Người cổ đại còn gọi thiên thạch là vẫn thạch*, đó là khi người ta gặp một tiểu hành tinh bay từ ngoài vũ trụ xuống Trái Đất, trong thời kì sơ khai con người còn chưa biết đó là thứ gì nên gọi nó là đá trời. Thiên thạch có rất nhiều loại, thường được dùng làm nguyên liệu điêu khắc, quý giá nhất là loại lõi thiên thạch.
Vật thể kia chỉ có thể là vẫn thạch, nếu không sẽ không thể giải thích được hiện tượng mà chúng tôi đang nhìn thấy, bằng sức người thì hoàn toàn không thể đặt một khối đá khổng lồ như vậy vào đây được. Nhưng vẫn thạch này quá lớn, còn bao nhiêu phần bị chôn vào trong miệng núi này nữa? Càng nghĩ càng không thể tưởng tượng được.
Những người khác cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, bắt đầu lấy đèn pin soi lên bốn phía, muốn tìm xem nơi vẫn thạch kia tiếp xúc với miệng núi. Sau khi tính toán thì chúng tôi phát hiện đường kính của nó khoảng năm sáu trăm mét, tính thêm cả phần bị miệng núi này che lấp thì tổng cộng toàn bộ đường kính rơi vào gần một kilomet.
Những vết lồi lõm trên bề mặt của vẫn thạch thoạt nhìn xấu xí vô cùng, tôi còn tưởng đây là một cái tổ ong đất bị phân hủy tới xác xơ. Không biết vì sao nhưng tôi lại thấy vẫn thạch này giống với cái lò luyện đan trên kia, những hố sâu trên bề mặt của nó tối đen, soi đèn vào cũng hoàn toàn không thể thấy được tình hình bên trong, càng không biết nó hình thành như thế nào. Nhìn vô số những những vết lõm sâu hoắm kia, tôi cảm tưởng như có cả trăm con mắt đang quan sát mình, trong lòng vô cùng khó chịu.
Văn Cẩm nói: “Đây chắc chắn chính là đích đến của chúng ta, nhất định nơi này ẩn chứa lời giải cho bí mật cuối cùng của Tây Vương Mẫu, chắc chắn Uông Tàng Hải cũng đang truy tìm thứ này…”
“Ông ta muốn thấy thứ này ư? Vẫn thạch này thì có lợi ích gì?” Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
Văn Cẩm cũng lắc đầu: “Dì không rõ, có thể những lỗ hổng kia sẽ có đáp án cho chúng ta, nhưng sao chúng lại nhiều như vậy nhỉ?”
Tôi nhìn những hố sâu trên đầu mà lạnh sống lưng: “Hay là do người ta đã đào thêm ra chăng? Con mẹ nó chứ, chẳng lẽ bên trong vẫn thạch này còn có cái quỷ gì đó?”
Hắc Nhãn Kính đột nhiên nói: “Không phải vậy, đây là những lỗ hổng tự nhiên, vẫn thạch thường có hình dạng như một tổ ong nên nhìn có chút khó coi thôi.”
Thấy anh ta đột nhiên nói chuyện nghiêm túc, tôi thấy không quen lắm. Cùng lúc có một thủ hạ của Chú Ba nói: “Các người đã từng nghe qua giai thoại về bồn địa Sài Đạt Mộc này chưa, Tháp Mộc Đà này được hình thành do có một tiểu hành tinh từ bên ngoài vũ trụ va chạm với Trái Đất. Có thể là đây là một mảnh vẫn thạch tách ra từ tiểu hành tinh đó, ốc đảo trong Tháp Mộc Đà là nơi vẫn thạch đáp xuống, người Tây Lương Nữ Quốc đã xây dựng thành cổ này quanh vẫn thạch đó. Hơn nữa phải tới lúc người ta xây hệ thống dẫn nước dưới lòng đất mới phát hiện ra bên trong có tồn tại một vẫn thạch, từ đó khẳng định người Tây Lương Nữ Quốc lấy đó làm vật tượng trưng cho thần quyền tối cao trong tôn giáo của họ.”
Đây là lần thứ hai tên thủ hạ này nói chuyện, tôi chưa từng để ý tới hắn, giờ thấy hắn nói mà không nhớ nổi tên của hắn là gì, đang muốn hỏi nội dung cụ thể như thế nào thì lại bị Bàn Tử thu hút sự chú ý.
Bàn Tử vốn vô tổ chức vô kỷ luật, không biết vì sao lại chạy theo Muộn Du Bình đi rất xa rồi, khoảng cách từ hai người đó tới chúng tôi cũng khoảng bốn năm trăm mét, lấy đèn pin soi theo không thấy người nữa. Hình như ở đó có phát hiện gì mới nên anh ta gọi chúng tôi tới xem. Chúng tôi bì bõm lội trong nước đi qua, đến vị trí bọn họ đang đứng mới nhìn thấy nơi mà vẫn thạch kia tiếp giáp với đỉnh hang. Nhìn qua thấy như là mình đang ở trong địa ngục vậy, xung quanh lại có rất nhiều cột đá từ trên trần rủ xuống, cảm giác như những thác nước khổng lồ, mà vách đá lại thoai thoải nên có thể bước lên dễ dàng, quả thực rất giống đang ở trong lòng một quả núi nhỏ.
Hang động này tương đối rộng, những thác đá kia hình dạng dữ tợn, nhìn theo khía cạnh nào cũng thấy xấu xí kinh khủng, như là nó bị rất nhiều xúc tu yêu quái dính vào. Những thác đá này là do vẫn thạch đang bốc cháy với nhiệt độ cực cao sau khi va chạm với mặt đất đã sinh ra nham thạch, tôi thực không biết dùng lời nào để hình dung được kỳ cảnh này.
Trên vách nham thạch có nhô ra một thềm đá tương đối bằng phẳng, hai bên thềm có đặt một trụ đèn bằng thanh đồng, thềm đá có vị trí tương đối cao, nó nằm sát với nơi tiếp giáp giữa vẫn thạch và trần hang, phần dốc xuống được người ta tu sửa thành vài bậc thang để bước lên. Tôi quay đầu nhìn tình hình bốn phía, lúc này mới có thể hình dung ra được đại khái mục đích xây dựng nơi này, phía dưới kia được dùng làm nơi chứa tế phẩm, người đứng trên đài kia có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh hiến tế diễn ra.
Mấu chốt nhất là đài cử hành nghi lễ kia, có thể nhìn thấy một vương tọa* bằng đá được chạm khắc cầu kỳ, từ dưới nhìn lên không thể trông thấy hoàn toàn hình dạng của nó nhưng kích thước đồ sộ khó tin được. Hơn hết điều khiến tôi kinh ngạc là trên ghế kia lại có một người đang ngồi. Tôi hít sâu một hơi, thầm nhủ đó là ai vậy, chẳng lẽ là Tây Vương Mẫu? Suốt hàng nghìn năm qua bà ta vẫn muốn trông coi thánh địa của mình ư?
Chú thích:
Vẫn thạch*: là phần còn lại của thiên thạch đến từ vùng không gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt trái đất. Vẫn thạch còn được tìm thấy trên bề mặt của mặt trăng và sao hỏa.
Vương tọa*: ngai vàng của vua chúa thời cổ đại.
@by txiuqw4