“Cái gì cơ?” tôi hỏi lại.
“Tôi không rõ, ngay cạnh hố thôi”. Bàn Tử nhìn nhìn tôi rồi nói: “Trộm không bao giờ ra về tay trắng, có thể đó là hàng ngon, tôi sẽ lặn xuống xem là cái gì, cậu ở trên này chờ tôi một chút.”
Nghe Bàn Tử nói thế mà lửa giận bốc tới tận đầu tôi, nhưng hiện giờ tôi chỉ có một mình, thân cô thế cô, Bàn Tử tất nhiên không nghe tôi rồi, anh ta bảo tôi đỡ lấy Muộn Du Bình rồi bản thân mò xuống nước. Tôi không còn cách nào khác đành giục anh ấy nhanh lên.
Có điều chuyện này không phải dễ dàng gì, thứ mà Bàn Tử đang tìm đại bộ phận đều chôn bên trong tầng mảnh sành này. Khác với tìm đồ dưới đáy biển, cát còn xốp và nhẹ, những đồ sứ này vừa sắc bén lại ở miệng hố nên chỉ cần động vào chúng lập tức trôi xuống, người cũng khó mà duy trì được cân bằng. Mấy mảnh bên trên thì có vẻ ổn nhưng đào sâu xuống vài phân nữa lập tức khó khăn hơn rất nhiều, có những lúc chỉ cách có vài mảnh vỡ thôi nhưng vẫn không với tới được, cảm giác như nó cứ lẩn xuống bên dưới vậy.
Đào vài cái Bàn Tử như phát hiện ra mục tiêu, ngoi lên mặt nước để thở một hơi rồi lại lặn xuống, dùng hết sức thò tay vào trong hố gạt hết những mảnh đồ sứ ra. Đang làm việc hăng say bỗng thấy Bàn Tử giật mình rụt tay lại, máu từ lòng bàn tay chảy ra ròng ròng.
“Nguy rồi!” tôi thầm than, chẳng lẽ anh ấy bị bọ ăn xác chúa cắn. Nhưng không thấy Bàn Tử có dấu hiệu trúng độc, nhìn miệng vết thương lại thấy vết rất sâu. Bàn Tử hít sâu một hơi rồi đổi tay tiếp tục đào, từ bên trong rút ra một mảnh xương, nổi lên mặt nước thở hổn hển.
“Chuyện gì thế này?” tôi hỏi.
“Bố khỉ, bị xương cắm vào tay, đau chết mất.” Bàn Tử vừa giữ lấy tay vừa ném cái xương sọ đó đi, sau đó vẫy tôi qua chiếu đèn cho anh ấy.
Tôi lẩm bẩm: “Cho chết, ai bảo anh làm bậy!” Đi qua chiếu đèn pin cho Bàn Tử, vừa tới bên cạnh bỗng dưới chân tôi truyền tới liên tiếp những âm thanh “lộc cộc, lộc cộc” nặng nề. Tiếp theo có rất nhiều bong bóng từ bên dưới đáy nước nổi lên.
Bàn Tử và tôi đều sửng sốt, tới khi những bóng nước dừng lại thì âm thanh “lộc cộc lộc cộc” lại vang lên từng hồi.
“Thế bất nào, đây không phải là cậu đang đánh rắm chứ, gì mà như bắn tên lửa vậy trời, mà tiếng động cũng quá lớn đi!” Bàn Tử tự nhiên lấy tay che mũi nói.
Tôi kinh ngạc nhìn quanh tứ phía nói: “Chết cmn tiệt, của tôi không nặng mùi như vậy.”
“Không phải của cậu thì mùi này từ đâu ra? Mợ ơi, cái thứ mùi gì đây chứ, có phải cậu ra quần rồi không?” Bàn Tử nhíu mày nói.
Bốn phía đúng là có mùi rất khó ngửi, nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi này. Tuy trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra nổi đã thấy nó ở đâu nhưng trong tiềm thức bỗng trở nên bất an, có vẻ như đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Vừa định nói mau chạy thôi, đột nhiên tôi bỗng thấy người hụt hẫng, hai chân giống như vừa đặt vào không trung vậy.
Chuyện xảy ra đột ngột tới mức chỉ trong nháy mắt tôi đã không thể giữ nổi thăng bằng, phản ứng đầu tiên của tôi là bật dậy khỏi mặt nước, rồi lại duỗi chân đứng lên được bình thường. Nhưng bên dưới bỗng toàn bộ đều nổi lên bọt khí, tầng mảnh sứ dưới chân bỗng gồ lên, lướt qua chân tôi khiến tôi lảo đảo.
Chuyện quái gì vậy, tôi kinh hãi gào lên trong đầu. Ngay lập tức liền ý thức được điều gì đó nguy hiểm đang đến gần. Tôi xoay người lặn xuống nước, Bàn Tử cũng theo ngay sau, hai người nhìn xem trong nước đang có chuyện kinh dị gì.
Đèn pin vừa đảo qua liền thấy đáy nước dưới chân tôi đang dần dần lún xuống tạo thành một cái hố rất to, giống như cái chúng tôi vừa nhìn thấy bên cạnh, tứ phía mảnh sành và đầu lâu đều rơi vào trong hố. Nhìn theo đường lún thì thấy nó đang tiến dần tới chỗ Muộn Du Bình, chúng tôi nhìn qua đã thấy chân của anh ấy bị lấp trong đống mảnh vỡ không nhấc lên được. Giống như có thứ gì nắm lấy chân Muộn Du Bình muốn lôi cả người anh ấy vào trong hố vậy.
Vừa rồi chúng tôi không có để ý tới Muộn Du Bình, thực tế thì từ trước tới nay đều là anh ta chiếu cố đến chúng tôi còn chúng tôi không có thói quen bảo vệ cho anh. Nhìn thấy hai chân Muộn Du Bình cứ mỗi lúc một thụt xuống hố, nhìn một lát đã ngập tới tận đùi. Anh ấy không biết làm gì ngoài việc ngơ ngác nhìn để mặc cho bản thân muốn kéo đi đâu thì kéo.
Mắt thấy tình hình đã nguy ngập lắm rồi, tôi cùng Bàn Tử lập tức chạy qua hỗ trợ, mỗi người một bên giữ chặt lấy Muộn Du Bình. Bàn Tử dùng một tay thì không đủ sức, ngậm đèn pin vào miệng rồi vận sức cả hai tay cùng kéo anh ấy ra khỏi đáy hố.
Rơi vào tình huống như vậy mà chỉ có một mình anh ấy thì chắc chắn không thể thoát được, nhưng may là ở đây còn có hai chúng tôi nên không khó khăn gì. Muộn Du Bình vừa được kéo ra đã ho khùng khục lên.
Bàn Tử nói: “Tôi thấy cậu oánh rắm cũng quá lợi hại đi, cày tung hết cả đáy hồ này lên rồi kìa, lần sau có muốn xuất chiêu thì cũng phải nói cho người ta một tiếng để tránh làm ngộ thương (bị thương ngoài ý muốn) người khác!”
Tôi vừa mắng vừa thở hồng hộc: “Tới lúc này mà còn đặt điều vu khống, đợi lát nữa lão tử sẽ liều mạng với anh.”
“Cậu phải nghiêm túc kiểm điểm bản thân đi, chẳng bao giờ chịu khiêm tốn nghe người khác chỉ dạy gì cả!” Bàn Tử lấy đèn pin soi vào trong đáy nước, đường lún phía dưới chân tiếp tục lan rộng, nhưng hình như đã dừng lại. Trong vài giây lại có một cái địa động đen sâu hoắm xuất hiện trước mặt chúng tôi, thoạt nhìn còn tưởng là một cái miệng vừa ngoác ra chờ chúng tôi bước qua thì vồ lấy. Thỉnh thoảng lại có bong bóng khí nổi lên, ngay sau đó bốn phía tràn ngập một mùi tanh tưởi vô cùng.
Tôi nhớ ra đây chính là mùi của khí mê-tan, bên dưới này chắc tồn tại một lượng lớn vật chất phân hủy tích tụ thành, có lẽ là cành cây hoặc tạp vật trôi từ bên trên xuống rồi lắng đọng lại dưới đáy hồ này. Trải qua hàng ngàn năm vẫn liên tiếp được bồi tụ, không có ngoại lực tác động thì nó vẫn tiếp tục được đè chặt ở dưới tầng đáy, chỉ khi nào bị khuấy đảo mới cảm nhận được. Có thể những đường lún kia hình thành là do tầng bùn đáy bị vỡ ra, vừa rồi Bàn Tử lại gạt tầng mảnh sành bên trên gây lên phản ứng dây chuyền.
“Thế quái nào,” Bàn Tử nói, “hình như bên trong chẳng có cái gì cả?”
Phía dưới chắc cũng không sâu, nhưng nước vừa bị khuấy cho đục ngầu lên rất khó nhìn. Tôi nói: “Bên dưới chắc phải có tới hai tầng bình sứ vỡ.” lại nhìn thấy Bàn Tử đi về phía đằng sau, tôi liền nói: “Cẩn thận, vừa rồi tôi đặt chân còn rắn chắc mà chỉ trong nửa nốt nhạc đã sụp ngay xuống. Chắc bên dưới cũng rỗng không nên tốt nhất đừng đạp vào, nhỡ đâu lại phản ứng dây chuyền tạo thành lốc xoáy thì chúng ta cũng xong đời.”
“Nếu cậu không đánh rắm thì sẽ không có chuyện gì.” Bàn Tử ngoái đầu lại nói, “a, đây có cái gì này!”
Tôi theo ánh đèn pin trên tay anh ta nhìn thấy hình như trong địa động kia có cái gì đang di chuyển.
“Lùi lại.” Bàn Tử nói nhỏ, tôi lập tức dìu Muộn Du Bình bước về phía sau vài bước, tới khoảng cách vừa đủ xa thì Bàn Tử mới lấy đèn pin soi vào trong hốc lún kia.
Cái thứ kia trồi lên rất nhanh, loáng một cái đã thấy ra khỏi miệng hố, lúc đó chúng tôi liền phát hiện đó chỉ là một cành cây mục, từ bên trong cũng có tương đối tạp vật nhìn như sợi bông nổi lên. Đây chắc chắn là vật chất lắng đọng dưới đáy hồ bị khuấy lên, nhất thời tầm nhìn vào bên trong miệng hố càng lúc càng kém.
Bàn Tử vớt lấy nhành cây rồi quấn quấn mấy sợi bông kia vào xem, tay vừa chạm vào nhành cây đã cảm thấy có mùi bùn nồng nặc, anh ta lập tức vứt nó đi, càu nhàu: “Thế quái nào mà bao nhiêu bùn cụ bùn kỵ của cái đáy hồ này đều bị quấy hết lên thế vậy, thối chết người! Chẳng lẽ nơi này trước kia còn kiêm luôn cả bể phốt?”
Tôi nói: “Có nhà anh mới dùng bể phốt lớn như vậy thôi, nếu đây là hố thải thì chỉ cần trượt chân xuống là có thể mất mạng, anh có dám ra đây thải không?”
Bàn Tử vội cãi: “Nếu đây là bể phốt thì đến voi cũng chẳng dám dùng, người dân Tây Lương Nữ Quốc chắc chắn sẽ không tự tra tấn mình như vậy đâu.”
“Có lẽ bởi vì nữ vương đang sống trong thời bình lại nghĩ tới nhỡ may có chiến tranh nổ ra thì sẽ khó mà quen được nên dặn dò con cháu tới đây thải để rèn luyện tinh thần cảnh giác.” Bàn Tử bỗng nghiêm túc nói.
Tôi vội giục: “Thôi vớ vẩn đi, nơi này còn đầy rẫy nguy hiểm đấy!” chúng tôi bịt mũi rời đi, Bàn Tử lại vớt từ trong nước lên một thứ gì đó rồi “uôi” một tiếng, giơ lên gọi tôi: “Tiểu Ngô, nhìn xem đây là cái gì?”
Chú thích:
Địa động*: hố đào ra trên mặt đất đi sâu xuống dưới lòng đất, thường là hố lộ thiên và có phương thẳng đứng.
@by txiuqw4