sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 61: Đầm Lầy Ma Vực

Muộn Du Bình vừa nói xong, chúng tôi nhất thời cũng không hiểu được anh ấy nói cái gì nữa, mọi người ngây ra một lúc, phản ứng đầu tiên của tôi là kinh ngạc: người này hẳn là đã chết rất lâu rồi, làm sao có thể là xác của A Ninh được, hơn nữa không phải A Ninh đang đứng ngay sau tôi sao.

Tất cả đều tỏ ra nghi hoặc, ngay chính bản thân A Ninh cũng cau mày không biết rốt cuộc anh ấy nói thế là có ý gì. Muộn Du Bình không để ý tới ánh mắt chúng tôi mà lấy cái vòng tay trên thi thể ra, đưa cho A Ninh rồi nhìn vào trong mắt cô ấy.

A Ninh nhận lấy nó, nhìn Muộn Du Bình rồi lại nhìn vòng đeo tay, mặt lộ rõ vẻ khó hiểu. Lúc đầu biểu cảm của cô ấy chỉ là hơi kinh ngạc và nghi ngờ lời nói của Muộn Du Bình, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng đeo tay, trong giây lát sắc mặt của cô ấy liền biến thành trắng bệch.

Chúng tôi đứng nhìn bên cạnh, vừa thấy nét mặt của cô ấy thì ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, trong lòng than không phải chứ, đây là biểu cảm gì vậy, Bàn Tử lại đột nhiên hỏi:

“Thế là thế nào? Đây chẳng lẽ là thi thể của cô thật à?”

A Ninh không nói gì, nhưng lúc cô ấy quay lại nhìn chúng tôi, sắc mặt đã xanh mét, vừa đem cái vòng mà Muộn Du Bình lấy từ thi thể ra đưa cho chúng tôi, vừa giơ tay trái lên trước mặt tất cả mọi người.

Trên cổ tay trái A Ninh có mang theo một đồ trang sức, cái này khi ở Hải Nam tôi có để ý qua, hơn nữa trong lúc lạc đường ở quỷ thành. Xâu tiền này được dùng làm ký hiệu đặt trên tảng đá, tổng cộng có bảy đồng, toàn bộ đều là loại tiền đồng mười xu được đúc tại cục đúc đồng An Khánh. Lúc ấy tôi có nói đùa với cô ấy đây là ký hiệu xa xỉ nhất trên thế giới mà tôi từng được thấy.

Cô ấy cũng nói sở dĩ chọn loại tiền này làm vòng chính là vì trên đời này không có cái thứ hai như thế. Vì từng nói chuyện qua với nhau như vậy nên khi cô ấy đưa cái vòng tay của xác chết kia và cái vòng tay của cô ấy trước mặt tôi, tôi hiểu ngay dụng ý của cô ấy là gì.

Tôi liền cẩn thận nhìn cái vòng của xác chết, lúc đầu nhìn qua thì không thấy gì đặc biệt, nhưng giờ nhìn kỹ lại phát hiện vòng đeo tay này bị rỉ xanh kết thành một cục, cậy bớt bùn đất bên trên thì quả có nhìn ra là hình dạng đồng tiền, trên mặt còn có bốn từ mơ hồ “Quang Tự nguyên bảo” (Tiền thời vua Quang Tự ấy, khoảng thế kỉ 19)

Tôi ban đầu vẫn không tin nên xem thêm một chút, liền thấy bên trong có hoa văn thời Mãn, nhất thời có cảm giác hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn A Ninh.

“Không cần nhìn, chính là đồng mười xu”, A Ninh nhìn tôi nói: “Tổng cộng có bảy đồng”.

“Đây là…”

Tôi ngay lập tức á khẩu không nói được gì, thầm nhủ sao lại có chuyện này?

Trên tay khối thi thể này cũng có bảy đồng mười xu,… Nhưng loại tiền mười xu này rất hiếm. Trên tay A Ninh cũng có bảy đồng, đều là của cô ấy mười năm trước sưu tập được. Không ngoại trừ khả năng trùng hợp, xét về độ quý hiếm của nó thì không có khả năng giải thích chuyện này…

Trùng hợp có người cũng đem loại tiền mười xu này ra làm vòng mà là cái loại vòng mà chỉ có thể dùng tiền mới mua được. Lại còn làm cùng một dự án thám hiểm, cùng đi tới đây rồi lại phát hiện ra thi thể người ấy, như vậy xác suất xảy ra là bao nhiêu?

Chuyện như vậy không phải khó xuất hiện mà cơ bản là không thể xuất hiện được. Những người khác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi liền nói cho họ nghe chỗ quý hiếm của mấy đồng tiền này, sau khi nói xong bọn họ vẫn mù mờ không rõ lắm, Phan Tử còn nói:

“Chỉ là hai vòng đeo tay giống nhau thôi, chuyện này có lẽ là trùng hợp, loại tiền này trên thị trường đồ lởm nhiều lắm.” Lại thấy Muộn Du Bình nhìn A Ninh lắc đầu.

“Vậy đang có chuyện gì đây?” Phan Tử cười khổ nói, “Không có chuyện như thế này trên đời chứ, chẳng lẽ người đứng trước mặt chúng ta là quỷ à? Cô ấy mười mấy năm trước đã chết ở đây sao?”

Phan Tử nói xong liền nhìn A Ninh cười, nhưng vừa cười được vài tiếng thì anh ta không thể cười nổi nữa. Ngay lập tức sắc mặt anh ấy liền thay đổi, tay phải tự động đặt lên chuôi đao. Tôi thấy vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ chuyện gì vậy, cũng quay đầu nhìn A Ninh vừa nhìn xong thiếu chút nữa thì bị dọa ngất đi.

Chỉ thấy trong mưa mặt A Ninh vô cùng quỷ quái, khuôn mặt biến dạng, ánh mắt trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, khóe miệng nhếch lên lộ ra rất nhiều răng nanh nhỏ… Đầu tôi “ong” một tiếng, trong lòng gào lên: “Chết con rồi!” Nhanh như chớp tôi đưa tay ra sau sờ chủy thủ, đồng thời lùi lại đằng sau, duy trì khoảng cách với cô ấy.

Nhưng trong lúc bối rối tôi quên mất mình đang ở trên cây, vừa lui lại một bước đã thấy chân đạp lên không trung. Nháy mắt tôi lao xuống mặt đất. Cả người tôi co lại, lòng thầm nghĩ tàn một đời hoa rồi, giờ ngã không chết thì cũng thành tàn phế, nhưng ý chí không cho phép tôi buông xuôi. Tôi vội quơ tay chộp cành cây xung quanh bốn phía, nhưng hoàn toàn không túm được cái gì.

Đúng lúc đó có người như vồ được thắt lưng tôi, chỉ cảm thấy eo tê rần đi như bị găm lại, nhưng cảm giác ấy không tệ bằng bị rơi xuống đất. Người đó từ từ kéo tôi lên, sau khi ổn định được tư thế tôi mới quay đầu lại nhìn xem là hảo hán nào cứu mình. Vừa nhìn đã muốn tiểu ra quần, người đang túm thắt lưng của tôi chính là A Ninh, miệng cô ta rộng ngoác tới mang tai, nước dãi chảy giàn giụa, từng giọt nhỏ lên trên mặt tôi.

Quá cả tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, dưới tình thế cấp bách như vậy tôi ý thức được nếu bị cô ấy kéo lên đến trên kia thì cái mạng nhỏ này coi như cũng hết đường cứu, còn nếu ngã xuống thì khả năng may ra thì chừa ra được một đường sống. Nghĩ thế tôi liền vội vã cởi thắt lưng của mình ra, nhưng thắt lưng lại thít vào bụng tôi, có vặn vẹo thế nào cũng không mở ra được.

Da đầu tôi run lên, cố hết sức giật thắt lưng ra, kéo mãi kéo mãi, chợt tôi nghe thấy có người gọi mình: “Dậy, dậy mau, con mẹ nó chứ, cậu đang mơ thấy cái gì vậy?”

Tôi liền bật dậy, vội ngóc đầu lên thì đập ngay đầu vào ngực người ngồi trước mặt, tôi ai da một tiếng, A Ninh suýt bị tôi hất ngã khỏi cành cây. Phản xạ đầu tiên của tôi là giữ chặt lấy cô ấy, sau khi tỉnh táo lại tôi phát hiện vừa rồi khi dựa vào thân cây tôi có thiu thiu ngủ, tay nắm lấy thắt lưng đã bị tháo ra một nửa.

Bên cạnh là cái hốc cây có xác con mãng xà, mưa vẫn âm ỷ rơi trên tán lá, bốn phía đèn chiếu vào mặt khiến mắt tôi không mở ra được. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi, một vài mảnh xương của mãng xà đã được để trong túi chống nước, đèn pin đặt trên cành cây, Muộn Du Bình cùng Phan Tử ngồi ở cành trên, còn Bàn Tử ngủ ngay bên cạnh tôi, ngáy như sấm. A Ninh đưa tay ôm ngực, chắc vừa nãy bị tôi đập đầu vào quá mạnh.

Tôi chợt hiểu ra vừa rồi mình nằm mơ, nhất thời thở phào một tiếng, sờ sờ gáy, thấy đầy đầu nước, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa nữa. Tôi ngủ lúc nào cũng không nhớ, nghĩ lại thì trước đấy một lúc bọn họ bảo xuống dưới này lấy xương mãng xà cho vào túi chống nước, nhưng mà xương của nó đã bị vùi ở đây đến hơn chục năm. Bên trong trộn thành một đống rối tinh rối mù, đào đến nửa ngày cũng không hết, liền thay phiên nhau người nghỉ người đào, lúc tôi nghỉ thì chắc ngủ quên. Trên mặt còn đầy nước mưa, chắc đây là nước dãi của A Ninh trong lúc mơ.

Tôi xấu hổ cười cười rồi đứng lên lau hết nước trên mặt, xốc lại tinh thần chạy qua chỗ bọn họ hỗ trợ. Phan Tử thấy tôi chạy tới thì hỏi:

“Tiểu Tam Gia, cậu vừa nãy mơ cái gì vậy? Sao lại muốn cởi quần?”

Tôi vỗ vai anh ấy, trong lòng nghĩ chuyện này kể ra thì ngại chết, không khỏi nhớ tới câu chuyện cười về một kiến trúc sư ngồi xe lửa, thầm nhủ chuyện như vậy không phải chỉ có trong truyện tiếu lâm mới có. Nhìn một lúc mới nói, ngủ không biết bao lâu trên người lại đầy nước, trong lúc ngủ thì gặp cơn ác mộng, nhưng cũng ngủ được nên tinh thần giờ tốt lắm.

Nói mới để ý, cơn ác mộng này cũng có chút kỳ quái, rất chân thật, tôi nghĩ tới chuyện trước đây lão Dương từng giải thích qua hiện tượng tâm lý này. Trong đầu nghĩ chẳng lẽ nó vẫn luôn xuất hiện trong tiềm thức của mình, hay là do bản thân luôn luôn cảnh giác và sợ hãi đối với A Ninh?

Chuyện trong mộng thật khó mà lý giải được. Tôi quay đầu nhìn A Ninh, cô ấy đã dựa vào thân cây chỗ tôi vừa ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn cô ấy tiều tụy đi ít nhiều. Nhưng cũng không làm cho khí thế bức người của cô ấy giảm đi, nhìn qua thì cũng có điểm nữ tính. Khuôn mặt A Ninh trong mộng như bị ai bóp méo lại hiện lên trong đầu tôi, lập tức trong lòng có chút sợ hãi.

Tôi gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, quay lại chỗ hốc cây xem tiến độ của bọn Phan Tử thế nào, thấy cũng không có nhiều tiến triển lắm. Dây leo quấn quanh cái xác mãng xà đã cắt được một ít, một đống khoáng vật gần như phân hủy hoàn toàn chất vào một bên, thoạt nhìn còn tưởng là tiền giấy của thời trước.

Tôi tự giễu mình cười cười một chút rồi bất giác lại thở dài, liền hỏi bọn Phan Tử xem có phát hiện gì mới không? Sao không đào tiếp vào bên trong?

Phan Tử cầm một cái đèn pin, chiếu vào bên trong đống hài cốt, nói thứ nhất là không có cách nào đem đống xương này ra ngoài hết được. Hầu hết đều bị mục rỗng hết rồi, vừa chạm vào đã nát vụn ra, không thể cầm lên được. Thứ hai là bọn họ có nhìn thấy một thứ.

Tôi nhìn theo ánh sáng của đèn pin trên tay Phan Tử, liền thấy bên trong đống xương rắn, chỗ mà dây leo vẫn bám chằng chịt, có thấy một chùm vật gì đó buộc như cái chân gà. Nhưng nó lại có màu đen, trên bề mặt lại kết thành một lớp rỉ, tôi nằm úp xuống nhòm vào mới thấy rõ nó là một chùm lựu đạn, đã bị kết thành một khối.

