sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 97: Đêm Thứ Ba: Một Người Nữa

Bàn Tử không có dấu hiệu phản kháng, tôi thậm chí còn không thấy anh ấy động đậy. Trong lòng tôi chợt lạnh băng, chẳng lẽ Bàn Tử đã chết?

Đàn rắn cuồn cuộn bọc lấy người Bàn Tử, tôi từng tưởng tượng ra rất nhiều cách chúng có thể dùng để vận chuyển những thi thể xuống dưới đầm nước này. Nhưng không bao giờ nghĩ tới điều này, vô số những con rắn mào gà có lớn có nhỏ vây quanh một chỗ, thi thể được đặt vào chính giữa đàn, sau đó chúng trườn đi với vận tốc rất lớn đem theo xác người chết nằm gọn bên trong. Bàn Tử thể trọng rất nặng nhưng lũ rắn dường như không bị ảnh hưởng bởi vấn đề đó, chúng cứ thế kéo nhau rầm rộ trườn vào trong đầm lầy.

Sau khi Bàn Tử chìm vào trong mặt nước, đàn rắn từ từ rời đi, ban đầu là bò lên trên bờ rồi tiến thẳng qua phiến đá dưới chân tôi, trong gần một phút đã rút đi hết nhanh như lúc chúng xuất hiện vậy. Tôi lẳng lặng nhìn Bàn Tử lập lờ trong làn nước, không biết làm gì cho phải lúc này nữa. Anh ta chết hay sống cũng không rõ, nếu đã chết thì quả thật tôi sẽ chẳng có lấy một tia hi vọng mà bước ra khỏi nơi quỷ quái này được, vì dẫu sao Bàn Tử cũng mạnh hơn tôi rất nhiều. Còn nếu như anh ấy còn sống, tôi phải lập tức lao xuống cứu, cùng lắm là tôi cũng chết trong này, kiểu gì cũng chết, thôi thì chết chùm còn hơn chết lẻ.

Nghĩ thế rồi mặc kệ phía dưới có còn nguy hiểm gì rình rập, tôi nhìn về phía Bàn Tử, người này cùng tôi vào sinh ra tử bao lần, không thể để Bàn Tử vùi xác trong này, bằng mọi cách phải mang anh ấy ra khỏi đây.

Tôi cảnh giác xung quanh, tới lúc này thì đàn rắn đã rời đi không còn nghe thấy động tĩnh gì, nhìn lại mình thì thấy bùn trên người cũng đủ an toàn, tôi từ từ tụt xuống khỏi tán cây. Chân vừa chạm vào trong nước tôi lập tức khom người thấp xuống rồi tiến tới chỗ Bàn Tử nằm.

Bàn Tử hoàn toàn bất động, một nửa đầu chìm xuống nước, tuy đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ lưỡng nhưng quả thật nhìn cảnh này tôi không khỏi đau lòng, tâm trí rối bời khó tả.

Vẫn phải gắt gao quan sát tứ phía xem có biến cố gì bất ngờ phát sinh hay không, tới khi không nghe thấy có âm thanh bất thường nào tôi mới vực Bàn Tử từ trong nước lên, kéo gần về phía mình để nửa người dưới của anh ấy chìm trong nước. Đưa tay chạm vào động mạch trên cổ, trong lòng reo lên một tiếng, vẫn còn thấy mạch đập nhè nhẹ, cạnh đó còn nhìn thấy có hai vết răng rất nhỏ, chắc chắn Bàn Tử cũng đã bị rắn cắn.

Rắn trong thành cổ quả thực là âm độc vô cùng, Bàn Tử bị nó tợp trúng cổ mà vẫn còn sống được, trừ khi anh ta có khả năng miễn dịch với nọc độc này, nếu không hoàn toàn không thể cứu chữa được, sớm muộn cũng chỉ có đường chết. Tôi không thể đoán được Bàn Tử và Muộn Du Bình có chuyện gì xảy ra, tại sao bùn trên người họ lại bị trôi hết như thế này.

Muộn Du Bình thoát chết được là nhờ ứng biến mau lẹ, nọc độc chảy vào người ít nên không nguy hiểm tới tính mạng, Bàn Tử chắc chắn không thể may mắn được như thế. Không biết là vì sao mà anh ấy có thể sống được nữa. Nhưng cho dù Bàn Tử có bất tử thì trong tình hình này khả năng sống cũng không cao, tôi nhìn quanh một lượt, thầm nhủ trước hết phải đem anh ta ra khỏi đầm lầy này trước đã. Sau đó thì áp dụng cấp cứu, nếu không tới đây lũ rắn phát hiện mồi vẫn chưa chết liền quay lại ngoạm thêm một phát nữa thì hết cách.

Việc này tương đối khó nhưng may là đây cũng là hạ du, tôi có thể giữ cho Bàn Tử nổi trên mặt nước rồi từ từ mượn lực đẩy của dòng nước để đưa anh ấy tới gần cành cây hơn. Nhưng đấy chỉ là tôi nghĩ thế, thực tế phũ phàng hơn rất nhiều, tôi vừa nâng Bàn Tử dậy thì chân mình lại không thể đứng vững, tay lập tức tuột khỏi người Bàn Tử, trong lúc cuống cuồng tôi vội xoay người vươn tay với tới một chùm rễ cây để khống chế thân thể mình.

Để có thể đưa Bàn Tử lên trên tán cây quả thực là một việc phi thường bất khả thi, thậm chí tôi phải vận tới mười thành công lực mới chỉ có thể vắt ngang thân hình như hộ pháp của anh ta lên trên một chùm rễ được. Lấy vài rễ cây tua rua buộc quanh người Bàn Tử để giữ cho anh ấy không bị tuột xuống nước, sau đó mới tự mình trèo lên trên một chùm rễ bên cạnh, dùng sức kéo cả thân người bên dưới lên trên. Nhưng thật sự không thể được, tôi kéo tới gù cả lưng mà vẫn không ăn thua, tuy rễ cây đủ chắc nhưng xem ra trọng lượng của Bàn Tử nặng hơn tôi tưởng, với cái sức lực hèn mọn của mình thì không thể nào vác được anh ta lên cây. Tôi nhìn bốn phía xem có gì hữu dụng trong lúc này, đập vào mắt là một chạc cây khá lớn có thể làm ròng rọc, kết hợp với trọng lượng cơ thể tôi may ra lôi được Bàn Tử lên trên cành kia.

Vừa đưa vào áp dụng thì đã thấy rất không ổn, cành cây to như vậy mà mới chỉ bẩy nhẹ một chút đã bị uốn cong, tiếng răng rắc sắp gãy phát ra khiến tôi rợn hết da gà, vội vàng thả tay không dám tiếp tục làm liều. Tôi có cảm giác là Bàn Tử quá nặng, so với trước đây thì có thể nói là trọng lượng đã tăng lên rất nhiều, lần trước khi dìu thì anh ta nhẹ hơn, nói thật nếu tôi có thể gắng hết sức thì vẫn cõng được. Còn hiện giờ hoàn toàn không thể nào làm như vậy, chẳng lẽ người này tăng cân với tốc độ không tưởng thế sao.

Nếu có thể sống sót trở về thì nhất định tôi phải ép anh ta giảm cân cho bằng được, vừa nghĩ linh tinh vừa tận lực kéo cái tảng thịt nặng gấp đôi người mình lên. Phải mất tới nửa tiếng đồng hồ tôi mới hoàn thành được nhiệm vụ đưa Bàn Tử từ dưới nước lên cành cây. Vừa xong việc thì tay tôi cũng nhão ra như bún, cảm thấy toàn thân mất hết khí lực, tới đứng lên còn khó nữa là phải vác theo một người nữa đi xuống dưới mặt đất kia. Cành cây bị trọng lượng khủng bố của Bàn Tử đè trĩu xuống, tán lá đã sà xuống gần mặt nước.

Tôi không có đầu óc đâu mà nghĩ tới chuyện này, ngồi thở thêm một chút nữa rồi tính xem giờ phải xử lý thế nào với chất độc của Bàn Tử đây. Hút ra cũng đã quá muộn rồi, xem ra là phải trở về chỗ doanh địa kia, mà nếu trở về thì phải cõng anh ấy qua một quãng đường rừng, tôi nghĩ sức mình không làm được. Nhưng có bất khả thi mấy cũng phải làm, nếu Bàn Tử mà chết thì mạng tôi cũng coi như chỉ còn lại một nửa.

Sau khi lấy lại được sức lực, tôi lập tức tụt xuống mặt nước, vục lấy một vài gáo bùn đổ lên người Bàn Tử rồi cắt lấy thật nhiều rễ cây bện lại thành một vài cái dây thừng, sau đó quấn chúng lại thành một cái giá để đặt Bàn Tử vào cho tiện hạ xuống đất. Chuẩn bị đâu vào đấy rồi quay ra buộc lên người Bàn Tử.

Lúc này tôi mới cảm thấy có điểm bất hợp lý vô cùng, Bàn Tử lúc này nhìn béo tới mức kỳ dị. Khó lòng mà cố định lại được trong cái giá bé tẹo, đành phải buộc trước vài điểm để nhỡ có tuột tay thì cũng không rơi xuống được. Dây thừng bện rất thô mà tay tôi lại không đủ khí lực, tôi liền dùng chân hỗ trợ, buộc vội buộc vàng vài cái, cả tay cả chân hoạt động hết công suất nên trong lúc cuống chẳng may đạp mạnh vào bụng Bàn Tử. Ngay lúc đó anh ta lập tức mở miệng rồi oằn người nôn thốc nôn tháo ra một thứ nước màu xanh thẫm.

Cái thứ nước vừa phun ra từ miệng Bàn Tử có mùi tanh hôi khủng khiếp, tôi vội bưng kín miệng mình lại, thầm nhủ anh ta đã nuốt cái quái gì lúc trước vậy. Nhìn lại cái đống bầy nhầy ghê rợn đó chợt thấy có cái gì đó ngọ nguậy màu đo đỏ.

Tôi phát hiện chuyện này rất bất thường liền cởi áo của Bàn Tử ra, bụng của anh ta căng như cái trống, tôi thử lấy tay ấn ấn vài cái thì thấy bụng cứng như bị nhồi một quả cân vào bên trong vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx