất hiện ở đây – trong một đống xương động vật? Chẳng lẽ đây là xương người? Đang cân nhắc vật vừa tìm thấy thì Muộn Du Bình đã lại đưa tay vào bên trong hốc cây, lúc này không còn một con bọ nào bên trong nữa.

Muộn Du Bình nhắm mắt lại, dùng tay cảm nhận mớ hỗn độn bên trong, một lát sau đã thấy cầm ra một thứ khác, nhưng có vẻ khó khăn phải dùng sức mới lôi ra được. Tôi vừa thấy trong cổ tự nhiên nghẹn lại, kia hẳn là một đoạn xương ống tay người, đã bị phân hủy tới mục rỗng, bề mặt đầy những lỗ hổng, bên trong lại đen quánh.

“Đây là…”, tôi ngây ra không biết nói gì.

“Đây là một con đại mãng xà, từng ăn thịt một người, đèn pin này giắt trong người nên cũng bị nuốt vào.” Muộn Du Bình nét mặt bình thản nói: “Hơn nữa lại còn là phụ nữ”. Tôi nhìn thấy trên đoạn xương tay còn có treo một thứ như là đồ trang sức, nghĩ chắc là Muộn Du Bình nói đúng. Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bất an, trong đầu bỗng hiện nên rất nhiều chuyện.

Ốc đảo này có địa hình rất kỳ lạ, chỉ sau khi trời đổ mưa to, con sông An Tạp Lạp mới có đủ nước để người ta có thể phát hiện ra nơi bí ẩn này. Mà bồn địa Sài Đạt Mộc cũng thường đổ mưa quanh năm, nên có thể trong một lần nào đó có một vài công nhân mỏ dầu quanh khu vực hoặc là một đội thám hiểm tình cờ phát hiện ra nó. Tiến vào tới đây thì không may bị đại mãng xà này ăn thịt, nhưng trường hợp này nghĩ kỹ thì cũng không khả quan lắm.

Còn một khả năng khác nữa khiến tôi có dự cảm rất xấu là có thể là một thành viên trong đội của Văn Cẩm năm xưa tiến vào đây không may gặp nạn. Dù sao thì, năm đó Văn Cẩm sau khi tiến vào cung Tây Vương Mẫu cũng chỉ có một mình trở ra được, nhưng sau đó có đội nào vào đây nữa không cô ấy cũng không thể biết được.

Muộn Du Bình khẳng định cũng nghĩ đến trường hợp này, nhìn lên bọn A Ninh đang ngồi phía trên, bảo với tôi:

“Cậu trèo lên gọi bọn họ xuống đây hỗ trợ đào cái đống xương rắn này ra xem người bên trong rốt cuộc là ai?”.

Tôi gật đầu rồi xoay người trèo lên trên, vừa trèo vừa gọi. Vừa lúc ấy đã thấy Bàn Tử tụt xuống, nghe thấy tôi gọi thì tăng tốc hơn, một lát đã nhảy đến chỗ tôi hỏi tôi có chuyện gì? Tôi nói anh đúng là quá linh đi, lại gọi cả Phan Tử và A Ninh cùng xuống.

Tất cả đi đến chỗ bên cạnh hốc cây có đống xương rắn, tôi nói qua cho họ chuyện chúng tôi vừa phát hiện ra, ai lấy nghe xong đều kinh ngạc vô cùng. A Ninh liền vội vã đi qua nhìn, Bàn Tử tặc lưỡi nói:

“Khó trách vừa rồi tôi cảm thấy như có ai gọi mình, hóa ra là có tiền bối cách mạng hi sinh trong này, chuyện này cũng thú vị đấy, mau mau đào ra xem nào!”

Mưa đã ngớt đi dần, tuy không nhỏ nhưng cũng không ào ào như vừa nãy, trên người chúng tôi giờ đầy mồ hôi, cũng không còn lo nước mưa rơi vào người nữa. Bản thân tôi cũng không còn sợ bóng sợ gió mấy nữa vì trên tay áo dính máu của Muộn Du Bình, tin chắc cái này có khả năng bảo vệ tính mạng tôi rồi.

Chúng tôi đứng trên cùng một cành cây, lúc trước thì chỉ có hai người cành cây vẫn chịu được, giờ thì đông rồi, cảm giác lung lay như sắp gãy, Bàn Tử và tôi đều trèo sang cành khác đứng chân trên chân dưới để đề phòng nhỡ may cành bị gãy.

Chúng tôi dùng chủy thủ cắt hết dây leo bên trong gạt ra ngoài để nhìn rõ cái xác rắn. Nếu dưới trời nắng thì có thể dễ dàng hơn nhưng hiện tại đang mưa to, cúi đầu xuống thấy nước mưa chảy thành dòng trên mặt, thật rất khó nhìn. Thỉnh thoảng tôi phải đưa tay lên vuốt hết nước mới thấy được bên dưới có gì.

Nhiều người thì luôn tốt hơn ít người, đặc biệt là bên cạnh có một nhân tài như Bàn Tử, hành động vô cùng dứt khoát, liên tục dùng dao bổ xuống không quan tâm có làm tổn hại tới hài cốt của tiền bối cách mạng kia hay không.

Dây leo nhanh chóng bị gỡ ra, cả cái hốc cây giờ đã quang hơn nên có thể nhìn ra ngay cái xác rắn cuộn bên trong. Bàn Tử mắng một tiếng, tôi cũng thầm kinh ngạc, vì lúc nói là xương rắn. Tôi cũng không tưởng là nó lại to tới thế này, nhìn đường kính của đống xương này khả năng một người so với nó còn nhỏ chán, mãng xà to như thế nuốt người chắc không đến một phút.

Chuyển hướng nhìn trong hốc, tôi nhìn thấy xung quanh đống xác rắn còn nhìn thấy một vài đoạn xương người. Chắc là con mãng xà này vừa nuốt người chưa lâu, nếu không xương cốt sẽ không còn nguyên vẹn như thế này. Quần áo trên người hài cốt còn chưa bị ăn mòn, nhưng giờ cũng không thể nhận ra hình dạng ban đầu của nó.

Phan Tử cúi người làm như Muộn Du Bình lấy từ bên trong ra rất nhiều thứ, có cả thắt lưng da, có một tầng rỉ sét, có lẽ được làm bằng inox. Anh ta nhìn qua rồi lấy dao bào bào lớp rỉ một ít sau đó đưa cho chúng tôi xem, tôi liền thấy trên mặt thắt lưng có khắc vài con số:

“02200059”.

Tôi kinh hãi lắp bắp, lập tức nhìn về phía A Ninh: “Là mã đăng ký của của công ty cô phải không, vậy đây là người của cô!”

02200059 là một dãy số mà theo như A Ninh nói thì nó hàm chứa một bí ẩn chưa tìm ra lời đáp trong sách lụa Chiến quốc. Sau khi có thể giải thích được hết chuyện của Uông Tàng Hải thì mới có thể hiểu được dãy số này, vì thế nên họ gọi đó là số trời và chọn nó làm mật mã của mình.

Điểm kỳ lạ là vì sao trong mỗi phần sách lụa Chiến quốc lại có một dãy số, che giấu một bí ẩn gì đằng sau? Chuyện này có lẽ mãi mãi cũng chỉ là một bí mật, nhưng không liên quan tới chuyện chúng tôi đang phải giải quyết, đặc biệt không phải là ở nơi như thế này. Mà ông chủ của A Ninh tức lão Cầu Đức Khảo lại vô cùng mê muội Uông Tàng Hải, vì thế thông qua chuyện này dùng dãy số trong sách chiến quốc làm ký hiệu của công ty.

Trang bị của đội A Ninh đều có dãy số này, loại công ty hoạt động thám hiểm quốc tế lại hoạt động từ bấy lâu nay, hiện tại trên thắt lưng của tôi cũng có một dãy số như vậy. Có thể nói, thắt lưng này chính là thứ duy nhất xác định được người chết này trước đây là ai.

A Ninh ngay từ đầu không hiểu tôi đang nói gì, liền cầm thắt lưng lên, nhìn kỹ mặt của nó, vừa nhìn xong mặt đã biết sắc.

“Đây là…”

“Là mã của công ty cô đúng không?” tôi hỏi.

A Ninh gật đầu, không thể tưởng tượng nổi, cô ấy vội để thắt lưng xuống, nhảy ra chỗ hốc cây ngồi xuống dùng đèn chiếu vào hài cốt của người kia. Người khác không biết chúng tôi vừa nói cái gì, Bàn Tử hỏi tôi cái gì mà mã công ty, tôi liền giải thích cho anh ta hiểu chuyện về cái thắt lưng.

Bàn Tử nghe xong liền nhìn chính thắt lưng của mình, nhưng thắt lưng của anh ấy và của Phan Tử lại không phải cùng một dạng với bọn tôi, cho nên trên mặt không có dãy số này. Bàn Tử liền biểu lộ cảm xúc không thoải mái, quay đầu nhìn A Ninh hỏi:

“Ây dà, cô tiểu thư nghe tôi nói này, con mẹ nó chứ, các cô muốn cho người dọa chúng tôi đấy à? Sao lại tới đây sớm quá vậy!”

A Ninh lắc đầu: “Không thể nào, tài liệu trong công ty tôi không ghi lại bất cứ một trường hợp nào như vậy, nếu chúng tôi đã từng tới đây, với khả năng của mình thì sẽ không bao giờ hợp tác với mấy người”.

“Vậy cô giải thích thế nào đây?” Bàn Tử giơ cái thắt lưng ra chất vấn.

A Ninh quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta vẻ mặt đầy khó chịu, nói:

“Tôi không biết! Anh im lặng một chút đi, tôi muốn đi xem người chết này trước rồi sẽ giải thích với anh sau”.

Bàn Tử nghe A Ninh nói thế thì không cãi được câu nào, mặt có chút tức giận. Phan Tử nhìn A Ninh cũng không tin tưởng lắm, anh lại quay ra nhìn tôi, muốn xem phản ứng của tôi thế nào.

Tôi không biết mình có tin tưởng cô ấy hay không, tuy rằng A Ninh trước đây từng lừa tôi, nhưng hiện tại thì không phải thời khắc nguy hiểm tới nỗi phải đẩy chúng tôi vào nguy hiểm. Cô ấy cũng chẳng cần phải gạt chúng tôi, quả thật nghe cô ấy nói cũng nghĩ là trước đây đội của cô ấy chưa từng tới nơi này.

Vì thế nháy mắt cho Phan Tử bảo anh ấy đừng nói gì cả, tôi còn nghĩ nếu chúng ta đang đi cùng trên một con đường thì không cần phải quá khắt khe với nhau làm gì. Tôi lại nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, muốn xem phản ứng của anh ta thế nào, nhưng anh ấy lại không tỏ vẻ gì là quan tâm cả.

Lúc này, không biết vì sao mà tôi đột nhiên nhớ đến bà nội có nhắc tới trong bút ký của ông nội một câu:

“Sánh vai với nhau trong lúc nguy nan không hẳn là sẽ cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý, mà phản bội lại nhau trong lúc khó khăn cũng không phải không thể kết mối tương giao, thế sự vốn vô thường, nên nghĩa vợ chồng chỉ mong được cùng nhau cố gắng”.

Đây là một câu trong bản bút ký ý là muốn khuyên Giải gia gia hồi còn trẻ bỏ qua mọi hiềm khích với ông nội.

Sau này bà nội cũng giải thích cho tôi hiểu chuyện này, tuy rằng ông nội cùng người này lên rừng xuống biển, đổ đấu đào sa, là sinh tử chi giao với nhau (đồng sinh cộng tử). Nhưng sau khi vinh hoa phú quý thì đại đa số lại tan rã, chuyện này cũng rất mâu thuẫn, bà kể trước kia thì không thế, hai người thậm chí còn từng đánh nhau sứt đầu mẻ trán nữa, nhưng không biết làm sao mà lại trở thành anh em thân thiết.

Bà cuối cùng lại cảm khái nói, trên đời này không có gì là sinh tử bất diệt, chung lưng đấu cật bảo vệ nhau cũng không biết cuối cùng sẽ ra sao. A Ninh và Muộn Du Bình, hai người đó thật đúng như những gì bà nói.

Bàn Tử còn muốn đôi co thêm vài câu, tôi liền xen vào giảng hòa, bảo bọn họ cũng đừng hỏi gì nữa, giờ chỉ cần tập trung vào cái hài cốt kia thôi. Đống xương rắn bị dây leo quấn thành một mớ rối rắm, xương người bên trong cũng không nguyên vẹn, rất khó tìm được ra cái gì, A Ninh lấy đèn chiếu vào trong hốc, tìm cái gì đó nhưng chắc là không thấy.

“Không có thẻ bài!”

A Ninh dừng việc tìm kiếm rồi trèo lên thân cây, lấy cái vòng trên cổ cô ấy ra cho chúng tôi xem.

“Tôi vào công ty năm 1997, từ năm đó trở đi tất cả những ai tham gia nghiên cứu đều phải đeo cái này, như là trong quân đội Mĩ, nếu có chuyện gì thì có thể phân biệt được thân phận, cái xác trong này không hề có, hẳn là đội trước những năm 1997, xem ra người này đúng là người của công ty tôi…”

Nhìn nét mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc, dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Tôi quả thực không tìm thấy bất cứ tư liệu nào về chuyện này trong công ty, tôi không biết tại sao cô ấy lại ở trong này! Điều này thật không thể giải thích!”

“Tiểu thư à, thi thể này không biết nói dối, ý cô là con mãng xà này tới tận công ty cô ăn thịt một người rồi quay trở lại đây à”, Bàn Tử hậm hực nói.

Tôi nhìn đống hài cốt, trong lòng nghi hoặc lên tới cực điểm, thật không thể có chuyện đấy, nhìn A Ninh từ lúc tiến vào sa mạc tới giờ có vẻ như biết rất nhiều chuyện liên quan tới nơi này. Nếu trước năm 1997 công ty bọn họ cho người tới đây thám hiểm, vậy bọn họ đâu cần tốn kém cho chuyến này như vậy làm gì.

Muộn Du Bình vẫn đang kiểm tra thi thể, không hề nghe chúng tôi tranh luận, bỗng “A” lên một tiếng. Anh ta đột nhiên thốt lên như thế khiến chúng tôi ai nấy giật mình, lập tức tất cả quay lại nhìn về chỗ anh ngồi. Muộn Du Bình đang nhìn vào trong đống xương của con mãng xà, trên mặt hiện ra một biểu cảm kinh ngạc.

Chúng tôi liền chột dạ, phải biết rằng để anh ấy lộ ra được biểu cảm này hẳn không phải là chuyện đơn giản, đấy khẳng định là một chuyện cực kỳ khủng khiếp, chúng tôi vội vã chạy tới xem.

Nhưng mà nhìn theo mắt anh ấy thì chúng tôi không thấy có chút gì khác thường cả, nhìn mãi cũng không ra cái gì. Bàn Tử liền sốt ruột hỏi anh bị làm sao vậy, giờ là nửa đêm đừng làm mặt dọa người như thế.

Muộn Du Bình không đếm xỉa đến Bàn Tử mà quay đầu lại nhìn A Ninh nói:

“Kỳ quái thật, đây hình như là thi thể của cô….”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx