sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 113: Điên Đảo

Tôi lắp bắp: “Đây… đây là lúc Chú Ba hồi còn trẻ, cháu nhìn qua những bức ảnh đen trắng khác thấy cũng rất giống mà.”

Văn Cẩm liền cười nói: “Trên đời này không chỉ có ảnh chụp nhìn mới giống nhau, hai người có cùng huyết thống khả năng cũng không khác nhau là mấy đâu.”

A, tôi sửng sốt trong đầu như vỡ ra được chân lý, khoan khoan đã, ý của cô là gì mới được chứ? Chẳng lẽ cô muốn nói là người này không phải Chú Ba của cháu ư? Vậy đó là ai?

Nghe tới đó mà lòng tôi lạnh đi, những mảnh ghép trong trí nhớ lại hiện ra trước mắt tôi. Quan hệ huyết thống? Dung mạo tương đồng?

Tôi bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, không thể nào, hoàn toàn không thể như thế được! Lúc đó tôi như muốn gào lên, Muộn Du Bình thấy tôi nhảy bật dậy lập tức lấy tay giữ lại, bản thân không thể khống chế được những gì muốn thốt ra: “Trời ơi! Chẳng lẽ đây là… Giải Liên Hoàn?”

Văn Cẩm gật đầu, tôi như rơi vào hôn mê, bao nhiêu suy nghĩ lập tức biến mất hết, toàn thân run rẩy, trời ạ, tôi thật sự không thể tưởng tượng được chuyện này.

“Ảnh chụp này độ phân giải không cao, nhìn lầm là chuyện bình thường, đặc biệt là trong tình huống của Chú Ba nhà cháu.” Văn Cẩm nói, “ai nhìn rồi cũng cho là như vậy cả.”

Chú Ba của cháu ở đâu trong tấm hình này?

Văn Cẩm nói: “Chú Ba của cháu lúc ấy đúng là có đi cùng chúng ta, nhưng anh ta không chụp trong bức ảnh này, mà đứng bên ngoài.” cô ấy chỉ chỉ vào phía trước bức ảnh.

Tôi thấy cách Văn Cẩm ra ký hiệu thì hiểu ngay, cảm giác máu trong người sắp trào ra khỏi cổ họng, đây… đây… Thật sự rất chó chết, đó là vị trí của máy chụp ảnh.

Nói cách khác thì Chú Ba của tôi là người chụp ảnh cho bọn họ, người thứ 11 kia không phải là ai khác mà chính là Chú Ba.

“Nhưng nói như vậy cũng không đúng, trong bức ảnh chụp chung này tại sao Chú Ba lại không cùng chụp. Chẳng lẽ mọi người ở đấy cho rằng Chú Ba không phải người trong đoàn sao, ví như nói Giải Liên Hoàn trà trộn vào trong đội khảo cổ, hắn mới là người phải đứng ngoài chụp ảnh, vì sao người đó lại là Chú Ba?”

Văn Cẩm thở dài một hơi:” cháu đã hiểu ra vấn đề rồi đấy, Chú Ba của cháu đúng là đã kể ra đại khái sự kiện năm đó, nhưng có một sai lầm xem như là cốt lõi ở đây, mà nó lại xuất hiện ngay từ đầu khi Chú Ba của cháu kể lại. Nghe dì nói này, lúc ấy người đến nhờ dì để gia nhập đội khảo cổ không phải là Giải Liên Hoàn mà là Chú Ba của cháu, Ngô Tam Tỉnh.”

“Hở?” Tôi bất ngờ thốt lên một câu.

“Cháu thử nghĩ mà xem, chuyện mà Chú Ba của cháu kể hoàn toàn trôi chảy, ăn khớp tới từng chi tiết, nghe qua thì không hề có một sơ hở nào. Cầu Đức Khảo là một tên buôn lậu dày dặn kinh nghiệm, tại sao lại đi lựa chọn một người không có chút hiểu biết trong nghề nào như Giải Liên Hoàn để thực hiện kết hoạch của ông ta? Khi đó tại Trường Sa ông ta đã tìm được một người phải nói là nhân tài trong nghề đổ đấu, người đó cũng có hứng thú với việc buôn lậu ra nước ngoài, không phải Chú Ba nhà cháu thì ai vào đây được. Chỉ có Chú Ba của cháu mới có thể quyết đoán hợp tác với lão hồ ly đó trong hoàn cảnh như vậy. Cho nên, người làm việc cho Cầu Đức Khảo trong thời điểm đó không phải là Giải Liên Hoàn mà là Chú Ba nhà cháu. Cầu Đức Khảo lựa chọn Ngô Tam Tỉnh đúng là rất khôn ngoan. Dì và anh ta lúc ấy là bằng hữu nên đương nhiên có thể dễ dàng trà trộn vào trong đội khảo cổ. Đấy mới là sự thật.”

Tôi gật đầu, nhớ tới lúc trước Chú Ba cũng đề cập qua chuyện này, lúc đó tôi còn đang giận vì chuyện chú vẫn muốn giấu tôi, hóa ra là vì chú cơ bản cũng không phải người trong cuộc.

Mà lúc đó thì Giải Liên Hoàn lại có mặt trong đội khảo cổ của Văn Cẩm, hắn vừa tốt nghiệp trường khảo cổ học, vì gia đình có quan hệ rộng rãi nên cha Giải Liên Hoàn đã gửi hắn vào trong trường của cô ấy. Người này cũng không đến nỗi vô dụng như Chú Ba kể, mặc dù có tính cách của công tử như Giải Liên Hoàn cực thông minh, từ “Liên Hoàn” trong tên của hắn là do cha hắn sửa lại khi hắn lên ba tuổi. Vì lúc đó Giải Liên Hoàn đã cho thấy năng lực của bản thân. Người này trầm mặc ít nói, nhưng tâm tư vô cùng kín đáo, thành tích học tập rất tốt, hắn vào đại học hoàn toàn bằng chính thực lực của mình. Văn Cẩm nói tới đó thì dừng một chút, hỏi tôi đã rõ hết chưa, Chú Ba của tôi thực sự đã nói ngược lại tất cả mọi chuyện.

Tôi không thể ngay lập tức tiêu hóa được đống sự tình phức tạp như vậy, đành khoát tay áo, thầm cân nhắc một chút: Cầu Đức Khảo lúc tìm được Chú Ba liền nói kế hoạch Tây Sa của ông ta, Chú Ba đồng ý hợp tác rồi sắp xếp gia nhập đội khảo cổ đi tìm mộ ở Tây Sa, mà Giải Liên Hoàn thì căn bản không có liên quan gì tới vấn đề này.

Vậy vì sao mà chú lại phải nói ngược lại tất cả mọi chuyện như vậy, không phải là không có lý do cho chuyện này. Chú Ba là người như thế nào tôi đã sớm biết, chẳng lẽ vì muốn bảo vệ hình tượng trong lòng tôi mà chú phải trăm phương ngàn kết nghĩ cách nói dối như vậy, thật không phù hợp với tính cách của chú.

“Vì sao anh ta phải làm như vậy ư? Cháu vẫn chưa hiểu ra được sao? Chú Ba của cháu nói ngược lại hết mọi chuyện không phải là vì những sự kiện trước khi tới Tây Sa, chân tướng của chuyện này được che giấu ở phía sau kia.”

Tôi nhớ lại từng chi tiết trong quá trình Chú Ba kể lại cho tôi nghe, bỗng nhiên như có sấm động bên tai tôi, lòng chợt lạnh băng,” nếu như tất cả mọi chuyện đều ngược lại thì chuyện đêm đó xảy ra sẽ như thế nào!”

Không phải là Giải Liên Hoàn vụng trộm xuống biển bị Chú Ba phát hiện mà là Chú Ba trộm xuống biển thì bị Giải Liên Hoàn bắt được. Giải Liên Hoàn khả năng uy hiếp Chú Ba đưa hắn đi vào trong cổ mộ, nếu không sẽ lập tức nói cho Văn Cẩm biết. Chú Ba đưa hắn vào trong cổ mộ xong, Giải Liên Hoàn chạm vào cơ quan bên trong cổ mộ. Mọi chuyện đều vô cùng hợp lý, từng chi tiết đều phù hợp với tính cách của những người trong cuộc.

Lúc trước Chú Ba nói cho tôi biết chú để lại Giải Liên Hoàn ở trong cổ mộ rồi một mình thoát ra ngoài, như vậy nếu như cứ theo đà này nghĩ lại thì sự việc phát sinh sẽ rất đáng sợ. Người từ trong cổ mộ đi ra là Giải Liên Hoàn, Chú Ba đã bị đánh cho hôn mê ở trong cổ mộ, vậy thì người chết dưới đáy biển đó chính là Chú Ba của tôi!

Chú Ba hiện tại của tôi là ai? Trời ạ, tôi không dám tiếp tục suy nghĩ nữa. Văn Cẩm nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi mới nói: “Cháu đã hiểu được cục diện là thế nào, người mà cháu bây giờ gọi là Chú Ba thực chất không phải là Ngô Tam Tỉnh, người đó tuyệt đối sẽ không nói cho cháu nguyên nhân của chuyện này, bởi vì từ ban đầu mọi chuyện đều là dối trá, Chú Ba của cháu đã bị đánh tráo ngay khi ở dưới đáy biển rồi.”

Nhưng làm sao lại có thể như vậy được, đâu có chuyện người trong nhà cũng không thể nhận ra nhau?

Đó là bởi vì tình cách Chú Ba của cháu quá quái đản, hơn mười tuổi đã tách khỏi gia đình tự lập cuộc sống, cũng ít khi gặp mặt người nhà, chỉ cần người kia hóa trang một chút, lại thông thuộc tính cách của Ngô Tam Tỉnh là hoàn toàn có thể lừa dối thiên hạ rồi. Dì nghĩ cháu cũng có cảm giác Chú Ba trong quá khứ và Chú Ba hiện tại của cháu hoàn toàn khác nhau.

Mồ hôi của tôi chảy thành giọt nhỏ xuống đất, một người biến mất năm sáu năm đột nhiên xuất hiện, tuy có thay đổi một chút về tướng mạo, nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra được. Tôi cũng cảm thấy Chú Ba hiện tại so với trước kia tính tình bình thản hơn nhiều, thời còn trẻ chú là người coi trời bằng vung vô cùng bất trị.

Sau khi Văn Cẩm nói xong tôi không biết mình nên nghĩ theo chiều hướng nào nữa, trong lòng cứ ngổn ngang bao nhiêu suy đoán, chỉ mới biết được điều này mà tôi đã nhìn ra không biết bao nhiêu phương diện, đầu có cứ loạn lên như mớ bòng bong.

Nhưng chú… Giải Liên Hoàn tại sao phải làm như vậy? Người này đổi thân phận với Chú Ba của tôi để được cái gì chứ?

Đây là một tình huống vô cùng phức tạp, đầu tiên là có thể vì đống hồ sơ đội khảo cổ thành lập năm đó. Sau khi từ dưới đáy biển trở về, chúng ta hoàn toàn biến mất, nếu Giải Liên Hoàn một mình quay lại đơn vị thì hắn đương nhiên chịu trách nhiệm hoàn bộ sự việc. Người ta sẽ bắt hắn để thẩm tra, mà Giải Liên Hoàn lại có liên quan tới Trường Sa chỉ cần điều tra thì sẽ có rất nhiều người bị liên lụy, phiền toái vô cùng. Mà Ngô Tam Tỉnh lúc đó là người ngoài biên chế, trong hồ sơ không có tên của hắn ta, cũng không có ai biết Giải Liên Hoàn và Ngô Tam Tỉnh có quan hệ nên Giải gia đã cân nhắc trước sau rồi chọn biện pháp này để giải quyết vấn đề. Đồng thời Giải Liên Hoàn cũng có thể sở hữu sản nghiệp của Chú Ba, đối với vị thế có phần sa sút của Giải gia khi đó mà nói đây cũng là một món hời lớn. Nhưng một khi đã nhập vai thì sẽ phải theo cho trọn vở kịch, cháu cũng biết chú Hai nhà cháu là người như thế nào rồi. Trước đây còn là nhân vật lừng lẫy có tiếng ở đất Trường Sa, tuyệt đối không thể trêu chọc, nếu làm cho ông ta phát hiện em trai mình đã bị đánh tráo, tất nhiên chú Hai nhà cháu sẽ tìm cách xử lý Giải gia. Với thế lực hùng mạnh của Ngô Lão Cẩu và của bà nội cháu thì không biết chừng còn có đổ máu. Dì luôn luôn suy nghĩ vấn đề này, muốn bằng một cách nào đó có thể thông báo cho cháu biết được. Nhưng Giải Liên Hoàn lại vô cùng tinh quái, hắn tâm cơ khó đoán, nếu dì tùy tiện ra mặt e rằng có thể bị đánh úp lại. Cho nên từ trước tới giờ dì chỉ có thể ẩn nấp không dám lộ diện.

Tôi ôm mặt, trong lòng vẫn không muốn chấp nhận, hết thảy mọi chuyện ở đây hoàn toàn không có thật, nói: “Nói như vậy thì rốt cuộc dì và những người khác trong đoàn khảo cổ năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người đột nhiên biến mất. Hơn nữa tại sao trên đỉnh cổ mộ dưới biển lại có một dòng chữ viết bằng máu: Ngô Tam Tỉnh hại ta? Nếu Giải Liên Hoàn hại Chú Ba thì câu đó phải mang ý nghĩa trái lại mới đúng chứ! Không đúng, không đúng, dì khẳng định đang nói dối cháu.”

Văn Cẩm nhìn tôi, đôi mắt cảm thông, cầm tay tôi từ từ nói: “Tiểu Tà, cháu sống với người đó nhiều năm như vậy, dì biết chuyện này ngay lập tức cháu không thể chấp nhận được, nhưng trước sau gì thì cháu cũng phải đối mặt với nó, cho dù giờ dì không nói thì người đó cũng sẽ không giữ trong lòng những bí mật này lâu nữa. Bởi vì càng lúc càng có nhiều lỗ hổng, người kia có muốn tiếp tục lừa gạt cháu cũng không thể được nữa, giờ cháu không muốn tin thì cũng quá muộn rồi.

Trong lòng tôi không phải là không tin, thực sự tôi đã rõ hết cả rồi, chỉ là tôi vẫn còn quá bàng hoàng nên tâm tư khó chịu, muốn tìm chỗ phát tiết mà thôi.

Văn Cẩm cầm lấy tay tôi đặt vào trong lòng bàn tay bé nhỏ của cô ấy, vỗ vỗ vài cái an ủi, trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp vô cùng, cô ấy lại nói: “Chuyện tiếp theo đây, dì nói ra chắc cháu sẽ càng thêm khó tin.”

Chú Ba không may bị chết đuối, lúc phát hiện trong tay nắm Xà Mi Đồng Ngư, hiển nhiên là gieo nhân nào ắt gặp quả đấy mà thôi. Văn Cẩm vô cùng bi thương, nhưng lúc đó tình huống khẩn cấp, cô ấy không thể dừng công tác khảo thí, sau đó mang theo người bơi xuống dưới đáy biển.

Quá trình tiếp theo, “Chú Ba” và cũng là Giải Liên Hoàn bây giờ đã kể lại tương đối khớp, điều mà hắn sợ chính là Chú Ba của tôi lưu lại manh mối dưới đáy cổ mộ, vì thế ra vẻ mệt mỏi chờ bọn họ rời khỏi mộ thất rồi lén theo phía sau. Cuối cùng cũng nhìn ra cách để thoát khỏi kỳ môn độn giáp đi ra ngoài.

Đối với Giải Liên Hoàn mà nói, chuyện đội Văn Cẩm biến mất trong cổ mộ cũng là một điều thích hợp, vì thế nên hắn mới có thể giả trang thành Chú Ba được. Sau khi được người khác cứu lên bờ, hắn nói với người đánh cá kia bản thân tên là Ngô Tam Tỉnh. Nếu không sau này sẽ lộ ra dấu vết, điều này chắc chắn Giải Liên Hoàn cũng phải vô cùng đắn đo, Văn Cẩm nói những gì hắn kể cho tôi hoàn toàn chính xác.

Nhóm người của Văn Cẩm tiến vào trong mộ táng tới chính điện thì bị một người rất giống Chú Ba đánh hôn mê nghĩa là sao chứ?

Văn Cẩm nói: “Nói ra thì cháu chắc chắn không thể tin, nhưng kỳ thật thì chuyện này không phải là tin hay không nữa, càng không cần phải băng khoăn cân nhắc làm gì.” ngừng một lát cô ấy mới tiếp:” trong lúc chúng ta chuẩn bị rơi vào hôn mê, người mà chúng ta trông thấy lúc đó không phải chỉ là giống mà đó chính là Chú Ba của nhà cháu.”

“như vậy, theo như Tiểu Ca nhớ lại thì lúc dì nhìn thấy chú là lúc chú đang ngồi trước phiến đá chải đầu như nữ nhân, rồi sau đó đột nhiên trốn tới sau cái gương trong động, chắc có gì đó nhầm lẫn ở đây rồi, chú vì sao lại phải làm như vậy?”

“Bởi vì Chú Ba của cậu nghĩ là Giải Liên Hoàn đã đem hết thảy mọi chuyện đều nói cho dì biết.” Văn Cẩm nói, “anh ta cho rằng dì vào đó là để bắt mình hỏi tội, nếu chỉ có một mình dì thì chắc sẽ không phải bỏ chạy như vậy, nhưng đằng này lại là cả đội khảo cổ cùng đi xuống. Chắc Chú Ba của cháu đã nghĩ thân phận bị bại lộ, cảm giác như mình đã phạm phải trọng tội. Nghĩ như vậy nhưng anh ta không muốn làm hại gì tới ta, nên đã nghĩ cách làm thế nào để giải quyết cả đám người mà không gây nguy hiểm cho ai cả. Vì thế Chú Ba nhà cháu đã quyết định chuốc mê mọi người rồi mới tính tới bước tiếp theo.”

“nếu nói vậy tới cùng cũng không có gì nguy hiểm.” tôi nói tiếp, “chữ viết bằng máu kia nghĩa là gì?”

Lúc thì Chú Ba lúc lại chú Hai, rồi còn thật thật giả giả không thể phân biệt hết được, tôi liền nói: “Chúng ta dùng thẳng bằng tên để nói cho dễ hiểu, ý của dì là người chuốc mê cả nhóm khảo cổ quả thật chính là Ngô Tam Tỉnh, nhưng chẳng phải thi thể chú đã được phát hiện rồi sao?”

“Là chúng ta đã nhầm, thi thể được tìm thấy đó không phải là Ngô Tam Tỉnh, đó là một người làm thuê của Cầu Đức Khảo, có lẽ đã theo nhóm đầu tiên tiến vào trong cổ mộ đó. Nhóm người này đã thất bại nhưng lại mang ra được một tấm bản đồ, cho nên Cầu Đức Khảo mới có thể được cung cấp nhiều tư liệu như thế. Hơn nữa thi thể đó cũng đã bị ngâm dưới nước một thời gian, mặt mũi bị trương lên, đồ lặn lại là cùng một kiểu với loại trang bị của Ngô Tam Tỉnh. Chúng ta nhận định hắn là Ngô Tam Tỉnh kỳ thật cũng không hoàn toàn chắc chắn, dì cũng không có kinh nghiệm xác định thi thể. Đồ lặn hoàn toàn giống với kiểu của Chú Ba nhà cháu nên không còn nghĩ ra là ai nữa.”

“Còn về vấn đề dòng chữ viết bằng máu trên trần mộ thì chắc do cháu lý giải nhầm rồi.” Văn Cẩm nói, “cháu thử ngẫm lại xem nó được viết theo thứ tự thế nào?”

Tôi thầm nghĩ cũng có thể là do tôi nghĩ sai? Liền lấy ngón tay nhúng vào nước rồi viết lại một lượt đúng thứ tự lên trên vách đá. “Giải Liên Hoàn hại chết Ngô Tam Tỉnh không rõ mục đích.”

Vừa nhìn qua tôi liền sửng sốt, trong đầu ngộ giải chân kinh, trời ạ, trước giờ tôi cứ nghĩ mọi chuyện hoàn toàn ngược lại.

Tôi quen với những bản dập tài liệu nên hầu như đều đọc theo cách ngược lại từ trái sang phải, nhưng câu này thì cả hai bên đều có thể đọc được, hơn nữa ý nghĩa lại trái ngược nhau hoàn toàn.

“Hiện giờ cháu còn nghi ngờ gì nữa không?” Văn Cẩm nói.

Tôi có chút hơi xấu hổ, “chuyện tiếp theo thế nào thưa dì?”

Văn Cẩm sắc mặt chợt biến đổi một chút, nói: “Chuyện sau đó chính dì cũng không thể lý giải nổi, bởi vì tới khi chúng ta tỉnh lại đã không còn ở mộ huyệt dưới đáy biển nữa, thay vào đó lại phát hiện mình đang ở trong một tầng hầm ngầm. Một gian phòng vô cùng cũ kỹ, giống như được xây vào những năm 60 70. Bên trong có một quan tài đá màu đen, có thể tìm được đường ra khỏi tầng hầm nhưng cửa lại bị khóa chặt. Chúng ta không cách nào mở nó ra được, hơn nữa xem đồng hồ thì chúng ta đã bị đánh mê một thời gian dài.”

“Đó là trại an dưỡng ở Cách Nhĩ Mộc phải không ạ?” tôi hỏi.

Văn Cẩm gật đầu, dừng một lát mới tiếp: “Chúng ta thiếu mất vài người, Trương Khởi Linh không có ở đó, những người còn lại đều bị vây khốn bên trong, hơn nữa chúng ta cũng phát hiện luôn có người giám thị xung quanh mình.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx