sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 112: Chân Tướng

Tôi không thể tin được vào mắt mình nữa, tay vỗ vỗ vào đầu than: “Từ đầu dì vẫn đi theo bọn cháu, những gì Định Chủ Trác Mã nói với cháu- chẳng lẽ-”

“Không sai, đều là dì nhờ bà ấy nói cho cháu. Trong tình thế cấp bách nên dì cũng không có biện pháp nào khác. Chuyện này kể ra thì dài lắm”, Văn Cẩm vừa nói vừa xoay người ra bên ngoài, hai tay chụm vào nhau tạo hình chữ thập rồi đưa lên miệng thổi thành tiếng huýt gió.

Tôi không biết cô ấy đang làm cái gì nữa, chẳng lẽ đây là cách giao tiếp với lũ rắn? Chợt nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng huýt gió hồi âm. Trong chốc lát có một người từ trong hốc đá đi ra, tôi vừa nhìn liền giật mình, kia chẳng phải là Muộn Du Bình sao.

Anh ta đi tới bên cạnh chúng tôi, nhìn tôi rồi lại quay ra nhìn Văn Cẩm một lượt. Tôi kinh ngạc tròn mắt nhìn hai người bọn họ, “Chuyện này là thế nào?”. Bỗng nhiên cảm thấy tình hình càng lúc càng rối rắm, “chết tiệt, chẳng lẽ hai người là đồng bọn?”

Cả Muộn Du Bình và Văn Cẩm đều không hề già đi, hơn nữa lại tham gia trong một đội khảo cổ, còn cùng có liên quan rất lớn tới chuyện này. Tôi bỗng nhiên nghĩ tới câu nói của bằng hữu ngày trước, không phải Muộn Du Bình chỉ hành động một mình, chẳng lẽ cậu ta đã đoán chính xác rồi?

Muộn Du Bình lắc đầu không nói gì, tôi liền nhìn về phía Văn Cẩm, Văn Cẩm liền nói: “Đừng nói những thứ như vậy, dì và người này hoàn toàn trong sạch.”

Tôi nhíu mày, trong đầu loạn thành một đống, nói: “Đại ca đại tỷ à, các người buông tha cho tôi đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy chứ?”

Văn Cẩm nhìn tôi nói: “Chuyện của ta không có gì phức tạp cả, kỳ thật là lúc trong thôn ta nhờ Định Chủ Trác Mã tìm các cậu tới, người này đã nhận ra ta nhưng không vạch trần ta với cậu. Ta theo vào trong khe núi tìm thấy các cậu, cùng lúc bị người này truy đuổi, lúc đó chúng ta đã chạm mặt nhau. Chuyện kế tiếp thì xem như là bọn ta hợp tác hành động, nhưng không có ý gì xấu, chỉ là muốn cẩn thận thôi.”

Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, anh ấy liền gật gật đầu.

Tôi tức giận nói: “Anh hơi bị quá đáng rồi đấy, anh biết kia là ai rồi sao không nói với tôi nửa câu?”

Muộn Du Bình nhìn tôi: “Tôi đã ám chỉ với cậu nên tưởng là cậu cũng nhận ra.”

“Vớ vẩn! Nhìn bộ dạng của dì lúc đó như thế làm sao tôi biết được!” nói tới đó đột nhiên tôi hiểu ra vì sao Muộn Du Bình trong lúc đi bên cạnh chúng tôi luôn có cảm giác bất an. Trời ạ, thật ra anh ấy trước giờ vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Văn Cẩm.

Muộn Du Bình thấy tôi bốc hỏa thì liền ra hiệu nhẹ giọng xuống, tôi cũng vừa vỡ ra vấn đề nên lập tức nói nhỏ: “Anh ấy thật sự không có nghĩa khí!”

“Không, anh ta làm như vậy là đúng, nếu không dì sẽ rơi vào trong tay của cô gái trưởng đoàn mấy đứa, cô ấy cũng không phải hạng xoàng.” Văn Cẩm nói, “hơn nữa lúc ấy dì cũng không biết ai trong số các cháu là người có vấn đề, vậy nên dì muốn tìm một người đủ tin tưởng để kiểm tra những nghi vấn ấy.”

Tôi đoán là lúc Muộn Du Bình trở về bắt đầu xem trong đội của tôi có ai mang mặt nạ không. Mẹ nó chứ, mọi chuyện hóa ra là như vậy.

“Băng ghi hình này dì lấy được từ đâu?” tôi hỏi, “toàn bộ chuyện này rốt cục là có mục đích gì?”

Vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng hét thảm vang lên, tiếp theo là tiếng súng nổ đoàng đoàng. Muộn Du Bình bên cạnh tặc lưỡi một cái nói: “Bọn họ cứ nổ súng như vậy thì sẽ dẫn lũ rắn tới đây càng nhiều.”

Văn Cẩm nghe tiếng ồn bên ngoài lắng xuống rồi mới quay lại vỗ vỗ lên đầu tôi, giống như một người chị vậy: “Đây là một kế hoạch, nói thì dài mà cháu cũng không thể tưởng tượng được. Việc này rồi dì sẽ nói cho cháu sau, hiện tại chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.” nói xong liền chỉ chỉ vào một đường khác tiến ra.

Tôi thở dài một hơi, nhưng biết cô ấy nói đúng, vì thế gật đầu rồi bắt đầu đứng lên, đi theo vách tường bùn vào bên trong. Vừa đi vài bước tôi liền hỏi cô ấy: “Dì có ý định gì không? Sao không đi tìm gặp Chú Ba của cháu?”

“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa,” Văn Cẩm nói,”cháu không cảm thấy là xung quanh tiếng nước chảy đã ngày một ít đi rồi ư?”

Cô ấy nói tôi mới chú ý, vì ở trong một nơi tối tăm ẩm thấp như thế này thì làm gì có khả năng quan tâm tới những vấn đề như thế. Văn Cẩm nói: “Mạch nước ngầm này vô cùng phức tạp, nhưng khi có nước dẫn vào thì nó không còn là một mê cung nữa, cháu ít nhất cũng có thể biết được là chỉ cần tiếp tục đi lên trên sẽ có thể thông tới được một cái hồ nào đó, vì tất cả hồ trong thành đều có một cái cống dẫn nước vào trong bể chứa ngầm. Còn nếu cháu xuôi dòng đi xuống dưới thì sẽ đi tới trung tâm của hệ thống dẫn nước, đó là một bể chứa rất lớn. Nhưng một khi không còn nước, cháu sẽ không bao giờ tìm được đường ra bên ngoài. Hiện giờ bên trên mưa đã tạnh, mực nước trong đầm lầy bắt đầu giảm xuống, chỉ một hai ngày nữa nước sẽ cạn hết, đến lúc đó chúng ta sẽ bị nhốt trong này. Đây là lý do vì sao ta nhờ Định Chủ Trác Mã nói với các cháu, nếu tới trễ thì phải đợi thêm mấy chục năm nữa mới có cơ hội tiếp theo. Nhưng cũng may là mấy đứa tốt số, năm nay lượng mưa lớn kỷ lục, nên toàn bộ đầm lầy trong này đều tích đầy nước, nếu không chắc giờ đã không kịp nữa rồi. Còn về Chú Ba của cháu, Ngô Tam Tỉnh cũng có mục đích giống với dì, chỉ cần không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ sớm gặp được nhau thôi.”

Tôi nghe thế cũng thấy rất có lý, lập tức gật đầu: “Chúng ta giờ đi lên trên hay là đi xuống dưới vậy?”

Văn Cẩm chỉ tay xuống, nói: “Bí mật lớn nhất đã gần trong gang tấc, cháu muốn buông tay như vậy sao?”

Gần trong gang tấc? Tôi thầm nhủ sao có thể thế được. Văn Cẩm nhìn biểu cảm bất ngờ của tôi liền nói: “Hiện tại trời sắp sáng, lũ rắn chỉ hoạt động vào ban đêm, hửng đông là bò hết về ổ, tới lúc đó thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn. Trước khi trời sáng chúng ta phải tìm được một chỗ trú ẩn an toàn, đến lúc đó cháu muốn hỏi cái gì ta cũng sẽ trả lời hết, bây giờ chú tâm vào phía trước đi.”

Lúc Văn Cẩm nói những lời này tôi không cảm thấy có chút nghiêm khắc nào, nhưng khi nhìn vào ánh mắt cùng ngữ khí của cô ấy, tôi lại tự mình cảm thấy phải làm theo, tựa như trời ban cho cô ấy tố chất lãnh đạo bẩm sinh vậy. Khó trách năm đó Văn Cẩm là người dẫn đầu đoàn khảo cổ đi Tây Sa, ngay cả Chú Ba của tôi cũng phải kiêng dè.

Tôi không dám làm phiền cô ấy, ba người lập tức đi nhanh hơn, cứ thẳng đường hầm phía trước tiến xuống dưới. Chỉ vài phút đã rẽ sang một đường hầm khác. Nơi này rất sâu, đường hầm không phức tạp như ở bên trên, lối rẽ cũng thưa thớt hẳn. Trên người chúng tôi cũng có bùn nên không cần quá lo lắng, cứ thẳng tiến một đường thuận lợi. Mãi cho tới sáu bảy giờ sáng chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa, nơi dừng chân hiện tại ngay cả bùn khô cũng không có, hoàn toàn là một hang đá tự nhiên chưa được trải qua bàn tay tôn tạo của con người. Chắc nơi này trong quá khứ cũng ít người lui tới.

Chúng tôi nghe thấy trong vách đá có tiếng nước chảy rì rì, có thể đoán được là toàn bộ nước bên trên kia đều đổ về đây, hệ thống thủy lợi của thành cổ Tây Lương Nữ Quốc chắc cũng không cách đây bao xa nữa.

Lúc này mặt trời hẳn đã ló rạng, tuy xung quanh không nghe thấy tiếng rắn khò khè nhưng chúng tôi đều biết lượng rắn trong này nhiều không thể tưởng được. Một khi chúng lui về khả năng sẽ phát sinh không ít chuyện, theo như kinh nghiệm của Văn Cẩm thì hiện tại nên trốn đi là tốt nhất.

Mà để trốn như thế nào cũng là kinh nghiệm mà mất rất nhiều công sức mới có được, Văn Cẩm bảo Muộn Du Bình cởi đồ ra, nhặt những tảng đá đủ to để xếp thành hai vách tường hai đầu rồi lấy áo bịt chặt những khe hở.

“Làm như vậy rắn sẽ tưởng không có đường nào ở đây cả”, Văn Cẩm giải thích, “dì phải làm như vậy thì mới sống được cho tới tận bây giờ.”

Tôi uống mấy ngụm nước, cảm giác thấy cái lô cốt này yếu ớt vô cùng, nếu gặp phải một con cự xà như lúc trong bể chứa nước ngầm thì chỉ cần nó đánh rắm cũng có thể đổ ngay được.

Sau đó chúng tôi đốt một đống lửa nhỏ lên, cảm giác xung quanh dần trở nên ấm áp hơn nhiều. Nơi này không khí rất ẩm, nhiệt độ giảm sâu, nếu không có lửa sưởi thì khó mà nghỉ ngơi được.

Sau đó một lúc tôi đã cảm thấy mình thoải mái hơn nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, Văn Cẩm đưa cho tôi lương khô ăn cầm hơi. Nhìn biểu cảm của tôi biết là tôi không nhịn được tò mò nên bảo muốn hỏi gì thì cứ hỏi.

Tôi cân nhắc một chút, trong lòng phấn chấn hẳn lên, muốn hỏi cô ấy rất nhiều vấn đề nhưng không biết cái nào trước cái nào sau, thật sự rối loạn vô cùng. Nghĩ mãi cũng không biết mở lời thế nào cho phải.

“Không cần phải vội, cứ hỏi từng bước một thôi, dì cũng đã sớm đoán được sẽ có tình huống này rồi.” Văn Cẩm cười cười nhìn tôi.

Tôi ngẫm tới những vấn đề quan trọng nhất trong đầu, mất vài giây mới nặn ra được câu hỏi, bất luận là về vấn đề gì tôi cũng chưa nghĩ ra được nói làm sao cho rõ, vì bao nhiêu chuyện cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi, nhiều tới mức tôi không biết phải sắp xếp chúng thế nào, vì thế nói: “Cháu muốn hỏi mấy chuyện ngày trước có được không?”

Văn Cẩm gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Tôi liền hỏi: “Vấn đề thứ nhất là cháu muốn biết lần đó ở Tây Sa rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Văn Cẩm nhìn tôi một cái, nét mặt ngạc nhiên: “Vấn đề đó rất lớn, chuyện ở Tây Sa phát sinh không phải chỉ một hai vấn đề, rốt cuộc cháu muốn hỏi sự kiện nào?”

Tôi nhìn Văn Cẩm nói: “Sau khi dì mất tích đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Văn Cẩm lấy lại bình tĩnh, thái độ vừa rồi cho thấy cô ấy không tưởng là tôi lại hỏi chuyện này ngay từ đầu, nghĩ ngợi một chút rồi thở dài nói: “Cháu muốn biết chuyện này tới thế sao,… Xem ra những gì cháu biết cũng không ít, chuyện này rất khó nỏi rõ ra được, Chú Ba của cháu có kể cho cháu nghe chưa?”

Tôi thuật lại những gì Chú Ba đã kể cho tôi lúc trong bệnh viện cho Văn Cẩm nghe một lần, sau đó nhìn cô ấy nói: “Chú nói chú cũng chưa từng tiến vào bên trong cơ quan đó, cho nên chuyện sau đó chú không hề biết. Sau khi mọi người mất tích trong cổ mộ, chú đã không ngừng tìm kiếm nhưng bao nhiêu năm qua đều không có được tin tức gì. Chú Ba còn nói rằng dù có mất cả đời này chú cũng phải tìm cho bằng được dì và những người khác.”

Văn Cẩm nghe tôi nói thế lại cười lạ, cũng không nói thêm câu nào, một lát sau mới tiếp: “Vấn đề này dì muốn để cuối cùng mới nói cho cháu, vì còn một điều kiện tiên quyết cháu cần hiểu được, nhưng nếu dì nói ra điểm mấu chốt đó cháu sẽ không tin. Không biết giờ cháu đã chuẩn bị tinh thần để biết chân tướng sự việc chưa?”

Tôi nói: “Nói càng sớm càng tốt dì ạ, dù dì có nói Chú Ba cháu là đàn bà, chính chú sinh ra cháu cháu cũng hoàn toàn tin, dì cứ nói hết, chuyện này hai năm rõ mười là dì nói thì cháu đều tin cả.”

Văn Cẩm vẫn băn khoăn không biết có điều gì muốn giấu, nghĩ thêm một hồi mới nói: “Đối với chuyện này cháu có suy đoán gì không?”

Tôi lắc đầu: “Cháu không có suy đoán nào cả.”

Văn Cẩm liếc mắt nhìn Muộn Du Bình, muốn trao đổi với anh ấy nhưng Muộn Du Bình trước sau mặt lạnh như tiền không tỏ thái độ nào. Cô ấy lấy bình tĩnh, vuốt vuốt tóc rồi nét mặt có chút thay đổi, hình như là Văn Cẩm vừa hạ quyết tâm. Sau đó cô lấy trong ba lô ra một bản bút ký.

Đây là một quyển bút ký mới, chắc cũng mua cách đây không lâu, quả nhiên trước giờ cô ấy vẫn giữ thói quen viết nhật ký. Văn Cẩm mở bút ký ra, lấy một bức ảnh kẹp giữa quyển sổ đưa cho tôi, vừa nhìn tôi đã nhận ra đây là bức ảnh chụp những người trong đoàn khảo cổ Tây Sa năm đó. Bức ảnh quen thuộc này tôi đã nhìn không biết bao nhiêu lần, vị trí của từng người bên trong tôi đều có thể chỉ ra rõ ràng, cho nên chỉ nhìn chốc lát rồi hỏi: “Cháu đã xem qua bức ảnh này rồi.”

Văn Cẩm nói: “Thật tình là bao nhiêu bí mật đều được ẩn giấu bên trong bức ảnh này cả. Nhưng khó mà có thể phát hiện ra được, những bí ẩn trong chuyến đi Tây Sa đều có thể lý giải dựa vào nó. Kỳ thật những gì cháu muốn biết cũng không hề phức tạp, nhưng nếu dì trực tiếp nói cho cháu thì chắc chắn cháu sẽ không thể chấp nhận được.”

Lúc đó trong đầu tôi đột nhiên có một ý niệm lóe lên, chẳng lẽ lúc cùng mấy bằng hữu đại học nhậu nhẹt bọn họ có nói tới trong bức ảnh này có 11 người là thật ư. Người bí ẩn được che giấu trong bức ảnh này là ai? Văn Cẩm sắp nói cho tôi biết về điều đó phải không?

Tôi nhìn bộ dáng cô ấy, cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy, thực lòng tôi không đoán được dụng ý của cô khi nói những lời đó. Văn Cẩm đem bức ảnh đưa cho tôi một lần nữa, bảo tôi chỉ được ra xem những ai có trong bức ảnh.

Tôi nhìn nhìn một chút rồi mới nói: “Cháu chỉ biết được vài người có liên quan trong này thôi, những người khác cháu không biết tên và cũng không biết mặt.”

Văn Cẩm nói: “Không vấn đề, chỉ cần những người cháu biết là đủ.”

Người đầu tiên trong bức ảnh hấp dẫn sự chú ý của tôi là Muộn Du Bình, liền chỉ vào ảnh nói: “Đây là Tiểu Ca.” Văn Cẩm gật đầu, sau đó chỉ vào một cô gái bên cạnh, “đây là dì.” Văn Cẩm lại gật đầu, “đây là Chú Ba”. Tôi chỉ vào Chú Ba trong hình. Tôi nhìn Văn Cẩm một cái, chờ xem cô ấy gật đầu rồi tiếp tục chỉ, nhưng lúc nhìn lên tôi thấy cô ấy im lặng, chỉ nhìn vào mắt tôi.

Tôi sửng sốt, cô ấy có ý gì vậy? Văn Cẩm cầm bức ảnh rồi nói: “Vì sao cháu nghĩ đây là Chú Ba của cháu?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx