Tưởng rằng người xâm nhập vào doanh địa là Văn Cẩm nên tôi nắm chắc cục đá trong tay mình chuẩn bị đánh ngất cô ấy, nhưng lúc người đó quay mặt lại thì đột nhiên nhận ra không phải thế. Người toàn bùn đang ngồi kia chính là Muộn Du Bình.
Nhìn bộ dạng lúc đó của anh ta làm tôi líu lưỡi không thốt lên được lời nào: cả người từ đầu đến chân trát bùn, không còn thấy một cọng tóc nào lộ ra, những vết thương trên vai cũng bị bùn phủ kín, không biết có còn rỉ máu hay không nhưng nhìn quanh thì không phát hiện thêm vết thương mới nào. Xem ra đêm qua Muộn Du Bình cũng thoải mái hơn chúng tôi nhiều.
Tôi không thể hình dung nổi cảm giác của mình lúc đó, chỉ biết đần người nhìn tới lúc anh ta tiến tới chỗ tôi thì mới bất giác buông tảng đá trong tay ra, luống cuống giải thích: “Tôi nghĩ anh là… cái… cái đó kia…”
Muộn Du Bình không để ý tới lời tôi nói, chỉ hỏi lại: “Có gì cho tôi ăn không?”
Tôi chợt nhớ là lúc anh ta lao vào đầm lầy không mang theo bất cứ một cái gì. Giờ nhìn dáng vẻ thất thểu thế này chắc hẳn phải hơn hai mươi giờ liền không có gì cho vào bụng rồi.
Tôi dẫn Muộn Du Bình ra ngoài, lấy nước pha trà cho anh ấy rồi đưa cho anh lương khô để ăn. Muộn Du Bình cặm cụi ăn, không nói một lời nào, mặt lạnh như băng sương.
Mãi tới lúc anh ta ăn xong, tôi mới vồ lấy hỏi tình hình bên anh thế nào, lúc anh đuổi theo có xảy ra chuyện gì không? Làm thế nào mà biết được chúng tôi ở đây?
Sắc mặt Muộn Du Bình đã thư thái hơn nhiều, lại cho tay lên lau một ít bùn trên mặt rồi mới kể lại mọi chuyện trong cái đêm định mệnh ấy. Anh ấy kể rất giản lược, nhưng tôi nghe vẫn hiểu được hết.
Đầu tiên là lúc Muộn Du Bình đuổi theo Văn Cẩm trong đầm lầy, đuổi bắt suốt sáu giờ liên tục nhưng vì chạy trong rừng nên vô cùng khó khăn, cuối cùng thì nữ nhân đó trốn vào đâu hay là vẫn chạy nhưng xa quá không thấy nữa cũng không biết, liền mất dấu từ lúc đó. Nhưng cùng lúc anh ta dừng lại đã không còn biết mình đứng ở đâu nữa.
Không có thiết bị chiếu sáng lại lạc mất mục tiêu, bốn phía thì tối tăm mù mịt không thấy cái gì, Muộn Du Bình cũng không rõ khi đó mình đã chạy trong bao lâu, nhưng có thể là cũng chưa chạy xa khỏi chỗ mọi người đang đợi. Cơ bản là nếu tiếp tục tiến vào rừng mưa thì càng khó lòng mà tìm được đường trở về nên đành phải tìm một gốc cây ngồi tạm chờ tới hửng đông thì về.
Lúc đó bọn tôi và Muộn Du Bình đều có suy nghĩ giống nhau, Bàn Tử đoán là anh ta sẽ trở về vào buổi sáng ngày hôm sau, nhưng không ngờ là đến khi trời hửng đông thì lại có chuyện xảy ra. Trời vừa sáng thì Muộn Du Bình nhìn thấy có khói tín hiệu của chúng tôi đồng thời cũng thấy cả khói tín hiệu của chú Ba ở xa xa trong rừng.
Muộn Du Bình dựa theo khói tín hiệu của chúng tôi trở về vị trí cạnh khe núi, ở đó tìm thấy mẩu giấy mà chúng tôi để lại trên tảng đá nhưng nước trong đầm đã ngập hết tảng đá, không lấy lại được cái gì cả. Anh ấy vội vàng truy theo hướng phát ra khói tín hiệu của chú Ba để tìm chúng tôi. Nhưng hai đội lại đi khác đường nên không gặp được nhau. Tưởng là sẽ không tìm thấy nhưng tới khi nghe thấy tiếng súng nổ trong rừng thì Muộn Du Bình mới tìm ra phương hướng, tới được đây rồi thấy doanh địa này.
Tôi nghe xong thấy đúng là trùng hợp, nếu tối hôm qua không có trận đại chiến tàn khốc kia thì chắc Muộn Du Bình cũng không thể tìm ra được chúng tôi. Cũng khá khen cho anh ta là trong hoàn cảnh ác liệt như vậy vẫn có thể duy trì được đầu óc tỉnh táo để đưa ra phán đoán chính xác như vậy. Dẫu sao thì giờ anh cũng trở về rồi, lòng tôi như trút được gánh nặng mà vốn đã không còn bao nhiêu hi vọng.
Trong lúc Muộn Du Bình vẫn đang lau bùn trên người tôi lại hỏi, cùng là chạy trốn trong rừng, tuy chúng tôi rất chật vật nhưng cũng không đến nỗi lấm lem tới mức này, anh đã gặp phải chuyện gì mà biến thành như vậy?
“Không phải là gặp chuyện gì, bùn này tôi tự trát lên người.” Muộn Du Bình nói.
Tôi cảm thấy hơi bất ngờ, nghĩ anh muốn làm con ngựa vầy bùn à? Hay là trên người có chí (con chấy)? Nhưng mà dựa vào thể chất của anh mà chí dám sống thì tôi cũng phục nó.
Muộn Du Bình nhìn lớp bùn dưới cánh tay, giải thích: “Vì lũ rắn….”
“Rắn?”
“Văn Cẩm từng sống trong này một thời gian, biết rắn nơi này rất độc, mà một nữ nhân yếu đuối như cô ấy có thể sống ở đây được thì hẳn phải có nguyên nhân. Hơn nữa nhìn bộ dáng của cô ấy lúc đó thì cũng rất bất thường, tôi cảm thấy chúng có quan hệ gì đó với nhau. Sau khi suy nghĩ thì tôi cũng rút ra được là bùn là mấu chốt của vấn đề.” Muộn Du Bình nói: “Tôi lấy bùn đổ lên người thì phát hiện quả nhiên là rắn không nhìn thấy tôi nữa.”
Tôi nghe thấy điều đó thì bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chuyện là như vậy, thảo nào lúc đó nhìn thấy Văn Cẩm trong bộ dạng quỷ quái đó. Rắn thường dùng thân nhiệt để tìm kiếm con mồi, nếu dùng bùn trát lên người thì không những che được thân nhiệt mà còn có thể giấu được mùi trên người, cách này quả là hữu dụng vô cùng.
Trong lòng không khỏi mừng quýnh lên, đây thực sự là một tin tức quá tốt đi. Nếu có thể dùng biện pháp này thì chúng tôi sẽ có khả năng sinh tồn trong rừng mưa này cao hơn, ít nhất là không dễ bị rắn tấn công nữa.
Muộn Du Bình lau đại khái bùn trên người rồi nhìn quanh bốn phía hỏi tôi: “Các cậu tới đây như thế nào?”
Tôi liền gật gật đầu rồi kể cho anh ta nghe sơ lược mọi chuyện diễn ra từ lúc anh ta đuổi theo Văn Cẩm, cố gắng nói thật ngắn gọn dễ hiểu. Kể tới chỗ chúng tôi tới đây cũng không sớm hơn anh ấy là bao nhiêu, nơi này từ lúc tới đây cơ bản đã không còn ai cả. Hơn nữa có một điểm kỳ quái là tất cả đồ đạc cá nhân đều không bị mang đi, cũng không thấy có dấu vết bạo lực, như là người ở đây tự nhiên biến mất hết vậy.
Muộn Du Bình yên lặng nghe tôi nói, đưa mắt nhìn xung quanh lều trại, lâu sau cũng không nói gì, hơi cau mày một chút hình như cũng thấy có điểm khả nghi.
Tôi nói với Muộn Du Bình là giờ anh trở về thì tốt quá rồi vì Phan Tử bị trọng thương hôn mê bất tỉnh nên chúng tôi không thể rời khỏi đây được. Hơn nữa, chúng tôi ai nấy đều mỏi mệt, cần phải nghỉ ngơi hồi phục thể lực, nếu không chắc sẽ chết vì kiệt sức. Càng đông người thì càng dễ ứng phó.
Muộn Du Bình không nói gì, lát sau mới nhìn tôi đáp: “Ở những nơi như thế này, nhiều hay ít người cũng không có gì khác nhau đâu.”
Tôi hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh ấy. Vừa nói xong Muộn Du Bình liền đứng lên, cầm lấy một cái khăn tiến ra cái hố nước ngoài doanh địa. Sau đó cởi bỏ y phục quay lưng lại phía tôi bắt đầu lấy nước lau người, gột rửa hết tất cả bùn đất xuống. Tôi nhìn anh ấy có vẻ như không có gì để nói với tôi nữa, trong lòng có chút chán nản, nhưng hiện tại thì việc anh trở về cũng đủ để vui rồi.
Muộn Du Bình tắm xong thì quay lại ngồi vào một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, tôi cũng không tính đi quấy rầy anh ấy. Bản thân cũng không ngủ được liền đứng dậy đi tắm một cái. Cảm giác sau khi được tắm rửa thật thoải mái, tiếp theo tôi lấy một ca nước đem vào lau người cho Phan Tử. Nhiệt độ trên người Phan Tử có vẻ nóng, lại như tỉnh như mê, tôi lau qua người cho anh ấy mới thấy anh khó nhọc thiếp đi.
Đi ra khỏi lều tôi bước qua chỗ Bàn Tử, anh này thì cơ bản là không cần tôi hầu hạ gì nên tôi chỉ ngồi xuống bên cạnh, cũng không buồn mở bút ký Văn Cẩm ra xem. Quay qua bên kia nhìn thì thấy Muộn Du Bình cũng đang ngủ, chắc anh ấy mấy giờ qua phải căng thẳng lắm, cho dù thần kinh có rắn như La Hán cũng không thể dậy nổi lúc này.
Tôi liền ngồi gác cho mọi người ngủ, mãi cho tới tầm ba bốn giờ chiều, Bàn Tử mới dậy. Mơ mơ màng màng đứng lên vươn vai, đập ngay vào mắt là Muộn Du Bình đang ngồi ngủ ở kia liền thốt lên: “A!” một tiếng, ngẩn ra một lúc mới nói tiếp: “Thế quái nào, lão tử không phải nằm mơ chứ?”
Muộn Du Bình lập tức bừng tỉnh, chắc anh cũng không ngủ sâu, quay ra nhìn Bàn Tử, rồi lại ngẩng lên nhìn trời một lát mới ngồi dậy. Bàn Tử liền dụi mắt vài cái nói: “Xem ra không phải mơ rồi. Hoan hô đồng chí công nông binh, rốt cục thì cậu cũng tìm được ánh sáng của Đảng mà tới đây.”
Muộn Du Bình quả là một người rất đặc biệt, tuy rằng anh ấy kiệm lời thật nhưng mỗi khi anh xuất hiện thì như một liều thuốc kích thích vậy. Xem ra Bàn Tử lúc này rất cao hứng, tôi liền nói anh phởn cái gì, ai hôm trước vừa nói chuyện gì cũng tự làm một mình được.
Bàn Tử ngồi xuống cạnh tôi, phun một khẩu huyết đờm rồi nói: “Đấy là trước kia, giờ Tiểu Ca đã trở về, Tiểu Ca làm gì chúng ta làm nấy, đi theo Tiểu Ca ắt có thịt ăn, phải không.”
Tôi nhìn thấy trong đờm của Bàn Tử có huyết, biết là anh bị nội thương, nhưng chẳng thấy anh ấy để ý gì cả, chắc cũng không đế mức nghiêm trọng. Chỉ bảo anh nên cẩn thận nghe ngóng bản thân xem có chuyện gì không.
Muộn Du Bình cũng không nói gì, Bàn Tử mời tôi một điếu thuốc rồi chạy đi rửa mặt. Sau đó quay ra hỏi chuyện Muộn Du Bình hôm trước thế nào, tôi liền kể lại cho anh ấy nghe.
Bàn Tử nghe xong liền gật đầu lia lịa, lại thấy bùn có khả năng phòng rắn thì vui vẻ nói: “Có thế chứ, đúng là một tuyệt chiêu, có cách này chúng ta có thể bớt gặp nguy hiểm khi đi trong đầm lầy. Con mẹ nó chứ tôi kể cậu nghe, lúc tôi ngủ có nằm mơ thấy bị rắn bò lên người, nó dám chui vào quần lão tử mãi không chịu bò ra, làm tôi sợ muốn chết.”
Tôi cười rộ lên, lúc đó cũng quên mất là có Muộn Du Bình ở bên cạnh, liền chọc Bàn Tử: “Nó thích chui vào quần anh lắm đây, vậy về sau anh có bắt nó chui ra được không?”
Bàn Tử cười nói: “Còn không ra nữa, cả ngày bị ngâm trong nước tưởng mọc vảy như cá, lát nữa lão tử phải mang nó ra phơi nắng cho không bị mốc mới được.”
Tôi cười ha hả, Bàn Tử cũng cười vỗ vỗ vai tôi nói: “Cậu cười cái rắm, tôi chắc luôn là cậu cũng thế, không tin thì mang ra chúng ta cùng xem.”
Tôi vừa cười vừa lắc đầu nói không cần, không cần. Bàn Tử liền bảo tôi nên đi nghỉ ngơi một lát để hồi phục sức khỏe. Tuy rằng giờ tôi rất hưng phấn nhưng thân thể cũng mệt mỏi rã rời rồi, từ từ nằm xuống nhắm mắt lại một lát thì ngủ được. Cơ bản là vì Muộn Du Bình đã trở về nên ngủ rất ngon, trong lòng rất an tâm. Ngủ tới lúc chạng vạng mới tỉnh dậy.
Trời đã đỏ quạch, bóng tà dương chênh chếch trên đầu, tôi đứng dậy ngửi thấy có mùi gì đó phảng phất, hình như Bàn Tử đang nấu bữa tối. Cũng không biết anh ta nấu cái gì nữa, tôi xoay người vài cái cảm thấy mình như là cương thi ngàn năm bật mồ sống dậy, khắp các đốt xương khớp trên người thi nhau kêu răng rắc, đau không cách nào mà hình dung được.
Tay chân không có chút khí lực, muốn đi đến đống lửa phải lần mò từng bước vào tảng đá, tay phát run lên. Chợt nghe thấy Bàn Tử đang nói gì đó với Muộn Du Bình, hình như là hỏi giờ anh có dự tính gì không.
Trong lòng tôi thầm nghĩ tên này thích dùng kế li gián nội bộ, lần trước là Phan Tử, không ai ép anh đi tìm chú Ba của tôi cả, giờ anh ta lại muốn mượn sức của Muộn Du Bình để hoàn thành âm mưu quỷ kế của mình đây mà. Tôi cố gắng lết tới gần thì nghe thấy tiếng Bàn Tử nói: “Tôi có chuyện này muốn nói nhưng cậu tuyệt đối không được cho Ngô Tà biết, nếu không chắc cậu ấy sẽ phát điên lên mất….”
@by txiuqw4