sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 124: Rời Đi

Muộn Du Bình đã nằm im, Bàn Tử vừa tiêm cho anh ấy một liều thuốc an thần, sau đó anh liền ngất lịm đi không biết gì nữa. Tôi thấy bộ dạng lúc này của Muộn Du Bình thì vô cùng suy sụp, cảm giác trong lòng rất khó chịu.

Anh ấy chắc chắn đã chui ra từ trong cái hố kia trong khi chúng tôi đang ngủ, nhưng sao lại trở thành như vậy?

Tôi nhìn lên vẫn thạch trên đầu, màu xanh đen của bề mặt đá vẫn xấu xí như thường, không hề thay đổi. Những lỗ hổng như cả trăm con mắt đang soi xuống chỗ tôi, thoạt nghĩ đã thấy nổi da gà.

Chết tiệt, chuyện quái gì nữa đây? Tôi tưởng mình có thể nổi điên ngay lúc đó được, đây như là cảm giác có người đùa giỡn với tôi vậy. Không còn thời gian ư? Câu này có ý gì chứ? Nghe như một việc xảy ra nhanh tới mức người ta không kịp chuẩn bị bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ sắp có biến phát sinh ở đây sao?

Bốn phía tĩnh lặng như không, không có đèn pin soi thì không thể nhìn thấy cái gì cả, nơi này nếu có chuyện gì xảy ra chắc chúng tôi khó lòng biết được. Muộn Du Bình chắc chắn đã bị kích động rất mạnh mới có thể biến thành như vậy. Bàn Tử giận dữ nói: “Nếu không hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài như có gọi cũng không nghe được hoặc mắt mở nhưng hoàn toàn không thấy gì, có vẻ Tiểu Ca đã mất hết ý thức. Trước đây tôi cũng có một người bạn bị như thế này, bác sĩ nói là đầu óc cậu ta đã chuẩn bị rơi vào trạng thái thực vật.”

Tôi trầm mặc không nói gì, Muộn Du Bình là người như thế nào tôi hoàn toàn không biết rõ, nhưng tôi có thể khẳng định được là năng lực và ý chí của anh ấy đã đạt được tới cảnh giới bất phàm. Nếu muốn làm cho Muộn Du Bình bị kích động thì đã vô cùng khó, mà để kích động tới mức không còn khả năng nhận biết xung quanh thì chắc chắn rất khủng khiếp. Trong vẫn thạch này đã có chuyện gì xảy ra, khẳng định sẽ đáng sợ hơn cả ngàn vạn lần chúng tôi tưởng tượng.

Nhưng tôi không thể lý giải được một người lạnh lùng như anh ấy thì có thể bị cái gì dọa cho sợ tới ngây dại như vậy. Tôi khẳng định không phải là quái vật hay là xác chết linh tinh vì những cái đó tôi còn có thể vượt qua được, cho dù bên trong có là quái vật địa ngục thì cũng không đủ tầm để lay động được thần kinh thép của Muộn Du Bình. Thứ mà anh ấy nhìn thấy nhất định quỷ dị tới mức khó có thể chấp nhận. Giờ vẫn còn Văn Cẩm mất tích, cô ấy đang ở đâu? Chẳng lẽ cũng như Muộn Du Bình đã phát điên không tìm được đường ra?

Nếu như vậy tôi càng phải đi vào đó, cho dù có phải thử cả nghìn lần tôi cũng phải vào cho bằng được để đưa cô ấy ra. Tuyệt đối không thể để cô ấy chết trong vẫn thạch ma quái này.

Nghĩ mà toàn thân nhất loạt nổi da gà, tôi đứng lên đi tới miệng hố, bật đèn pin soi lên trên như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức. Mấy ngày nay tôi đã làm không biết mấy trăm lần như thế, cứ bật đèn soi lên nhìn qua vài phút rồi lại tắt đèn quay đầu trở về vị trí cũ.

Nhưng vừa đi được vài bước, bỗng tôi sửng sốt phát hiện có điểm bất thường, vừa rồi khi tôi soi vào trong lỗ hổng kia không phải hoàn toàn tối đen, có thứ gì đó đã xuất hiện!

Bỗng da đầu tôi tê đi, chạy lại lỗ hổng rồi cầm đèn pin soi lên, quả nhiên trong chỗ ngoành kia có một thứ gì đó đang lấp ló!

Tôi giật mình vội gọi Bàn Tử qua xem, tay vặn to ánh sáng lên. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện cách tôi hai ba mươi thước có một khuôn mặt tái nhợt thập thò quan sát ra bên ngoài.

Tôi mừng quýnh lên vì nghĩ đó là Văn Cẩm, nhưng khi chưa kịp cười thì cả người bỗng toát mồ hôi lạnh. Khuôn mặt trắng bệch trước mắt tôi không có chút biểu cảm gì, hai hốc mắt sâu hoắm đen không thấy tròng, sắc mặt lạnh lùng, biểu cảm u uất vô cùng. Nhưng điều khiến tôi dựng tóc gáy nhất chính là gương mặt này đối với tôi hoàn toàn xa lạ.

Người đó là ai vậy? Mồ hôi của tôi toát ra ướt đầm lưng áo.

Bàn Tử thấy sắc mặt của tôi đại biến thì bất ngờ, vừa nhìn lên cũng giật mình trợn mắt, bất giác rút súng ta nhưng tôi nhanh tay ghìm anh ấy lại. Đèn pin vừa lay động đã không thấy khuôn mặt đó đâu nữa, bên trong hố sâu chỉ còn lại một màu tối đen.

Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, hai người mồ hôi chảy như thác từ trán xuống cằm, thật lâu sau tôi mới hỏi nhỏ: “Anh có thấy cái gì không?”

Bàn Tử gật gật đầu, tôi thấy sắc mặt anh ta đã tái mét như gặp ma, chắc cũng bị dọa sợ tới đứng tim rồi.

Lại thêm một chuyện quái dị không thể nào lý giải nổi vừa diễn ra, trong vẫn thạch này còn tồn tại một người nữa, điều này sao có thể được. Chẳng lẽ người này chính là dân cư của Tây Lương Nữ Quốc còn sót lại sao?

Vậy có phải quá sức kinh dị rồi không, tôi chợt nhớ tới Văn Cẩm, trong lòng thốt lên một tiếng, chẳng lẽ là cô ấy đã bắt đầu thi hóa, khuôn mặt kia chính là hình dạng cuối cùng trong lốt Cấm Bà sao?

Tôi nhìn Bàn Tử, muốn hỏi anh ấy xem có thấy chỗ nào giống với Văn Cẩm không, bỗng giật mình, mặt Bàn Tử càng lúc càng tái mét đi, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào trong hố đen trên đầu.

Bàn Tử mà tôi biết không phải là một kẻ nhát gan, có là ma thì cũng không thể dọa anh ấy sợ tới mức thất thần như vậy. Thầm than lại chuyện gì nữa vậy, nhòm tận mặt anh ấy hỏi anh làm sao vậy, Bàn Tử từ từ quay đầu nhìn lại phía tôi nói: “Cậu không nhận ra sao?”

“Nhận ra ư?” tôi sửng sốt hỏi, “anh biết người này sao?”

Bàn Tử bỗng giơ tay chỉ chỉ về phía sau chúng tôi, tôi quay đầu nhìn chỉ thấy trước mặt là khối nữ thi đang ngồi trên vương tọa. Bàn Tử cầm đèn pin soi lên mặt nữ thi, ánh sáng vừa hắt lên, khuôn mặt loang lổ trắng xanh của nữ thi xuất hiện vô cùng dữ tợn.

Tôi nhìn kỹ một chút bỗng giật mình hiểu ra, nhất thời cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác muốn ngất lịm ngay tại chỗ.

Trời ơi, khuôn mặt chúng tôi vừa nhìn thấy kia hoàn toàn tương tự với những đường nét điêu khắc của nữ thi này! Thế quái nào, chẳng phải là chúng tôi vừa thấy Tây Vương Mẫu sao?

Khối thi thể này chẳng lẽ chỉ là một hình nộm thế thân? Tây Vương Mẫu thật sự vẫn đang sống trong trung tâm vẫn thạch kia?

Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy được! Mấy nghìn năm qua mà bà ta vẫn có thể tồn tại được sao? Cho dù không chết vì già thì cũng chết đói chết khát, rốt cục là phải chết.

Nhìn nhầm, chắc chắn là nhìn nhầm rồi. Tôi bỗng hoài nghi vào khả năng quan sát của mình, chẳng lẽ là do thời gian qua chịu áp lực tinh thần quá nhiều nên sinh ra ảo giác? Chúng tôi đã bị vẫn thạch này làm cho điên đảo cả thần hồn, khuôn mặt vừa rồi chính là của Văn Cẩm, chẳng qua bởi vì ánh sáng có vấn đề nên nhìn thành mặt của nữ thi này mà thôi.

Bàn Tử bỗng lên tiếng: “Vậy sao cô ấy không đi ra đây?”

Tôi bất ngờ, Bàn Tử lại nói: “Rất ít trường hợp cả hai người đều nhìn nhầm lắm.”

Trong lòng chúng tôi lộp bộp một tiếng, cảm giác nóng ran khắp người, nơi này bắt đầu có mùi ma quỷ rồi. Bàn Tử nói với tôi: “Tiểu Ngô, tình hình càng lúc càng kinh dị rồi, cậu còn tính khi nào mới rời đi?”

“Nhưng mà Văn Cẩm vẫn còn chưa đi ra,” tôi nhìn sắc mặt Bàn Tử hỏi: “anh bị dọa thành như vậy thật không giống bình thường chút nào.”

“Vậy thì giờ tôi không giấu cậu nữa, vốn tôi cũng định nói rồi, nếu mai cậu không chịu đi thì tôi bắt buộc phải đánh ngất cậu rồi lôi đi. Nếu còn không mau chóng rời khỏi đây thì chúng ta sẽ chết đói trong này. Giờ lương thực đã gần cạn kiệt hết rồi.”

Tôi nói: “Không phải còn đủ cho hai ngày nữa sao?”

Bàn Tử gắt: “Tôi tính là nếu chúng ta tiết kiệm tới hết mức có thể thì đúng là đủ cho hai ngày nhưng là để tìm đường đi ra ngoài kia. Hiện giờ lại thêm cả Tiểu Ca nữa, từ đầu chúng ta chỉ còn biết bó tay rồi, cho dù có thể an toàn ra khỏi nơi này thì cũng vẫn phải chịu đói mà đi qua rừng mưa. Hiện giờ nước đã rút gần hết rồi, muốn đi ra được sa mạc thì chắc chắn phải lội trong đầm lầy, quá trình phía trước mới thực sự là khó khăn gian khổ. Nếu cậu cứ bướng đòi ở trong này chờ đợi thì ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chịu đói, sau đó hai ngày sẽ không còn sức mà đi ra ngoài nữa, như vậy thì chẳng khác nào chết ở trong này.”

Tôi nhìn lỗ hổng kia rồi lắc lắc đầu nói: “Không được, chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy ở trong đó được.”

Bàn Tử vẫn kiên trì thuyết phục, vỗ vỗ vai tôi nói: “Tôi biết cậu nặng lòng với cô ấy, nên cũng không trách được, vậy thế này đi, chúng ta sẽ để lại hết thức ăn ở đây. Chịu đói đi ra ngoài, khi ra được rồi thì có thể tìm lại đường về doanh địa kia, lúc đó chúng ta sẽ có lương thực bổ sung, nói thật cho cậu biết, ở mỗi nơi dừng chân tôi đều để lại một ít lương khô. Chỉ cần có lộ trình thích hợp chúng ta sẽ có thể ra tới sa mạc. Tôi thấy nếu cứ chờ ở đây thì tới khi chết đói cũng chưa chắc đã thấy đại tỷ đi ra, chi bằng cứ làm theo tôi nói thì ít nhất chúng ta cũng bảo toàn được tính mạng. Hơn nữa bên trong vẫn thạch này vô cùng ma quái, tôi…”

Tôi hiểu Bàn Tử muốn nói gì, chỉ khoát tay, Bàn Tử tuy nói rất từ tốn nhưng từng câu từng lời chắc như đinh đóng cột, tôi không thể phản bác được điều gì. Có thể thấy là anh ấy vẫn âm thầm cam chịu mà không hé răng càu nhàu nửa lời.

Hơn nữa cho dù chúng tôi chịu chết ở đây nhưng còn Tiểu Ca thì sao, ít nhất chúng tôi phải cứu cho được một người sống sót đi ra ngoài.

Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình đang nằm rồi lập tức gật đầu. Đúng là như vậy, trước giờ tôi vẫn muốn một người cũng không thể thiếu, nhưng giờ thì ngay cả Muộn Du Bình cũng có khả năng bị tôi hại chết, mà cách của Bàn Tử lại rất có lý. Thầm nhủ đây có lẽ là biện pháp sống sót cuối cùng của chúng ta. Nhìn lại lỗ hổng kia rồi thở dài, tôi nói với Bàn Tử: “Nhưng chúng ta về theo đường nào bây giờ?”

Bàn Tử nói: “Chúng ta đi theo đường cũ, sau đó theo men theo bờ sông, tất nhiên sẽ có thể tìm được đường thoát nước khác, có thể trở lại được hệ thống thoát nước trên kia, vậy là ra ngoài được rồi.”

“Còn nếu không tìm được?”

Giờ đâu thể quản được nhiều thứ như vậy chứ. Bàn Tử thấy tôi đồng ý rời đi thì vui mừng khôn xiết, nói xong liền quay đi chuẩn bị hành trang: “Chỉ biết phó mặc cho số phận đến đâu thì đến thôi, nhưng chắc chắn là sẽ có, nếu không Hắc Nhãn Kính kia đã quay lại đây rồi.”

Bàn Tử động tác mau lẹ, sau một giờ chúng tôi đã hoàn tất công đoạn cuối cùng, để lại lương thực, viết thêm một mẩu giấy gắn vào đấy, sau đó Bàn Tử liền thúc giục tôi mau đi thôi.

Tôi vẫn còn lưu luyến không nỡ quay đầu, nhìn lại hố sâu trên kia rồi gọi vọng vào vài tiếng, cuối cùng cũng đành lòng dứt áo ra đi.

Muộn Du Bình vẫn giữ nét mặt hoảng hốt, chúng tôi dìu anh ta đứng dậy, nhanh chóng trở lại hồ nước đầy mảnh sành dưới đáy hang. Lúc này tôi đang nghĩ xem Hắc Nhãn Kính và những người kia đã đi theo đường nào thì bỗng thấy Bàn Tử dừng lại. Anh ta cầm đèn pin soi vào trong nước, tôi liền phát hiện bên cạnh những mảnh vỡ kia không biết xuất hiện một cái hố sâu từ lúc nào.

Nhìn nó giống với những cái hố chúng tôi từng thấy lúc tiến vào đây, nhưng tôi xác định là thời điểm đó chỗ này không có cái hố nào cả, chắc chắn mới có cái gì đó đào nó lên.

Tôi cảm thấy không ổn lắm, thúc Bàn Tử mau đi thôi, Bàn Tử lại không chịu. Tôi hỏi anh còn muốn gì nữa? Bàn Tử nói: “Cậu không thấy vừa rồi có vật gì lấp lánh phản chiếu lại ánh sáng đèn pin trong vách hố này sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx