Tôi nghe âm thanh đó mà thấy lạnh cả người: tuyệt đối không sai. Đây đúng là tiếng kèn vang lên khi cánh cửa thanh đồng mở ra. Ngày đó chỉ có tôi và Bàn Tử được tận mắt chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này. Mà bất cứ là ai khi trải qua tình cảnh ấy dù chỉ một lần, thì cả đời cũng đừng hòng quên được. Thế nên sau khi vểnh tai nghe đi nghe lại vài lần thì tôi càng tin tưởng suy đoán của mình.
Hai băng ghi hình trước kia đều rất kỳ quái nên tôi đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng để ứng phó với mọi biến cố có thể phát sinh trong màn hình trước mặt. Mà nói thế để tự trấn an mình chứ thật ra trong lòng tôi lại đang thở dài sườn sượt!
Có thể cuộn băng ghi hình này được quay khi Văn Cẩm tiến vào trong núi Trường Bạch để tìm hiểu cánh cửa thanh đồng. Hơn nữa theo như âm vang tiếng dội thì hẳn là bọn họ đang ở trong khe núi cuối cùng, thậm chí rất có thể là họ đã bước vào phía sau cánh cửa thanh đồng.
Bằng những câu đối thoại vừa rồi tôi có thể tưởng tượng được hoàn cảnh đó là lúc tiếng kèn vang lên khi đội quân đầu trâu mặt ngựa xuất hiện. Cảnh tượng ma quái này hiển nhiên khiến người quay phim và những người khác vô cùng kinh hãi nên vội vàng tìm nơi ẩn nấp, không dám ho he nửa lời. Mà theo ngữ khí của bọn họ thì chắc tình trạng này kéo dài cũng khá lâu.
Đây là một trong những mảnh ghép nhỏ của toàn bộ bí mật. Bọn Văn Cẩm đều có chung những trải nghiệm kinh hoàng giống tôi và Bàn Tử nên rõ ràng chuyện thanh đồng môn mở cửa không phải chỉ có một lần. Và lúc chứng kiến cảnh tượng đó chắc chắn không phải là do tôi sinh ra ảo giác. Nhưng tạm thời những mảnh ghép này tôi không biết phải ghép lại bằng cách nào.
Tôi nghe tiếp thấy tiếng kèn vang lên một lúc rồi cũng dần im bặt, tiếp theo lại là tiếng nước chảy. Tôi chờ xem có gì xảy ra sau đó nhưng lúc này băng ghi hình đã gần kết thúc. Tiếp theo cũng không còn gì đáng xem nữa.
Tôi kiên nhẫn xem tới cùng nhưng kết quả vẫn bằng không vì liên tiếp nhiều phút sau, khi tất cả những âm thanh đã ngưng hẳn, thì màn hình vẫn tối đen một màu vô vọng. Thật đúng như lời Chú Ba đã nói.
Tôi lại quyết định xem thêm một lần nữa, và lần này càng cẩn thận tìm kiếm không bỏ sót một chi tiết nào. Nhưng rốt cuộc thì vẫn không thu hoạch được cái cóc gì! Bây giờ tôi có không muốn tin lời chú Ba cũng không được. Vả lại nhất định chú cũng đã mổ xẻ rất kỹ đoạn băng này rồi, nên chú nói không có thì nhất định là không.
Vừa động não một chút đầu tôi lại đau tê đi, xem ra băng ghi hình này không có manh mối nào quan trọng. Nói vậy chẳng lẽ Văn Cẩm gửi băng ghi hình đi chỉ chú trọng tới người nhận mà thôi, còn nội dung bên trong không cần thiết?
Hắc Nhãn Kính bên cạnh nhìn bộ dạng thất vọng của tôi cũng bất đắc dĩ cười cười rồi vỗ vai tôi vài cái. Lát sau thì đứng dậy ngồi sang hướng đối diện tôi.
Xung quanh bắt đầu có tiếng ngáy phì phò, chắc vài người đã ngủ. Những người còn thức thì ngồi quây quần quanh đống lửa, thì thầm tán gẫu. Không khí ấm áp hòa cùng ánh sáng bập bùng và tiếng củi nổ lách tách khiến tôi vô tình thả lỏng bản thân. Nhớ lại mới rồi còn mệt mỏi chạy đông trốn tây trong rừng dưới nước, giờ nhìn cảnh tượng xung quanh làm nhất thời tôi còn tưởng mình đang nằm mơ.
Tôi vốn đã nếm đủ mùi khốn đốn sắp trụ không nổi nữa rồi, nhưng sau khi xem xong đoạn băng chết tiệt kia thì thần kinh lại tiếp tục bị kích thích. Cố ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mà đầu óc cứ miên man suy nghĩ bao nhiêu là chuyện. Lúc này bỗng thấy Chú Ba người đầy bùn đất đang tiến về phía tôi. Người còn chưa tới mà tôi đã ngửi thấy một mùi nước tiểu xông lên hăng hắc. Nhìn nét mặt chú hình như có gì khác lạ, không biết vừa rồi đã làm cái quái gì nữa.
Chú Ba thấy tôi đã tắt máy tính thì hỏi tình hình thế nào? Tôi lắc đầu nói thực không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao cả. Những thứ nghe được chỉ toàn là âm thanh hỗn tạp, lại không có hình ảnh để nghiệm chứng nên đoạn băng này quả thật không hé mở ra được đáp án nào.
Chú Ba đã sớm đoán được câu trả lời của tôi nên chỉ thở dài không nói câu nào. Tôi bèn hỏi chú làm gì vậy, sao người lại thành ra thế?
Chú nói: “Có một thủ hạ phát hiện ra một nơi thú vị”. Nói rồi chỉ về một cái hố nhỏ trong góc hang. Tôi vừa thấy thì nhận ra đó là nơi đã bị bọn họ trưng dụng để làm bồn cầu công cộng. Thảo nào mà người chú lại bốc mùi như vậy. Nhìn Chú Ba như thế này, chẳng lẽ vừa rồi đã chui vào trong đó?
Chú Ba nói cái thú vị là ở chỗ “bên dưới kia.” Nói rồi chỉ vào cái mớ bầy nhầy bùn trộn nước tiểu trên người mình. Sau đó chú đá đá mấy người đang ngủ, bảo bọn họ dậy chuẩn bị dây thừng.
Tôi bịt mũi đi qua cái hố kia. Thoạt nhìn thì thấy nó cũng khá sâu, chắc được hình thành sau khi phế tích sụp đổ nên có vẻ như bị hư hại trầm trọng. Bên trong chỉ thấy vách đá xiêu vẹo. Có thể do nghìn năm nước chảy đã khiến nơi đây bị bào mòn tới mức không còn nhận ra nguyên dạng. Trên vách hố có rất nhiều hang lỗ, bên trong chứa toàn cát. Lớp cát cũng bị xuyên thủng thành một khe tương đối rộng. Khi nhìn từ trên xuống thì nó gần như vuông góc nên thủ hạ của Chú Ba chọn đây làm nơi để giải quyết nỗi buồn.
Địa chất trong sa mạc chủ yếu là cát, nơi này lại sâu như vậy nên suy theo cấu tạo thì nhìn có vẻ khá rắn. Khe hở kia bị nứt ra tới tận tầng cát bên trong, cho thấy thành cổ này đã từng trải qua nhiều cơn chấn động lớn. Từ lúc đi vào đây tôi có để ý thấy khá nhiều dấu vết địa chấn, hiển nhiên trong mấy nghìn năm qua nơi này đã trải qua không biết bao nhiêu biến đổi thăng trầm, có những vết nứt như vậy cũng không có gì là lạ.
Chú Ba nói là có gì đó hay ho ở bên dưới, nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Hố chỉ rộng tầm một thân người, đèn pin chiếu vào không nhìn hết được.
Mấy người kia thân thể khí lực tương đối tốt, vừa thức dậy đã tỉnh táo ngay. Chú Ba vừa nói qua cho họ một chút là lập tức có người đi chuẩn bị. Tôi nhìn bộ dạng của họ hình như là đang sẵn sàng đi xuống bên dưới.
Tôi thấy không ổn chút nào, vì vách đá trong hang rất mấp mô nên nếu cứ đi xuống như thế thì chỉ có thể hoạt động một mình. Mà chật chội như vầy thì tay chân cũng khó mà linh hoạt được, nhỡ như bên dưới gặp biến cố gì thì làm sao ứng phó.
“Bên ngoài vách đá này nguyên có một lớp bùn cát, lúc tôi đi tiểu thấy nước chảy làm nó trôi xuống mới lộ ra mặt đá,” có một người lên tiếng.
Hắc Nhãn Kính che miệng lại nhìn vào trong hố, cả giận nói: “Là chú vừa đi đại tiện phải không?”
“Đâu thể nhịn mãi được chứ, trên bảo dưới không nghe nên tôi cũng đành phải hành động theo bản năng thôi mà,” người kia nhăn nhó đáp lại.
Chú Ba nhìn chằm chằm vào hố rồi nói: “Đừng nói linh tinh nữa, dọn dẹp hết đi rồi ta và Hắc Nhãn Kính sẽ đi xuống xem tình hình.”
Tôi lập tức ngăn cản Chú Ba: “Trong khe hở kia có thể sẽ có rắn. Mà trong tình huống chật chội như vậy mà gặp phải rắn thì có trốn cũng không được. Chú cần gì phải gấp gáp, đợi cho trời sáng có được không?”
“Mày lo cái gì chứ, nơi này làm gì có ánh mặt trời, bên ngoài sáng hay tối đâu có liên quan,” Chú Ba gạt phăng đi. Lúc này thủ hạ bên cạnh đã chuẩn bị đầy đủ dây thừng nên Chú Ba lấy buộc lên người, chuẩn bị trèo xuống.
Càng lúc tôi càng cảm thấy bất an, đành cố níu kéo: “Hay để cho thủ hạ xuống trước được không, chú cũng đã có tuổi rồi, nếu có chuyện gì thì phải làm sao?”
Chú Ba nở một nụ cười cổ quái như là bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế, sau đó cầm lấy một quả pháo lưu huỳnh châm lửa rồi thả vào bên trong hố. Tiếp theo cầm đèn pin lên rồi quay lại nhìn tôi nói: “Chú mày biết chừng mực chứ, xuống xem một chút rồi lập tức trở lên ngay.”
Hắc Nhãn Kính cũng vừa mặc xong đồ, anh ta cùng với Chú Ba phối hợp tác chiến, tay cầm pháo lưu huỳnh, buộc dây thừng rồi từ từ tuột xuống bên dưới.
Tôi ở trên lo lắng nhìn theo. Lỗ hổng này xem ra cũng không hẹp như tôi nghĩ, nhưng có độ dốc rất lớn. Chú Ba và Hắc Nhãn Kính nhích xuống từng chút một, sau đó thì chìm dần vào trong bóng tối, càng lúc càng xa. Cứ dõi mắt trông theo mà lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên.
Nhưng có lẽ là tôi quá lo xa, vì đáy hang vốn không sâu như tôi nghĩ.Chỉ vài phút sau họ đã chạm đáy nên người bên trên liền ngưng thả dây. Lúc này thấy loáng thoáng bóng dáng của họ đang đứng một chỗ nhưng cơ bản là chúng tôi không thể nhìn rõ được họ đang làm gì bên dưới. Chỉ thấy ánh sáng đèn pin liên tục chớp lên, lướt qua thạch bích tạo thành những bóng đen biến dạng. Bất giác trong đầu tôi chợt cảm thấy như mình đang thám hiểm mộ huyệt dưới đáy biển.
Hai người bọn họ dừng lại trong chốc lát, rồi Hắc Nhãn Kính dùng đèn pin hướng lên trên ra tín hiệu nhấp nháy. Bọn thủ hạ nhìn thấy ánh đèn chiếu lên ai nấy đều sửng sốt. Tôi hỏi bọn họ tín hiệu đó là gì. Một người liền nói: “Tam Gia nói bọn họ sẽ vào trong đó.”
Không biết tình hình Chú Ba ở dưới kia lành dữ thế nào nên người bên trên không dám mạo hiểm lên tiếng hỏi. Chỉ đành đợi tin tức truyền lên. Nhóm người này là người của Chú Ba, chỉ biết chú là chủ nên sai đâu thì đánh đó. Tuy tôi sốt ruột nhưng cũng không biết làm sao can thiệp, chỉ có thể thầm chửi con bà nó.
Nhưng nghĩ lại thấy Chú Ba ở dưới đó hẳn là có tiến triển tốt nên mới ra quyết định bất ngờ như vậy. Dây thừng tiếp tục được thả xuống, và bọn họ từ từ đi vào trong khe hở. Trông bộ dạng cả hai đều rất chật vật. Vài giây sau chúng tôi không còn nhìn thấy bóng dáng Chú Ba đâu nữa, thỉnh thoảng chỉ thấy ánh sáng từ bên trong khe hở hắt ra ngoài.
Mọi người bên trên bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Tự khi nào những người khác cũng đã tiến tới bu quanh cái hố. Bầu không khí cũng trở nên cực kỳ căng thẳng.
Chờ tầm hơn một giờ mới thấy phía dưới nháy tín hiệu, bên trên có người chờ sẵn nên lập tức kéo dây lên. Chỉ có Hắc Nhãn Kính từ từ chui ra khỏi miệng hố, còn Chú Ba thì chẳng thấy đâu cả.
Trong lòng còn chưa kịp hoảng thì Hắc Nhãn Kính thân đầy mùi bùn trộn nước tiểu nhìn tôi nói: “Tiểu Tam Gia, Tam Gia bảo cậu lập tức đi xuống ngay.”
@by txiuqw4