Tôi không tin! Chưa bao giờ tôi xuất hiện khái niệm ấy trong đầu, thật sự quá đột ngột. Nhưng lòng tôi bỗng lạnh đi, sợ hãi bao trùm toàn thân rồi từ từ lan tới từng chân tơ kẽ tóc. Cảm giác này không hề giống với bất cứ một cảm giác nào tôi từng trải qua trước đây, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả những lúc cận kề với cái chết. Theo bản năng tôi cố gắng dụi hai mắt mình cho tới khi cảm thấy đau mới thôi, nhưng vừa mở mắt ra vẫn chỉ thấy một màu đen đặc quánh không hề thay đổi.
Tiếp theo tôi nhớ tới bên cạnh mình còn Phan Tử, liền lần qua chỗ anh ấy, muốn gọi anh dậy xem có phải là xung quanh tối đen hay là do mắt tôi có vấn đề. Nhưng vừa chạm vào người đã cảm thấy Phan Tử nóng như cục than cháy, chắc anh ấy đang lên cơn sốt. Gọi vài câu không thấy anh ấy phản ứng gì.
Tôi ngồi thần ra, thầm than không xong rồi! Hít sâu một hơi, lúc này trong đầu tôi nghĩ tới Muộn Du Bình và Bàn Tử vẫn ở bên ngoài. Nếu tôi thật sự bị mù thì chắc chắn là đã xảy ra biến, mà có là chuyện gì thì cũng phải có nguyên nhân. Ví như là bị tổn thương do tiếp xúc với ánh sáng mạnh, hoặc trúng độc, người bình thường không thể tự nhiên bị mù được. Cho nên nếu có mù thì không phải chỉ có mình tôi.
Còn nếu bọn họ không bị mù thì bọn họ hẳn vẫn còn ở bên ngoài trại, chỉ là không phát ra âm thanh gì thôi. Tôi lập tức mò ra gần ngoài cửa lều, ngồi nghe ngóng một chút rồi mới nhẹ nhàng gọi: “Bàn Tử!”
Đợi một lúc cũng không thấy ai đáp lại.
Tôi gọi cũng không quá nhỏ, trong không gian im lặng như này thì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng được. Trừ khi bọn họ đang ngủ, nhưng ngoài kia còn Muộn Du Bình, anh ấy tuyệt đối không hề ngủ.
Mồ hôi của tôi đổ như thác, thầm than chắc chắn có chuyện không hay rồi. Cả người lại thụt lùi vào trong lều, vài giờ trước chúng tôi có dự là nơi này trước đây từng xảy ra biến cố gì đó. Có phải đây chính là chuyện mà đội chú Ba đã gặp phải không?
Trong lúc ở đây đã có rất nhiều người hai mắt hóa mù?
Đầu óc tôi bấn loạn hết cả lên, bản thân không thể giải thích được chuyện gì cả. Dù đã có rất nhiều phỏng đoán trước đó nhưng chưa ai nghĩ tới sẽ gặp chuyện như này.
Đối với người bình thường khi phải tồn tại trong một khu vực đầy rẫy nguy hiểm như thế này, đột nhiên bị mù thì chẳng khác nào chịu chết, thậm chí còn sợ hơn cả phải chết.
Người tôi run lên bần bật, trong đầu tưởng tượng ra vô số thứ. Phải sờ soạng từng bước trong rừng mưa, không thấy gì cả mà bản thân thì không thể thích ứng ngay với tình trạng mù lòa, chết chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Mà trước khi chết lại phải trải qua một quãng thời gian căng thẳng và sợ hãi tột cùng, thật sự muốn chết luôn chứ không dám nghĩ tới nữa.
Nhưng rốt cuộc thì cái gì đã làm cho tôi bị mù như vậy? Thức ăn sao? Đồ hộp lương khô chúng tôi ăn dọc đường đâu có vấn đề gì. Chẳng lẽ là do vị trí của di tích này?
Bản thân vẫn muốn tìm lấy một lý do nào đó để trấn an tinh thần vì tôi không thể chấp nhận được chuyện mình bị mù như thế này. Đúng lúc ấy bỗng nhiên từ rất xa bên ngoài kia có một tiếng thì thào vọng lại.
Trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng bỗng vang lên âm thanh quái dị như vậy khiến tôi giật mình, lắng tai nghe xem là tiếng gì thì bỗng nhận ra kia chính là tiếng mà chúng tôi từng nghe thấy trong rừng mưa. Là tiếng nói thì thầm trong bộ đàm, lúc cao lúc thấp, khi nói khi cười vô cùng kinh dị.
Trong đầu tôi liền hiện ra cái bóng dáng nửa như người nửa như rắn dữ tợn kia, yết hầu không khỏi run lên. Con mẹ nó chứ, sao lại có kiểu oan hồn bất tán như thế trên đời này.
Thứ phát ra âm thanh như vậy rốt cuộc là con quái vật gì? Có phải là A Ninh không? Nếu mắt tôi có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ vén rèm lên nhòm một cái. Nhưng tiên sư, tôi lại đột nhiên bị mù thế này thì còn làm ăn gì.
Tuy cái thứ quái đản đó dù không phải rắn nhưng nó lại hành động cùng với lũ rắn, nếu đúng là vậy thì xung quanh đây chắc chắn có rất nhiều rắn độc. Đầu óc tôi lập tức nhớ lúc nãy mình mở cái rèm ra hình như là chưa khép vào, hiện giờ không thấy gì đành phải ra xem thế nào đã.
Nghĩ thế liền mò tới rèm trại, vừa chạm vào bạt thì bỗng có người từ bên ngoài lao vào hất tôi ngã văng ra đất. Tôi tính ngồi dậy thì lập tức bị người đó đè chặt lại, miệng cũng bị chặn không ú ớ được gì.
Lại một phen bị dọa cho sợ chết khiếp, nhưng tôi chợt nhận ra đây là mùi người của Bàn Tử, tiếp theo cảm thấy như có cái gì bị ấn lên mặt tôi. Vừa sờ thì hóa ra là một cái mặt nạ phòng độc.
Tôi không giãy giụa gì nữa, tự đeo mặt nạ vào, bên tai nghe thấy tiếng Bàn Tử nói rất khẽ: “Đừng sợ, trong sương mù có độc, cậu đeo mặt nạ vào thì sẽ nhìn thấy lại ngay, nhưng nghiêm cấm không được nói gì, bốn phía doanh địa này đều bị bao vây bởi lũ rắn rồi.”
Tôi nghe xong lập tức gật đầu, Bàn Tử lúc này mới buông ra, tôi mới hỏi nhỏ: “Vừa rồi các anh chạy đi đâu vậy?”
“Không có thời gian để nói chuyện đó,” Bàn Tử thì thào, “đeo mặt nạ này vào thì yên tâm rồi.”
Tôi mắng ai bảo anh không nghe lời tôi, vừa lúc đó thì tiếng âm thanh quỷ dị kia đã áp sát, nghe chỉ không cách chúng tôi là mấy. Bàn Tử lập tức thở dài một tiếng nói: “Đừng nói gì nữa cả.”
Tôi lập tức mím chặt, tiếp theo tôi thấy Bàn Tử lầm bầm cái gì đó nghe không hiểu, sau một lát thì dúi vào tay tôi một thanh chủy thủ. Trong lòng thầm hỏi để làm quái gì, chợt nghe thấy tiếng rèm kéo lên rất nhẹ, biết Bàn Tử chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôi liền lao ra tóm lấy áo Bàn Tử, không cho anh ấy đi,nhưng Bàn Tử lại cạy tay tôi ra thì thào: “Tiểu Ca bị rắn cắn, tôi phải lập tức đi cứu cậu ấy, cậu ở trong này không được cử động, cứu về rồi nói gì thì nói.”
Tôi vừa nghe thì cả người sững sờ, không thể nào! Còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Bàn Tử đã đi ra ngoài mất, tôi vẫn đứng ngẩn ra. Cảm giác trời đất bỗng chao đảo, không còn biết gì nữa.
Đầu tiên tôi bị hoảng là vì tin Muộn Du Bình bị rắn cắn, Bàn Tử cũng không nói rõ ràng, nhưng bản thân cũng biết rắn này vô cùng độc, nếu đã bị nó cắn thì vô phương cứu chữa, tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Tiếp theo là tôi nghĩ với tinh thần cảnh giác cao độ của Muộn Du Bình mà có thể bị rắn cắn, vậy tình huống bên ngoài kia rốt cuộc là như thế nào?
Trong lòng như lửa đốt, thật muốn lao ra ngoài xem nhưng chết một nỗi là không nhìn thấy cái gì. Lúc này tôi bỗng nảy ra một ý niệm trong đầu, nếu cả Bàn Tử cũng bị rắn cắn thì biết làm sao bây giờ? Con mẹ nó chỉ còn mình tôi trong này, rồi còn cả Phan Tử nữa, thật sự rất đáng sợ.
Cảm giác lo âu lúc đó không cách nào hình dung tường tận được, chỉ biết là trước mắt tối đen, không biết phải mất bao lâu mới khôi phục được, còn bên ngoài thì tình hình vô cùng nguy hiểm. Tay ôm chủy thủ, cả người cứng đờ ra như chết, trong lòng thầm nghĩ không biết Bàn Tử cho tôi cái thứ này để tôi tự vệ hay là tự sát nữa.
Nhưng rốt cuộc thì tôi cũng không làm gì cả, vẫn chỉ lẳng lặng ngồi im một chỗ. Vừa lắng tai nghe xem động tĩnh bên ngoài thế nào vừa tự an ủi bản thân phải can đảm lên, không được sợ quá mất khôn.
Trước sau tôi vẫn chẳng nghe thấy một tiếng gì bên ngoài, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra bất cứ hình ảnh nào. Tiếng thì thào kia vẫn nghe văng vẳng bên tai, khi liền khi đứt. Nghe như gần lắm rồi nhưng tuyệt nhiên không thấy tiến thêm bước nào.
Cũng không biết qua bao lâu, trong đầu tôi hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, nhưng những lúc tâm trí hoàn toàn trống rỗng như vậy tôi bỗng cảm thấy như mình bình tĩnh hơn. Không thể liên tục duy trì một loại cảm xúc mãi được, sau khi thần kinh căng lên cực độ thì giờ người tôi đã nhũn ra như con chi chi.
Dần dần, trước mắt tôi bỗng có cảm giác mờ mờ đục đục, màu đen bắt đầu có dấu hiệu biến mất, nhưng không nhanh như thủy triều rút mà từ từ nhạt dần, trong bóng tối hiện ra một màn sương xám giăng giăng.
Tôi thở phào một tiếng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy gì đó, không biết làm cách nào để có thể khôi phục được nhanh nhanh một chút, hai mắt cứ liên tục chớp chớp.
Phải rất lâu sau, tầng sương xám kia mới dần sáng hơn, may mà tiến độ cũng khá nhanh, tôi đã bắt đầu nhìn thấy loáng thoáng được hình dáng xung quanh mình.
Nếu có thể ví dụ cảm giác tôi lúc này thì chắc là giống như bị cận nặng mà không đeo kính vậy, tôi từ từ quay đầu chuyển hướng nhìn ra bên cạnh. Thấy mờ mờ ánh sáng đèn pin chiếu vào mắt, tôi giơ tay lên huơ huơ một chút, quả nhiên cũng thấy bóng bàn tay mình lướt qua. Trong lòng chắc mẩm cũng sớm lấy lại được thị giác thôi.
Nhưng trong tình hình mắt mũi kèm nhèm thế này thì tôi vẫn không thể nhìn ra được tình hình bên ngoài, cùng lắm là chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen di động linh tinh qua lại mà thôi.
Tôi từng được nghe ai đó kể là sau khi Mao Trạch Đông được giải phẫu thành công bệnh đục thủy tinh thể, khôi phục thị lực liền khóc ròng như mưa thì hiện tại bản thân đã có thể hiểu được cảm giác của ông ta lúc đó. Thật sự có rất nhiều điều quý báu mà tôi nghĩ mình chưa thực sự trân trọng trong cuộc đời này. Trong lúc tôi đang mơ mơ hồ hồ nhìn qua chỗ Phan Tử, muốn xem tình trạng của anh ấy thế nào thì trong mắt tôi chợt hiện lên một bóng đen. Không phải là một cái bóng bất động mà nó vẫn liên tục di chuyển.
Tình hình trước mắt vô cùng mờ ảo, thậm chí cũng không thể nhận ra là người hay là vật nữa, nhưng tôi chắc chắn là nó chuyển động. Tôi không thực sự tin tưởng vào thị giác của mình lúc này, chỉ nghĩ chắc là mắt mình đang hồi phục nên có thể sinh ra ảo ảnh, vốn cũng không để ý, chuyên tâm tìm tới chỗ Phan Tử đang nằm. Vài giây sau thì chạm được vào tay anh ấy, nhiệt độ cơ thể đã ổn định hơn, trong lòng thầm kinh ngạc, làm thế nào mà có thể tự mình hạ sốt được như thế. Như vậy cũng tốt, hiện tại tình trạng tôi cũng không thể nào đi lấy thuốc cho anh ấy được.
Định đi lấy ấm nước cho Phan Tử uống mấy ngụm thì vừa lúc quay người lại liền nhìn thấy trước mắt có cái gì đó thụp xuống. Thị giác cũng đã tốt hơn trước nên có thể phát hiện được hình như có một cái bóng đen vừa di chuyển ngang qua mặt mình, bộ dáng quỷ dị, càng nghĩ càng thấy không phải là mình gặp ảo giác.
Tôi ngây người ra, liền đưa mắt nhìn theo cái bóng đang di chuyển, phải nhìn mất một lúc mới lờ mờ nhận ra nó có tứ chi bình thường.
Tôi nổi da gà đầy người, chẳng lẽ trong lều lại có quái vật, thừa lúc tôi bị quáng liền xông vào sinh sự với tôi?
Hay là Bàn Tử? Không thì Muộn Du Bình à? Nhưng họ không cần thiết phải im lặng như vậy chứ, tôi nắm chặt chủy thủ trong tay.
Bóng đen liên tục di chuyển, động tác rất nhanh, tôi không nhịn được nữa liền quát nhỏ một tiếng: “Là ai?”
Bất thình lình bóng đen dừng lại, nhưng tiếp theo lại hoạt động nhanh hơn trước, tôi cảm thấy như nó chạy quanh trong lều. Tôi nheo nheo hai mắt lại, dồn toàn lực nhìn về phía cái bóng đó đảo qua đảo lại, động tác của nó rõ ràng hơn. Trong phút chốc tôi ý thức được nó đang lẩm nhẩm lục trong mấy cái ba lô, có vẻ như đang cố gắng tìm một cái gì đó. Hơn nữa tới gần tôi còn ngửi thấy có mùi bùn xộc vào mũi.
Trong lòng tôi thảng thốt, người này cũng trát bùn lên người, là ai được chứ? Vừa nghĩ vừa nhúc nhích chầm chậm tới gần hơn để quan sát.
Còn chưa bước được đủ một bước dài thì bóng đen lại chuyển sang chỗ khác, rồi được một lát liền đứng thẳng dậy, động tác rất mau lẹ. Tôi chỉ chậm hơn có nửa nốt nhạc mà đã không thấy nó đâu nữa.
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, tôi còn chưa kịp nghĩ gì hết, vẫn tưởng là mình sinh ra ảo giác như trong mấy phim tàu mà tôi hay xem. Hai mắt vẫn cứ mơ mơ hồ hồ nhìn quanh trong lều, chẳng lẽ vừa rồi là Bàn Tử chạy vào kiểm tra rồi lại đi ra luôn?
Ngay trong lúc tôi vẫn đứng như trời trồng trước cửa lều thì bỗng trời đất tối sầm lại, bên tai nghe thấy âm thanh thở hồng hộc, vài khắc đó tôi chỉ kịp tưởng tượng ra một cái bóng lớn lao về phía mình, người tôi bị va mạnh vào nó rồi ngã dúi xuống đất. Vừa lúc tôi nghe thấy tiếng Bàn Tử vừa ho vừa nói: “Đèn, tắt đèn đi!”
Tôi cuống cuồng với tay xem đèn ở đâu để tắt, vừa tắt thì xung quanh lại mờ mịt không còn thấy gì. Bàn Tử nói nhỏ: “Nằm úp xuống, không được nói gì cả, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phát ra tiếng gì hết, rõ chưa.”
Tôi lập tức nằm úp xuống, bên cạnh cũng cảm thấy Bàn Tử nằm xuống. Lúc đầu còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh ấy nhưng chỉ một lát sau đã không thấy nữa, chắc Bàn Tử đã thóp bụng nín thở lại, chỉ đủ để cảm giác được là còn sống. Tôi đang không hiểu vì sao phải nằm úp xuống như thế này thì bỗng nghe thấy “bụp” một tiếng rất lớn như là có cái gì đó đâm vào vách trại. Tiếng động thực mạnh nên có thể tưởng được sức nặng của vật đó, ngay sau đó là tiếng gãy giòn tan ngay trên đầu. Tiếp theo là liên tiếp những tiếng đổ vỡ va chạm ồn ào tràn qua chỗ tôi đang nằm, chắc chắn vách trại đã bị lật tung lên rồi.
Mặt tôi xanh mét, còn không biết phải phản ứng thế nào thì lại lấy xung quanh mình rung lên ầm ầm, nó đang tiến tới đây.
Tôi nhất thời cảm thấy như cụ kị hiển linh, lập tức ôm lấy đầu, nghĩ chắc chắn là tới lượt trại của mình bị sập.
Nhưng không ngờ là đợi một lúc sau cũng không thấy có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn cố ôm đầu thêm vài phút nữa, đợi cho tiếng rầm rầm bên ngoài kia đi xa tít mới buông tay ra.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Xe tăng về làng? Đang định hỏi Bàn Tử hay là chúng ta chạy trốn thôi thì Bàn Tử đã bịt kín mồm tôi lại.
Bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng nổ, rồi tiếp tới tiếng sụp đổ của các lều trại xung quanh, nó cứ thế diễn ra ầm ĩ cả một góc rừng, mãi cho tới khoảng nửa giờ sau tôi tính ra là có hơn mười cái trại đã bị phá hủy hoàn toàn. Tâm trạng ai cũng hoang mang cực độ, tiếng ầm ầm cứ nối tiếp nhau vang lên không dứt, đầu óc ong ong như bom nổ bên tai. Lòng thầm tính không biết bao giờ mới tới lượt trại của mình bị bom dội xuống.
Sau đó một lúc rất lâu, chúng tôi mới dần lấy lại bình tĩnh, không gian lại trở về với cái tĩnh lặng vốn có, hẳn là các đợt tấn công rầm rộ đã qua. Nhưng vẫn chưa ai dám động đậy gì, mãi sau mới từ từ ngồi dậy, tôi chợt nhận ra thị giác mình đã cơ bản được hồi phục. Tuy rằng nhìn vẫn hơi mờ mờ nhưng có thể nhận biết nét mặt và hình dáng của người đối diện rồi.
Tôi cũng có đeo thêm một lớp mặt nạ phòng độc bên ngoài nữa nên cảm giác mờ mờ cũng dễ hiểu, chỉ cần đưa tay lên lau hết lớp hơi nước trên mặt kính là có thể thấy tương đối rõ ràng.
Tôi đưa mắt nhìn về phía Bàn Tử và Muộn Du Bình. Muộn Du Bình bị thương, vẫn đang ôm lấy cổ tay còn Bàn Tử toàn thân đầy vết máu, cả hai người đầy bùn đất lá cây và tạp vật lung tung trông như vừa đi từ chuồng heo ra vậy. Có thể thấy trước khi lao được vào trong lều này cũng đã trải qua một hồi ác chiến hỗn loạn.
Chúng tôi vẫn chưa ai dám nói lời nào, đợi thêm một vài phút Bàn Tử mới liều mình vén rèm cửa lên nhòm ra bên ngoài. Rèm vừa chếch lên đã thấy có ánh sáng chiếu vào bên trong, trời đã sáng rồi.
Tiếp theo thì anh ta cẩn thận bước ra ngoài. Tôi quay qua hỏi Muộn Du Bình có sao không, anh xua tay nói không việc gì rồi cũng bước theo Bàn Tử ra khỏi lều, tôi cũng lững thững chạy theo.
Sương mù đã tan hết, ánh ban mai hắt lên nền trời những tia sáng ảm đạm, xung quanh chúng tôi mọi thứ đều đã bị san phẳng thành bình địa. Tôi vừa bước ra cả người lập tức đơ ngay tại chỗ.
Ai nấy đều lộ vẻ bàng hoàng, toàn bộ doanh địa chỉ sau một đêm đã sụp đổ tan hoang, tất cả những lều trại xung quanh đều bị lật đổ như có một cơn lốc xoáy dữ dội tràn qua. Cả một vùng đổ nát chỉ còn đúng căn lều của chúng tôi còn đứng vững được. Bốn phía không còn gì nguyên vẹn, không còn thấy thứ đã tấn công chúng tôi cũng không thấy có dấu vết lũ rắn.
Bàn Tử mắng một tiếng rồi ngồi xuống bên đống lửa đã tàn, tôi vẫn đứng trân trân há miệng nhìn bãi chiến trường trước mặt, không biết giờ nên làm gì cho phải. Bỗng đằng sau có tiếng người ngã xuống, vội quay lại nhìn thì hốt hoảng nhận ra là Muộn Du Bình ngất xỉu dưới đất.
Chúng tôi đỡ Muộn Du Bình đi vào trong lều rồi lập tức kiểm tra thương thế cho anh, tìm quanh thì thấy có hai vết răng nhỏ trên cổ tay, miệng vết thương không sâu lắm, chắc là vừa bị tợp thì giằng được ra luôn. Không biết đã có chuyện kinh tâm động phách gì diễn ra đêm hôm qua mà khiến cho Muộn Du Bình có thể bị thương được như thế này chứ? Tôi không thể tưởng tượng ra được.
Bàn Tử nói với tôi đã cắt một dao vào động mạch để hút chất độc ra, còn cắt cả chữ thập ở vết thương để máu không chảy ngược vào trong, nhưng chắc nọc độc vẫn kịp chạy vào cơ thể. Rắn này rất độc, chỉ cắn một cái mà trong vài giờ cả cánh tay chuyển màu xanh, may mà Tiểu Ca động tác mau lẹ, nếu trong mấy phần trăm giây đó không kịp nắm đầu nó giựt ra thì chắc đã ăn đủ, giờ Tiểu Ca cũng không thể ngồi đây được đâu.
Tôi tiêm cho Muộn Du Bình một mũi huyết thanh rồi mát xa nhè nhẹ ở hai huyệt thái dương của anh ấy. Hô hấp của Muộn Du Bình cũng đã ổn định hơn, tôi mới nhéo vào tay anh ấy một cái. Thấy không có tình trạng phù nề ứ nước, liền nói với Bàn Tử Muộn Du Bình ổn rồi, từ giờ cho tới lúc khỏi hẳn tuyệt đối không được để cho anh ấy hoạt động mạnh, nhất là cấm không được chạm vào thứ gì có độc, bằng không thì khó mà chữa được.
Phan Tử vẫn ngủ ở trong lều, chúng tôi đặt Muộn Du Bình xuống bên cạnh, nhìn hai người nằm như vậy tôi thấy rất đau lòng. Bọn họ quả thực vô cùng vất vả, nếu tôi có chết sớm một chút thì cũng chỉ vì nơi này khác với những nơi chúng tôi đã từng đi qua, dù cho có kinh nghiệm đầy mình đi chăng nữa cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Tiếp theo tôi liền hỏi Bàn Tử xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bàn Tử nói cũng không khác nhiều so với phỏng đoán của tôi. Trong lúc bọn họ đang gác đêm thì hai mắt bỗng mờ mịt không còn nhìn thấy gì, Bàn Tử nghĩ tới những gì tôi nói trước đó thì hiểu ra là sương mù này quả thật có độc. Lập tức đi tìm mặt nạ phòng độc, nhưng tìm mãi quanh các lều trại đều không thấy, trong lúc đó mắt của anh ta càng lúc càng khó nhìn, tình hình vô cùng cấp bách.
Bàn Tử và Muộn Du Bình ban đầu thì lấy nước bùn thấm vào khăn rồi đưa lên bịt mũi, may mà cách này có hiệu quả, sau đó thì bọn họ cũng tìm ra được vài cái mặt nạ phòng độc có thể dùng được liền tính mang đi. Trong lúc mắt Muộn Du Bình không nhìn rõ lắm quơ tay vào trong ba lô nên bị một con rắn trốn cạnh đó tợp cho một cái. Phản ứng Muộn Du Bình rất nhanh, vừa cảm thấy nhói là tay kia chộp luôn đầu rắn, nhưng nói chung là vẫn bị cắn, cánh tay chuyển màu xanh mét.
Nhưng bởi nọc độc không bị tiêm vào nhiều nên chưa ảnh hưởng tới tính mạng, bọn họ đang sơ cứu thì Bàn Tử nghe thấy tiếng tôi gọi bên ngoài, liền chạy tới mang mặt nạ cho tôi. Vừa bước chân ra khỏi lều thì thấy tứ phía bị vây kín bởi hàng trăm con rắn mào gà lớn nhỏ chen chúc trong các lùm cây. Vô vàn rắn bỗng xuất hiện nhưng chúng không hề tiến vào mà chỉ lui bên trong các lùm cây đưa đôi mắt đỏ rực chiếu ra ngoài như đang rình rập cái gì đó.
Nên Bàn Tử lập tức lao vào trong lều để đeo mặt nạ vào cho tôi rồi lại phi thân ra ngoài bảo vệ Muộn Du Bình, tìm cách đưa anh ấy về trong lều cho an toàn. Đi được nửa đường thì Bàn Tử được chứng kiến một cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Vô vàn rắn mào gà từ trong những bụi cây tối tăm dũng mãnh tuôn ra, hợp lại thành một đàn lớn, nhìn như một đợt triều cường rắn hừng hực sát khí xô về phía doanh địa. Nhìn cách chúng di chuyển giống một con động vật thân mềm khổng lồ, di chuyển nhịp nhàng động tác cực kỳ mau lẹ, kiểu như là đàn hải ly đang bủa vây đàn cá vậy.
Bàn Tử nói: “Khẳng định chúng đã làm cách này để chuyển xác A Ninh đi, Bàn gia tôi chưa từng nghĩ chúng lại có thể hợp sức lại như thế, nhìn cơn triều cường rắn đó chỉ thấy rợn hết cả tóc gáy, có tới cả nghìn cái đầu rắn mắt lộ hung quang ập đến trước mặt.”
Tôi kỳ quái nói: “Vậy tại sao chúng phải phá hủy nơi này?”
Bàn Tử nói: “Chúng nó biết chúng ta tồn tại ở đây, nhưng trên căn lều này có bùn nên chúng không phát hiện ra chúng ta, dẫu sao thì rắn cũng chỉ là một loài súc sinh, vẫn có thể áp dụng cách này để chống lại chúng.”
Tôi nghe Bàn Tử nói mà trong đầu như có sấm nổ, chúng có phải thành tinh thật rồi không vậy? Bàn Tử lại nói tiếp, chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này được, buổi tối hôm nay có thể chúng lại tràn qua thêm trận nữa, nên rời đi càng sớm càng tốt. Hơn nữa còn phải đi xa nhất có thể. Bàn Tử hỏi tôi mắt có vấn đề gì nữa không? Tôi nói không sao rồi, Bàn Tử bảo tôi lập tức đi thu thập quân tư trang, đóng gói lại những gì có thể mang đi được. Đến giữa trưa thì chúng ta xem xét tình hình hai người này thế nào rồi mới quyết định nên đi đâu.
Tôi cười khổ, bản thân biết là cần phải làm những việc đó ngay, nhưng hiện giờ cũng không biết là bầy rắn đã đi hết chưa nên cứ thư thư ra một chút để nghỉ ngơi đã. Chờ mặt trời ló rạng thì sẽ bắt tay vào lục tung cái đống phế tích này nên xem có thể dùng được cái gì. Bàn Tử ở lại trong lều trông chừng người bệnh.
Quan trọng nhất bây giờ là tìm được thức ăn, tôi chạy quanh các căn lều đổ cũng tìm được kha khá lương thực. Cơ bản là hầu hết đồ ăn đều đặt bên trong một cái túi to nên vừa tìm đã may mắn thấy được.
Lúc trên xe của A Ninh cũng có mang theo rất nhiều đồ ăn thức uống, nhưng vì tới khe núi phải di chuyển bằng chân, cần càng nhẹ càng tốt nên cái gì không cần thiết hoặc quá nhiều thì phải bớt lại, từ lúc bước vào trong rừng mưa đến giờ chỉ có lương khô để dùng, ăn nhiều tới mức môi sưng hết cả lên. Không tưởng là chú Ba lại mang theo của ngon vật lạ thế này, từ giờ không phải chịu khổ chịu sở như vậy nữa, nhưng nghĩ lại thì cảm giác không giống với tính cách chú Ba.
Dã chiến như thế này cần rất nhiều calo, ở đây tôi tìm thấy nào là trứng gà, thịt bò, cá ngừ cali và gạo nếp đậu nành, ăn mấy thứ này thì không dễ bị đói mà đảm bảo được tối thiểu năng lượng cần thiết cho cơ thể.
Tôi mang hết những thứ tìm được qua chỗ Bàn Tử hỏi xem anh ấy muốn mang theo không, Bàn Tử vừa thấy liền lắc đầu nói mang đi đâu nữa, còn không bỏ ra ăn luôn đi cho nhanh, nhìn mà nước miếng đã chảy đầy ra rồi: “Ôi đội ơn đức mẹ Maria yêu dấu, chú Ba nhà cậu quả là rất đàn ông, biết thưởng thức quá đi chứ.”
Tôi tiếp tục đi lục xung quanh xem còn lương khô hay gì khác không, cũng phải tìm bình để đựng nước đi đường nữa.
Vừa bới ra trong đống đổ nát được một cái ba lô, tôi mở ra thấy bên trong có vài bức ảnh. Người này tôi chưa gặp bao giờ, là một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi, trong ảnh là người đó và vợ đang ôm một đứa con nhỏ đứng tựa vào người anh ta. Ảnh chụp rất đơn giản, quần áo cũng mộc mạc, nhưng nhìn có thể thấy vô cùng hạnh phúc.
Tôi có chút nao lòng, tự nhủ không biết người này giờ thế nào rồi, nếu vùi xác trong này thì vợ và con anh ta phải biết làm sao? Nếu bình thường thì có thể chọn một việc chân tay mà làm, đâu phải cứ lao vào cái nghề nguy hiểm này, thật khiến cho người khác buồn lòng.
Tôi lại nhớ tới những người của A Ninh đã chết dọc đường tới đây, trong đó có Ô Lão Tứ, chết vì bị bọ ăn xác chúa tấn công ở quỷ thành. Những người đó chắc cũng chẳng biết mình chết vì cái gì nữa. Nghĩ tới người rồi lại nghĩ tới mình, không khỏi tự cười bản thân, con mẹ nó chứ, nếu lúc đấy không đi cùng bọn họ thì giờ tôi chắc vẫn đang ung dung tự tại ngồi điều hòa mát lạnh trong cửa hàng. Cảm thấy hơi hối hận, quả thật không nghĩ tới thì thôi, nghĩ rồi lại đâm chạnh lòng.
Thu thập xong xuôi hết mọi thứ, tôi ngồi ngẫm một chút về bản thân, thời gian trôi rất nhanh, vừa buông lỏng chút đầu óc thì trời cũng tới giữa trưa. Bàn Tử chuẩn bị lên đường nhưng nhìn tình hình của Phan Tử và Muộn Du Bình thì không khả quan lắm. Phan Tử vẫn chưa tỉnh lại, cả mấy ngày trời đều chưa có gì để ăn, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng đút cho anh ấy ít nước. Muộn Du Bình thì đã tỉnh lại nhưng toàn thân mệt mỏi, cũng không thể đứng lên được, may mắn là cánh tay đã không còn tím tái nữa.
Chuyện này xem ra vô cùng phiền toái, chúng tôi không thể vừa cõng theo hai người vừa vác theo cả đống đồ đạc như thế này, mà có đi cũng sẽ không được bao xa.
Muộn Du Bình liền chỉ vào trong thần miếu, nói rất khẽ: “Vào bên trong đó đi, cách xa nguồn nước một chút.”
Chúng tôi nghĩ đành phải vậy thôi, xung quanh các khe rãnh ở đây đều tràn ngập nước, lại nối với đầm lầy nữa, khó trách sao bọn rắn có thể tập hợp cả đàn cả lũ như vậy.
Hiện tại cũng không còn cách nào khác, đầu tiên phải đem mấy thứ này vào bên trong trước đã.
Thần miếu đã hoàn toàn đổ nát, chỉ có thể nhìn ra một ít nào đấy kiến trúc từ thời cổ đại. Ngay cả cửa cũng không còn, chúng tôi đi lên hành lang rồi tiến vào bên trong, bước tới trung tâm thần điện mới phát hiện nơi này tương đối rộng rãi. Kiến trúc chắc có hai tầng, tầng dưới đã bị phá hủy không còn nhìn ra một chút dấu vết, nhưng tầng trên thì có thể thấy tương đối nguyên vẹn. Vách làm bằng những tảng đá xếp chồng lên nhau, có một cột trụ không cao nhưng được trạm trổ rất tinh xảo. Cầu thang thông từ tầng một lên tầng hai không biết vì cái gì mà biến mất không còn một bậc, chỉ để lại một cái dốc thẳng đứng từ trên xuống.
Chúng tôi đi tiếp vào bên trong, tới một gian thạch thất nguyên vẹn nhất của toàn khu thần miếu, có thể từ đây nhìn xuống dưới doanh địa bên dưới. Tôi buông đồ đạc xuống, rồi quay lại cõng Muộn Du Bình và Phan Tử vào, nhưng lúc này Muộn Du Bình đã có thể tự đi lại được.
Ánh mặt trời gay gắt vô cùng, tôi cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, ác mộng đêm qua còn chưa biến mất thì giờ chỉ vài tiếng nữa thôi là nắng cũng tắt hoàng hôn lập tức buông xuống.
Ban ngày là thời gian duy nhất mà chúng tôi có thể dùng để nghỉ ngơi được, vừa đưa mắt nhìn ra bốn phía rừng rậm xung quanh tôi chợt trông thấy bóng cây xa xa hiện ra những hình thù quái dị, liền cảm giác từ sâu trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.
Bản thân bỗng cảm thấy có chút tuyệt vọng, lại như nghe thấy có tiếng nói vang lên trong đầu tôi, qua hai đêm vừa rồi liệu đêm nay có thể may mắn sống tiếp nữa không đây?
@by txiuqw4