Xung quanh bốn phía còn nhìn thấy rất nhiều thứ vũ khí khác nữa, hiển nhiên là chúng cùng nằm trong một cái túi đeo trên người thi thể này. Tôi xem không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lập tức không dám mạnh tay, cẩn thận lùi ra phía sau. Phan Tử nói với tôi:

“Đây là Bàn Tử phát hiện ra, nếu không nhờ có đôi mắt cú của Bàn Tử thì chúng ta hiện giờ chắc đã bị nổ bay lên trời rồi”.

Tôi kinh ngạc nói:

“Cái thi thể này rốt cuộc là ai mà sao lại mang trên người những vũ khí như thế này?”

Cho dù là đội của Văn Cẩm đi nữa, trang bị cũng chỉ cần mang theo thuốc nổ thay vì lựu đạn. Đây là kiểu lựu đạn cũ sử dụng làm vũ khí trong thực chiến, tính sát thương rất lớn, dùng để phá lô cốt hoặc tăng.

“Cậu còn nhớ những lời Định Chủ Trác Mã nói với chúng ta không, trong năm 1993 có một đám phản động thuộc phe chủ nghĩa dân tộc có vũ trang đã trốn vào Sài Đạt Mộc vì dân binh đuổi theo đến tận trong sa mạc, đây có phải là đám người mất tích đó không?” Phan Tử hỏi tôi.

“Tôi nhìn cái xác này thấy cũng rất có thể là nhóm người mất tích đó, chắc là số nhọ nên rơi vào trong đầm lầy này. Mười mấy năm qua, nhóm người này không còn xuất hiện, có thể là chết hết trong này rồi.” tôi đáp.

Phan Tử nhắc tới chuyện này tôi mới nhớ ra, cảm thấy cũng có lý, hẳn là chuyện diễn biến như vậy. Nhưng tôi lại không đồng ý với một khía cạnh mà Phan Tử đề cập đến, khi các phần tử vũ trang này trốn vào trong sa mạc, đều mang theo súng ống. Tuy là nhân số không nhiều nhưng trang bị tốt, hẳn là khi tiến vào trong đầm lầy, không thể bị giết ngay được, có lẽ ở bên trong này một thời gian rồi thoát ra ngoài cũng không chừng.

Nơi này không có người sống, rất nhiều thợ săn trộm thường vận chuyển hàng hóa qua đây vì nó tiếp giáp với con đường mòn đi Ni Bạc Nhĩ, nếu cho bọn họ một chút lợi lộc chắc có thể trốn ra ngoài cùng.

Thậm chí, nhóm người này khả năng có thể sống trong này, tuy khả năng này rất thấp vì nơi này không có điều kiện thích hợp cho người sống. Tôi nghĩ tốt nhất là đừng xảy ra những chuyện như thế, người sống trong này không thể biết được gì về thế giới bên ngoài. Nếu gặp phải bọn họ chắc sẽ nổ ra đánh nhau, chúng tôi thì lại không thương không pháo, nếu có ai bỏ mạng thì thật sự còn nguy hơn cả đi trong cổ mộ. Hơn nữa nhiều năm như vậy, vũ khí của bọn họ cũng có thể đã hỏng hết.

Đang miên man suy nghĩ thì Bàn Tử bên kia xoay người, tôi nghĩ bảo Phan Tử đi ngủ một chút đi, anh từ chối, mưa ướt như vậy anh ấy không thể chợp mắt được. Trong lúc ngủ có chuyện gì xảy ra, nơi này còn có mấy con trùng độc kia, chuyện của xác người này chúng ta cũng không cần suy nghĩ nữa, các cậu cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, chúng ta sẽ rời đi càng sớm càng tốt, dù sao mưa cũng đã nhỏ.

Đi sớm một chút thì đến lúc trời sáng chúng ta có thể tìm một địa điểm tốt hơn để từ từ nghỉ ngơi.

Nói thì là như vậy nhưng dưới điều kiện này bản thân có buồn ngủ mấy cũng không thể chợp mắt, chúng tôi đành ngồi xuống một chỗ, vừa hút thuốc, vừa nhìn không gian tối tăm xung quanh, nghe tiếng mưa rơi với gió thổi rì rầm. Phan Tử liền lấy súng ra lau, nơi này không khí ẩm ướt, anh ấy rất lo cho tình trạng của mấy khẩu súng.

Cũng chẳng có chuyện gì làm nên chúng tôi ngồi lại nói chuyện phiếm, không khí cũng bớt nhàm chán hơn, trong khi đó thì Muộn Du Bình lại đi ngủ.

Phan Tử kể cho chúng tôi nghe chuyện anh đi tham gia chiến tranh, lúc ấy anh còn làm trong khu hậu cần. Tuổi thì nhỏ, có một lần trong lúc vận chuyển lương thực, đội của anh giáp mặt với bộ đội đặc chủng Việt Nam. Đầu bếp và công nhân khuân vác không có cách nào đánh giáp lá cà với bộ đội Việt Nam.

Sau lại bị dồn vào trong đầm lầy, vì sợ người Việt Nam ngược đãi tù binh nên bọn họ quyết định quyên sinh, lúc ấy chia cho mỗi người một quả lựu đạn, chuẩn bị cho thời điểm quyết định cảm tử. Nhưng bộ đội Việt Nam rất thông minh, họ cũng không tiến vào trong đầm lầy, chỉ ẩn nấp trong các tán lá xung quanh, bắn tỉa vài phát, vây chặt người của Phan Tử bên trong.

Sau đó bọn Phan Tử vừa đánh vừa lui, đến lúc lùi vào trung tâm đầm lầy, một cước đạp xuống thấy bùn ngập đến tận đùi, đi cũng không đi được, lúc này tiểu đội trưởng đã hạ lệnh cho bọn họ chuẩn bị. Mọi người nắm lựu đạn trong tay, lẩn xuống vũng bùn chỉ để lộ ra hai cái lỗ mũi.

Nghĩ lần này chắc chết, nhưng thật ra bộ đội Việt Nam có chút chần chừ, cũng không biết là vì sao mà không dám tiến vào sâu bên trong, chỉ dùng súng bắn phá vào trong bùn, sau lại không bắn nữa mà lùi lại. Bọn Phan Tử chui trong bùn không dám động, sợ đây là kế của bộ đội Việt Nam, vẫn ngâm mình trong đầm lầy suốt một buổi tối.

Cho tới khi bộ đội Việt Nam đi hết rồi mới cẩn thận chui ra, nhưng khi kiểm kê lại quân số đội mình thì phát hiện thiếu mất hai người. Bọn họ nghĩ là chắc hai người này vẫn đang chui trong bùn thì dùng gậy trúc quấy bùn tìm. Kết quả là tìm được thi thể bọn họ, phát hiện hai người đã bị ăn sạch, trong bùn chỉ còn thấy một lớp da, ai nấy đều khiếp đảm.

Sau khi trải qua chuyện như vậy, Phan Tử đâm ra sợ hãi đầm lầy, một lần khác sau khi kết thúc chiến dịch thì cả đội bị phục kích chết gần hết chỉ còn lại liên lạc viên và Phan Tử. Bọn họ chạy trốn đến một đầm lầy, Phan Tử nói thà quay lại đấu một mất một còn với bộ đội Việt Nam còn hơi là bước chân vào trong chỗ quỷ quái này.

Phan Tử nói tới đó thì ngáp dài một cái, tôi nghe cũng có chút mơ màng, mí mắt nặng trịch chuẩn bị nhắm tịt lại. Nửa tỉnh nửa mê, không biết từ lúc nào lại bắt đầu ngủ mơ, cảm giác như có người đang ru mình.

Đấy là lúc tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, đã nghĩ gạt đi rồi ngủ tiếp, không tưởng là ngay lập tức có người bịt kín miệng tôi. Vội mở mắt ra, đập vào mắt là A Ninh đang che miệng mình, bên cạnh là Phan Tử đang nhẹ nhàng gọi Bàn Tử dậy, mọi người đều có bộ dáng như vừa ngủ dậy, đang nhìn về một bên.

Tôi cũng đưa mắt ra nhìn, liền thấy gió thổi ào ào làm rung một tán cây trên đầu, cả cành cây đền run run. Như là có cơn gió mạnh đang di chuyển tới chỗ chúng tôi, nhưng tới khi tôi nhìn kỹ thì không phải là gió thổi. Vừa nhòm lên trên ngọn cây bỗng cả người giật bắn, có một cái đầu mãng xà rất lớn hiện ra đang trườn từ một cây khác tới phía chúng tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx