sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 90: Đêm Thứ Ba: Phù Điêu

Chúng tôi lấy hết những thứ có thể dùng được bỏ vào trong căn phòng này, coi như đây vừa trở thành trại tị nạn, vừa trở thành bệnh viện dã chiến, cuối cùng mang thêm vào vài xô bùn nữa là đủ an toàn. Rút kinh nghiệm đêm qua nên giờ không thể nhóm lửa được, chỉ xếp vài cục đá lại một cái bếp nho nhỏ, bỏ củi vào rồi nhóm cho cháy âm ỉ giữ nhiệt cho những người bị thương. Cơm tối Bàn Tử cũng không dám nấu trong phòng trú ẩn, mọi đồ ăn đều để hết bên ngoài khu miếu thờ.

Chúng tôi dự là lũ rắn sẽ lại hoạt động sau khi chập tối vậy nên từ giờ tới lúc hoàng hôn phải làm cho xong hết mọi chuẩn bị cần thiết. Tôi phụ Bàn Tử nấu cơm ngoài sân miếu, Muộn Du Bình ngồi bên trên tầng quan sát có gì bất thường thì báo động.

Nhưng cơ bản là Bàn Tử làm cái gì cũng nhanh gọn, tôi không mó tay được vào bất cứ việc gì, chỉ ngồi im một chỗ nhìn anh ấy đun nấu.

Bàn Tử không muốn tôi bận tay vào những chuyện bếp núc thế này, còn nói tôi rất giống Lâm Đại Ngọc, cả ngày cứ nghĩ những cái đâu đâu, trên đời này còn được mấy ai như vậy đâu chứ. Cứ vô lo vô nghĩ mà sống cho đã đi, đời có mấy hơi mà quan tâm tới những chuyện linh tinh nào đó.

Tôi nghe Bàn Tử nói thì thấy hơi lạ, người như anh ta mà có thể nói được những câu nho nhã như vậy sao? Ngẫm một lúc chợt hiểu ra anh ấy đang chế giễu mình thì không khỏi cười khổ.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nghe thấy Bàn Tử nói: “Thiên Chân, cậu nhìn xem Tiểu Ca đang làm cái gì vậy?”

Tôi định thần lại ngẩng đầu nhìn vào trong thần miếu, thấy Muộn Du Bình đang hì hục cạo lên mặt thạch bích, tôi gọi anh ta: “Anh làm gì vậy?”

Không biết Muộn Du Bình không nghe thấy tôi nói hay là có nghe thấy nhưng lờ đi mà vẫn cắm đầu vào cạo. Đang lúc tôi không có việc gì làm nên đứng dậy đi tới xem Muộn Du Bình làm cái gì mà chăm chú quá thế. Bước chân vào bên trong thần miếu nhìn quanh một vòng rồi mới tiến tới chỗ Muộn Du Bình đang đứng, chợt thấy anh ta đang dùng một thanh củi gỗ đã cháy hết liên tục xát lên mặt tường. Hình như là trong bức tường có hiện ra một hình thù gì đó. Tôi hỏi anh ấy đang làm gì, anh chỉ chỉ sang mặt tường bên cạnh nói: “Tôi vừa thấy nó.”

Cả một mảng vách đã bị Muộn Du Bình bôi đen hết cả, tôi thổi qua một chút bụi than bám trên mặt để nhìn rõ hơn hình thạch bích tạc nổi bên trên. Ngắm nghía mãi mới phát hiện đây là một bức phù điêu.

“Trong ánh nắng mặt trời nhìn không rõ nên phải dùng than bôi lên mới hiện ra đại khái hình thù của nó, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những đường nét cơ bản.” Muộn Du Bình nói, tay vẫn đưa qua đưa lại trên mặt tường như đang vẽ bậy.

Cho tới lúc đó tôi vẫn chưa định hình được bức phù điêu miêu tả cái gì, phải mất vài phút bôi đen nửa bức tường thì những hình khắc nổi khắc chìm mới từ từ hiện ra, tôi nhìn những đường nét của bức phù điêu, trong lòng chợt động. Đầu tiên mắt tôi nhìn thấy rất nhiều rắn, tuy khó mà nhận ra được nhưng nếu để ý có thể thấy hình dáng của chúng có nét tương đồng.

Muộn Du Bình vẫn không dừng tay, bức phù điêu từ ngàn năm trước bỗng chốc được tái hiện lại trước mắt chúng tôi. Trải qua bao nhiêu thăng trầm biến đổi nhưng những nét chạm khắc trên tường vẫn giữ được nguyên vẹn hình dạng của nó. Bàn tay ma thuật của Muộn Du Bình đã phủi đi những hạt bụi thời gian để mở ra một bí ẩn tưởng sẽ vĩnh viễn bị chôn kín tại nơi đây.

Sau khi đã tô đen hết cả bức tường thì chân Muộn Du Bình đứng không vững nữa, tôi vội đi tới đỡ anh, nhìn qua thành quả lao động của mình một lượt rồi anh mới nói: “Bức phù điêu này lý giải về những bí ẩn của loài rắn ở trong cổ thành này.”

“Lý giải cái gì?” tôi hỏi, thực tình mà nói tôi vẫn chưa nhìn ra họ miêu tả cái gì trên đó nữa.

“Giờ tôi cũng chưa nghĩ ra, đợi chút xem hết rồi tôi sẽ nói.” Muộn Du Bình chậm rãi nói.

Nghe nói tới những bí mật của cổ thành này thì trong lòng hứng thú vô cùng, từ lúc bước chân vào đây tôi cũng không được biết bao nhiêu về lịch sử của nó. Nói đúng ra thì hoàn toàn không biết một chút gì, tất cả chỉ là phỏng đoán vì không có nhiều đoàn khảo cổ tới được đây để kiểm chứng di chỉ này. Giờ được nhìn thấy một bức phù điêu hứa hẹn sẽ giải đáp những uẩn khúc bên trong quốc gia từng có thời kỳ hùng mạnh nhất Tây Vực thật khiến cho cả người rạo rực. Tôi thử di chuyển một chút để nhìn tổng thể toàn bộ bức phù điêu, đồng thời đưa mắt quan sát thật kỹ xem có thể đoán ra được nó miêu tả chuyện gì không.

Thoạt đầu nhìn thì thấy chỉ toàn hình ảnh chằng chịt, trong đầu không có một phỏng đoán nào cả, trên phù điêu có rất nhiều đường nét kỳ dị, cái thì giống một nghi lễ, cái thì giống một buổi hiến tế. Muốn xác định ra là đề cập đến vấn đề gì thì khó lắm.

Vừa đoán vừa nhìn thì tôi nghĩ là có vài đoạn như miêu tả đây là nơi mà người dân ngày xưa thường thờ rắn mào gà. Bọn họ đem những bình gốm bỏ vào trong một cái cổng vòm, giống mấy cái cổng vòm bên trên có thạch tháp mà chúng tôi nhìn thấy khi tiến vào trong đầm lầy. Có rất nhiều rắn độc bắt đầu chui vào trong những bình gốm đó, rồi tiếp theo thì một chủ trì sẽ thực hành nghi thức hiến tế, xung quanh có rất nhiều người quỳ gối dưới đất.

Có thể thấy là vật phẩm hiến tế kia được dâng lên cho những con rắn trong bình đó, chẳng lẽ lũ rắn này được cổ nhân xem như thánh thần sao? Nhưng xét cho cùng thì chuyện đó cũng không quá ngạc nhiên, sùng bái rắn độc tới hiện nay vẫn còn rất phổ biến, người dân sống ở đây không hề biết tới nọc độc rắn, chỉ biết là bị nó cắn cho một phát là chết. Vết thương chí mạng thì rất nhỏ nên cho rằng chúng sở hữu một loại ma lực giết người. Ngay tại Trung Quốc cũng có rất nhiều dân tộc thiểu số thời rắn như thờ thần.

Rắn mào gà chắc là thích ăn trứng của bọ ăn xác chúa, nhưng trứng của bọ ăn xác chúa thì độc tính cũng không phải tầm thường, xem ra không thể đoán được độc rắn hay độc của bọ ăn xác kia mạnh hơn đây?

Muộn Du Bình cũng đi qua nhìn bức phù điêu bên cạnh, có rất nhiều người cầm trường mâu, tôi nghĩ họ đang tàn sát những người dân kia, có thể nhận ra rất nhiều thi thể bị trường mâu đâm xuyên qua, chắc đoạn này miêu tả một trận chiến.

Nhìn tình hình đánh nhau thế này thì bên bất lợi hơn chính là Tây Lương Nữ Quốc, bởi quân số của Tây Lương Nữ Quốc ít hơn nhiều so với phe địch. Mà toàn bộ chiến binh của quốc gia này đều không có phương tiện chiến đấu, tất cả chỉ là bộ binh, mà trong đội hình đối phương còn có cả kỵ binh. Quân địch cường hãn hơn rất nhiều, ở sau đoàn quân xâm lược có một người ngồi trên xe bát mã (tám ngựa kéo), có thể xác định đó là chủ quân của địch. Trong đoạn này không có khắc hình tượng Tây Vương Mẫu. Nói chung là toàn bộ phù điêu này được khắc rất tinh xảo, ngay cả mắt mũi cũng được làm rất chi tiết, nhìn là có thể nhận ra đâu là người đâu là vật. Người tạc ra nó trên bức tường này cũng là một thợ tay nghề cao, không chừng là giỏi nhất thời bấy giờ cũng nên.

“Đây là hoạt cảnh chiến tranh…” Muộn Du Bình lẩm nhẩm nói.

“Xem ra Tây Lương Nữ Quốc bị xâm lược, hơn nữa địch có thể tới từ một quốc gia có nền văn minh cường đại gấp nhiều lần, có thể là Lâu Lan hoặc Bắc Hung Nô.” tôi nói, “nhìn trang phục của họ thì không thể đoán được là người nước nào nhưng nhìn binh khí có vẻ giống với binh khí Trung Nguyên, chắc đây là quân đội của Lâu Lan. Trên xa chiến (xe chiến) kia hẳn là vua Lâu Lan.”

Tôi vừa nói vừa cảm thấy rất chuẩn đi, nhưng Muộn Du Bình lại không chú ý tới những lời của tôi mà bất giác cho tay lên sờ vào vị thủ lĩnh trên xa chiến kia, hai đầu mày nhíu lại.

Chuyện gì vậy? Bỗng thấy Muộn Du Bình chỉ tay vào thống soái của địch nói với tôi: “Tôi nhận ra người này.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx