sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 106: Đêm Thứ Ba: Nơi Lánh Nạn

Tôi đã phải di chuyển liên tục trong một thời gian ngắn nên khi nhìn thấy tình hình trước mắt, bất giác hai chân lùi lại vài bước, đầu váng mắt hoa muốn ngất đi được. Nhưng bốn phía ai nấy nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của tôi thì bật cười, tiếp theo có người nâng hai thi thể đang nằm còng queo dưới đất dậy. Tôi lúc đó mới phát hiện ra kia không phải là người thật mà chỉ là hai hình nộm. Người ta mặc lên người chúng những bộ đồ lặn rồi dùng túi bóng đen làm đầu, trên dán hai cái bã kẹo cao su làm mắt, giữa mắt là hai viên sỏi nhìn như đồng tử trợn lên. Bởi vì tôi nhìn qua mặt nạ phòng độc nên thấy không rõ, hơn nữa thần kinh vẫn còn chưa hết căng thẳng, nghĩ lại thì cũng như truyện tiếu lâm thật.

Tôi liền tự cười mình một tiếng. Người ta nâng hai con bù nhìn lên rồi đặt vào bên cạnh cửa đá, tôi liền hỏi họ làm vậy nhằm mục đích gì?

Một người nhìn tôi đáp: “Đây là dụng cụ dọa lũ rắn. Rắn mào gà rất tinh, chỉ cần không thấy có người ở đây thì chúng biết đã xảy ra chuyện. Nhưng chúng nó chỉ có thể phân biệt được có người hay không ở trong doanh địa, còn người thật hay giả thì không biết được, cho nên mới nghĩ ra cách này để lừa chúng, buổi tối cũng có thể ngủ được ngon giấc.”

Nghe ngữ khí nói chuyện của người kia thì hiển nhiên là biết rất rõ sự nguy hiểm của loài rắn này. Sau đó có người châm một quả pháo khói, tiến tới đống lửa rồi ném nó vào trong chỗ củi cháy đượm. Lập tức xung quanh bốc khói nghi ngút, bên cạnh lại có người dùng cành cây rũ hết đồ dùng ra ngoài.

“Đây là khói lưu huỳnh dùng để trừ rắn”, người kia lại nói tiếp.

Soát qua một lượt không thấy có động tĩnh gì, những người xung quanh đợi cho khói tan mới bắt đầu ngồi xuống quanh đống lửa. Có người vào bên trong trại lấy ra mấy cái hình nộm làm bằng cành cây có mặc thêm quần áo, đem đặt ở bên cửa ra vào hang động.

Sau khi làm xong tất cả mọi công tác bảo vệ, không khí xung quanh mới thoải mái hơn. Hắc Nhãn Kính cho thêm củi vào trong đống lửa, sau đó cầm lấy mấy cây đuốc cắm xung quanh doanh địa, cả hang động trong chốc lát sáng bừng lên. Mọi người lục tục bỏ mặt nạ xuống, có người thấy tôi chưa chịu tháo ra thì nói yên tâm, trong này an toàn rồi. Lũ rắn kia rất kỳ quái, chúng tuyệt đối không dám tới gần lửa, hơn nữa vừa rồi chúng ta đã kiểm tra hết xung quanh, cơ bản là không có chuyện gì nguy hiểm nữa.

Tôi lập tức tháo mặt nạ ra, đeo nó sáu bảy giờ liền mặt cảm giác như tan ra, vừa buông xuống thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Mọi thứ trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, giờ tôi mới nhìn rõ mặt mũi của thủ hạ chú Ba. Đúng là Bàn Tử nói không sai, trong số những người ở đây thì ngoài một vài người tôi từng gặp qua, còn đâu tất cả đều là người mới. Xem ra mấy ông bạn già của chú Ba thực không được nhiều cho lắm.

Chúng tôi liền qua chào hỏi nhau một vài câu, người vừa rồi giải thích cho tôi nói anh ta tên là Lân, nhóm người mới là do anh ta dẫn tới cho Chú Ba. Tôi nghe giọng điệu của Lân cảm giác như không được thoải mái cho lắm, có điều là không biết vấn đề nằm ở đâu.

Hắc Nhãn Kính vẫn giữ thái độ thản nhiên tự đắc như lúc đầu gặp, vui tươi hớn hở chạy qua nhìn tôi, trên tay còn cầm cái gì đó ăn ngon lành. Mọi người xung quanh bắt đầu cởi giày ra để hơ chân trên lửa. Chân ai cũng bị ngâm nước liên tục mấy giờ liền, vừa cởi giày ra đã bốc lên một mùi khó tả. Tôi thầm nghĩ, con mẹ nó chứ có cái mùi này rồi thì rắn có chết cũng không dám vào, cần gì tới mấy cái hình nộm kia.

Đang nghĩ linh tinh thì chú Ba tới ngồi bên cạnh tôi, đưa cho tôi ít lương thực để ăn. Hai người nhìn nhau một chút rồi cùng cười khổ, chú nói: “Nhà ngươi cười cái rắm, con mẹ nó chứ, nếu mày không phải cháu ta thì lão tử chắc chắn phải củng cho vỡ đầu rồi.”

Tôi cũng không có hơi đâu mà đôi co, chỉ lẳng lặng nhìn chú Ba. Thật sự so với thái độ ủ rũ khi còn nằm trong bệnh viện thì giờ nhìn chú đã hoàn toàn trái ngược, vô cùng khí khái, thần thái sáng láng. Có vẻ như chú Ba đã khôi phục được tính cách kiêu hùng ngày trước rồi. Tôi không khỏi có chút hứng khởi nói: “Chú mà củng chết cháu, cháu về làm ma theo chú tới cùng. Chú Ba, chúng ta là người trong nhà nên có gì thì chú cũng đừng để tâm. Cháu biết chuyện này có quan hệ tới cả hai ta, nếu đổi lại là chú, chú có thể quên đi được không?”

Chú Ba hẳn là đã sớm biết mục đích tôi theo tới đây là gì, chỉ lặng lẽ châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi cười khổ nói: “Chú Ba của mày xem như là người không có mắt đi, con mẹ nó chứ, mày giống tính lão bố nhà mày vô cùng, cái gì chưa biết là cố sống cố chết làm rõ cho bằng được. Chú sẽ không nói cho mày thêm điều gì, dù sao mày cũng đã ở đây rồi nên chú không thể đuổi mày về được.”

Tôi cười rạng rỡ rồi hỏi chú: “Đúng rồi, lúc trước khi vào đây chú đã làm gì? Chẳng phải Phan Tử nói là bọn cháu sẽ đi trước mở đường, còn chú sẽ tiến vào sau khi có tín hiệu sao?”

“Chờ không được, chú Ba nhà cậu biết Văn Cẩm đang ở bên trong chờ ông ấy. Hơn nữa chỉ còn một vài ngày nên không thể đợi phía các người phát tín hiệu được.” Hắc Nhãn Kính bên cạnh tôi vừa cười vừa nói, sau lại vỗ vai chú Ba, “Tam Gia à, ngài quả thật quá nặng tình đi. Tôi nghe danh ngài ở Trường Sa là thống soái vô cùng, không ngờ ngài vẫn canh cánh chuyện như vậy trong lòng.”

Chú Ba gạt tay anh ta ra rồi trừng mắt một cái, quay đầu nhìn tôi giải thích: “Chú lúc ấy nghe lão thái bà kia kể lại vài chuyện, lại nói Văn Cẩm đang chờ ở bên trong ốc đảo này, cảm giác được đây là lần cuối cùng chú có thể gặp được cô ấy. Bất luận là có chuyện gì chú cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu gặp được thì coi như một đời này cũng không uổng phí, nên chú đành mạo hiểm tiến vào bên trong. Nói thật chú Ba này chỉ muốn trước lúc chết có thể nhìn thấy Văn Cẩm thì xem như cũng hoàn thành tâm nguyện.”

Tôi vừa nghe bỗng giật mình: “Khoan, khoan đã nào, chú nghe lão thái bà nào nói vậy?” nhưng ngay lập tức tôi cũng ý thức được chú ám chỉ Định Chủ Trác Mã. Trong lòng chợt động, thầm nghĩ: “Không thể nào, nói như vậy Văn Cẩm cũng truyền lời nhắn này cho chú ư?”

Nhìn thấy thái độ bất ngờ của tôi, Hắc Nhãn Kính liền bật cười khanh khách, không biết là anh ta đang cười cái gì nữa. Chú Ba gật đầu sau đó kể lại cho tôi tình hình lúc chú gặp được Hắc Nhãn Kính trên sa mạc. Nguyên là tiến độ của chú Ba so với chúng tôi thần tốc hơn rất nhiều. Phan Tử dẫn đường đưa chúng tôi tiến vào bên trong ốc đảo này chưa tới mười tiếng thì chú Ba đã tới được quỷ thành. Ngay lúc đó chú cho rằng sự việc đang tiến triển thuận lợi. Vào ban đêm, Định Chủ Trác Mã đã cho người gọi chú tới rồi truyền lại những gì Văn Cẩm căn dặn như lần nói với tôi và Muộn Du Bình.

Chú Ba không ngây thơ như chúng tôi, lập tức truy vấn Định Chủ Trác Mã để lấy thêm tin tức. Định Chủ Trác Mã ban đầu vẫn ngoan cố không nói, nhưng chú Ba là người biết nắm bắt thời cơ, hơn nữa vừa nghe tới Văn Cẩm còn sống là đã cuống hết cả đầu óc, lập tức đem trói con dâu của Định Chủ Trác Mã và Trát Tây lại. Cụ thể quá trình Chú Ba không nói với tôi, nhưng chắc chắn chú đã dùng họ để uy hiếp lão bà bà.

Tôi từng tự hỏi chú Ba có thể dùng những cách gì để moi thông tin, nhưng không hề nghĩ là chú lại giở chiêu này. Chuyện này bản thân tôi không dám làm, cũng không đồng ý với cách thực hiện của chú nhưng khẳng định nó có hiệu quả tức thì. Định Chủ Trác Mã đành phải kể lại tường tận tình huống Văn Cẩm để lại lời nhắn, hơn nữa còn nói cả chuyện tôi và Muộn Du Bình cũng được Văn Cẩm truyền lại lời nhắn.

“Bà ta nói là vào năm đó, sau khi đã chia tay với đội thám hiểm của Văn Cẩm được một tháng, bà ta gặp lại cô ấy ở Cách Nhĩ Mộc. Lúc đó Văn Cẩm đã trải qua một lần biến cố, cả người tiều tụy vô cùng, hơn nữa luôn tìm mọi cách tránh né gặp người khác. Bà ta đã đưa Văn Cẩm vào trong nhà ở qua đêm. Đêm hôm đó Văn Cẩm đã đem những cuộn băng ghi hình giao cho Định Chủ Trác Mã, bảo bà ta thay cô ấy bảo quản chúng.” Chú Ba nói, “Sau mười mấy năm hai người cũng không hề liên hệ với nhau, mãi cho tới mấy tháng trước Định Chủ Trác Mã bỗng nhận được thư tín của Văn Cẩm, bảo bà ta đem ba băng ghi hình đã được chia ra rõ ràng gửi tới ba địa chỉ, cũng bảo bà ấy nếu người nhận băng ghi hình có đến hỏi thì để lại lời nhắn cho bọn họ.”

Sau khi biết Văn Cẩm ở Tháp Mộc Đà, chú Ba như phát điên, lập tức lên đường tìm ốc đảo đó. Vì chúng tôi trên đường bị hỏng hóc xe cộ nên mấy ngày liền phải dừng lại. Chính trong khoảng thời gian đó bọn họ đã vượt qua chúng tôi, tiến vào trong ốc đảo. Đường bọn họ đi khác với chúng tôi nên ai cũng tưởng là bọn họ vẫn còn ở bên ngoài đợi.

Sau khi đi suốt đêm trong rừng mưa, họ hạ trại ở trước miếu thần, rồi chú Ba dẫn người đi tìm Văn Cẩm. Lúc trở về những người còn lại đã mất tích hoàn toàn. Chú Ba nghĩ chắc chắn có chuyện nghiêm trọng vừa xảy ra. Trong buổi sáng hôm sau họ phát hiện ra khói tín hiệu của chúng tôi nên Chú Ba đã cho người phát ra một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, không được đến gần, còn bản thân thì dẫn người đi quanh đó tìm kiếm. Trong lúc đi thì vô tình rơi vào bẫy của lũ rắn, bị chúng dụ dỗ rồi nhìn thấy hồ nước kia. Tiếp theo bọn họ nghe thấy bên trong miệng giếng hình đầu thú kia có tiếng thét thất thanh liền lập tức lao vào cứu người, nhưng quả thực là âm thanh kia do lũ rắn tạo ra. Chuyện sau đó thì không cần kể lại nữa.

Nghe xong tôi không quá bất ngờ, những gì chú trải qua không khác là mấy so với dự đoán của chúng tôi. Lúc tôi nhìn thấy lời mở đầu trong bút ký của Văn Cẩm còn có cảm giác một trong ba người cô ấy nhắc tới là chú Ba, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng có điểm không đúng.

Nói như vậy, Định Chủ Trác Mã đối với nội tình cũng không quá liên quan. Bà ấy chỉ là bị người bên A Ninh tìm được, rồi thuê dẫn đường, hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không chúng tôi không đời nào lưu lại địa chỉ nhà của mình trên bưu phẩm.

Trong đầu tôi càng lúc càng rõ ràng, những mảnh ghép từ từ hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh: trong bút ký của Văn Cẩm có nhắc tới ba người, hiển nhiên là tôi, Muộn Du Bình và chú Ba. Trước đây tôi nghĩ người gửi băng ghi hình cho A Ninh chính là muốn gửi Muộn Du Bình. Muộn Du Bình lại hợp tác cùng Chú Ba, gửi băng ghi hình đó cho A Ninh, muốn A Ninh giúp bọn họ tìm Định Chủ Trác Mã rồi sau đó ra tay hành động. Toàn bộ sự tình đều chỉ dẫn tới mục đích những hành động của Cầu Đức Khảo. Lúc này đây, mọi người đều đã hạ ván bài, chuẩn bị lật tẩy hết tất cả âm mưu.

Nghĩ tới đó tôi liền nhớ ra một chuyện, liền hỏi chú Ba: “Chú Ba, chú đã nghe qua lời nhắn của Văn Cẩm rồi, vậy có phải chú cũng nhận được một băng ghi hình đúng không?”

Chú Ba nhìn tôi một cái, gạt tàn thuốc vào trong đống lửa gật đầu nói:

“Đúng.”

“Quả nhiên là vậy!” tôi thầm nhủ.

“Băng ghi hình này chắc là được gửi đến khi chúng ta còn ở Hàng Châu. Chú không có nhà lúc đó, những bưu phẩm linh tinh được chất thành một đống không tiện xem qua. Chú trở về cũng không phát hiện thấy nó, mãi cho tới khi sửa sang lại cửa hàng mới nhìn ra.” Chú nhìn tôi nói, “Cũng không phải chú cố tình lừa mày.”

Tôi gật đầu, cái này thì tôi tin chú, trong lòng liền xúc động lại hỏi: “Chú Ba, chú có thấy chuyện này kỳ quái không? Gửi bưu kiện cho chú hay là cho Tiểu Ca thì đều là vì Văn Cẩm quen biết hai người, vậy tại sao cô ấy cũng gửi cho cháu một cuộn băng ghi hình? Lúc chú và cô ấy yêu nhau, cháu còn rất nhỏ, thật sự không nghĩ là cháu lại có liên quan tới chuyện này?”

Hơn nữa trong băng ghi hình lại có nội dung ám muội, người trong băng thật sự là tôi sao? Hay đây là trò đùa dai của người nào đó?

Chú Ba nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt tôi, liền thở dài nói: “Không, thật sự thì Văn Cẩm gửi băng ghi hình cho mày là có lý do của cô ấy đấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx