sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 73: Vụn Vỡ

Trong đầu tôi ong một tiếng, lần này gặp phải quỷ thật rồi, thế quái nào một tảng đá lại có thể sống dậy được như vậy? Lúc này Bàn Tử đã chạy vọt qua mặt chúng tôi không hề dừng lại, thấy chúng tôi đứng thất thần thì với tay túm lấy cả hai người, vừa chạy vừa gào lên:

“Các cậu có được bình thường không mà đứng ngẩn ra đấy!”.

Chúng tôi bị Bàn Tử lôi đi được vài bước mới bắt đầu hiểu được đang có biến cố gì xảy ra, quay đầu nhìn lại càng thêm kinh ngạc. Mặt thạch điêu như bị một thế lực vô hình đập tan ra, ngũ quan vỡ thành hàng trăm mảnh, có vẻ như bên trong tảng đá đó bọc một thứ gì đó, nó đang chui ra từ giữa bức thạch điêu.

“Chết con mẹ nó tiệt!”

Tôi mắng to một tiếng, thầm than dự cảm của mình cũng quá chuẩn đi, ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết.

Hiện tại chúng tôi đang trong một khu phế tích thành cổ, bên dưới mặt nước là đầy rẫy rễ cây và đất đá ngổn ngang rất khó để tăng tốc, chỉ còn cách chạy trên đống phế tích này mới mong thoát được. Chạy một hồi lâu, do địa hình quá xấu nên chúng tôi bị trượt ngã vài lần, đầu gối bầm tím hết cả, nhưng vẫn không dám dừng lại. Đến lúc kiệt sức không nhấc chân lên nổi nữa mới quay đầu lại nhìn thì thấy hóa ra mình chạy cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng cơ bản là thạch điêu kia vẫn bất động tại chỗ, không có dấu hiệu rượt đuổi chúng tôi, nhìn từ chỗ này đã không thấy rõ nó nữa.

Trong lúc chạy trối chết vừa rồi chúng tôi đã tiêu hao rất nhiều thể lực, Bàn Tử và Phan Tử đều chạy nhanh hơn tôi nên giờ họ cũng cách tôi một khoảng, mà lúc tôi dừng lại thì họ vẫn cắm đầu chạy, tôi đành phải gọi bọn họ không cần chạy nữa. Thấy tôi dừng lại đứng ngẩn ra ở phía sau, tưởng là tôi đã kiệt sức, cả hai nhanh chóng quay lại kéo tôi chạy tiếp, nhưng tôi vội cản họ lại, bảo cứ bình tĩnh nấp vào chỗ nào đấy xem xét tình hình thạch điêu kia đã.

Ngồi rình một lúc mà không thấy thạch điêu kia chạy qua, cả bọn kinh ngạc nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì cho phải, liền tiếp tục ngồi đợi, nhưng rốt cuộc thì thạch điêu kia vẫn đứng im ở chỗ cũ.

Chúng tôi lúc này mới lấy hết can đảm quay lại chỗ cũ, Bàn Tử chạy mệt ho khùng khục, vừa thở vừa nói:

“Sao lại thế nhỉ? Tiểu Ngô, nó vẫn đứng bất động như vậy, hay vừa rồi là cơ quan phát động?”

“Chúng ta đã động vào cái gì đâu, mà cơ quan ở chỗ nào mới được chứ? Hơn nữa cơ quan cũng không hề có kiểu dọa người như thế này!”

Chuyện này tuyệt đối không phải do cơ quan phát động, đấy chắc chắn chỉ là một khối thạch điêu, hơn nữa lại bị rễ cây bao trùm từ đầu đến chân, nếu nó quay được đầu thì chắc lúc đó phải nghe thấy tiếng động lớn lắm, thậm chí có thể bẻ gãy bộ rễ khổng lồ kia nữa. Cho nên nếu nó giấu cơ quan ở trong thì cũng không thể vận động được, riêng điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Điều khiến tôi không hiểu là cái chúng tôi vừa nhìn thấy nên giải thích như thế nào, cho dù có nghĩ nát óc nhưng tôi vẫn không tưởng tượng nổi ra.

Tôi đã có chuẩn bị tâm lý trước khi bước vào Tây Lương Nữ Quốc này, biết chắc là sẽ bắt gặp vài ba chuyện quái dị trong này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ rơi vào tình huống oái oăm như thế.

Trong lúc chúng tôi đang rình rập thì Phan Tử rút ra một cái ống nhòm đưa lên mắt nhìn về phía pho tượng, tôi nóng lòng hỏi bên đó thế nào? Có nhìn ra nó là cái gì không? Lại thấy nét mặt Phan Tử vô cùng kinh ngạc, nói:

“Thế quái nào, không thấy gì hết!”

“Cái gì?”

Tôi lập tức chộp lấy ống nhòm nhìn qua đó, vừa thấy quả nhiên là thạch điêu vẫn đứng yên ở chỗ đó nhưng khuôn mặt dữ tợn đã biến mất.

Tôi còn chưa buông ống nhòm khỏi mắt đã bị Bàn Tử đoạt mất, tôi cũng không quan tâm tới anh ta mà chỉ cảm giác đầu mình xoay mòng mòng, chẳng lẽ là chúng tôi vừa gặp ảo giác? Không thể nào chứ, cả ba chúng tôi đều bị dọa cho tí thì tiểu ra quần, vậy giờ sao lại thế? Cái khuôn mặt kia đã đi đâu? Chẳng lẽ là Quỷ Hồn hiển linh?

“Con mẹ nó chứ, có người muốn hù dọa chúng ta sao?” Bàn Tử chợt đứng lên.

Chúng tôi sợ Bàn Tử manh động, vội kéo anh ta ngồi lại vị trí ban đầu nhưng mặt đá đầy rêu nên rất trơn, Bàn Tử vừa đặt mông đã lảo đảo ngã dúi xuống, hai chúng tôi lại phải lật đật đi nâng anh ta dậy. Trong lúc đó vô tình nhìn thấy mặt sau của pho tượng kia cách chúng tôi hơn mười thước cũng là một phù điêu mặt người cỡ lớn, giống với cái mặt ban đầu nhìn thấy, mặt hướng về phía trước, còn có cảm giác như là mặt người chết trôi.

Trong lúc chạy trối chết không ai kịp chú ý bốn phía quanh di tích cho nên không biết đằng sau cũng có một bức thạch điêu như thế nữa. Bàn Tử và Phan Tử cũng vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy có điều gì không ổn, cả hai ngây ra một lúc.

Lát sau Bàn Tử lên tiếng: “Thế quái nào, nó thật sự không phải là vật sống!”

“Không phải chỉ có một cái!”

Phan Tử cũng nói, chỉ vào bên trái, chúng tôi nhìn sang, thấy xung quanh đây có rất nhiều phù điêu như thế, cứ cách từ ba đến năm thước là lại thấy ló ra một mặt người, có lớn có nhỏ. Nhưng hầu hết đều bị rễ và tán cây che khuất, không nhìn kỹ thì không nhận ra được. Chỗ chúng tôi nằm rình cách cái mặt người rất lớn không quá mười thước, kỳ quái là quanh đây ngoài cái thạch điêu kia là có thân chim ra còn lại tất cả đều chỉ thấy mặt người.

Bàn Tử nhìn thấy nhiều mặt người như vậy hai mắt ngây ra, không khỏi hoảng hốt, vội rút súng của Phan Tử ra, tôi lập tức đè xuống, bảo anh ấy đừng manh động. Tôi cảm thấy nơi này có gì đó rất bất thường, những cái mặt người kia không phải là phù điêu.

Còn không đợi tôi có thời gian suy nghĩ cẩn thận nó rốt cuộc là cái khỉ gì thì đột nhiên có một khối phù điêu lại vỡ ra, tiếp theo là một cảnh tượng kỳ ảo vô cùng, tảng đá tan ra thành từng mảnh rồi nhẹ nhàng bay lên.

Tôi kinh hoàng không tin vào mắt mình nữa, trong lòng gào lên chẳng lẽ mình lại bị thần kinh rồi? Ban ngày ban mặt thế này mà nhìn đâu cũng thấy ảo giác? Bỗng bên cạnh nghe thấy Phan Tử bàng hoàng thốt lên:

“Con mẹ nó chứ, đấy là bướm đêm!”

Tới lúc đó tôi mới vỡ nhẽ ra kia là cái gì, nếu quan sát kỹ thì quả nhiên những mảnh nhỏ bay lên bám vào tảng đá kia đều là những con bướm đen nhỏ tí, tất cả mặt người ở đây đều là do chúng xếp lên nhau mà thành. Chẳng trách đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Trong phút chốc lại thấy tất cả mặt người bắt đầu biến dạng, từ từ vỡ nát ra rồi bay lên không, trong nháy mắt đã tản ra tứ phía.

Những đàn bươm bướm này hiển nhiên là sống quanh các tán cây, bị chúng tôi quấy nhiễu nên bay ra, không hiểu sao chúng lại có thể đậu lại thành hình mặt người. Chỉ một vài giây sau cả bầu trời đã bị phủ kín bởi những chấm nhỏ li ti, cũng không biết bướm này có độc không nữa, hiện tại chúng tôi chỉ mặc quần áo quân dụng chứ không đeo mặt nạ phòng độc. Nhưng nếu là động vật chỉ sử dụng màu sắc để tự vệ thì thường không có độc, nhìn từng đàn bướm bay tung ra như những đóa hoa màu đen trên bầu trời, trong lòng cũng cảm thấy kỳ thú.

Bàn Tử muốn bắt lấy vài con xem là giống bướm gì nhưng quơ mấy lần đều trượt hết. Chúng tôi cũng không có hứng làm chuyện này nên nhanh chóng buông xuôi, nghĩ từ nãy tới giờ chỉ là bản thân sợ bóng sợ gió mà thành. Nhưng cũng không thể trách được, chúng nó thật sự biết cách làm cho người khác sợ hãi mà.

Chúng tôi cứ đứng ngây ra như thế, trong đầu nhất thời không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, phải mất vài phút sau lũ bướm mới bay đi hết, chỉ còn vài con đậu lại lưa thưa quanh những cành cây. Đến lúc này chúng tôi mới thấy rõ được nguyên nhân vì sao lại có những chuyện kỳ quái kia, nơi lũ bướm vừa đậu vào là hiện ra một đống vật chất màu trắng, tiến tới nhìn thì nhận ra đây là vỏ rắn lột. Treo lơ lửng trên các cành cây nhìn như là ruột của con gì vậy.

Bàn Tử cũng chạy tới nhìn, rồi bạo tay khều một ít thì hầu hết vỏ rắn đều vỡ vụn ra, nhìn rất ghê rợn. Phần lớn chúng xen kẽ trong các tán cây, nhìn quanh bốn phía thấy đâu đâu cũng là xác rắn. Hóa ra lũ bướm vừa rồi đậu trên những xác rắn này, có thể chúng bị hấp dẫn bởi thứ mùi trên những cái xác lưu lại.

Cả ba người liền rùng mình sởn gai ốc, khu di tích này vô cùng rộng lớn, không biết có bao nhiêu rắn sống trong này mà có thể lột xác nhiều như vậy?

Bàn Tử tiến đến trước mặt chúng tôi, đem cái da rắn anh ta chọn được đưa cho chúng tôi xem, da rắn có một hình thù rất đặc biệt, đầu thì bành ra, còn có thể nhận ra có một chiếc mào bên trên, chứng tỏ đây là da của loài rắn mào gà. Nhìn mảng da này thấy nó to hơn con mà chúng tôi đã nhìn thấy, xung quanh còn muôn hình vạn trạng da nữa, xem ra chúng tôi không thể đoán ra được rắn ở đây có bao nhiêu loại kích thước đó.

Tất nhiên là Bàn Tử cảm thấy rất ghê tởm, hai đầu mày cau lại, đến nhìn cũng không muốn nhìn.

Xác rắn là một thứ vô cùng quý hiếm, một cân có thể bán được hơn một trăm tệ, nơi này nhiều như thế ước chừng phải được mấy tấn, giá trị không tưởng được, nếu Bàn Tử biết cái này có thể phát tài chắc sẽ không cảm thấy ghê tởm như thế. Nhưng nói gì thì nói, bản thân tôi biết chúng rất cao giá mà vẫn không ngừng nổi da gà, thật sự ghê muốn chết đi được.

Phan Tử sờ sờ da rắn, nói: “Da vẫn còn cứng, hình như là vừa được lột chưa lâu, nơi này là chỗ chúng tới lột xác, rắn bình thường sẽ luôn tìm chỗ an toàn để thoát xác, nếu trong này gặp phải vài con, chúng sẽ cho rằng chúng ta xâm phạm lãnh thổ của chúng, chắc chắn sẽ tấn công, xem ra chúng ta không thể ở lâu được nữa.”

Tôi nhìn về phía sau, nghĩ nếu muốn đi ra chắc chắn vẫn phải đi qua khu rắn lột xác này, thật khó nghĩ, nhưng những gì Phan Tử nói cũng rất đúng. Nơi này khả năng là vẫn còn có rắn ẩn nấp. Chúng tôi lập tức xuất phát, vội vàng tiến qua khu vực này, tôi đã tưởng là sẽ gặp phải ít nhất là một hai con, nhưng cho tới giờ thì cũng chưa chạm mặt con nào. Có lẽ là do bây giờ trời còn sáng nên chúng không lộ diện, lũ rắn này chuyên hoạt động về đêm, đêm xuống chắc chắn nơi này sẽ rất náo nhiệt.

Càng đi vào sâu bên trong, tôi càng ngửi thấy một mùi khiến cả người buồn nôn. Mùi này phải nói là rất quái dị, tới lúc ra khỏi đầm nước rồi, chúng tôi lại đi vào trong một rừng mưa khác, cổ họng đã gần như không chịu nổi được nữa, chỉ muốn tìm chỗ nào đấy mà ói ra hết được.

Qua một lần tiến vào rừng mưa, cảm giác thấy trời đất bị bao phủ bởi một màu xanh rợp của cây lá thật khiến người ta chán chường, chúng tôi đi một mạch không nói một lời nào, cứ thế lầm lũi đi khoảng hơn bốn tiếng đồng hồ. Chúng tôi rõ ràng cảm nhận được địa thế hơi dốc xuống, nước trong đầm lầy chảy cũng xiết hơn, bốn phía có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy róc rách, nhưng không biết là ở nơi nào.

Phan Tử lấy lương khô ra chia cho mọi người, ai nấy tiếp tục vừa ăn vừa đi không ngừng nghỉ. Tầm hơn chục phút sau cũng thấy một thác nước, chỗ này địa thế đột nhiên dốc xuống, không biết là bên dưới có di tích cổ đại gì.

Từ lúc bắt đầu đi tới giờ, tôi có thể khẳng định được là sơn cốc này có địa thế như một cái lòng hồ, ở trung tâm sơn cốc hẳn vị trí sẽ thấp nhất, vậy có thể khẳng định toàn bộ nước ở đây sẽ chảy về nơi đó. Tôi đoán là cung Tây Vương Mẫu chắc hẳn cũng ở khu vực đó, nhưng giờ thì nó không còn quan trọng nữa rồi.

Sau khi chúng tôi đi qua thác nước cả người đều ướt đẫm, bên dưới thác nước có một cái động, nước vẫn tiếp tục chảy vào bên trong làm cho thảm thực vật trong đó dày đặc vô cùng. Nhìn mỏi mắt cũng không tìm được một khoảng trống nào, hơn nữa trong này không nhìn thấy trời đất bên ngoài, chúng tôi vừa bước vào đã cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng.

Khói tín hiệu của chú Ba loãng ra rất nhanh, cho dù chúng tôi vẫn đi về phía bắc thì cũng khó lòng mà xác định được đâu là nơi phát ra tín hiệu, Phan Tử đành dừng lại, trèo lên cây xem nên tiếp tục đi đường nào.

Đầu óc tôi lúc này đã trở nên mơ hồ, cả người mệt mỏi rã rời, Phan Tử vừa đu lên cây là tôi và Bàn Tử đã dựa lưng vào một thân cây rồi ra sức vừa ho vừa thở. Nhưng không mất quá nhiều thời gian thì Phan Tử đã xác định xong phương hướng trèo xuống đất, anh ấy cam đoan là đã gần đến vị trí của chú Ba, giục chúng tôi mau đi nhanh lên.

Nhìn đồng hồ thì thấy đi cũng được gần một ngày rồi, tôi thật sự chưa bao giờ trải qua cái giai đoạn hoạt động cực khổ tới mức này. Hiện giờ tôi còn có thể đứng đây là đủ biết thể chất tôi đã tốt hơn trước nhiều rồi. Nhưng nói thì nói thế, sức lực của tôi cũng đã đến cực hạn, giờ mà cho tôi ngồi xuống chắc tôi ngủ được ngay.

Bàn Tử và Phan Tử đứng thương lượng gì đó rồi tiếp tục cấp tốc hành quân, Bàn Tử nhìn mặt mũi tôi đã trắng bệch ra, biết là thể lực tôi đã về không, nhưng trong tình huống này anh ấy cũng không thể làm gì được cho tôi. Điều duy nhất mà anh ta làm được lúc này là cật lực nói chuyện để tôi phân tâm không nghĩ tới cái mệt nữa.

Cảnh sắc xung quanh rất nhàm chán, không có đề tài gì để nói tới, Bàn Tử liền nhìn xuống nước, lại nói với tôi:

“Tiểu Ngô, cậu nói xem nếu chúng ta có thể đi vào bên trong thành cổ này liệu có thể lấy được đồ quý không?”

Tôi đáp là theo như kinh nghiệm năm đó thăm dò thành cổ Lâu Lan thì có thể nói là bên dưới này chắc còn nhiều đồ quý hiếm, nhưng nói cho cùng thì thành này cũng bị vùi lấp đã lâu nên nếu bên dưới có những thứ như tơ lụa thẻ tre thì không cần bàn nữa, còn nếu như là đồ sứ hoặc đồng thau thì chắc cũng kiếm ra miếng. Anh liệu có muốn đi xuống hay không? Nếu không thì chuyến này đành tay trắng mà về.

Bàn Tử nói tay trắng cái gì mà tay trắng, cậu sao có thể nhìn Bàn gia tôi bằng ánh mắt tầm thường như vậy, mục tiêu của chúng ta là tìm ra được một thành cổ đã tưởng chỉ có trong truyền thuyết, nếu ăn được vố này tôi sẽ về hưu ngay, những chum sành bình sứ này phải nói là giá trị cao thôi rồi, nếu chúng ta đem về được một ít thì không biết chừng còn có thể đem đi bán đấu giá ở khách sạn Bắc Kinh.

Tôi nghe anh ta nói mà chỉ biết thở dài, trong lòng thầm than bao nhiêu chuyện sống dở chết dở còn đầy trước mắt mà vẫn còn đầu óc tương tư những cái ấy!

Vừa đi vừa nói chuyện lúc đầu thì cảm giác có chút tác dụng, sau rồi càng đi tôi lại càng thấy mặt mũi tối tăm, mắt không còn thấy rõ đường, cây cối xung quanh cứ xiêu xiêu vẹo vẹo. Lòng thầm mắng giờ đâu phải là lúc để ngất, thật mất mặt quá đi mà. Bỗng nghe thấy Bàn Tử nói:

“Thế quái nào, sao lại có cả sương mù ở đây?”

Lấy hết sức bình sinh trấn an tinh thần rồi nheo nheo mắt nhìn bốn phía, ngay lập tức tôi phát hiện ra có sương mù thật, vậy không phải do mắt tôi có vấn đề. Sương mù không biết đã xuất hiện từ lúc nào, bao trùm khắp trên mặt đất, tầm mắt bị hạn chế rất nhiều, không còn có thể nhìn ra xa được nữa. Cây cối chỉ cách khoảng mấy thước mà đã nhìn mông mông lung lung thành những hình hài kỳ dị gì rồi. Cả khu rừng chìm trong một không gian âm u lạnh lẽo, hơi thở cũng bắt đầu đóng giá.

Không biết là do quá mệt hay là do nhiệt độ hạ thấp mà tôi bắt đầu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, giống như rơi vào tình trạng gặp ác mộng trong lúc ngủ.

Đêm qua ở ngoài rừng mưa nên không biết bên trong lại có sương mù, cũng chẳng biết được trong sương liệu có độc hay không, nhưng chúng tôi lại không để tâm vào những chuyện ấy nên cũng không đeo mặt nạ phòng độc vào.

Chúng tôi mặc thêm áo khoác vào rồi kéo cao cổ áo che kín hết miệng mũi, đi thêm một lúc nữa không cảm thấy có gì khác thường mới kéo xuống. Nhưng lúc này ai nấy đều nhận ra là sương mù đã dày tới mức không còn nhìn thấy gì xung quanh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx