sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 83: Hửng Đông: Doanh Địa Không Người

Tâm trạng hưng phấn trong giây lát bị dập tắt, thay vào đó là không khí lo lắng, bất an tràn ngập. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, tôi thậm chí còn muốn ôm đầu khóc, thật sự tôi mệt mỏi vì chuyện này lắm rồi, giờ mà có thêm biến cố gì nữa chắc chỉ có thể đứng ngây ra mà chờ chết thôi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình như sắp phát điên được, nếu còn tiếp tục lang thang trong cái chốn rừng rú này tôi chắc chắn bị bức tới điên mất.

Thần kinh của Bàn Tử so với tôi chắc chắn vững hơn nhiều, anh vừa buông Phan Tử ở trên vai xuống rồi đặt anh ấy ở trên một phiến đá vừa quay ra bảo tôi chuẩn bị đi vào kiểm tra. Sương mù trong không khí đã tan hết, Bàn Tử nhặt bừa một tảng đá to đi trước, cả hai cẩn thận cảnh giác xung quanh các căn lều, bắt đầu tiến vào khu vực dựng trại.

Tới lúc tôi vào đây mới cảm thấy chú Ba đã chuẩn bị cho chuyến này đầy đủ đến thế nào, có máy phát điện, vài can xăng lớn, thậm chí còn có cả một cái ô che nắng rất lớn. Bên dưới ô che nắng là một phiến đá bằng phẳng, trên mặt có rất nhiều giấy tờ được chèn bởi những hòn đá nhỏ. Tôi còn thấy rất nhiều cốc đánh răng đặt trên một phiến đá, hai bên dây căng bạt còn treo đầy quần áo. Quả thực nơi này rất giống một điểm dân cư bình thường.

Tất cả mọi thứ đều còn nguyên vẹn, không có một chút bất thường nào. Không thấy có dấu hiệu cho thấy có đánh nhau, không vết máu nhưng cũng không có người. Giống như là tất cả những người sống ở đây đã đi đâu đó hết rồi vậy.

Chúng tôi đứng giữa doanh địa, thấy một đống lửa rất lớn đã tắt lụi từ lâu, chỉ còn là một đám tro tàn, xung quanh còn phát hiện một vài vỏ bao thuốc màu đỏ. Thật sự đây chính là nơi phát ra khói tín hiệu ngày hôm qua.

Tất cả rèm trại đều được mở, có thể thấy không có ai bên trong cả, chúng tôi còn có thể nghe thấy mùi thuốc Hồng Kông tỏa ra từ bên trong.

Chúng tôi rón ra rón rén bước qua một vòng, không phát hiện được bất cứ điều gì bất thường, Bàn Tử liền quay lại nhìn tôi, tôi cũng không biết giải thích thế nào đành nhìn lại anh.

Tôi chợt nghĩ đến lúc Phan Tử giải thích khói tín hiệu màu đỏ nghĩa là “không được tới gần”, chẳng lẽ ở đây đã xảy ra chuyện gì vô cùng nguy hiểm? Không khỏi cảm thấy lo lắng, thầm nghĩ không biết những người ở đây đã đi đâu? Đã có chuyện gì xảy ra lúc đó?

Trong lòng bất an khó mà giải tỏa được, nếu chúng tôi có trang bị đầy đủ, thể lực dư thừa thì chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này để chạy ra xung quanh tìm một chỗ an toàn hơn cẩn thận theo dõi. Nhưng hiện tại ai cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện phải rời khỏi đây, lại tiếp tục lang thang trong rừng rậm kia nữa. Còn cả Phan Tử đang nằm ngoài kia nữa, anh ấy không thể đi được nữa rồi, cần phải có người chăm sóc vết thương cho anh ấy.

Trên phiến đá dưới ô che nắng Bàn Tử tìm thấy một gói thuốc lá, anh ấy không nhịn được liền châm một điếu hút. Nhưng ngay cả hút vào cũng không thấy có vị gì, có vẻ như thân thể cũng mệt mỏi đến cực hạn rồi. Tôi cũng châm một điếu, hút lấy vài hơi mới thấy người thư giãn một chút.

Tiếp theo, chúng tôi lập tức đưa Phan Tử vào trong lều, tôi thấy bên trong có hai ba lô to, không gian bên trong lều cũng rộng rãi, có thể chứa được bốn người một lúc. Trong túi chống nước có rất nhiều đồ linh tinh, nào là đèn pin, đồng hồ, tất cả đều để lại đây không ai mang theo cả, thậm chí tôi còn mò được một cái máy mp3. Nhưng nhìn quanh trong ngoài tôi không thấy có bóng đèn điện nào, chẳng lẽ máy phát điện ngoài kia chỉ là để nạp điện cho những thứ này? Thật lãng phí quá mà.

Ở bên trong một lúc cũng không thấy phát sinh chuyện gì, chúng tôi mới đem cởi hết đồ trên người Phan Tử, xem còn con thảo tử trùng nào sót lại thì giết nốt. Bàn Tử ngồi mò trong mấy cái ba lô xung quanh, tìm xem hộp cứu thương để ở đâu. Trong hộp cứu thương có khá đầy đủ thuốc men và dụng cụ sơ cứu. Bàn Tử lấy cồn đổ lên vết thương để khử trùng, tiếp theo chạy ra ngoài doanh địa tìm kiếm cái gì đó. Lát sau chạy vào, trên tay cầm theo một vật nhìn như cái kim nhọn hoắt, chuẩn bị khâu lại những vết thương sâu trên người Phan Tử.

Phan Tử đã hơi tỉnh, hai mắt mơ mơ màng màng, không biết thần trí anh đã khôi phục chưa nữa. Bàn Tử vừa đâm kim xuống, mặt Phan Tử chỉ hơi nhăn lại cũng không giãy giụa gì cả.

Tôi nhìn Bàn Tử khâu miệng vết thương như khâu áo thì vô cùng kinh ngạc: “Anh trước đây từng làm thế này rồi à, tay nghề cũng được quá!”

“Tôi chưa kể cho cậu về tôi nhỉ, cha tôi mất sớm nên tôi chỉ có thể tự mình làm tất cả mọi việc, không nơi nào là tôi chưa qua, không việc gì là tôi chưa làm, cốt sao để nuôi sống bản thân mình mà thôi.”. Anh còn nói, “nhưng khâu vết thương thì đây đúng là lần đầu tôi làm, cậu nói xem tôi có cần khâu cái vết thương này thành một bức tranh không, để sau này cậu ta có nhìn cũng không cảm thấy chán.”

Tôi biết Bàn Tử hay nói đùa, nên cười khan vài tiếng, cố tỏ ra anh nói chẳng buồn cười tẹo nào.

Nhìn Phan Tử như vậy tôi cảm khái trong đầu chợt nghĩ, may mà con mãng xà này mồm to nhưng răng nhỏ, lực cắn tuy mạnh nhưng không tới mức quá nghiêm trọng. Không chạm tới những chỗ yếu hại trên cơ thể anh ấy, cơ bản là bị mất máu quá nhiều, chỉ sợ sau này khó lòng mà khôi phục được. Nhìn thân thể Phan Tử, tôi thấy không biết bao nhiêu vết sẹo chằng chịt khắp người anh. Bỗng ý thức được hẳn là tất cả những vết sẹo này đều có lai lịch của nó, có thể là đây cũng không phải là lần đầu tiên Phan Tử rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh. Khó trách sao chú Ba nể trọng anh ấy, người này làm việc gì cũng toàn tâm toàn mạng làm tới cùng mới thôi.

Lòng tôi lại nghĩ có lẽ đó mới là phong cách làm việc của Phan Tử, sau mỗi lần trọng thương anh ấy lại như được tái sinh vậy.

Bàn Tử liền nhìn tôi nói: “Cái này gọi là người có khuynh hướng hủy diệt. Tôi có nghe qua chuyện của cậu ấy, trước kia Phan Tử từng tham gia chiến tranh, cả đội của cậu ta chết hết, hơn nữa lại chết rất thảm, tới khi xuất ngũ cậu ta liền trở thành một người coi thường mạng sống. Nhiều khi cậu ấy nghĩ rằng mình còn sống được tới giờ đều là vì người khác đã hy sinh thay cho mình. Lúc đi đổ đấu cùng tôi Phan Tử làm gì cũng vô cùng liều mạng, bất chấp nguy hiểm cứ lao đầu vào làm, thật sự giống như là tự sát vậy. Chuyện gì cũng dám làm cho nên khi gặp chú Ba nhà cậu, như Đại Phan mà nói thì giống như được tái sinh lần nữa vậy.”

Tôi không hề biết tới những chuyện đó, nên cũng không thể lý giải nổi lời của Bàn Tử, nhưng nhìn tay anh ấy khâu chậm lại liền bảo anh đừng nói gì nữa, chuyên tâm khâu xong đã.

Hai người khâu mất gần một giờ mới che được hết các miệng vết thương lại, cả tay và đầu đều đầy mồ hôi. Khâu xong lại khử trùng vết thương trên người Phan Tử thêm một lần nữa rồi Bàn Tử mới thở ra được một hơi, một lúc sau Phan Tử lại rơi vào hôn mê.

Chúng tôi cảm thấy như vừa giảm bớt được căng thẳng một chút nhưng không dám nghỉ ngơi phút nào, Bàn Tử cũng không để cho bản thân được thư giãn, anh đưa mắt nhìn bốn phía rồi lại nói: “Nơi này không ổn lắm, tôi đi xem xem có gì có thể làm vũ khí quanh đây được không, chúng ta không thể ở lại lâu trong này được.”

Tôi gật đầu, định đứng lên, nhưng vừa nhấc người dậy liền thấy không thể lên nổi. Cả người không còn lấy một chút khí lực, trên bảo dưới không nghe, tay chân nhấc lên rồi lại ngồi xuống chỗ cũ. Bên kia Bàn Tử cũng giống tôi, không thể đứng dậy nổi, đành nhìn nhau cười khổ rồi thở dài.

Nói thật thì chúng tôi giờ đã như dầu hết đèn tắt, có dù có hỏa hoạn xảy ra cũng không thể làm gì được, đến đứng còn không nổi thì biết chạy thế nào. Bất luận là thể chất hay tinh thần thì cũng không chịu nổi nữa, mệt mỏi đã vượt định mức lâu rồi, toàn thân tê liệt bất động.

Nhìn tôi ngồi thần ra, Bàn Tử liền cười khổ nghĩ giờ mà lại chui vào bụi cây ngồi cũng không an toàn, so với bị chết ở những nơi lạnh lẽo ẩm ướt như vậy thì thà ngồi trong này nghe nhạc mp3 rồi bị rắn cắn chết. Như vậy cũng đủ để trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới đổ đấu rồi.

Nghe vậy tôi thấy cũng giống với suy nghĩ của AQ (một nhân vật truyện của Lỗ Tấn, cậu này rất là ngốc), nhưng tôi cũng gật đầu đồng ý, thậm chí lại gật đầu rất nhiệt tình. Tuy rằng trước đây cũng từng trải qua nhiều lần kiệt sức nhưng đây là lần ác liệt nhất, trước lúc tiến vào đây chúng tôi đã băng qua sa mạc, rồi tiếp theo là lầm lũi đi trong khe núi, rồi lại chạy liên tục một ngày một đêm trong rừng rậm, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để vắt kiệt sức chịu đựng của chúng tôi rồi.

Chỉ có lặn lội cả một hành trình dài mới có được cái cảm giác kiệt quệ tới như vậy, hơn nữa lại còn thêm cả tuyệt vọng, nhưng đáng sợ nhất vẫn là nếu có thể sống sót trong này, đến lúc trở về lại tiếp tục tra tấn thể xác như vậy thì cũng bằng chết trong này. Nếu như có thể lấy được bộ đàm của A Ninh thì có thể chúng tôi còn có cách khác. Nhưng nếu không thì chắc chắn chuyện tới đây mới thực sự là một cơn ác mộng.

Nghĩ tới mấy thứ này khiến cho đầu óc tôi đau muốn chết lên được, tôi liền gạt chúng ra khỏi đầu không nghĩ tới nữa.

Chúng tôi nghỉ ngơi một lát, lấy nước pha trà, ăn lương khô rồi thoát hết quần áo trên người xuống, quần áo trên người mặc cũng như không, nhiều lỗ rách to gần bằng ống quần. Cởi đồ ra rồi nhìn quanh xem có bộ nào mặc được thì tùy tiện lấy dùng. Lúc này tôi mới nhìn xuống chân mình, có rất là nhiều vết xước do gai đâm vào, máu đã khô lại. Nhưng nó cũng chỉ là thương tích ngoài da, không đáng kể gì.

Ghê tởm nhất là mấy con thảo tử trùng này, chúng nó khôn nên không bâu ở đùi trước mà lại chui hết ra sau đầu gối hút căng một bụng máu. Bàn Tử giờ thành chuyên gia giết trùng tử thảo, huých một chút vào người chúng, bọ đồng loạt rơi xuống đất. Tôi tính đập cho mỗi con một phát nhưng Bàn Tử cản lại, bảo là nếu đập bét chúng ra thì dễ dụ những con khác tới. Liền chạy đi lấy can xăng tẩm lên người chúng rồi châm lửa đốt lách tách.

Sau đó thì chúng tôi dùng đống lửa đó đung nước pha trà, nói thật ngửi mùi thấy cũng kỳ kỳ, tôi uống vài ngụm rồi bắt đầu lấy nước ấm rửa chân và miệng vết thương. Toàn thân giờ mới bắt đầu có cảm giác, thật sự khốn đốn vô cùng, nào là đau nhức, chân tay vô lực, chạm vào đâu cũng thấy tê đi, đứng dậy cũng bằng tra tấn nên đành dùng mông hoạt động thay chân.

Đêm qua, chỉ có tôi được ngủ vài tiếng nên tuy rằng rất buồn ngủ nhưng vẫn bảo Bàn Tử ngủ đi một lúc, tôi sẽ ngồi đây cảnh giới cho.

Lúc này mặt trời đã lên cao, toàn bộ phế tích dần hiện ra trước mắt chúng tôi. Xung quanh không một tiếng gió, chỉ thấy im lìm như ban đêm vậy. Tôi tưởng là Bàn Tử ngủ không được, thế nhưng vừa dựa lưng vào tảng đá anh ta đã ngáy ầm lên một tiếng, mặt cũng chưa rửa đã lăn ra ngủ như chết.

Tôi lấy thuốc trong túi Bàn Tử ra hút, cười cười lắc đầu, lúc này cảm thấy bản thân cũng buồn ngủ thì lập tức tự nhéo vài cái, gắng sức xua cơn buồn ngủ đi. Nhưng không được, chỉ ngồi im một lúc là mí mắt nặng như đeo chì.

Bình minh cũng qua đi, ánh nắng chói chang xuất hiện, tôi hít sâu vài cái rồi chui xuống dưới ô che nắng ngồi. Vừa tự mình trấn định nhắc nhở không được ngủ quên, vừa mở ba lô lục xem còn cái gì hay để lấy ra nghịch. Lúc này tôi mới thấy quyển bút ký của Văn Cẩm ở đáy ba lô.

Sợ là quyển bút ký quý giá này có thể bị hư hại trong quá trình di chuyển nên tôi đã dùng mấy đôi tất của mình để bọc nó lại. Sau khi tiến vào khe núi thì kế hoạch thay đổi không ngừng, không có lấy một phút lôi ra xem, lúc này nhớ lại thì trong quyển bút ký này cũng không có cái gì để có thể xử lý những tình huống đó.

Có lẽ là năm Văn Cẩm tiến vào đây cũng cách thời điểm hiện tại khá lâu rồi, tuy rằng đối với cổ thành này mà nói, hai mươi năm trời cũng chỉ là một chớp mắt, nhưng đối với cảnh vật nơi đây thì nó cũng đủ dài để thay đổi hoàn toàn cảnh quan xung quanh.

Nhưng thật ra Văn Cẩm viết: “Nơi này rất nhiều rắn.” Không phải là lừa chúng tôi, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy viết quá giản lược. Ngoài rắn ở đây còn có rất nhiều thứ khác để viết, nhưng cô ấy chỉ chú ý tới mỗi rắn, chẳng lẽ là không kịp nhìn thấy những thứ khác?

Trong bút ký ghi lại phần lớn sự kiện họ trải qua trong rừng mưa, tôi có thể xem qua một chút để nhỡ may có gì đó có thể giúp được chúng tôi. Vừa lật ra vài trang, đầu óc tôi đã trống rỗng toàn bộ, nhưng vẫn muốn tìm xem có cách nào để đưa chúng tôi ra ngoài nên cố gắng giở tới những trang cuối cùng.

Sự thật hiện giờ là tôi vô cùng mệt mỏi, hai mắt cứ hoa lên, đành phải rót chút nước vào mắt tưởng là sẽ làm cho mắt tinh hơn. Nhưng cứ lật vài tờ là tôi lại ngáp một cái, cám giác như bị thôi miên vậy. Rốt cuộc cũng buông quyển bút ký xuống sau đó cố gắng nghĩ đến một cái gì đó thú vị cho đầu óc bớt trống rỗng. Tuy đã cố hết cách nhưng thần trí tôi không thể tiếp tục trụ được, mỗi lúc một mông lung.

Cuối cùng thì tôi cũng ngủ gật, nhưng trong lúc mơ màng chợt nghe thấy từ đâu vọng lại một âm thanh rất khẽ, nghe như giọng Phan Tử gọi mình: “Tiểu Tam Gia.”

Tôi bừng tỉnh dậy, nghĩ đến Phan Tử có gì cần liền dụi dụi mắt, đau chết điếng người vẫn cố đứng dậy, nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa, không gian vẫn im phăng phắc.

Trong lòng tôi thầm than không ổn rồi, ngủ mê nên nghe nhầm, lập tức ấn vào hai bên thái dương, lại nghe thấy như có tiếng nói chuyện, rồi có tiếng người cười khúc khích, hoặc như tiếng giận dỗi gì đó, từ trong chỗ cắm trại truyền tới.

Tôi giật mình một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ họ đã trở về?

Lập tức lao ra ngoài, thấy bên trong vẫn vắng hoe, tôi thốt lên một tiếng “hả?”. Sau đó lần mò đi quanh vài cái lều, đi hết một vòng cũng không thấy có ai cả.

Kỳ quái? Tôi vỗ vào đầu mình vài cái, không gian tĩnh lặng xung quanh khiến tim người ta đập nhanh hơn bình thường nhiều.

Đợi một lúc, không thấy có chuyện gì phát sinh, tôi trở về ngồi lại vị trí cũ, hít sâu vài hơi, rồi châm một điếu thuốc để trấn an tinh thần.

Nhưng tôi lập tức biết là mình không nhầm, trên tảng đá trước mặt tôi nhìn thấy vài dấu chân bùn rõ mồn một. Chúng từ trong rừng tiến lại chỗ tôi ngồi. Lúc tỉnh dậy tôi không hề thấy những dấu vết này.

Tôi trở nên cảnh giác, nhìn quanh bốn phía, dưới chỗ phiến đá đặt giấy tờ cũng có rất nhiều bùn lầy, chắc nó vừa đi qua đấy. Tiếp theo tôi phát hiện bút ký của Văn Cẩm đã bị thay đổi, bìa của nó cũng dính bùn.

Trong giây lát tôi hốt hoảng không biết phải làm gì. Là ai đã làm chuyện này? Nhiều dấu chân bùn như vậy, chẳng lẽ là Văn Cẩm? Người này có nhìn qua quyển bút ký, lật nó ra xem phải không? Hay lại là quái vật A Ninh kia?

Tôi nhìn bốn phía, không ai ở đây, nhìn theo dấu chân liền thấy nó tiến thẳng vào trong lều của Phan Tử. Tôi cuống lên, vơ tạm một cục đá trong tay, đến bên cạnh Bàn Tử gọi anh ta dậy.

Nhưng Bàn Tử không phải cứ gọi là dậy được, tôi lay một lúc cũng không thấy ho he gì, cũng không dám quát lớn sợ đánh động người kia. Đành cắn răng tự mình mò tới bên cạnh trại.

Rèm lều khép hờ, tôi đi tới phía trước nhìn thấy trên rèm có một dấu tay bùn, trong lòng hồi hộp, đánh bạo nuốt một ngụm nước miếng.

Hít sâu một hơi rồi tự tưởng tượng ra trong đầu đại khái sự việc sẽ diễn ra từ chỗ tôi đẩy cửa rèm vọt vào bên trong, đầu tiên phải quát to một tiếng phủ đầu địch, nếu người kia không sợ còn quay lại tấn công thì lão tử sẽ dùng cục đá này tương vỡ đầu ngươi.

Lúc này bỗng thấy cục đá trên tay chưa đủ tầm nên tính tìm cục khác to hơn, nhưng không còn thời gian nữa đành phải thôi. Tôi lại hít sâu một hơi rồi lấy hết can đảm xông vào lều. Quả nhiên tôi nhìn thấy một người toàn thân trát bùn đang ngồi xổm trước mặt Phan Tử.

Tôi quát to một tiếng chuẩn bị táng cục đá vào đầu tên đó thì thấy hắn quay đầu lại nhìn tôi. Ngay lập tức tôi liền ngẩn ra, không biết nên hành động sao cho phải nữa, tôi nhận ra trong đôi mắt trên khuôn mặt toàn bùn là bùn ấy có chứa ánh nhìn đối với tôi vô cùng quen thuộc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx