Tôi lắc đầu, suy nghĩ rối lên như tơ vò, “Cháu không hiểu sao anh ta có thể lưu lại nó từ trước đây, chẳng lẽ Muộn Du Bình đã từng tới nơi này rồi ư?”
Chú Ba vuốt cái ký hiệu kia rồi nói “Đúng vậy, trong khi còn ở khu phế tích trên kia ta đã nhìn thấy những ký tự này nhiều lần, hầu như đâu đâu cũng có, ta đã đi theo chỉ dẫn đó nên mới có thể xuyên qua rừng mưa với tốc độ nhanh chóng như vậy, tới nơi mà cháu tìm thấy doanh địa trước thần miếu. Nhưng ta không dám khẳng định đây là bút tích của Tiểu Ca để lại, hiện tại cháu có thể khẳng định chúng là do Tiểu Ca khắc, vậy thì chắc chắn cậu ta đã từng tới đây, nhưng lần đó cách đây cũng khá lâu rồi.”
“Thế là thế nào chứ?” tôi nhất thời nghẹn lại, muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi như thế nào. Tôi có thể nhận biết được những bản dập, đối với bút tích đặc biệt là bút tích điêu khắc thì nhận biết rất đơn giản, cho nên tôi có thể khẳng định được đâu là ký hiệu do chính tay Muộn Du Bình khắc. Nhưng những dấu vết này không phải là giả, quả thực đây không phải là do anh ấy khắc lên gần đây. Xem ra chỉ có thể giải thích là Muộn Du Bình đã từng đi qua đây.
Đây có thể nào là những chuyện trước khi anh ấy mất trí nhớ không? Chẳng lẽ Muộn Du Bình cùng đội khảo cổ với Văn Cẩm và Hoắc Linh trong năm đó?
Không thể nào, lúc anh ấy ở Tây Sa đã hoàn toàn mất trí nhớ rồi.
“Chú giờ cũng không hiểu rõ nhưng để chú nói qua với mày thế này, Tiểu Ca kia hoàn toàn không đơn giản đâu. Hiển nhiên là cậu ta đã từng đi tới những đâu thì không ai biết được, hơn nữa mỗi chuyện cậu ta làm đều có lý do của nó.” Chú Ba nói, “nhưng chú đoán chúng ta chỉ cần đi theo dấu hiệu này có thể phát hiện ra cuối cùng Tiểu Ca kia đã tới đâu, chắc cũng sẽ tìm được đường đi ra ngoài.”
Đầu óc tôi không biết phải nghĩ gì nữa, những nơi Muộn Du Bình từng qua tôi quả thực không hề biết, nếu anh ấy từng tới đây thì điều đó cũng không có gì là quá bất ngờ. Trong lúc Chú Ba nói chuyện với tôi, ánh mắt chú liên tục nhìn về phía Hắc Nhãn Kính đang đi ra ngoài.
Tôi hỏi chú có chuyện gì vậy, chú ra hiệu bảo tôi đừng nói gì cả, tới khi Hắc Nhãn Kính đã ra khỏi tầm mắt rồi mới hạ giọng nói với tôi: “Chú thực bị mày bức tới chết thôi, chú đã nói là chuyện này mày không được xen vào nữa, sao mày không chịu nghe.”
Tôi thấy chú đột nhiên đổi chủ đề 360 độ, lại còn hạ giọng như không muốn Hắc Nhãn Kính bên ngoài kia nghe thấy, liền tròn mắt nhìn một lúc.
Chú Ba lại tiếp tục nói: “Con mẹ nó chứ, mày thật sự không xem phong thủy rồi hãy tới à, Chú Ba này đã không còn vị thế như trước được nữa, giờ thủ hạ của chú đã tan đàn xẻ nghé hết rồi, những kẻ kia đều là người ngoài nên mở miệng chúng kêu Tam Gia nhưng kỳ thật thì không hề nghe lệnh chú. Chỉ có thể tự mình chiếu cố bản thân, đề phòng bọn họ phản bội. Một mình chú thì có thể xoay xở được, đã thế giờ mày cũng theo vào đây có phải muốn chết rồi không.”
Tôi liền hiểu được vì sao Chú Ba lại có biểu cảm bất đắc dĩ như vậy, Phan Tử cũng đã nói qua cho tôi hình hình nhưng bản thân chưa từng nghĩ là nó lại nghiêm trọng tới vậy. Vừa nghe chú mắng xong tôi liền nhẹ giọng nói: “Cháu cũng không biết làm cách nào khác cả, chú bảo với cháu ….”
Chưa nói xong Chú Ba đã nháy mắt cho tôi, tôi lập tức im lặng, chú quay ra hỏi Hắc Nhãn Kính: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đang xuống dưới, tôi bảo bọn họ đem trang bị đưa xuống trước.” Hắc Nhãn Kính nhếch miệng cười, “Bọn họ hỏi Bàn Tử thì giải quyết thế nào, hay là để cậu ta ở trên đấy rồi tìm người chăm sóc? Đem theo có vẻ không… Tiểu Tam Gia, sắc mặt cậu xem ra không được tốt lắm.”
Nghe những gì Chú Ba vừa nói khiến tôi không giấu nổi cảm xúc, có lẽ trên mặt biểu hiện ra nhưng kiểu gì thì phải giấu đi cho bằng được, liền đáp: “Thứ mùi này quả thực quá khủng khiếp!”
Chú Ba nghĩ một chút liền nói: “Không được để lại ai trên đó cả, tuyệt đối không thể phân tán, bảo với bọn họ xuống hết dưới này rồi sẽ tính tới giải quyết Bàn Tử sau.”
Hắc Nhãn Kính nói: “Đó là người của Tiểu Tam Gia, cậu nhanh chóng ra xem xét tình hình đi.”
Tôi gật đầu nói: “Tôi nói xong sẽ ra ngay.” Tiếp đó Hắc Nhãn Kính lại đi ra ngoài.
Tôi và Chú Ba liếc mắt một cái, thấy biểu cảm trên mặt chú thực khác thường, thầm nhủ quả thật tôi không ngờ sự tình lại tiến triển tới mức độ này, xem ra Chú Ba cũng không hề thoải mái chút nào.
Nói thật tôi không có ấn tượng xấu với Hắc Nhãn Kính, tuy người này có chút điên điên, thế mới biết chuyện trên giang hồ tôi còn biết quá ít. Chú Ba nhẹ giọng nói tiếp: “Mày nhớ kỹ lấy, chuyến này chú không thể chiếu cố cho mày được, bản thân mày phải tự mình cẩn thận. Chú Ba này thực bị mày làm cho tức chết mất, nếu có thể ra khỏi đây chú nhất định sẽ tới nhà kể tội mày với lão đại, xem từ nay mày còn dám tái diễn nữa hay thôi.”
Tôi nhìn nét mặt của chú biết là chú không nói đùa, liền ngoan ngoãn gật gật đầu. Chú lại nói: “Chú nói ngắn gọi thôi, mày nghe cho rõ, nhóm người này đều là những nhân vật máu mặt ở Trường Sa, cũng chỉ có bọn họ mới dám gắp loại lạt ma này. Tay Hắc Nhãn Kính kia quả thực là một người tài, tên của hắn chú không rõ trên đường vẫn gọi hắn là thủ hạ, hắn đi một mình. Còn một người khác tên là Lân, hắn dẫn người tới cho chú, nhóm người này trước kia thuộc một nhà khác nhưng sau lật lọng nên bỏ sang làm cho chú. Mày chủ yếu nên cẩn thận bọn họ, không còn là những thủ hạ của chú Ba mày trước kia nữa nên không cần cái gì cũng nói cho chúng biết.”
Tôi tiếp tục gật đầu, Chú Ba nhìn nhìn ra ngoài. Lúc này thấy Hắc Nhãn Kính gọi vài tiếng, Chú Ba liền vỗ vai tôi một cái bảo tôi cứ từ từ mà suy nghĩ, cẩn thận là được.
Tôi cũng lập tức đứng lên đi ra xem Hắc Nhãn Kính gọi gì. Lúc này tôi không thể yên tâm hoạt động được, vừa hỗ trợ mọi người vừa nghĩ xem tình hình đã phiền phức tới mức độ nào rồi. Chú Ba nói với tôi những chuyện quan trọng như vậy chắc chắn là chú cũng đã có đề phòng từ trước đối với bọn họ. Có khả năng trước khi chúng tôi gặp nhau đã xảy ra chuyện bất thường nào đó.
Chuyện trên giang hồ tôi hoàn toàn không hiểu, lúc này chưa cần thiết phải lo lắng nhiều như vậy, cần phải giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, trong đầu thầm tính toán xem bọn họ thực ra sẽ giở trò gì.
Bàn Tử được Lân buộc vào rồi cùng tuột xuống dưới hố, hai người lịt kịt nên không thể không chế được tư thế, sau khi chạm đất mùi nước tiểu và chất thải bốc lên nồng nặc khiến người ta buồn nôn khủng khiếp. Tiếp theo từng người từng người từ trên kia mới trượt xuống.
Lân trước sau vẫn rất khách sáo, sau khi xuống liền buông vài câu chửi đổng khẩu âm Trường Sa rồi nhìn tôi gật đầu cười, liên tục gọi Tiểu Tam Gia này Tiểu Tam Gia nọ. Nhưng tôi nghe một chút liền cảm thấy khác với lúc đầu gặp ở trên kia. Nhìn những người này biểu cảm đều giả tạo, không biết là do ảnh hưởng của những lời Chú Ba vừa nói hay là tôi thực sự nhìn ra con người họ đây nữa.
Tôi làm bộ như hoàn toàn không phát hiện ra, trong lòng cũng không có tâm tư đâu mà lo lắng xem rốt cuộc thì Muộn Du Bình tại đây đã xảy ra chuyện gì.
Bốn năm giờ sau, tất cả mọi người đã xuống hết dưới khe núi này, chúng tôi sửa sang lại trang thiết bị rồi tìm lấy hai người để nâng Bàn Tử dậy, chúng tôi bắt đầu theo ký hiệu của Muộn Du Bình tiến vào sâu bên trong.
Chú Ba đưa cho tôi một khẩu súng săn hai nòng và hai băng đạn, đây là loại súng tôi từng được thực hành hồi còn học đại học, súng không quá nặng, mỗi lần bắn được hai phát, dùng để tỉa thì rất tuyệt vời. Thấy có cả loại súng này trong trang bị thì cũng đủ biết là Chú Ba chi mạnh tay cho chuyến này thế nào. Khi chúng tôi trong Thất Tinh Lỗ Vương Cung cũng dùng tới nó, một khẩu như thế cũng phải hơn năm nghìn tệ.
Thứ này nếu dùng để đánh động vật cỡ lớn thì không thấm vào đâu, cùng lắm chỉ uy hiếp được chúng, nhưng nếu dùng để chiến với rắn mào gà thì khá tiện lợi, chỉ cần bắn một lần sức công phá đủ để xới tung lũ rắn trong phạm vi một thước lên. Lòng tôi thầm nhủ sao Phan Tử không mang theo một khẩu như thế, anh ấy dùng súng trường thật sự không có tác dụng.
Nhớ tới Phan Tử tôi lại thấy lo lắng, không biết hiện giờ anh ấy thế nào rồi, trong thần miếu đó chắc an toàn hơn với chúng tôi bôn ba ngoài này, nhưng nếu vết thương bị nhiễm trùng thì tình hình sẽ rất xấu. Nếu Phan Tử có ở đây, chắc chắn Chú Ba sẽ không phải lo lắng như thế.
Tôi nhắc nhở Chú Ba lúc trước thấy được tấm phù điêu, hệ thống dẫn nước trong đường hầm này còn dùng để nuôi lũ rắn độc. Từ lúc tôi tiến vào tới đây không nhìn thấy nhiều rắn lắm, chủ yếu là chúng thường tấn công tập trung thành từng đợt. Đường hầm này chắc chắn là địa bàn của lũ rắn, chúng ta càng phải đề cao cảnh giác gấp bội lần.
Chú Ba nói rắn này khó có thể phòng bị được, kể cả có cẩn thận thêm bao nhiêu lần cũng không thể dùng được.
Đường hầm tương đối thấp, nhìn nó mà tôi nhớ tới Lỗ Vương Cung, chẳng lẽ hệ thống thủy lợi này đã rất phổ biến từ thời Tây Chu sao?
Không thể phỏng đoán như vậy được, vì bên Sơn Đông mưa nhiều nước dồi dào, không cần tới hệ thống thủy lợi phức tạp như vậy. Nếu không vào tháng ngâu, chắc hệ thống thủy lợi ở đó sẽ vỡ đập tràn bờ. Có thể là nơi này chỉ đơn thuần là tương tự thế mà thôi.
Đi thêm không tới năm trăm bước, đường bỗng mở rộng, Chú Ba dùng đèn pin soi quanh, phía trước chia làm hai đạo, một đi lên và một đi xuống. Đi lên hẳn là tới thượng du, nước từ những con sông nhỏ đổ xuống rồi cùng chảy vào bể chứa. Chúng tôi tìm quanh một chút liền phát hiện dưới một vách tường có ký hiệu của Muộn Du Bình để lại.
Chú Ba không ngăn nổi cảm giác hưng phấn, nhưng tôi có thể thấy cảm xúc đó của chú chỉ là giả, tôi cũng hùa vào ra bộ vô cùng hồ hởi khẩn trương. Chú không chút do dự phất tay mọi người tiếp tục di chuyển.
Trên đường đi tôi không cảm thấy chút thú vị nào, chuyện này nghĩ thế nào cũng rất chán nản, bốn phía chỉ thấy toàn tường đá, không có phù điêu hay hoa văn gì cả. Chỉ là những tảng đá đơn thuần, trong mắt chỉ thấy những vệt sáng lốm đốm chớp lên trên vách tường tẻ nhạt, đi một lúc lâu mà không hề thấy có chút thay đổi nào cả.
Lúc đầu đi được ba giờ, cứ vài trăm thước là tới chỗ rẽ, quanh đó nhìn thấy rất nhiều ký hiệu của Muộn Du Bình, quá trình lặp đi lặp lại nhiều lần tới mức không ai còn cảm thấy hứng khởi nữa. Hệ thống thủy lợi ở đây chằng chịt vô cùng, điều duy nhất khiến tôi chú ý ở đây là hình như tôi cảm giác được mình đang đi xuống bên dưới. Bề ngang của đoạn đường hầm này cũng lớn hơn, bốn phía không nghe thấy tiếng gì, có vẻ nơi này không có rắn.
Điều này nằm ngoài dự kiến của tôi, cũng có thể nói là có chút may mắn, nhưng tôi lại lờ mờ cảm thấy không hợp lý. Trong sự im lặng này như đang ẩn giấu một bí mật nào đó.
Nói ngắn gọn là đi tới khi trời tối vẫn bình an vô sự, thần kinh của chúng tôi cũng bắt đầu được thả lỏng. Chúng tôi đương nhiên chỉ có thể tìm một nơi để tạm thời nghỉ chân, đốt lên một đống lửa rồi ăn uống qua loa. Ngay lúc đó Bàn Tử lần đầu tiên tỉnh lại.
Chú Ba tiêm cho anh ta một mũi thuốc nữa rồi cho ăn chút gì đó bồi bổ, tôi hỏi lúc đó có chuyện gì xảy ra với các anh vậy. Bàn Tử vẫn chưa có khí lực để tiếp chuyện tôi, chỉ nói được vài câu không rõ rồi lại lịm đi.
Nhưng lòng tôi cũng thoải mái hơn rồi, trúng phải độc rắn bị trọng thương tới vậy mà vẫn có thể tỉnh lại thì có thể thấy là không còn nguy hiểm tới tính mạng. Quả nhiên vào sáng hôm sau Bàn Tử dậy lần thứ hai sắc mặt đã khôi phục được phần nào. Tuy chưa thể đi lại nhưng nếu có người phụ bên cạnh thì có thể đứng dậy được, anh ấy đưa mắt nhìn tứ phía rồi dừng lại chỗ tôi, ý muốn hỏi chuyện này là thế nào.
Tôi liền nói anh nên cảm tạ tôi đi, khó lắm lão tử mới có thể vớt anh lên được, còn thiếu chút nữa đã bị chết chùm theo anh rồi, vất vả lắm với cứu anh sống như thế này đấy. Anh lấy gì cảm tạ tôi bây giờ?
Bàn Tử nhìn tôi ngây ngô, một lát mới quay sang người bên cạnh hỏi xem có điếu thuốc nào không, mặt mũi héo hon nói: “Thế quái nào, Bàn gia tôi cứu mạng cậu không biết bao nhiêu lần, cậu cứu lại tôi một lần này coi như chúng ta huề nhau đi, không tính nữa.” Sau đó hỏi tôi đây là nơi nào.
Tôi kể sơ lược tình hình sau đó cho Bàn Tử nghe, anh ấy cũng không tỏ vẻ gì lắm, tôi liền hỏi anh và Muộn Du Bình đã gặp chuyện gì mà lại thành ra nông nỗi ấy?
Bàn Tử nói bọn họ đuổi theo được một đoạn nữa thì mất dấu nhau, tốc độ của Tiểu Ca thì khỏi phải nói, Bàn Tử căn bản không thể đuổi kịp được, sau đó thì nghe thấy tiếng nói thì thầm, anh ta cũng giống như tôi tưởng là gặp người của Chú Ba trong này. Nhưng Bàn Tử khác tôi ở chỗ chỉ nhẹ nhàng qua xem tình hình, nhưng khi vừa vén bụi cỏ lên đã bị một con rắn cắn trúng.
Tình hình cũng tương tự như tôi tính toán, Bàn Tử nói Tiểu Ca sợ là cũng đã sập bẫy lũ rắn kia, thật sự bọn rắn này tà môn khôn lường. Cầu cho Thượng Đế phù hộ cho anh ấy, dẫu sao thì Muộn Du Bình cũng thông minh hơn hai người chúng tôi.
Chú Ba nhìn thấy Bàn Tử tỉnh lại thì nét mặt có chút vui vẻ, liền tới đưa cho anh ấy một điếu thuốc, tôi thầm nghĩ Bàn Tử dẫu sao thì cũng là người một nhà với chúng ta. Nhưng Bàn Tử vừa thấy Chú Ba đã ra vẻ hậm hực, nói: “Tam Gia, ngài xem ngài gắp lạt ma chuyến này có ra cái gì không cơ chứ, trở về nhất định phải trả thêm tiền cho tôi, nếu không từ sau tôi sẽ không theo ngài nữa.”
Nói xong những người khác cũng phụ họa theo anh ta, thực tình chỉ là câu nói đùa nên không khí cũng không có chút vấn đề gì, có vẻ như là không ai chú ý tới Chú Ba chỉ mỉm cười mà hai đầu mày cau lại.
Bàn Tử hồi phục rất nhanh, tôi khuyên anh ấy uống nhiều nước vào, lần đầu tiên đi tiểu thấy nước chỉ là màu đen nhưng sau đó vài lần thì nước tiểu bắt đầu trong hơn. Thể chất của Bàn Tử tốt vô đối luôn, sắc mặt cũng hồng nhuận dần, chờ tới khi chúng tôi xuất phát, Bàn Tử đã có thể tự mình đi lại được.
Tôi dìu anh ấy tiếp tục xuất phát, cũng giống như ngày hôm qua tiếp tục tiến vào trong đường hầm, qua hết bể chứa này tới bể chứa khác từ từ đi sâu xuống bên dưới lòng đất. Chúng tôi phát hiện ra kỳ thật hệ thống thủy lợi ở đây được sắp xếp như một cái lưới, càng đi xuống kết cấu càng đơn giản, nhưng diện tích xung quanh càng lớn.
Cuối cùng chúng tôi đã dừng lại trong bể chứa thứ sáu của hệ thống ngầm dưới lòng thành cổ, nơi này lớn tới mức không thể hình dung bộ dáng của nó như thế nào nữa, trong trung tâm của bể chứa có một cây cột đá ba người ôm không hết để đề phòng đổ sập. Toàn bộ bể chứa bên trong đều đã khô cạn, nhìn quanh thì khu này rộng khoảng một bãi bóng lớn.
Bàn Tử đã không cần tôi dìu nữa, nhưng thể lực vẫn chưa hồi phục, đi tới đây lập tức ngồi xuống ho khùng khục, toàn thân vã mồ hôi.
Chúng tôi dừng lại không phải để nghỉ ngơi, so với việc phải hành quân trong rừng mưa thì đi trong này như là được dạo chơi trên bãi biển sưởi nắng ấm cát vàng, cảm giác vô cùng thư thái, không hề mệt mỏi. Hơn nữa đến bể chứa này chúng tôi thấy có rất nhiều rễ cây khô xung quanh, cảm giác như chúng bao trùm hết toàn bộ trần của bể chứa. Trên trần còn thấy rất nhiều loại nấm hình thù kỳ quái dài rủ lòa xòa xuống, tìm quanh không thấy có đường đi tiếp.
Tôi thấy lạ, chúng ta hiện tại đã đi sâu vào tận bên trong lòng đất mà vẫn thấy có rễ cây sinh trưởng trong này, trên thế giới này có thể có loài cây rễ phát triển được như vậy sao?
Lân nhìn quanh một hồi rồi nói, đây không phải là rễ cây mà là một loại sợi gì đó, xem ra bể chứa nước này là nơi rất tốt để nấm hương sinh trưởng và phát triển. Nói xong cho người đi gạt bớt những mớ nấm ra tìm xem Muộn Du Bình lưu lại ký hiệu ở đâu.
Tôi ghé mắt vào nhìn thấy loại nấm này nhìn qua rất giống rễ cây, nhưng chúng cũng mềm hơn, với cả trên bề mặt của nó mọc một tầng lông mao dài. Chúng dính sát vào trên vách đá, thoạt nhìn còn tưởng là mọc từ trong đá ra.
Tìm một hồi bỗng có người kêu lên thất thanh rồi ngã nhào từ trên trần bể xuống đất, chúng tôi lập tức lên đạn nhìn về phía anh ta. Vừa liếc tôi phát hiện người kia vừa gạt một mảng nấm ra khỏi tảng đá thì đằng sau xuất hiện một khuôn mặt người.
Tôi biết nó là cái gì liền bật cười một tiếng, mừng thầm vừa rồi ai cho mấy người cười tôi chứ. Mọi người kinh ngạc nhìn tôi, tôi liền nhặt một viên sỏi dưới đất ném lên trên khuôn mặt kia, lập tức có cả trăm con bươm bướm kinh động bay tung ra.
Người kia vừa thấy liền thở phào một cái rồi xung quanh mọi người cười rộ lên. Đây là đàn bướm đêm không có gì nguy hiểm cả, nhưng quan trọng là chúng có mặt ở đây là do bị thu hút bởi mùi trên xác rắn. Tôi liền bảo mọi người cẩn thận một chút, quanh đây có thể xuất hiện rắn. Bản thân đi tới chỗ lũ bướm vừa đậu vào ngửa cổ lên tìm kiếm, quả nhiên trên chỗ rễ cây chằng chịt kia có một mảnh màu trắng như bao tải quấn vào. Dù đã chuẩn bị nhưng tôi vẫn bị giật mình, xác rắn ở đây không nhiều như ở trong đầm lầy nhưng hình như kia là mới chỉ là một bộ phận của nó.
Tôi dùng súng săn khêu xác rắn xuống, vừa gạt ra đã thấy bất thường, con rắn này to hơn những con kia gấp chục lần là ít, lớp vỏ bên ngoài vẫn còn thô cứng, có thể thấy bề mặt có một tầng vảy dài.
Chú Ba cũng đi tới sờ thử, phát hiện trong vỏ rắn vẫn còn chất nhầy, mặt tái mét kêu lên: “Con mẹ nó ai có súng mau lên đạn, có rắn vừa lột xác ở đây!” rồi sau đó giục mọi người mau chóng tìm đường ra, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.
Tôi lập tức đi qua hỗ trợ chú, dùng đao gạt hết những mảng nấm mọc quanh tường ra, một tay cầm đèn pin soi xem xung quanh có ký hiệu nào của Muộn Du Bình không.
Tìm kiếm nửa ngày nhưng không hề thấy được gì khả nghi, mọi người đều cuống cả lên, mỗi người một câu khiến không gian ồn ào xao động. Tất cả những chỗ trần nhà thấp đều đã được lật tung lên, chỉ còn duy nhất trên đỉnh bể chứa thì chưa tìm. Trong lòng tôi thầm nghĩ chẳng lẽ lại phải leo lên trên đó, vách thẳng đứng như vậy, muốn trèo lên trên phải bám vào vách tường thì may ra còn được.
Trong số chúng tôi có một người vóc dáng gầy bé leo trèo rất tốt, vừa thấy có thể phát huy sở trường liền nhận việc trèo lên trên. Chúng tôi lấy đèn pin ở dưới soi lên, mắt thấy anh ta vừa bám vào khe hở trên vách tường vừa dùng tay còn lại gạt những mảng nấm mọc quanh trần ra. Nhìn thú vị như vận động viên leo núi chuyên nghiệp vậy, nháy mắt đã thấy trèo lên trên trần bể.
Tôi thầm nghĩ mình muốn giống anh ta chắc không thể được, nếu có đường ở trên đó thật thì tôi biết làm thế nào để đi vào đây.
Người trên kia xem xét một chút xung quanh rồi nói “Ở trên này!” chúng tôi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, Chú Ba bảo anh ta lấy dây thừng tốt để chằng cho cẩn thận rồi mọi người bắt đầu leo lên. Mới có ba bốn người trèo đến nơi bỗng người có vóc dáng nhỏ bé kia lại gọi to: “Tam Gia, không đúng rồi, ở đây cũng có, trên này không chỉ có một ký hiệu.”
@by txiuqw4