Đây là một con rắn màu gà (Dã Kê Bột Tử). Sao trong lòng sa mạc lại xuất hiện loài rắn này!
Tôi nhìn lại thật kỹ, cái mào trên đầu và toàn thân nó đều đỏ rực như lửa, hơn nữa nó có tư thế đứng thẳng khiến người ta kinh hãi. Đây chắc chắn là rắn mào gà!
Nghĩ tới đó người tôi như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đây là loài rắn vô cùng hiếm, hồi còn bé nghe ông gọi nó là “tia chớp đỏ”, tới giờ tôi mới gặp qua một lần, lần trước là khi vào núi. Theo ông nội kể thì loại đây là chúa các loài rắn, hầu hết các loài rắn khác đều sợ nó, khi nó hành động thì tốc độ như điện chớp, mà độc thì vô cùng, trong địa phận của nó thì cho dù là cỏ dại cũng khó sống.
Hơn nữa loại rắn này không thể đánh được, nếu đánh chết nó thì sẽ có đồng loại tới báo thù. Tôi sau đó có xem qua một quyển tiểu thuyết, trong đó có ghi loại rắn này còn được mệnh danh là tiểu long, sống dọc theo long mạch trên núi. Có nơi gọi là xà tinh hút long mạch, nhiều nơi có truyền thuyết thiên lôi trừ yêu, phần lớn đều cho là sét đánh xuống núi nên mới sinh ra loài rắn này. Nhưng nó đã được xét vào hàng tuyệt chủng mấy thập niên gần đây, không ngờ là lại có cơ hội nhìn thấy loại rắn ấy trong này.
Bọn Bàn Tử chưa từng thấy qua loại rắn này bao giờ, mọi người đều chậc chậc lấy làm kỳ, chỉ có tôi và Muộn Du Bình trên mặt biến sắc. Nhưng nhìn màu đỏ rực trên thân và tư thế hung ác của nó có thể đoán nó là một loài rắn cực độc nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thật như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, trong lòng tôi có chút chán chường, tự nhủ với bản thân xem ra chỗ này không phải là một nơi tầm thường, phải cẩn thận hơn gấp bội, không thể chỗ nào cũng chui vào được. Loạn đả với mấy con trăn ngoài kia thì có đường sống chứ đụng phải rắn độc thì chắc chắn không thoát được, cái này không cần phải chứng minh. May mắn là loại rắn mào gà này không bao giờ trêu người, hiện tại nó có tư thế uy hiếp như này là một tín hiệu cảnh cáo, khả năng đây là hang ổ của nó.
Không thể tiếp tục ở đứng ngây trong này được, tôi liền phất tay ra hiệu cho mọi người không được làm bất kì hành vi nào kích động nó, lần lượt từng người từ từ tiến ra ngoài. A Ninh đốt pháo lạnh lên đưa cho tôi để làm vũ khí. Tôi cầm pháo lạnh ngang trước mặt, nếu như con rắn kia có tấn công thì cũng không đến nỗi chỉ có thể lấy tay chắn.
Mọi người cẩn thận rời khỏi khe hở, từng bước từng bước, không có chuyện gì phát sinh. Đến khi tôi bước ra tới bên ngoài mới có thể thở phào một tiếng, quay đầu nhìn vào khe hở bên trong tối đen không thấy chỗ con rắn đứng nữa, trong lòng thầm nghĩ may mà không có chuyện gì xảy ra.
Từ chỗ khe hở trèo xuống dưới rồi đi vào trong thác nước, Bàn Tử dùng đèn pin tìm được đường ra ngoài, chiếu vài vòng rồi mới nói:
“Con trăn không có ở đây, an toàn rồi”.
Mọi người đều như trút được gánh nặng, chúng tôi vội đi xem thương thế của Phan Tử, anh ấy có vẻ không còn chút khí lực nào nhưng vẫn khoát tay nói không có chuyện gì, chỉ là lúc đập vào thân cây có nội thương một chút, không chết được. Chúng tôi nhìn nhau, bất giác cười khổ, ai nấy quần áo nhàu nhĩ toàn thân vấy bùn. Ngực A Ninh còn lộ ra kha khá, cô ấy cũng không cho tay lên chỉnh mà chúng tôi thì cũng không còn sức để nhìn.
Ba lô chỉ còn lại hai cái, hắc kim cổ đao của Muộn Du Bình đã rơi mất, Bàn Tử cầm chủy thủ của tôi, chủy thủ của anh ấy cũng đã rơi lúc nào không biết. Muộn Du Bình và Phan Tử trên vai đầy vết răng, máu chảy đỏ cả nửa người, nhất là Muộn Du Bình, anh ấy hai lần vật lộn với hàm của con trăn đó, vai như bị xé toạc ra. Thật sự không ngờ là một con mãng xà có thể khiến chúng tôi chật vật đến thế.
Tôi nhìn lên bầu trời, mưa đã tạnh, trời cũng sắp sáng, cạnh khe núi cây cối đã thưa hơn một chút. Từ đây có thể nhìn thấy ánh bình minh sắp ló rạng, một bên là thác nước, một bên là cây cỏ hoa lá, bốn phía đều vang lên tiếng chim hót. Nếu không phải vừa trải qua một trận tử chiến thì chắc cũng không cảm thấy xung quanh đẹp đến nhường này.
Mọi người im lặng nhìn phong cảnh trong giây lát, sau rồi Bàn Tử lên tiếng:
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
A Ninh đến bên thác nước, qua một đêm vất vả trông cô ấy cũng tàn tạ đi ít nhiều, hứng chút nước rửa mặt rồi quay ra nói:
“Chờ trời sáng hẳn, chúng ta quay lại chỗ cũ tìm ba lô, sau đó tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi, nơi này rất nguy hiểm, tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng ra ngoài.”
Bàn Tử nói:
“Con mẹ nó chứ, cô nói thì dễ chứ lúc vừa rồi toàn chạy loạn lên, cũng không biết cái cây kia ở chỗ nào nữa, giờ biết đi hướng nào tìm?”
“Không biết cũng phải đi tìm, giờ mà không nhanh tìm cho ra thì đến lúc cuống lên thì không có cái mà dùng đâu.”
A Ninh mệt mỏi đưa tay lên xoa mặt, rồi cuộn ống tay áo lên, cúi đầu vào trong thác nước rửa qua một chút, làm sạch bùn trên tóc, khuôn mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên, nhìn lại ra dáng như xưa. Liền bảo chúng tôi chuẩn bị xuất phát. Tôi nghĩ lại phải quay lại cái chỗ kia, trong lòng liền thở dài ngao ngán, cô ấy nói cũng đúng thật nhưng tiếp tục đi như này thì quá bằng vắt nhau ra, cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Mọi người bắt đầu chuẩn bị lên đường, A Ninh lại là kiểu người ưa sạch sẽ, xem chúng tôi đi xa rồi mới từ từ vén quần áo lên, hứng nước dội lên người. Đột nhiên, trong mắt tôi chợt lóe lên, liền nhìn về phía thác nước thấy một chấm đỏ ẩn hiện đằng sau, đồng thời bên tai nghe thấy một tiếng “khè khè”. Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, nói với A Ninh:
“Cẩn thận một chút, đứng xa thác nước ra!”
“Tại sao vậy?”
A Ninh quay đầu nhìn tôi một cái, không biết vì sao lại nở một nụ cười rất duyên, khác với những lúc cô ấy thường cười trước đây, tôi nhìn mà có chút mê mẩn.
Ngay trong lúc đó, một tia lửa đỏ từ trong thác nước lao ra, trong tích tắc đã đậu lên cổ A Ninh, đầu nó ngóc lên liên tiếp phát ra những tiếng “khè khè” thê lương mà cao vút. Tôi vừa thấy đã nghĩ thôi xong!
Vội vứt đồ trong tay xuống lao chạy tới chỗ A Ninh, vừa mới bước 1 chân xuống thì thấy con rắn mào gà kia nhanh như chớp cắn xuống. A Ninh lấy tay chắn nhưng không kịp, nó một tạp trúng ngay cổ cô ấy. Cô ấy hét lên hãi hùng, một tay túm lấy con rắn rồi ném xuống nước, một tay che cổ, thân hình lảo đảo.
Chúng tôi vội chạy tới, con rắn không hề chạy trốn, lại từ trong nước nhảy ngóc lên, giống như mũi tên bay đến chỗ chúng tôi. Bàn Tử kêu lên “A!” một tiếng, dùng đao chém nó nhưng không trúng, đưa mắt nhìn đã thấy nó bổ tới chỗ mình, ngay lập tức Muộn Du Bình lấy tay tóm chặt đầu nó.
Toàn thân nó quấn lên cánh tay của anh ấy, muốn rút đầu ra nhưng không được. Muộn Du Bình tay phải tóm chặt cổ rắn, tay trái cầm đầu nó rồi vặn ngược lại, chỉ nghe thấy rắc một tiếng khô khốc, đầu rắn quay 360 độ, sau đó ném con rắn vào trong nước, nhìn con rắn mào gà kia giãy giụa vài cái rồi nằm im, từ từ trôi theo dòng nước.
Mọi người đứng quanh A Ninh, tôi quỵ xuống ôm lấy cô ấy, chỉ thấy trên gương mặt vẫn còn đọng lại một chút thần thái nửa như bàng hoàng nửa như đau đớn. Cổ họng run run muốn nói điều gì đó, từ trong khóe mắt lệ tràn xuống cảm giác vẫn có hàng nghìn hàng vạn điều không cam lòng.
Da đầu tôi tê rần đi, không biết phải làm gì trong thời khắc ấy, cả người lặng lẽ run lên. Tiếp theo chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, ánh mắt A Ninh liền tan đi, bỗng chốc cả người mềm ra rồi đầu từ từ gục vào vai tôi.
@by txiuqw4