sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 120: Trung Tâm

Mực nước chỉ cao tới thắt lưng, hơn nữa lại trong vắt nên ánh sáng đèn pin dễ dàng soi được xuống vị trí tôi đang đứng, từ lúc bước chân xuống hồ tôi vẫn nghĩ đáy của nó chỉ có toàn sỏi đá nhưng không biết từ lúc nào đã bị thay đổi. Trong lớp sỏi dưới chân chúng tôi xuất hiện rất nhiều mảnh đá sắc nhọn, tôi cúi xuống nhặt lấy một mảnh liền phát hiện đây không phải là đá mà là mảnh sứ. Nó có hình dạng và chất liệu tương tự như những bình sứ chúng tôi đã đào ra trong con thuyền đắm trong quỷ thành.

Những mảnh bình vỡ này trộn lẫn trong lớp sỏi đá chỉ hé ra một cạnh rất nhỏ, phải nhìn thật kỹ mới có thể thấy chúng. Chắc chắn nơi này đã được cổ nhân sử dụng rất nhiều, vì số lượng của những mảng gốm không phải là nhỏ, chẳng qua đều bị giấu bên dưới lớp cát sỏi kia mà thôi.

Mọi người thử dùng chân gạt gạt đáy nước, những mảnh vỡ liên tiếp lộ ra. Bàn Tử nhấc đèn pin lên cao soi qua bốn phía nơi chúng tôi đang đứng xem tình hình xung quanh có gì thay đổi.

Trong lớp cát sỏi phía dưới có một lượng lớn mảnh gốm vỡ, chúng bị chôn cũng không sâu, từ vị trí chúng tôi đang đứng soi tới cuối hồ vẫn tối tăm mùi mịt. Hơn nữa càng đi ký hiệu Muộn Du Bình lưu lại chỉ dùng để biểu thị phương hướng. Số lượng mảnh vỡ này càng lúc càng dày đặc, tôi thấy có lẽ chúng bị nước cuốn tới đây, phía trước không biết sẽ gặp phải chuyện kỳ dị gì.

Bàn Tử quan sát đáy nước, phát hiện ra những mảnh vỡ này không phải chỉ là một vài miếng, dưới lớp sỏi còn lộ ra tới một tầng dày gốm sứ chồng chất vào nhau. Xem số lượng như vậy thì không thể dùng cách tính thông thường để đoán được bên dưới này có chôn bao nhiêu bình sứ. Những mảnh sứ lộ ra trong nước có cạnh vô cùng sắc nhọn, giống như lưỡi của dao lam vậy. Ở bên trong những mảnh sứ còn thấy rất nhiều xương người, đã mục rỗng hai đầu. Cơ bản là những mảnh xương này không còn nguyên vẹn, thậm chí tôi còn có thể thấy xung quanh vương vãi một vài mớ tóc, thật khiến người ta rùng mình nổi da gà.

Trường hợp này nhìn qua thì cũng giống với cảnh tôi đã gặp ở đáy biển gần Tây Sa, lúc đó khắp đáy biển phủ kín những mảnh vỡ và bình sứ cổ đại. Nhưng là đồ sứ chôn trong cát biển trắng tinh, nhìn còn có chút cảm tình; còn ở đây bình gốm vừa xấu xí lại vùi trong sỏi đá gồ ghề, hơn nữa bên trong lại chứa tóc và xương người, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ ghê tận cổ rồi.

Nhìn những đầu lâu này ai trong chúng tôi cũng đều nổi da gà khắp người. “Đây là cái quái gì vậy chứ?” Bàn Tử líu lưỡi nói.

Tôi nói cho anh ta và mọi người biết một chút về lúc tìm người ở quỷ thành đã đào ra trong con thuyền chìm một số lượng lớn bình sứ chứa đầu người, nhưng vẫn có nhiều người không thể hình dung cụ thể tình hình lúc đó. Vì thế tôi lại giải thích cho họ biết những bình sứ này được phát hiện như thế nào. Theo như cách Ô Lão Tứ đọc được trên phù điêu thì đây là một tế phẩm cho rắn.

“Chẳng lẽ trong này cũng có một con thuyền đắm sao?” Bàn Tử hoa chân múa tay kinh ngạc.

Tôi lắc đầu, điều đó là bất khả thi, thứ nhất là không thể nào nhét được cả thuyền xuống dưới lòng đất này, trừ khi hồ này có đường thông ra bên ngoài. Thứ hai là những bình sứ này chứa đồ tế phẩm cho rắn, chắc hẳn sẽ được đặt ở nơi có liên quan tới hoạt động hiến tế. Tôi nghĩ nơi này khẳng định sẽ có liên quan tới tôn giáo mà quốc gia Tây Vương Mẫu tôn sùng. Với số lượng lớn như thế này, có thể thấy được vào thời kỳ đó cũng loại bình này không phải là vật hiếm thấy.

Đối với những lý giải của Ô Lão Tứ với bình sứ này tôi hoàn toàn đồng ý, có điều biết cũng không giải quyết được vấn đề gì. Trong đầu tôi bỗng văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của anh ta trong thành quỷ, lại cảm giác vết cứa dưới lòng bàn chân mình nhẹ đi rất nhiều.

Nhớ tới biến cố trong quỷ thành tôi vẫn còn sợ lạnh người, có điều nơi này sẽ không lặp lại chuyện như vậy. Xem những bình sứ này đều đã bị vỡ ra thành cả chục mảnh, xương cốt người cũng mục nát, chỉ cần chạm vào cũng có thể vụn ra như cám, những thứ này bị ngâm trong nước cả nghìn năm qua, có là quỷ cũng thành cát bụi hết rồi. Hơn nữa bình sứ lại có khả năng thấm nước, dù thành bình có dày tới đâu thì bị ngâm trong nước lâu như vậy nước cũng từ từ ngấm vào được, chắc chắn là dù có tồn tại nguyên vẹn tới tận bây giờ thì bên trong cũng đầy nước, bọ hẳn đã chết đuối hết rồi.

“Nhiều tế phẩm như vậy có phải phía trước là hầm mộ của Tây Vương Mẫu không?”, một thủ hạ của Chú Ba hỏi.

Tôi nghĩ cũng có thể lắm, nhưng phỏng đoán này hoàn toàn vô căn cứ. Thầm nghĩ tốt hơn hết là không đúng thì hay hơn.

Bàn Tử nói: “Không quan tâm đó là cái gì, trước mắt chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng để bị dẫm phải mảnh vỡ nào nữa, cũng chưa biết trong mớ xương cốt này có độc hay không, Tiểu Ngô mau mau đi rửa sạch vết thương. Cẩn thận vết thương của cậu mà nhiễm trùng sẽ thê thảm lắm. Hơn nữa nếu gọi những cái bình này để hiến tế cho rắn thì có thể phía trước chúng ta sẽ chạm mặt một loài gà rừng tối cổ, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác.”

“Cám ơn anh đã quan tâm.” Tôi lườm xéo Bàn Tử một cái. Anh ta không thèm để ý lại, kỳ quái hỏi: “Kể cũng lạ, nếu bảo là tế phẩm của rắn thì phải nhìn thấy chúng ở đây chứ, sao tới giờ vẫn chưa thấy một mống nào ló mặt ra vậy?”

Cái thứ vừa cắt vào chân tôi không biết là xương đầu lâu hay là mảnh sứ bị tôi đạp vỡ nữa, dù sao thì cũng không phải là điều tốt đẹp gì.

Lúc này Hắc Nhãn Kính lại lặn xuống nước đào lên được một đầu lâu không còn phần gáy, bên trong não bị đục xơ ra kết lại thành khối như tổ ong, nhìn qua là biết đây chính là kiệt tác của lũ bọn ăn xác chúa kia. Vì sao trong đầu người lại chứa lũ bọn này giờ không thể nào khảo chứng được, nhưng có thể đoán là người ta dùng những bình đầu người này để nuôi dưỡng loài trùng khủng bố đó. Nếu như suy đoán của Ô Lão Tứ là chính xác thì hành vi này chắc chắn bắt nguồn cho kỷ nguyên cai trị người dân bằng những hủ tục quỷ dị của Tây Vương Mẫu, không biết ban đầu bọn họ vớ được thứ đầu người đầy bọ ăn xác này ở đâu.

Chúng tôi tiếp tục đạp lên những mảnh sứ vỡ tiến về phía trước, người nào người đấy vừa bước vừa chú ý dưới chân để tránh bị chúng gây thương tích. Càng đi về cuối hồ nước, tình hình càng trở nên rõ ràng, đáy nước không còn sỏi mà chỉ thấy tầng tầng lớp lớp mảnh sành mảnh sứ to nhỏ lớn bé xen lẫn với xương cốt đầu lâu. Tới khi đi được gần một km, nước giờ chỉ còn lưng lửng mắt cá chân, mọi người ngẩng đầu nhìn thì bất ngờ nhận ra bờ hồ trước mặt hoàn toàn được chất cao lên bằng mảnh vỡ của bình sứ.

Toàn bộ khu vực xung quanh đều là đồ sứ vỡ, có đủ các kích thước từ to tới bé, màu sắc chủ yếu là đỏ sậm và vàng đồng. Bên dưới những bình sứ đó còn chôn rất nhiều sọ người, tuy không hoàn toàn nguyên vẹn nhưng có thể thấy là bình nào cũng có, nhìn qua không thể đoán được có tất cả bao nhiêu tầng sứ và xương xếp chồng lên nhau nữa.

Cả đoàn người đứng ngây ra nhìn, không ai là không bàng hoàng trước cảnh tượng ghê rợn này, dù cho người đó đã từng đi đổ bao nhiêu đấu nhưng khi tận mắt chứng kiến cũng vẫn bất giác mà run sợ. Không dám tiến thẳng qua bờ hồ vì bên trên toàn cạnh sắc của bình sứ vỡ, chúng tôi được lệnh tìm kiếm đường khác để đi.

Bàn Tử đối với những thứ rách nát này hoàn toàn không có hứng thú, còn thủ hạ của Chú Ba thì sợ không dám động vào, mọi người dừng lại chia nhau mỗi người một ngụm rượu khu hàn rồi tiếp tục bắt tay vào hành động. Chỉ riêng có Hắc Nhãn Kính là rất hứng thú với những bình chứa đầu người kia, cứ thỉnh thoảng lại lặn xuống một lần để nhòm những sọ người bị chôn trong đống mảnh sành. Bàn Tử thấy thế thì bực mình hỏi: “Tên bốn mắt kia chưa thấy người chết bao giờ à mà hứng thú thế?”.

Tìm một vòng bờ hồ đều có một tình trạng chúng như vậy, khu vực này rất rộng lớn, nếu muốn đi qua đó, hoặc là quay lại bên mạch nước để bám vào vách động mà đi đường vòng, hoặc là cứ thế đạp lên trên mảnh sành và xương người kia để vào trong.

Đang do dự bỗng tôi thấy Văn Cẩm nhìn xuống chân, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, tôi liền qua hỏi cô ấy đang tính cái gì vậy. Văn Cẩm liền nói:” có phải chúng ta đã tới nơi rồi không?”

“Tới rồi ư? Ý dì là thế nào?” tôi kinh ngạc hỏi, nhưng cũng hiểu ra ngay, “có phải dì muốn nói là nơi này chính là đích cuối cùng của chúng ta không?”

Văn Cẩm gật đầu nói: “Chúng ta có thể đã đứng ở nơi trước đây người ta đặt tế phẩm, mà thường thì đàn tế lễ cũng được sắp xếp ở cạnh đó, cùng lắm là chỉ còn cách đây một khoảng cách ngắn nữa thôi, cháu thấy có phải không?”

Tôi nhìn xuống đáy nước rồi lại đưa mắt ra xung quanh, cảm giác bất ngờ khó tả, ít nhất là tôi không thể chấp nhận được chuyện này. Đây là nơi nào chứ, ngoại trừ những bình chứa đầu người này ra thì chẳng có cái gì hết, chúng tôi chịu bao hoạn nạn khốn đốn chỉ để tới một nơi như thế này sao? Nếu là muốn nhìn đầu người tế phẩm thì tôi thà ở trong quỷ thành xem còn rõ ràng hơn là ở nơi vừa tối vừa ẩm ướt thế này.

Bất giác tôi lại nhìn Muộn Du Bình nhưng anh ấy trước sau vẫn không nói câu nào, Văn Cẩm liền lấy gậy huỳnh quang ra, bẻ cho nó sáng lên, rồi cô ấy vứt xuống bốn phía trong nước, xung quanh lập tức sáng lên. Những người khác thấy thế liền làm theo, lấy trong ba lô cá nhân ra gậy huỳnh quang rồi thả vào trong nước, bỗng chốc cả đáy nước sáng rực màu xanh huyền ảo.

Mọi người bắt đầu tìm kiếm chỗ khả nghi dưới đáy hồ, ánh sáng huỳnh quang trong nước quỷ dị vô cùng, ai cũng cố gắng quan sát thật cẩn thận để không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Nhưng chúng tôi vẫn không phát hiện thấy điểm gì bất thường ở đây, ngoài mảnh sành chỉ có mảnh sành mà thôi.

Tất cả mọi người đều có cảm giác chán nản, tôi nhìn xuống đáy nước thầm nghĩ, nếu nơi này chính là đích đến vậy chắc chắn sẽ phải có cái gì được chôn ở phía dưới lớp bình vỡ cổ này. Nhưng đây là chuyện không thể nào xảy ra, ở đây có nhiều người như vậy, nếu nó ở ngay phía dưới thì chắc chắn đã tìm được ra rồi. Chắc chắn đây không phải nơi chúng tôi muốn tìm, chắc chắn vẫn phải qua bờ hồ kia mới được.

Bực mình ở chỗ tôi hoàn toàn không thể hình dung hình dạng của mục đích đó là gì nữa, Muộn Du Bình thì không nhớ nổi một cái gì.

Tôi hậm hực đá chân trong nước để làm nóng cơ thể, ngay sau đó bỗng tôi thấy ảnh ngược của mình bị những gợn sóng uốn lượn thành hình thù kỳ dị, cùng lúc tôi lại thấy cả phía sau mình có gì đó bất thường. Vội ngẩng đầu lên xem trên đỉnh đầu, không biết từ khi nào mà đỉnh của hang động này đã cao lên rất nhiều, nhìn lên trên chỉ thấy tối đen một khoảng.

Tôi lấy đèn pin soi lên trên thì phát hiện ánh sáng như bị nuốt vào trong bóng tối, chiếu không tới đâu cả. Ánh đèn có thể rọi khoảng cách bốn mươi thước nhưng độ cao từ đây tới đỉnh đã vượt ra ngoài tầm đó nên không thể thấy gì bên trên. Tôi lập tức lấy đèn pin điều chỉnh cường độ một chút rồi lại soi lên, lần này ánh sáng tập trung thành một cột thẳng tắp bắn tới đỉnh hang.

Mọi người bốn phía bị ánh đèn của tôi thu hút sự chú ý nên nhìn qua xem tôi muốn làm gì, tôi cũng không để ý tới bọn họ mà hai mắt chỉ dán lên trên trần hang, soi xem tình hình trên đầu mình có gì thay đổi.

Ngay lập tức tôi bị giật mình, trước mắt tôi không phải là bề mặt đá gồ ghề như trước, dưới ánh sáng của đèn pin xuất hiện một vật thể khổng lồ không xác định được khảm vào trần hang.

Khối vật thể này lớn vô cùng, với ánh sáng bé xíu của đèn pin chỉ có thể chiếu một bộ phận rất nhỏ của nó, nhưng có thể xác định được nó hình cầu, không biết đường kính là bao nhiêu, như thể là nó bao trùm hết toàn bộ khu vực này. Từ bên dưới nhìn lên có thể đoán được nó làm bằng đá, nhưng màu sắc thì loang lổ không hề đồng nhất. Quái dị ở chỗ mặt tiền của quả cầu đá đó lại có những lỗ hổng lớn, nhiều không đếm xuể, nhìn qua vô cùng xấu xí, ví như là cái đài sen bị người ta lấy hết hạt ra rồi vậy.

Những người khác cũng theo ánh đèn của tôi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức tiếng người im bặt, tất cả nhìn không chớp mắt, cảm giác như mọi vật đều chết lặng khi thấy cảnh tượng này.

“Đây là cái quỷ gì vậy?” mãi sau Bàn Tử mới thì thào một câu.

Văn Cẩm bàng hoàng nói: “Trời, đây… Đây chẳng phải là một mảnh thiên thạch sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx