Trong lúc gấp rút di chuyển, tôi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn chú Ba vài lần, chỉ muốn biết chú có làm sao không. Tâm tư ngổn ngang trong lòng nhưng thật sự không biết bắt đầu từ đâu, đành ngoan ngoãn để người ta dìu đi vào sâu trong hầm. Đường vừa xấu vừa hẹp, rất khó để cử động chân tay thoải mái. Qua mấy ngã ba ngã tư đến một cái cổng tò vò, tôi được đưa ra bên ngoài. Nơi mọi người đặt chân hoàn toàn khô ráo, lại hơn ở trong đường hầm kia là không quá chật chội, càng đi bốn phía càng mở rộng.
Xem ra khu vực bể nước này đã liên tục bị vùi lấp bởi các phiến cự thạch hoặc tường thành xung quanh đổ sụp xuống. Tôi nhìn quanh thấy rất nhiều rễ cây đã khô héo từ lâu, luồn lách qua các kẽ hở của phế tích bám vào vách tường chằng chịt, trong lòng thầm nghĩ có thể bên trên kia chính là tòa thành cổ đã vĩnh viễn biến mất trong lịch sử, cho tới nay người ta vẫn chưa tìm được ra nó. Đi hết con đường hầm, chúng tôi trèo lên trên phiến cự thạch, thấy phía trên có vài người nữa đang đợi.
Vừa trèo lên, tôi đã nhìn thấy nhiều người đang vây quanh cứu chữa cho Bàn Tử, lúc này vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Có người tiêm vào tay anh một mũi huyết thanh. Tôi nhìn mà lòng nhẹ bẫng, bao nhiêu gánh nặng trong đầu đều thả hết xuống, cứ nghĩ rằng mình đã bỏ rơi anh ấy lại bên trong bể nước ngầm kia. Coi như là Thượng Đế cũng phù hộ, chắc trong lúc người trắng kia cứu tôi thì vài người khác đi cứu Bàn Tử. Tên khốn này xem như là phúc lớn mệnh lớn.
Đồng thời tôi cũng nhìn thấy có cả người trắng đang ngồi ở trên một rễ cây cạnh đám người kia. Người đó đeo mặt nạ phòng độc nên tôi không nhận ra được là ai. Cái màu trắng bao trùm toàn thân anh ta mà tôi nhìn thấy khi bơi trong nước không phải màu da mà là màu của đồ lặn, nhìn qua cũng có thể thấy được nó đã được làm cách đây lâu lắm rồi.
Tôi nhìn những người khác. Trong số họ cũng có người mặc đồ lặn nhưng tất cả đều mới nguyên. Chú Ba quả là chuẩn bị rất chu đáo cho chuyến này, có đồ lặn này thì ở dưới nước thoải mái hơn nhiều.
Người trắng kia có vẻ không để ý tới tôi. Trong đầu tôi thầm nhủ nếu không có anh ta cứu mạng thì chắc tôi cũng nối gót A Ninh rồi, tính thế nào rồi chạy qua cảm ơn người ta một câu. Vừa tới gần thì người đó quay mặt lại nhìn tôi, qua lớp kính mặt nạ phòng độc tôi nhận ra đôi mắt rất quen thuộc. Chẳng phải Hắc Nhãn Kính đây sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh ta, đây chắc chắn là tên đeo kính đen đó rồi, còn tưởng sẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. Hắc Nhãn Kính nhìn thấy biểu hiện bất ngờ của tôi hình như có nở nụ cười rồi gật gật đầu với tôi. Tôi cũng đáp lại, vừa định mở mồm nói cảm ơn thì chú Ba từ bên cạnh bước tới. Ngay sau đó thì chú kéo tôi đi, ra khỏi đám đông rồi mới ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó thở dài:
“Tiểu tử nhà ngươi, con mẹ nó chứ, sao chú nói mà không chịu nghe?”
Tôi thấy hơi xấu hổ, đây đâu phải là chuyện bản thân tôi muốn, chỉ là trong lúc cấp bách ra quyết định không kịp chuẩn bị, giờ chú nói thế tôi cũng không biết trả lời thế nào cho phải. Muốn gọi một câu nhưng chú Ba lại ra hiệu đừng nói gì, sau kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, cũng không trách cứ tôi câu nào, chỉ dùng khẩu âm Trường Sa nói:
“Giờ thì đừng nhiều chuyện, chú hỏi mày Phan Tử và Tiểu Ca đâu rồi?”
Tôi lập tức liền đem hết thảy mọi chuyện từ lúc tiến vào đây cho tới khi được cứu vừa rồi kể một lần cho chú nghe. Chú Ba nghe xong liền tặc lưỡi một cái nói:
“Không thể tưởng được là Bàn Tử thông minh như vậy mà cũng dính bẫy.”
“Nghĩa là sao ạ?”, tôi nghe chú nói, trong lòng cảm thấy khó hiểu nên vội hỏi lại.
“Rắn ở đây bàng môn tả đạo vô cùng, biết bắt chước tiếng người nói. Chúng dùng mào gà trên đầu để phát ra tiếng vừa nghe được, sau đó dẫn dụ mấy người như mày. Kể cả bọn ta cũng thiếu chút nữa bị chúng đùa chết.” bên kia lại có một người chen vào: “Trong cái nơi quỷ quái này cậu có nghe thấy tiếng gì cũng cấm không được đi theo.”
Tôi nhìn về phía Bàn Tử đang nằm rồi quay lại hỏi Chú Ba: “Bàn Tử thế nào rồi chú? Tình hình có nguy hiểm lắm không?”
“Bọn ta đã truyền huyết thanh cho hắn, tới đây chỉ có thể xem số trời thế nào thôi.” Chú Ba nhìn đồng hồ rồi đột nhiên quay ra nói với tôi: “Mày mau cởi đồ ra nhanh.”
“Cởi quần áo ạ? Tại sao mới được chứ?”, tôi nghi hoặc.
Bọn họ không đợi tôi kịp hỏi hết câu đã lao vào động thủ. Loáng một cái quần áo trên người tôi đã bị giật phăng ra, còn bản thân thì bị đè xuống nằm úp trên vách đá. Vừa cởi xong quần áo, đằng sau tôi chợt vang lên một tiếng, “Chết cmn tiệt, đúng như dự đoán rồi!” không biết là ai vừa nói nữa.
Tôi thầm than chuyện gì nữa vậy, mồ hôi bất giác chảy đầy trán. Chú Ba muốn làm gì chứ? Trên lưng tôi có con gì nữa sao? Đang tính quay đầu lại nhìn thì bị người ta đè lại không nhúc nhích được.
“Đừng! Đừng có động!” Chú Ba nhẹ giọng nói: “Nằm im như vậy đi!”
Toàn thân tôi nổi da gà, không thể quay đầu nhìn tận mắt xem có cái quỷ gì trên lưng mình nên đành dùng xúc giác để cảm nhận. Nhưng tập trung tới mấy thì tôi cũng không thể tưởng tượng ra được, vì nó không mùi không vị. Đầu óc tôi trở nên hoang mang vô cùng.
“Có gì trên lưng cháu vậy?” tôi vội hỏi, lát sau mới nghe thấy tiếng chú Ba thở dài: “Tiên sư nhà ngươi, đừng có tò mò, lát nữa rồi sẽ biết.” tiếp theo có tiếng đánh lửa vang lên.
“Làm gì vậy???” trong lòng tôi gào lên. “Chẳng lẽ chú muốn phạt bằng cách xăm chữ lên lưng cháu sao?”
Không đợi tôi cân nhắc tình hình chú Ba đã hạ thủ, ngay lập tức là cảm giác nóng tới phát khiếp trên lưng tôi, còn tưởng là thiêu cháy da cháy thịt rồi. Tôi chưa kịp phản kháng thì cảm thấy có cái gì bắt đầu ngọ nguậy. Cùng lúc đó có một tiếng kêu quỷ dị ré lên, nghe như tiếng trẻ con khóc. Vài giây sau thì cái vật ngọ nguậy đó rơi xuống đất. Cảm giác như có một con trạch vừa bò qua lưng tôi vậy.
“Rơi rồi, tránh ra tránh ra!”
Không biết là ai vừa kêu lên. Mấy người xung quanh liền bỏ tay khỏi người tôi, nhưng vừa thả lỏng hai chân tôi bỗng bủn rủn cả, tay phải vịn vào tường mới không bị ngã. Tôi loạng choạng vài bước rồi quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt đất có một con gì màu trắng to bằng cái bút máy đang bò lên chân mình. Tôi vội rụt chân đá văng nó đi nhưng không kịp, trong chớp mắt nó động đậy rồi há miệng nhe răng chuẩn bị tợp vào bắp chân tôi.
Ngay lúc đó có người bên cạnh ra tay ném một cục đá thẳng vào chỗ con vật màu trắng đó đang bám vào, trúng đòn con vật chết tươi. Tôi lấy chân gạt cục đá ra một bên, nhìn xem nó là cái thứ gì mà hung hăng tới vậy, vừa nhìn đã nhận ra nó là một con rắn nhỏ, đầu bị đập nát như tương.
Tôi thu chân lại rùng mình, lấy tay lau hết mồ hôi trên mặt. Cái thân của con rắn trắng bóng như một khúc ruột, đầu tuy đã nát bét nhưng các cơ trên người vẫn còn hoạt động nên nó không ngừng vặn vẹo, co giật. Trong vài giây tôi cảm thấy như trên lưng mình có một chất dịch nhầy nhầy chảy xuống, chân lập tức quỵ xuống, ôm bụng nôn khan.
Chú Ba lại lấy đao chặt cái thân con rắn ra làm hai khúc, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, thuận tay quăng cho tôi quần áo rồi nói: “Lấy nước lau qua sau lưng đi rồi hãy mặc, xem cổ áo và ống quần còn không.”
“Đây… Đây… Đây là con gì vậy ạ?” tôi vừa lau nước nhầy sau lưng vừa lắp bắp hỏi. Nhìn kỹ cái thi thể quằn quại trên mặt đất thì phát hiện ra đây là một con rắn mào gà nhỏ, nhưng thân nó không phải màu đỏ mà là màu trắng. Kích thước của nó cũng nhỏ hơn rắn mào gà thông thường.
“Đây là rắn con, da nó còn chưa có lớp vảy cứng. Vừa rồi mày ở trong đầm lầy không để ý, bên trong nước có hàng nghìn hàng vạn rắn con như thế này, chỉ cần cho chân xuống là lập tức bị chúng bám vào. Bọn ta lúc trước ai cũng có mấy con bám trên người.”
Một thủ hại từ phía sau tiến lên tiếp lời: “Chúng nó dùng răng nanh cắn chặt vào da người. Mới đầu chỉ có cảm giác nhói một chút, sau đó thì hơi tê tê đi, không hề nhận ra được gì. Tiếp theo nó sẽ từ từ chui vào bên trong da cậu để hút máu. Cho tới khi trưởng thành thì sẽ dùng nọc độc để giết chết cậu. Lúc bấy giờ nó mới chui ra khỏi người cậu, cả người hút đầy máu nên da chuyển thành màu đỏ.”
Tôi nhìn con rắn chết trên mặt đất, trong lòng chưa hết hãi hùng, nó trèo lên lưng tôi lúc nào mà tôi không hề cảm thấy gì cả. Cái thứ ghê tởm đó mà chui vào được bên trong quần áo thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy bất thường, nhưng tại sao tới một chút tôi cũng không nhận ra. Vừa nghĩ thì chợt nhớ ra lúc ngâm chân trong bùn, lúc ấy tôi tưởng bị con gì cắn liền nhấc chân lên xem, có thể là nó đã bò lên người tôi từ lúc đó. Tôi lại bất giác đưa tay chạm vào cái chất nhầy nhầy trên lưng, càng nghĩ càng ghê muốn chết.
Tôi dùng áo lau hết chất nhầy đi. Lại có một nhóm người khác từ bên đầu kia quay về, nhìn chú Ba lắc lắc đầu rồi nói: “Tam Gia, phía trước cũng không có đường lên, không thể thoát ra ngoài bằng cách này được, giờ phải làm sao đây?”
Chú Ba nghe xong thì lập tức đứng lên, nghĩ ngợi vài giây rồi cũng thở dài, gật đầu nhìn người kia nói: “Không có cách nào thì cũng không thể quay lại chỗ cũ được, chúng ta quay trở về đại bản doanh, chờ ngày mai tính tiếp.” nói xong quay đầu bảo với thủ hạ: “Bảo huynh đệ chuẩn bị xuất phát!”
Người kia gật đầu, sau đó cùng mọi người gấp rút chuẩn bị đồ nghề. Vài giây sau tất cả đã đứng hết dậy, trang bị đeo đầy đủ trên lưng, sẵn sàng lên đường.
Tôi được một người dìu đứng dậy. Chú Ba nhìn tôi, biết tôi có nhiều điều muốn hỏi liền nói: “Có gì thì đợi chúng ta trở về doanh trại đã, nơi này rất nguy hiểm, không tiện nói nhiều, hiểu không?”
Tôi hiểu được băn khoăn của chú, cũng gật đầu đồng ý, ngay lập tức tất cả liền xuất phát tiến về phía trước.
Bản thân tôi chỉ loạng choạng bước theo chân của mọi người, không biết là mình đi được bao lâu, cũng chẳng nhận ra nơi này là nơi nào nữa. Xung quanh tầm nhìn rất hạn chế, thỉnh thoảng còn nghe thấy khè khè văng vẳng vọng ra từ các vách tường lúc xa lúc gần. Có thể thấy nơi này là địa bàn của loài rắn mào gà, xung quanh chúng tôi có tới cả nghìn con rắn sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào. Trong lòng hoang mang, nhưng ở đây không phải chỉ có một mình tôi nên nếu lũ rắn đột ngột xuất hiện thì sẽ có người thông báo. Càng đông càng an toàn, mỗi người có thể cảnh giác được một hướng. Con người rốt cuộc cũng chỉ cảm thấy an toàn nhất là khi ở cạnh nhau.
Đi được một thời gian, tính ra thì cũng hơn một tiếng lang thang trong hành lang tối tăm này, mãi cho tới khi những tiếng ồn kia lùi xa, bỗng bên tai lại vang lên một âm thanh rất quen thuộc. Càng lúc càng nghe rõ ràng nó phát ra từ phía trước kia, muốn hỏi người bên cạnh xem âm thanh gì vậy. Nhưng ai cũng im lặng, không ai nói nửa lời trong suốt đường đi nên giờ tôi hỏi thì nghe chừng có vẻ ngại. Nghĩ thế tôi đành nhịn xuống không thốt lên câu nào nữa.
Tiến sâu vào bên trong, nhiệt độ có vẻ giảm xuống rõ rệt. Lại tiếp tục bước thêm một đoạn nữa, chúng tôi đi qua một nơi bị phá hủy gần như tan hoang, không còn thấy một dấu vết công trình nào. Toàn bộ bề mặt bị che phủ bởi một lớp rêu xanh và rễ cây đan xen chằng chịt. Nơi đây ẩm thấp nên rêu có thể phát triển rất tốt. Còn có những bộ rễ khổng lồ quấn từ trên vách tường tràn xuống mặt đất. Tường bị rễ cây đục nứt toác, không còn một phần nào nguyên vẹn. Xuyên qua đống rễ cây này chúng tôi có thể nhìn thấy được ánh mặt trời bên ngoài kia.
Chật vật lắm tôi mới có thể đi qua được những phế tích vùi dưới rễ cây cổ thụ đó. Bước qua một vài khe hở, tôi giật mình nhìn thấy những xác rắn đã hóa đen vắt từ trên cành cây xuống mặt đất. Ai cũng biết nơi này là khu vực sinh sống của loài rắn, nghĩ mà kinh hãi. Hệ thống thủy lợi phải nói là còn phức tạp hơn so với đường dẫn nước ngầm của thành cổ La Mã được cổ nhân xây dựng từ ngàn năm trước, giờ biến thành sào huyệt của loài rắn mào gà này. Đây xem như là một kỹ thuật phòng ngự của lũ rắn, so với những nơi khác trên thế giới thì chỉ riêng ở Tây Vực mới có loại hình động vật cao cấp như vậy. Không biết nếu lúc ấy Tây Lương Nữ Quốc lại không tiếp tục xưng bá thiên hạ nữa, thì liệu quốc gia này có thể đối phó với sự sinh sôi nảy nở của lũ rắn này không.
Cứ tiếp tục cúi người len qua những rễ cây mọc vươn lên khỏi mặt đất, cho tới khi gáy và lưng đã mỏi nhừ, chúng tôi mới tới được doanh địa dưới lòng đất. Tôi nhìn thấy ánh lửa mơ hồ xa xa. Tiến thêm một đoạn, tôi bắt gặp trước mắt mình hiện ra rất nhiều những bậc thang xếp lên trên, vây quanh một vùng trũng nhìn như một cái hồ. Có tới sáu bảy nơi như vậy xung quanh đây. Bốn phía có cột trụ bằng đá hoa cương, thoạt nhìn còn tưởng là bồn tắm của La Mã cổ đại.
Sau khi bước từ trên bậc thang xuống khu lòng chảo bên dưới, qua ánh sáng đèn pin tôi nhận ra dưới mỗi bậc thang đều có vô số hang động bằng đá. Bên trong rất sâu, hình như nó thông với những bậc thang bên ngoài này, tất cả tạo thành một hàng lang không biết dẫn tới nơi nào. Tôi cảm giác đây giống như một miếu thờ trong tôn giáo của dân Tây Lương Nữ Quốc, vì nếu nhìn qua thì có thể khẳng định đây không thể là một hồ nước bình thường được. Xem xét xung quanh, tôi phát hiện thấy có rất nhiều dấu hiệu cho thấy con người đã từng hoạt động tại nơi đây.
Ánh lửa là từ bên trong một hang đá chiếu ra, chúng tôi tiếp tục đi về phía đó, trèo lên một vài bậc thang, xuyên qua hang đá vào bên trong đường hầm. Đích đến là một nơi vô cùng rộng rãi, ước chừng cũng phải sáu mươi mét vuông. Bước vào tới bên trong, đập vào mắt tôi đầu tiên là những lều trại được căng thành hình vòng cung trước đống lửa, xung quanh còn có rất nhiều túi ngủ và trang thiết bị hỗn độn chồng chất. Có hai người đang ngồi cạnh đống lửa, chắc là không có việc gì làm nên ngồi nhìn ngọn lửa lên xuống bập bùng. Họ quay lưng về phía chúng tôi như là không biết chúng tôi đã trở về.
Đoàn người bước vào trong doanh địa với tâm trạng mệt mỏi, ai nấy đều sức cùng lực kiệt, hai chân hoàn toàn mất hết khí lực. Tôi bảo người bên cạnh buông mình ra. Người đó rời tay khỏi vai tôi rồi làm vài động tác vươn vai cho bớt mỏi, vừa bước về phía đống lửa vừa vung chân đá vào hai người đang ngồi kia một cước nói:
“Còn không đứng lên cho Tiểu Tam Gia ngồi, ngây ra đó làm gì nữa.”
Tôi định nói là không cần khách khí như vậy thì hai người ngồi cạnh đống lửa bỗng đổ gục xuống đất. Chúng tôi giật mình tròn mắt, ai nấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn qua ánh lửa bập bùng thấy khuôn mặt bọn họ xạm đen lại, hai mắt trợn lên, chắc chắn đã chết lâu rồi.
@by txiuqw4