sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 123: Tiếp Tục Chờ Đợi

Tất cả chúng tôi không còn biết làm gì ngoài chờ đợi, ước chừng cũng đã ba ngày trôi qua. Trong ba ngày này tôi luôn luôn dõi mắt vào cái miệng hố nơi bọn họ đi vào trong, khoảng thời gian tồi tệ đó trôi đi nghĩ mà dài đằng đẵng, chỉ có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mới có thể cảm nhận hết nỗi thống khổ đó.

Trong suốt thời gian chờ đợi, đã không biết bao nhiêu lần tôi muốn trèo lên cái lỗ hổng kia nhưng đều thất bại. Thật sự người có thể lực dưới mức trung bình như tôi không kham nổi nhiệm vụ này, lần tiến vào sâu nhất của tôi là được hơn mười thước, chỉ mới đi được từng ấy khoảng cách mà hai tay tôi đã mỏi muốn rời ra rồi.

Trong nhóm người còn lại ở đây không cần phải nói tới lũ thủ hạ kém cỏi của Chú Ba, chắc chắn bọn họ có cho thêm tiền cũng không chịu trèo lên đó. Người có khả năng đi lên chỉ có Hắc Nhãn Kính, nhưng anh ta lại không có một chút hứng thú gì đối với việc này, tôi nghĩ bản thân anh ấy cũng không chắc chắn đi vào rồi có thể đi ra được không. Một không khí nặng nề bao trùm cả đội, tên Lân vài lần giục giã rời khỏi nơi này, hắn nói hai người kia tới giờ phút này vẫn không đi ra ngoài, khả năng đã chết ở bên trong rồi. Nếu chúng ta không thể đi vào thì ở lại cũng vô dụng mà thôi, hơn nữa đồ ăn đã chuẩn bị cạn kiệt rồi.

Tôi không chấp nhận điều đó, phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới đạt được thành quả này, nếu cứ như vậy trở về thì tôi tuyệt đối không cam lòng. Còn cả an nguy của Văn Cẩm và Muộn Du Bình trên kia nữa, hai người đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Văn Cẩm tự tháo dây thừng vậy nghĩa là cô ấy cố ý làm thế, tôi chợt nhớ tới khi cô ấy tiến vào trong miệng hố kia có quay lại nhìn tôi cười, chẳng lẽ mọi chuyện đều đã được cô ấy lên kế hoạch từ trước. Cô ấy biết bên trong sẽ gặp phải tình huống gì, còn biết là mình sẽ không thể thoát khỏi nó nên đã an bài chấp nhận tất cả.

Một mình Văn Cẩm tới đây là vì số mệnh của cô ấy ép buộc, tôi thật không thể hình dung nổi cuộc sống của cô ấy trong mấy chục năm qua, có thể cô ấy nghĩ nơi này là giải pháp cuối cùng. Nhưng khi tiến vào bên trong vẫn thạch, Văn Cẩm lại phát hiện quá trình thi hóa vốn dĩ không thể nào dừng lại được nên mất hết can đảm rồi chọn cách duy nhất là giải thoát bản thân khỏi cuộc sống này. Nhưng còn Muộn Du Bình thì sao, vì sao anh ấy tới giờ vẫn chưa ra ngoài, anh không có lý do gì để phải ở lại trong đó cả, tôi chắc chắn có chuyện đã xảy ra trong vẫn thạch kia.

Chuyện đó có thể là gì? Quả thực không thể nghĩ ra được điều gì lúc này, hay là bọn họ bị lạc ở trong đó? Tôi nghĩ từ lỗ hổng này đi vào sẽ có rất nhiều đường uốn lượn quanh co như một mê cung vô tận, đi vào có thể không đi ra được, nhưng như thế thì không thể giải thích lý do vì sao Văn Cẩm lại phải tháo dây thừng ra.

Trong đầu miên man suy nghĩ, bao nhiêu ý niệm cứ nảy ra rồi lại bị chính bản thân gạt đi. Dù là lúc tôi ngủ hay thức lòng vẫn chỉ hướng tới hố sâu kia, chờ đợi hai người đó trở về.

Chuyện diễn ra tiếp theo tôi thực không muốn ghi lại.

Bắt đầu sang ngày thứ tư, nhóm người của tên Lân kia đã không ngừng càu nhàu, bọn họ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này lắm rồi. Tôi thấy tình hình chắc chắn không thể duy trì được lâu, có vài lần họ đã định bỏ đi. Trong lỗ hổng kia vẫn hoàn toàn không có một động tĩnh nào, thậm chí có lần tôi đã hoài nghi là Văn Cẩm và Muộn Du Bình thật ra là không hề tồn tại trên đời này, tất cả mọi sự việc đều là do chúng tôi tự nghĩ ra thôi.

Tâm trạng bất an và lo lắng càng ngày càng tăng lên, trong lòng tôi bắt đầu thừa nhận những gì tên Lân kia nói, nhưng lý trí của tôi lại không cho phép mình bỏ đi, dù có thế nào thì tôi vẫn cảm thấy có một hi vọng bọn họ sẽ trở về. Bản thân tôi cũng thấy mình không ổn rồi.

Đến ngày thứ sáu, Lân đã mang người của hắn rời khỏi đây, bọn họ nghĩ việc này đã quá rõ ràng, Muộn Du Bình và Văn Cẩm cho dù không bị dính bẫy mà chết thì cũng sẽ chết vì đói khát ở trong đó. Ban đầu tên Lân và đồng bọn muốn dựa vào kinh nghiệm của chúng tôi để cùng đi ra ngoài, nhưng trước tình hình này thì sức chịu đựng của họ cũng không còn nữa, Hắc Nhãn Kính có qua vỗ vai tôi bảo nên đi thôi, nhưng tôi đã cự tuyệt anh ấy. Buộc lòng Hắc Nhãn Kính phải rời đi, cuối cùng trong hang động này chỉ còn lại tôi và Bàn Tử.

Lân và đồng bọn của hắn đã mang đi rất nhiều lương thực, chắc chắn là vượt qua cả phần được chia đều cho mỗi người, nhưng tôi lại không còn hơi sức đâu mà đi so đo với bọn chúng nữa.

Bàn Tử cũng có khuyên tôi vài câu, nhưng anh ấy cũng hiểu tính cách ngang ngạnh của tôi, không đời nào sau bao nhiêu gian khổ mà tôi lại chịu buông tay được. Anh ấy nói gì tôi cũng không nghe, cứ im lặng nhìn về phía vẫn thạch trên đầu mình, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình vô cùng dại dột, đang yên đang lành lại đòi tới cái nơi quỷ quái này làm gì chứ? Chẳng lẽ sự việc đã dừng lại hết rồi ư? Tôi tuyệt đối không chấp nhận như thế được.

Bàn Tử không còn cách nào khác đành phải ở lại với tôi, hai người chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau, một lúc sau tôi lại cảm thấy mình hoang đường quá mức. “Chờ tới bao giờ nữa?”, trong đầu tôi vang lên một câu hỏi, không có lời đáp, tôi đã muốn bật khóc ngay lúc đó vì trước mắt tôi hoàn toàn chỉ có một màn đen bi kịch.

Vẫn tiếp tục giằng co như vậy thêm vài ngày nữa, tôi không hề có một chút định nghĩa gì về thời gian nhưng chắc cũng không quá lâu, vì số lượng lương thực của chúng tôi không còn nhiều mà tới tận lúc đó chúng vẫn chưa được sử dụng hết.

Từ lúc Lân và đồng bọn rời đi tôi đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, thậm chí còn nghĩ bản thân nếu ở lại chắc cũng sẽ không thể sống mà ra ngoài được. Tôi không thể giải thích nổi mình ở lại đây để làm gì, chẳng có việc gì để làm ngoài ngày ngày ngóng nhìn lên trên miệng hố đen ngòm sâu không thấy đáy kia, và chờ đợi. Theo như Bàn Tử nói thì trông tôi như một người điên vậy.

Rồi một ngày, tôi ngủ mệt tới mức đần cả người đi, Bàn Tử nhận gác ca đêm nhưng cũng ngủ gục từ lúc nào. Mấy ngày này thực ra tôi lại ngủ rất đầy đủ, mấy vết thương trên người tôi cũng đã lên da non hết rồi.

Tôi không muốn gọi Bàn Tử dậy nên cứ để anh ấy ngủ thêm chút nữa. Tự mình đi tới dưới miệng hố, tôi đã ngóng lên đó không biết bao nhiêu lần, cũng đoán được là sẽ hoàn toàn không thấy bất cứ một thay đổi gì bên trong, tôi ngẩn ra nhìn hơn mười phút rồi mới đi ăn chút gì lót dạ. Đồ ăn của tôi và Bàn Tử đã không còn bao nhiêu, tôi lấy ra một cái lương khô, hôm qua mới ăn một nửa hôm nay ăn nốt nửa còn lại. Đang ăn thì bỗng bên tai văng vẳng một âm thanh kỳ quái vô cùng, hình như là có người đang hát hoặc là mê sảng gì đó.

Tôi nghĩ Bàn Tử đang nói mớ nên không hề để ý, vẫn cặm cụi ăn tiếp miếng lương khô, sau đó mới đi đánh thức anh ta dậy. Ngay lúc đó, tôi bỗng giật mình, đập vào mắt tôi không biết từ khi nào đã có một người nằm cạnh Bàn Tử.

Tôi hoảng hốt tưởng có thể hét lên, vừa nhòm vào thì phát hiện kia chính là Muộn Du Bình.

Anh ấy gầy đi rất nhiều, đang cuộn mình nằm khóc không động đậy gì cả.

Muộn Du Bình trở về từ lúc nào? Trong lúc chúng tôi đang ngủ ư?

Tôi còn tưởng là mình đang nằm mơ, lập tức nhéo má một cái, không, không phải là mơ, tuyệt đối đây không phải là nằm mơ. Cảm thấy như mình sắp phát điên đến nơi rồi, tôi hùng hùng hổ hổ túm lấy Muộn Du Bình gào lên: “Anh là thằng khốn nạn, con mẹ nó chứ biết tôi ngồi đây chờ bao nhiêu ngày rồi không? Sao anh còn dám chui ra vậy?”

Anh ta bị tôi lôi dậy, tôi còn nghĩ là sẽ vả cho vài cái để hả giận, nhưng vừa nhìn vào khuôn mặt của Muộn Du Bình tôi đột nhiên thấy có điều không bình thường. Vẻ mặt anh ta rất quái lạ, thái độ cũng hoàn toàn khác trước, hơn nữa khi nhìn vào ánh mắt của anh, tôi chỉ thấy một màu đen hoang dại. Toàn thân Muộn Du Bình run lên nhè nhẹ, môi không ngừng mấp máy, nhìn như một kẻ bị trúng tà vậy.

Trong lòng chợt động, lập tức đặt anh ta nằm xuống rồi chạy đi gọi Bàn Tử, sau đó lại quay lại đỡ lấy Muộn Du Bình, thử gọi tên anh ấy. Nhưng Muộn Du Bình không hề có phản ứng gì, giống như là không nghe thấy tiếng chúng tôi gọi, thậm chí hai đồng tử cũng không hề lay động.

Có một dự cảm vô cùng xấu bỗng hiện lên trong đầu tôi, Bàn Tử tỉnh dậy nhìn tôi bất ngờ, hỏi chuyện gì xảy ra vậy. Tôi cuống lên nói làm sao tôi biết được. Bàn Tử lập tức ấn vào hai huyệt thái dương của Muộn Du Bình xem anh ấy có phản ứng lại không, nhưng tình hình không có tiến triển gì, Bàn Tử lắp bắp: “Thôi chết rồi, chẳng lẽ Tiểu Ca đã chết lâm sàng rồi?”

“Không thể nào, con mẹ nó chứ anh đừng có nói bậy bạ”, tôi phát hoảng, quay lại lay lay Muộn Du Bình, “đừng diễn kịch nữa, tôi biết anh giỏi diễn kịch rồi nhưng giờ không lừa được tôi đâu!”. Chợt thấy toàn thân anh ấy run lên bần bật, bất giác co người lại, miệng thì thào điều gì đó.

Tôi ghé tai sát vào miệng anh nghe, chợt phát hiện thực ra Muộn Du Bình chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Không còn thời gian nữa…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx