sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 72: Mặt Tượng Đá

Tôi lạnh cả người, da đầu giần giật, cảm giác thấy tim mình càng lúc càng đập mạnh, tình hình bây giờ có vẻ rất căng thẳng. Phan Tử ngay bên cạnh cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói:

“Tôi cũng không để ý tới nó lắm,… Nhưng chắc chắn không phải nó quay mặt về hướng này,…”

Bàn Tử chửi lớn: “Con mẹ nó chứ, chắc chắn là quỷ mà, không thì nó có thể tự quay đầu lại à? Hay vừa rồi chúng ta động phải cơ quan mật nào bên dưới?”

Tôi lập tức phản đối, không thể nào! Vừa rồi tôi có đến gần xem, rõ ràng nó chỉ là một tảng đá, hơn nữa lại là một khối chỉnh thể, không có chuyện bên trong lại chứa cơ quan được.

Phan Tử nhìn chằm chằm vào thạch điêu, vừa nhìn vừa hạ giọng nói: “Vừa rồi chúng ta không quan sát cẩn thận nên có thể đây là một pho tượng hai mặt cũng nên.”

“Hai mặt cái đầu cậu, lúc tới gần nhìn nó tôi đã xem xét kỹ trước sau rồi, đằng sau mặt nó hoàn toàn không có gì cả”, Bàn Tử phản bác, “hơn nữa nhìn cái mặt này cũng thấy hơi vô lý.”

Đúng thế thật, nếu ta đem so sánh mặt lúc trước nhìn thấy và mặt hiện tại thì sẽ nhận ra cái mặt kia quái lạ dị thường. Vẫn là khuôn mặt đó nhưng biểu cảm đã thay đổi hoàn toàn, tôi cảm giác như nó chứa đựng một nỗi căm giận khủng khiếp khiến cho ai nhìn cũng phải kinh hãi.

“Con mẹ nó chứ, chắc chắn là nó đã quay mặt lại, thạch điêu này là vật thể sống sao”, Phan Tử than: “Chúng ta vô phúc gặp phải đá thành tinh rồi!”

Cần phải có ai đó trấn an tinh thần mọi người lúc này, nhìn ai cũng rất hoang mang, tôi vội nói: “Vừa rồi chúng ta cũng không hẳn là đi theo đường thẳng nên chắc do góc nhìn có vấn đề thôi, đừng tự hù dọa bản thân như thế!”

Bàn Tử lại mắng: “Góc nhìn cái con khỉ, tảng đá này chắc chắn có vấn đề, cậu nói vậy là đang tự lừa chính mình đấy!”. Nghe thế thì tôi thấy hơi ngại, Bàn Tử lại nói tiếp: “Hay là mình quay lại xem?”

Phan Tử lắc đầu rồi đột nhiên rút súng ra, lên đạn nhắm vào giữa mặt thạch điêu. “Đoàng” một tiếng rất lớn khiến tôi và Bàn Tử bị một phen giật mình hoảng hốt, hành động nhanh gọn của Phan Tử làm cho chúng tôi không kịp trở tay, trong tích tắc chỉ nghe thấy tiếng viên đạn xé gió găm phập vào thân cây long não hương bên cạnh thạch điêu. Chim chóc bị dọa cho bay tán loạn, cả một khoảng rừng kêu quang quác lên. Ngay sau đó chúng tôi nhìn về phía tảng đá, lòng thầm than tiếng súng nổ vừa rồi quá to, nếu cái thứ kia là vật sống chắc cũng bị một phen dọa cho sợ mất vía.

Bàn Tử cũng đã chuẩn bị vũ khí, tay đặt lên chủy thủ trên thắt lưng. Mọi người tập trung lực chú ý về phía thạch điêu tùy cơ ứng biến. Nhưng nhìn mãi mà nó cũng không nhúc nhích, cái bản mặt căm tức kia vẫn lạnh lùng nhìn chúng tôi không hề thay đổi, có vẻ chỉ là một tượng đá bình thường. Đợi thêm một lúc lâu sau Phan Tử lại giắt súng vào thắt lưng, nhìn tôi nói:

“Cậu nhìn xem, nó vẫn chỉ là một tảng đá thôi, chúng ta bị dọa cho thần hồn nát thần tính rồi, đường đi ở đây cũng thật quái dị, chúng ta mau đi thôi đừng chần chừ nữa.”

Đúng là chính mình hù dọa mình rồi, thật sự cái không khí âm u trong này khiến cho thần kinh chúng tôi căng thẳng hơn nhiều, có lẽ không nên nán lại đây nữa, tốt nhất là mau đi cho kịp thời gian.

Nhưng Bàn Tử vẫn không cam tâm, còn lầu bầu: “Lúc lão tử còn chi viện cho biên giới từng nhìn qua máy chém đôi lần, ánh mắt oán độc này sao có thể nhầm được.”

“Cái gì mà máy chém ở đây, nơi này là rừng rậm, ví von như vậy có phải phức tạp hóa vấn đề lên rồi không, chắc chắn là chúng ta nhìn nhầm thôi.” tôi gạt anh ta đi.

Phan Tử lại giục chúng tôi mau đi thôi, Bàn Tử lại sống chết không chịu, còn đòi mượn súng của Phan Tử, đặt ba lô của mình xuống, quay lại nói với chúng tôi: “Các cậu cứ đứng đây, chờ tôi một chút, tôi qua xem thế nào.” nói xong liền chầm chậm bước tới chỗ pho tượng.

Chúng tôi cũng quá biết tính tình Bàn Tử rồi nên không ai ngăn cản, đành phải để anh ta đi. Tôi ngồi xuống nghỉ một chút còn Phan Tử lại quắc mắt mắng Bàn Tử là đồ phiền toái. Sau đó thấy Bàn Tử ghìm chặt súng trên ngực, cẩn thận dò từng bước trong nước không để gây ra tiếng động, đi được nửa đường bỗng thấy anh ấy dừng lại, một lát sau không biết nghĩ ra cái gì mà lại lùi về.

Phan Tử hết kiên nhẫn với anh ta, gào lên:

“Cậu làm cái quái gì vậy? Có nhanh lên không!”

Còn chưa nói xong thì thấy Bàn Tử đột nhiên quay đầu, xoay người lại chạy thục mạng, vừa chạy vừa hét:

“Là vật sống thật! Chạy mau đi!”.

Đồng thời chúng tôi nhìn thấy xa xa cái “mặt” của thạch điêu đầu người mình chim biến dạng, ánh mắt nghếch lên, khóe miệng kéo lên tận mang tai, khuôn mặt từ chỗ bình thường trở nên vô cùng dữ tợn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx