sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 82: Hừng Đông

Thảo tử trùng đánh hơi máu rất tốt, chắc chắn là chúng nó bị cái xác trăn ở đây hấp dẫn nên mò tới. Số lượng bọn chúng trong rừng này hẳn là đông không tưởng nổi, hơn nữa con nào con nấy đói máu khủng khiếp nên chỉ cần ngửi thấy mùi là rầm rộ mò tới.

Tôi lia cây đuốc tới một bụi cây thiêu hết cái đám đang nhung nhúc bò tới, vừa châm lửa thì đã thấy chân mình bị cắn vài phát khó chịu kinh khủng. Không thể ở đây xử lý hết bọn chúng, đành tùy cơ ứng biến vừa thoái lui vừa nghĩ cách khống chế tình hình.

Bàn Tử cũng đốt một cây đuốc lên rồi thi nhau huơ bốn phía bức cho lũ bọ không tới gần. Một người đỡ Phan Tử dậy, vừa nâng người anh ấy lên thì nhìn thấy trên lưng anh đầy những u máu nhỏ, có lẽ lúc đặt Phan Tử nằm xuống cỏ thì không để ý nên bị chúng nó tụ lại đốt.

Bàn Tử lập tức dùng đuốc thui qua một lượt rồi gạt hết chúng nó xuống đất, tiếp theo vác ba lô Phan Tử lên rồi vội vàng bỏ chạy. Cũng may là máu trên lưng Phan Tử cũng đã ngừng, không bị quá nhiều con trùng tử thảo bâu vào. Quay đầu nhìn lại thấy xác con mãng xà đã bị phủ kín một lớp bọ, rồi sớm muộn gì thì nó cũng hóa thành một lớp da bọc xương như hài cốt của con mãng xà tìm thấy trong hốc cây kia thôi.

“Đâu đâu cũng thấy địch!” Bàn Tử líu lưỡi nói.

Chúng tôi vừa cõng Phan Tử vừa đi tới rìa đầm lầy, sợ trên người vẫn còn mùi máu lại hấp dẫn bọn chúng kéo tới nên thay nhau lấy nước lau hết máu trên người mình và người Phan Tử, cả máu trên ba lô cũng gột qua một lần nước. Rửa rửa một lúc thì trời cũng tờ mờ sáng lên, bình minh cuối cùng cũng đến. Tôi nhìn trời sáng dần lên thì cảm khái vô cùng, tưởng khóc được. Đây mới là đêm thứ hai tôi ở trong này, nếu có thể tôi không nghĩ mình vượt qua được đêm thứ ba như thế này.

Bàn Tử hỏi giờ chúng ta chạy về hướng nào thì tốt nhất, tôi lấy la bàn ra, trèo lên cây, muốn thử làm theo cách Phan Tử xem thế nào. Bầu trời vẫn chưa sáng rõ nên không nhìn được toàn bộ phương hướng xung quanh.

Sau khi trèo lên cây, đột nhiên tôi ngửi thấy một luồng không khí vô cùng tươi mát, lòng bỗng nhẹ tênh, tinh thần thư thái hơn rất nhiều. Trong một nơi quỷ quái như này nếu muốn tính ra điểm gì tốt thì chỉ có thể nói là được đón ban mai vô cùng thuần khiết trong lành, đại khái là vì lúc đó cũng cảm giác được an toàn hơn là vào ban đêm.

Tôi hít sâu một hơi, định phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh thì đột nhiên tôi liền ngây người, trước mắt tôi hiện ra một khu vực rất rộng lớn. Chỉ cách tầm hơn năm sáu mươi thước là một tòa thần miếu rất hùng vĩ chìm trong biển sương mờ ảo.

Tôi không biết miêu tả làm sao cho chân thực nhất cảm giác lúc này, khi tôi trèo lên một tán cây, khung cảnh hiện ra trong mắt tôi không phải là bạt ngàn cây cối mà là một cảnh tượng vô cùng kỳ vĩ khiến bản thân bàng hoàng không thốt lên lời. Mãi sau tôi mới bừng tỉnh, thầm nghĩ nếu như không trèo lên cây thì chúng tôi cũng sẽ đi tới thần miếu đó.

Nó khác với tất cả các di tích từng nhìn thấy trước đây, cả khu thần miếu này xem chừng là một kiến trúc đầy đủ, nhìn qua thấy như một tòa lầu rất lớn với đầy đủ các tầng lầu tạo thành một chỉnh thể đồ sộ. Dưới ánh sáng này không thể nhìn toàn cảnh của nó, nhưng tôi cảm giác được nếu nhìn trực tiếp thì nó sẽ hùng vĩ hơn rất nhiều. Không những thế nhìn hình dáng toàn vẹn của nó hẳn là tòa thần miếu này được bảo tồn tốt hơn với những phế tích trong rừng mưa. Nhìn khắp xung quanh tôi có thể thấy bên cạnh nó chỉ có một vài bụi cỏ dại, cây cối rất thưa thớt, còn đâu là rất nhiều phiến đá khô ráo nằm ngổn ngang trước sau miếu thần. Trên thân cột trụ và trên khắp các vách tường còn lưu lại vô vàn những bức phù điêu khắc nổi về nền văn hóa kéo dài cả nghìn năm lịch sử của quốc gia Tây Vực thần bí này.

Tôi kéo theo Bàn Tử chạy tới đó, không đến hai phút chúng tôi đã xuyên qua khu rừng rồi tiến vào trong phạm vi di tích, chỉ thấy càng chạy cây cối càng trở nên thưa thớt.

Nhìn từ dưới tàng cây lên di tích này càng khiến người ta kinh ngạc, vừa nhìn thấy thì quả thật dù có chuẩn bị tinh thần nhưng trong lòng vẫn có cảm giác run run khó tả. Đâu đâu cũng là những hành lang đá uốn lượn, không biết tên ngọn tháp này là gì, cuối cùng chúng tôi bước lên một chỗ đủ cao để nhìn cho tường tận toàn cảnh. Hai người cứ ngây ra ngắm khung cảnh tráng lệ trước mắt, trong lòng rung động, Bàn Tử nhìn không chớp mắt, tôi nói nhỏ: “Nơi này mà được khai phá ra thì có thể là kỳ quan thứ chín của thế giới, anh tin không?”

“Tin chứ!” Bàn Tử như vừa thấy cái gì đó, giật tay tôi rồi chỉ tay ra xa xa, nói “Con mẹ nó chứ, không tính là kỳ quan thứ bao nhiêu của thế giới, nhưng hiện tại nó là kỳ quan thứ nhất của chúng ta, cậu nhìn kia kìa.”

Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ, liền thấy bên dưới thần điện có dựng mười mấy cái lều. Một doanh địa ngoài trời!

Lều được căng bằng vải bạt rất lớn nhưng nhìn có vẻ cũ. Có trại to, có trại bé quy lại thành một vùng, thoạt nhìn thì thấy xam xám như màu đá nên không phát hiện ra. Đây không phải là lều trại của nhóm người A Ninh, nhưng chắc chắn không có ai sống trong này nên lòng tôi nổi lên một tia hi vọng, ngay lúc đó Bàn Tử đã reo lên: “Đây là lều của chú Ba nhà cậu, Bàn gia tôi nhận ra được chúng!”

Tôi mừng quýnh lên, thiếu chúng nữa cũng reo ầm lên, thật sự là đang trong tình trạng rất quẫn bách, buồn ngủ gặp được chiếu manh, xem ra ông trời quả là không tuyệt đường sống của ai bao giờ, sắp xếp cho chúng ta tới được nơi nghỉ ngơi tốt nhất.

Tôi và Bàn Tử lập tức chạy tới chỗ doanh địa, cũng không nghĩ tới quan sát xung quanh nữa, trong đầu chỉ nghĩ tới hai chữ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật đã.

Chúng tôi phóng vù tới gò đất phía trước di tích, dưới chân là một quảng trường được xây bằng những phiến đá mài nhẵn xếp cạnh nhau, ở giữa còn có một cái hồ nước rất lớn, nước trong vắt có thể thấy được dưới đáy còn có rất nhiều bậc đá, sâu bên dưới tối đen không biết nó dẫn tới đâu. Chắc bên dưới ngập nước, chỉ có một bộ phận cao nhất còn trồi lên trên. Chúng tôi nhìn thấy thần miếu rất hùng vĩ, chắc đây chỉ là đỉnh của tòa miếu này, hoặc là tầng cao nhất. Tổng thể tòa kiến trúc kỳ vĩ này rộng lớn thế nào tôi không thể đoán chắc được, chỉ biết nếu nó không bị vùi lấp chắc chắn sẽ không thua kém một kỳ quan cổ đại nào.

Còn chưa tới gần doanh địa, Bàn Tử đã gọi to vài tiếng báo cho mọi người trong doanh địa biết chúng tôi đã tới. Nhưng gọi mãi cũng không thấy ai chạy ra chào đón, chân vẫn tiếp tục chạy vào khu vực cắm trại, đột nhiên chúng tôi đều phát hiện ra có chỗ không thích hợp ở đây. Toàn bộ doanh địa im lặng khiến người ta sợ hãi. Không có người đi lại, không có bóng dáng một ai, không có tiếng nói chuyện, vô cùng tĩnh mịch giống như bị bỏ hoang đã lâu rồi.

Chúng tôi chạy vào doanh địa thì dừng lại, ai nấy đều kiệt sức, vừa nãy khi phát hiện ra nơi này tinh thần vô cùng hưng phấn nhưng giờ thì bao nhiêu hứng khởi đều bay biến hết. Tôi tưởng là có thể được nằm lăn ra đấy mà ngủ bao nhiêu tùy thích nhưng chắc không thể được. Bàn Tử đứng lại thở hồng hộc, không có tiếng chúng tôi ở đây thì xung quanh phải nói là lặng như tờ. Lắng tai nghe kỹ xung quanh cũng không cảm thấy có một chút âm thanh nào, yên tĩnh vô cùng, không cảm thấy đây giống như một nơi dành cho người sống.

Bàn Tử liền lẩm bẩm: “Không ổn rồi, chúng ta đã đến muộn!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx