sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 104: Đêm Thứ Ba: Được Cứu Thoát

Tôi sợ tới mức không dám cúi đầu, cảm giác thấy dưới nước có nổi lên bọt khí lăn tăn. Tôi lia mắt nhìn xuống thì kinh ngạc thấy có một bóng người trắng toát đang di chuyển. Bóng dáng đó có vẻ như đang bơi qua bơi lại, tôi trong lòng hoang mang không biết là người hay là quỷ. Có điều là nhìn động tác của cái bóng trắng kia tôi thấy giống người nhiều hơn.

Vậy người đó là ai?

Bên kia Bàn Tử hẳn là vẫn mê man bất tỉnh không thể khôi phục ý thức, Phan Tử thì vẫn còn trong thần miếu, cho dù hai người bọn họ có bơi trong nước đi nữa thì cũng không thể trắng như vậy được. Tôi nghĩ mãi cũng không ra cách, đành vừa đề phòng con rắn trước mặt vừa nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Bọt khí vòng qua chân tôi một lượt, tôi liền cảm giác người bên dưới mò được đống rễ cây, những tua rua của nó lướt vào chân khiến toàn thân tôi muốn co rúm lại. Ngay sau đó thì trên mặt nước bắt đầu gợn sóng liên miên.

Con rắn bỗng rời mắt khỏi tôi, ngẩng đầu lên nhìn quanh tứ phía, hiển nhiên là nó đang thăm dò xem chuyện gì xảy ra xung quanh. Chấn động trong nước mỗi lúc một mạnh. Con rắn quay đầu vài vòng, nhưng chắc không nhìn thấy cái gì nên vội ngỏng đầu dậy, toàn thân thẳng tắp. Cái mào trên đầu phát ra tiếng kêu cao vút như gáy. Trong nháy mắt, tôi thấy cái mào của nó đỏ rực lên như bốc lửa, còn thân người nó liên tục ngúc ngoắc không biết là đang đánh động hay là gọi đồng bọn đến. Cùng lúc đó tôi cảm thấy mắt cá chân bị chộp trúng, lực nắm rất mạnh lại tóm vào chỗ vết thương còn chưa lên da non của tôi, toàn thân đau run lên. Tiếp theo người bên dưới dùng ngón tay viết lên bắp chân tôi một từ.

Hồi còn nhỏ tôi cũng hay cùng chúng bạn chơi trò này, vừa chú ý cảm giác thì liền hiểu được người đó muốn viết từ “chuẩn bị”. Cả câu thì tôi không nhận ra là cái gì nhưng hiểu được là sắp có chuyện. Trong lòng bồn chồn bất an, nhưng cơ bản biết được bên dưới là người rồi liền giật giật chân ra vẻ đã hiểu, tập trung trí lực, thầm nghĩ chuẩn bị cái gì mới được chứ.

Con rắn kia không biết bên dưới nước có người, vẫn liên tục quay đầu gáy lên vài tiếng. Mặt nước từ từ tĩnh lặng không còn gợn sóng dồn dập như lúc trước nữa. Thấy xung quanh đã không còn nguy hiểm, con rắn cũng hạ thấp người xuống. Ngay lúc đó tôi thấy cái bóng trắng di chuyển, còn chưa ý thức được chuyện gì thì bỗng đùng một tiếng, một người trắng như tuyết nhảy ra khỏi mặt nước, với tốc độ kinh hồn chộp ngay đầu con rắn cũng đang hoảng hốt.

Tôi bị người đó dọa cho ngã nhào xuống nước, trong mắt chỉ thấy lờ mờ không rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi cũng không muốn nhìn, thuận thế liền bơi ra xa một vài thước. Dùng hết sức cật lực bơi ra giữa cái bể chứa nước ngầm rồi mới bắt đầu quay mặt nhìn về phía sau. Chỉ thấy bên kia bọt nước tung tóe, chắc chắn con rắn kia cũng không dễ dàng đối phó như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết mình nên tiếp tục bỏ chạy hay là quay lại giúp sức với người kia. Còn đang do dự thì bên kia lóe lên một ánh hồng quang, có cái gì đó theo bọt nước bay ra ngoài đập vào đống gỗ mục bên cạnh. Tôi định thần nhìn kỹ thì ra là con rắn mào gà, nó quằn quại uốn mình trên cành cây, đồng thời cái mào liên tiếp phát ra âm thanh thê thảm.

Người trắng ngay lập tức quay lại nhìn tôi hét lên: “Chạy mau, nó đang cầu cứu đồng bọn, nếu còn đứng đây sẽ không thoát được!” nói xong liền lao vào trong nước. Lời còn chưa dứt, tứ phía đã vang lên âm thanh khè khè lanh lảnh, xung quanh như có hàng trăm con rắn đang kéo tới bao vây.

Tôi hoảng hốt đuổi theo người kia, nhưng bơi được vài cái thì nhớ đến Bàn Tử vẫn đang ở trên bờ, không thể bỏ lại anh ấy được nên liền ngoi lên tìm. Vừa ngó lên trên phiến đá thì đã phát hiện không còn bóng dáng Bàn Tử nằm trên đó nữa. Trong giờ khắc quyết định như thế này mà lại mất người, chỉ nghe trong bóng tối xung quanh vang lên tiếng khè khè ầm ĩ, càng lúc càng tiến tới gần. Tôi quay đầu nhìn đi nhìn lại mấy vòng nhưng tuyệt nhiên không thấy Bàn Tử ở đâu cả. Người trắng đằng kia cũng ngoi lên mặt nước gọi tôi. Tôi suy nghĩ vài giây đành buông xuôi không tìm nữa, cắn răng quay người bơi đi, không dám nghĩ nhiều nữa mà chú tâm tìm đường thoát thân.

Người kia bơi cực nhanh, trong vài giây đã trèo lên trên một vách tường rồi ngay lập tức biến mất trong sương mù. Tôi cuống quýt đuổi theo, thầm nghĩ người này rốt cuộc là ai đây, tới đây cứu ta hay là tới để trêu ta không biết. Tôi bơi tới bên cạnh vách tường, lúc này đã không còn nhận ra phương hướng đâu nữa, đầu óc bị âm thanh khò khè tứ phía vây hãm khiến thần trí rối loạn. Tôi sợ tới không nghĩ được gì, làm sao mà có thể trèo lên trên vách tường cao thế này được.

Thử trèo vài lần đều cảm thấy không có khả năng, tôi thực khóc không ra nước mắt, miệng hét lên vài tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ khí lực nhảy lên trên, nhưng sau đó lại tuột xuống nước. Bốn phía tiếng động dồn dập vô cùng, nghe cảm tưởng như đã đuổi tới ngay sau lưng mình. Tôi quay quanh không biết làm thế nào, trong lòng tuyệt vọng sâu sắc. Bỗng từ trên cao có người nắm lấy tay tôi kéo lên trên, tôi lập tức huy động toàn thân đu người trèo lên trên.

Vừa lên phía trên, chỉ thấy trước mặt là một người đeo mặt nạ phòng độc, đằng sau còn có mười sáu mười bảy người mặc đồ giống hệt nhau. Vài cái đèn pin ngay lập tức bật lên, chiếu sáng bốn phía. Tôi đang định hỏi mấy người là ai, thì một người liền bỏ mặt nạ ra, tôi chợt nhận ra khuôn mặt già nua quen thuộc kia.

“Chú Ba!”

Tôi la hoảng lên, còn chưa kêu xong, chú Ba liền dùng tay đánh một cái vào gáy tôi đau điếng nhưng không khiến tôi ngất đi. Ngay lập tức có người đeo mặt nạ phòng độc lên mặt tôi. Rồi có vài người kéo tôi đứng lên, mắt thấy chú Ba đeo lại mặt nạ vào rồi vung tay ra hiệu. Ngay sau đó thủ hạ liền bắn một quả pháo sáng về phía bể nước sau lưng, rồi mọi người lập tức tiến vào sâu trong đường hầm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx