sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 117: Phòng Luyện Đan

Tôi nhìn theo Văn Cẩm chợt thấy cô ấy chạy về phía bàn đá bên cạnh, chúng tôi liền theo qua xem tình hình thì bất ngờ phát hiện đó thực ra là một bản đồ tinh tú. Trên mặt đá có khắc những điểm nhỏ biểu thị cho bầu trời đầy sao, mỗi điểm đều được đính một vật nhìn như viên sỏi xấu xí màu xanh lam.

Ngay lập tức tôi nhận ra đó là thứ đan dược mà Chú Ba đã cho tôi xem lúc ở bệnh viện Cát Lâm, không ngờ trong hang động này lại có nhiều như vậy.

“Đây là cái gì vậy? Thuốc trường sinh bất lão à?” một giọng nói xa lạ từ phía sau vang lên cùng với đó là tiếng cười rất khoái chí. Chúng tôi cùng ngoái lại nhìn, hóa ra là mấy tên thủ hạ kia đã đuổi kịp chúng tôi tới đây.

Tôi vội lắc đầu nói: “Đây là thuốc kịch độc, tuyệt đối không thể động vào chúng được, nguy hiểm vô cùng.”

“Không ăn là được chứ gì, cho chúng tôi xem qua một chút thôi.”

“Không được.” tôi nói, “cái gì quanh đây cũng không động vào được đâu.”

Mấy người kia rất tò mò, nghe thấy tôi nói như vậy thì tức anh ách, lẩm bẩm vài câu rồi có người châm thuốc nói: “Cậu nghĩ cái gì vậy, làm gì có luật nào như thế ở đây chứ.” Trong giọng nói đã không còn khách khí như lúc trước nữa. Tôi giả bộ như không nghe thấy, tới lúc đó pháo sáng bốn phía đã sắp lụi. Bàn Tử lại bắn thêm hai cái nữa rồi ngẩng đầu nhìn lên trên, bất giác thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Toàn bộ mọi người cùng ngước mắt lên, chỉ thấy pháo sáng bay vút lên trên cao soi rọi toàn bộ sơn động từ trên xuống dưới. Có rất nhiều sợi xích sắt buộc quanh một vật gì đó, đếm qua thì thấy tầm mười sợi với nhiều hình dạng khác nhau đang giăng trên đầu như một cái mạng nhện khổng lồ. Một đầu chúng được khảm vào vách đá, đầu còn lại nối với vật thể bên trên. Thứ đó tối đen không nhìn ra một hình thù gì, chỉ đoán được đại khái nó là một quả cầu đen kích thước rất lớn.

Pháo sáng rơi xuống từ từ kéo theo sơn động chìm vào trong bóng tối. “Đó là cái khỉ gì vậy?” có người kinh ngạc lẩm bẩm.

“Đó là lò luyện đan!” Văn Cẩm hãi hùng thốt lên, “trời ạ, hang dưới lòng đất này chính là huyệt mắt rồng trong đại phong thủy, trên kia chắc chắn là một trong bảy cảnh giới cao nhất của luyện đan, lò luyện đan giữa trời có thể thu hết tinh hoa của long mạch vào trong nó.”

Bàn Tử lại bắn một phát pháo sáng nữa lên không trung, miệng nói: “Xem thêm chút nữa đã.”.

Lúc này pháo bay cao hơn nên đập vào hắc cầu kia tóe lửa, chúng tôi liền thấy được toàn cảnh vô cùng rõ ràng. Mặt trên là một dụng cụ hình cầu bằng đồng thau khắc hoa văn, so với những đồ đồng trên mặt đá này thì phải to gấp hơn ba lần. Nhìn qua từ dưới mặt có thể thấy nó là một khối với sợ xích sắt kia, ví như là trứng ngỗng trong cái mạng nhện vậy.

Văn Cẩm bảo Bàn Tử không cần thiết phải bắn nữa, lò luyện đan này không biết có thể xê dịch được hay không, nếu nó mà rơi xuống đây thì chẳng khác nào máy bay ném bom oanh tạc. Đến lúc đó người trong này đừng hòng sống nổi.

Bàn Tử giận dữ nói: “Tiếc là không thể leo lên đó xem, có khi còn lấy được cả thuốc trường sinh bất lão trong đó cũng nên. Chúng ta mỗi người ăn chục viên rồi phi thẳng lên mặt trăng xem Hằng Nga gần đây sống thế nào.”

Tôi vỗ vai Bàn Tử mắng: “Anh rốt cục cũng lòi cái đuôi Thiên Bồng nguyên soái, khó trách sao tôi thấy anh quen quen.”

Bỗng có người sờ sờ một viên đan dược trên mặt bàn, cười nói: “Tiểu Tam Gia à, cậu nói người khác mà không nghĩ tới mình gì cả, thời thế đã thay đổi nhiều rồi, bây giờ người ta không còn nghĩ như vậy nữa đâu.” Nói xong liền cạy viên đan dược đó ra rồi cầm đèn pin soi xem nó có gì đặc biệt. Muộn Du Bình bên cạnh tôi đột ngột biến sắc, tôi còn nghe thấy anh ấy nhẹ giọng thốt lên:

“Xong rồi.”

Lời còn chưa dứt bàn đá bỗng mất cân bằng, nó từ từ nghiêng về một bên, tiếp theo bốn phía lặng thinh không hề có động tĩnh gì. Mọi người hoảng sợ đứng bất động, người nào người nấy chôn chân tại chỗ, đợi xem có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau không thấy có gì phát sinh, chúng tôi nhìn nhau bất ngờ, Bàn Tử lại nói: “Thế quái nào, tảng đá này chân để trên mặt bàn à mà vừa động vào đã nghiêng rồi.”

Sắc mặt Muộn Du Bình càng thêm tái, anh ấy không nhìn về phía bàn đá mà lại nhìn những tầng áo ngọc xung quanh vách đá. Tiếp theo chúng tôi nghe thấy “tách” một tiếng. Vội nhìn về nơi phát ra âm thanh vừa rồi, chợt phát hiện một chiếc áo ngọc bỗng tuột ra, bao nhiêu mảnh giáp liền rơi tung tứ phía như là có ai đã rút sợi chỉ vàng nối chúng lại với nhau ra. Áo ngọc vừa rơi liền lộ xác ướp bên trong, kinh hãi ở chỗ nó có một khuôn mặt dài như ngựa vô cùng dữ tợn.

Tôi nhất thời không thốt lên được câu nào, nghe nói sau khi áo ngọc bị đứt thi thể sẽ thi biến ngay tức khắc, chuyện phức tạp rồi. Vừa nghĩ tới đó tôi liền kêu lên:

“Mau quay lại bên ngoài!”

Còn chưa dứt câu thì bên cửa hầm vang lên liên tiếp tiếng khóa xoành xoạch, tảng đá trấn cửa đã hạ xuống lấp hết đường lui của chúng tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx