Lớp ngoài của sách lụa đẫm máu tươi, mất máu nhiều như vậy thì không chừng người kia phải bị chém đứt đầu, máu tươi bắn ra khắp nơi, hoặc là có rất nhiều người cùng bị thương lúc đó. Sau khi xác minh, thì ra mấy thứ này được lấy ra từ trong ngực sáu người, trong bọn họ đã có bốn người chết, hai người đang nằm trong một lều bên ngoài kia, không biết cuối cùng thế nào.
Lỗ Hoàng Bạch có một thể rất khó giải mã, trên đời bảo tồn cực ít, Kim Vạn Đường vừa thấy là biết đây là thể đó, mất một đêm mân mê cũng không có kết quả, lão chỉ có thể phục hồi đại khái những văn tự bên trên chuyển chúng sang Hán tự. Ý nghĩa trong mật mã này cho dù mười năm cũng không thể cởi bỏ được.
Bầu không khí áp lực khiến lão ngạt thở, nhưng vừa qua có một thời gian dài nghỉ ngơi đã giúp cho lão thư giãn đầy đủ, cho nên rất nhanh sau đó lão liền nhập tâm vào công việc, sau mười ngày lão đã phục hồi được chất lượng toàn bộ của những bản sách lụa cũ kia.
Vì đã suy nghĩ rất thông suốt, tình cảnh trước do không “mượn gió bẻ măng” nên phải hối hận, giờ trong thời điểm khôi phục lão tự sao ra cho mình một bản,đặc biệt trước đêm hoàn thành, có một cảm giác lo âu nảy sinh trong lòng lão.
Lỗ Hoàng Bạch là vô giá, cho dù chỉ là bản dập nếu được sao chép rõ ràng cũng là một gia tài không nhỏ, tiện tay giữ một bản là tuyệt đối đúng đắn, nhưng nhìn tình hình lão Cửu Môn căng thẳng như vậy, hơn nữa lại có người phải dùng cả tính mạng mình đổi lấy nó, cầm thế này có khi nào lại rước tai họa vào thân, trong lòng có chút day dứt. Nhưng nếu không lấy, bản thân mình cũng đã trên thuyền giặc, trong tình huống này còn không biết mình có thể lấy được thù lao hay không, cho dù lấy được thì số tiền đó có bù lại được ba năm trời ấy không, không lấy chỉ e là không còn cơ hội lần sau.
Lão suy đi tính lại, cuối cùng lão ra một quyết định, lão vẫn lén lấy một bản sao của Lỗ Hoàng Bạch nhét vào tay áo mình, tất cả đều diễn ra trong sự do dự của lão, tay không tự chủ được hành vi, tới khi nhận ra thì lão đã làm mất rồi. May mà không ai trông thấy.
Nếu đã là chủ ý thì không lý do để trả lại, lão giờ mới hạ quyết tâm. Tối hôm đó lão chui vào trong chăn (vì ba người một lều) cầm phần bản sao kia cẩn thận nhét vào bên trong giày vải của mình. Nghĩ đi nghĩ lại một lát, thấy không vấn đề gì, mấy thứ này cơ bản là không đầy đủ, có thiếu một phần, lại không có người kiểm tra, hẳn là không có lý do gì mà phát hiện được vì thế từ từ an tâm.
Nhưng sau khi nhẹ lòng được một chút, giống như trong truyện ngụ ngôn xưa, lão bỗng nhiên nảy ra một ý niệm: trộm một phần cũng là trộm, không bằng trộm thêm một phần nữa.
Vì thế ngày hôm sau lão lại giở trò cũ, tiếc là lúc đó lại xảy ra chuyện. Vì lão không ngờ ngày hôm sau là ngày cuối, ngày mà lão phải hoàn tất công tác cuối cùng, phần bản sao giấu trong tay áo chuẩn bị được đem về lều thì đột nhiên có người tới nói cho lão biết, người ta đã sắp xếp cho lão tối hôm đó sẽ xuống núi, có thể trở về thành Bắc Kinh.
Điều đó khiến lão không kịp chuẩn bị, lão còn tưởng ít nhất mình phải đợi thêm vài tháng nữa, nhưng vừa nghe tới được xuống núi thực khiến người ta vui mừng, sau khi lấy lại phản ứng, lão lập tức đồng ý.
Không ai tới tiễn lão, Hoắc lão bà đối với lão ở thành Bắc Kinh còn tương đối khách sáo, nhưng lúc này lão cũng không bắt buộc. Nói vậy là lão bà cơ bản không còn tâm trí đâu mà quản tới việc này nữa, vì thế lão liền quay trở về lều thu thập hành trang, không ngờ là lão còn phải trải qua một lần lục soát toàn thân sau đó.
Kia là sắp xếp của Giải Cửu Gia, chúng ta không phòng bị kẻ giở trò tiểu nhân trộm cắp, nhưng sau cùng, kẻ đó có trộm được cái gì cũng tuyệt đối không thể mang theo.
Kim Vạn Đường còn nhớ rõ cái tình trạng lúng túng đêm đó của mình, sau khi nghe nói sẽ lục soát người, khoảnh khắc đó mồ hôi lão bất giác đổ ra ướt đẫm quần áo. Trong tích tắc nghĩ ra vô số biện pháp, nhưng khốn nỗi thời gian rất gấp, cơ bản không thể xử lý kịp.
Ban đầu người làm công tác lục soát rất lễ độ, điều đó khiến Kim Vạn Đường đỡ sợ một chút, lão đem giày mình và giày người cùng phòng để cùng nhau, sau đó mở từng thứ một ra cho người ta kiểm tra. Đồng thời định lấy cớ, nhưng tiếc là chưa kịp làm gì thì ngay sau khi mở đồ ra có một người đi tới kiểm tra, người khác mời lão tới lều bên ngoài lục soát người. Lão làm bộ không sao, cố ý đi đôi giày của người kia, đi ra ngoài vừa định đem phần bản sao sách lụa trong tay áo ném đi, tiếc là lại bị phát hiện tại trận.
Sau đó, người kia tất nhiên không còn hòa nhã được nữa, trong lều của lão đệm chăn, quần áo đều bị xé ra, bốn góc lều trại bị kiểm tra cẩn thận. Quần áo trên người lão cũng bị lột sạch, giầy cũng bị cậy ra, may mà lão đã đổi giày trước, phần bản sao kia không bị phát hiện.
Tiếp đó lão bị giải tới Lão Cửu Môn. Tại đó lão đã trông thấy người thứ mười trong Cửu Môn.
Cần chú ý trong tự thuật của Kim Vạn Đường thì đây là một điểm vô cùng mấu chốt, nhưng cũng rất quỷ dị.
Kim Vạn Đường trước chưa từng gặp qua người đó, nhưng lão nghe người ta gọi hắn là: thủ lĩnh.
Lại nói tiếp, Lão Cửu Môn trong doanh địa thường ít lộ diện, ba năm trời Kim Vạn Đường chỉ họa hoằn lắm mới trông thấy bọn họ. Lúc đi chỉ có thể nhìn từ xa, giờ mới được nhìn gần, thậm chí còn có thể nói là lần đầu tiên lão mới được biết ngoài chín người bọn họ còn một người thủ lĩnh nữa.
Người thủ lĩnh này tuổi chưa tới ba mươi, lúc ấy còn đang cùng vài người khác thương lượng việc gì, Kim Vạn Đường ấn tượng sâu nhất là ngón tay người đó rất không bình thường. Có điều lão cũng không còn bụng dạ nào mà quan sát tỉ mỉ, căng thẳng bằng chết, nói là mình lần đầu vi phạm, ma xui quỷ khiến, mục đích không phải vì tiền mà là vì có hứng thú đối với sách lụa, muốn giải đáp nó..vân vân…
Người thủ lĩnh kia nhìn ánh mắt lão, bước tới dùng hai ngón tay kỳ quái kia đặt lên huyệt đầu duy của lão rồi bất ngờ dùng sức, gần như lão nghe thấy tiếng xương mình bị nứt ra, đau tới phát điên. Người trẻ tuổi kia mặt vẫn lạnh băng, ngón tay còn chưa dừng xuống sức.
Tiếp theo, thủ lĩnh bắt đầu hỏi lão một vài vấn đề, Kim Vạn Đường định nói dối, nhưng đau quá không nghĩ được gì, nói dối hẳn sẽ có trăm ngàn kẽ hở. Trong lúc trong người không thể chịu được đau đớn, bao nhiên dũng khí đều tiêu tan hết, tới cả chuyện giày có giấu cái gì cũng khai hết ra.
Huyệt đầu duy bị đau khiến thần kinh suy nhược, đầu óc mệt mỏi, ấn vào huyệt đầu duy có thể khiến cho việc nghĩ ra lời nói dối trong đầu càng thêm khó khăn và mất sức, con người chỉ cần trong trạng thái kiệt sức lập tức sẽ muốn buông xuôi không thể nói dối được nữa để mong được yên thân. Nghiên cứu của CIA Mỹ cho thấy tra tấn đối với cơ thể không hiệu quả bằng tra tấn đối với đầu óc, cho nên, hiện nay bức cung tới kiệt sức thường được sử dụng, trên TV tôi thường xem người ta dùng đèn soi vào mặt khi thẩm vấn. Mà ở Trung Quốc việc bức cung bằng huyệt cũng đã diễn ra từ ngày xưa.
Sau khi lão nói xong nghĩ chắc mình phải chết, may mà Hoắc lão bà niệm tình xưa, hơn nữa bản sao kia sau này chưa chắc đã dùng được, cuối cùng liền thay lão thỉnh cầu, cũng là vì Lão Cửu Môn đang xảy ra chuyện gì lớn lắm nên cũng không quá để ý vụ này. Người thủ lĩnh trẻ tuổi kia bảo tùy Hoắc lão bà xử lý. Cuối cùng, lão bị cắt tiền thù lao, sau đó để lão trần như nhộng đi ra ngoài.
Lão trở về lều thấy quần áo và giày của mình bị người ta xé rách, lão khâu qua loa lại, có người tới thúc giục, lão xám ngắt người ra khỏi núi, cũng không cáo biệt ai vì chẳng có gì để nói.
Sau trở về Bắc Kinh, trong nhiều năm lão vẫn cảm thấy bấn an, nhưng sau đó Lão Cửu Môn càng ngày càng lụi bại, về sau không còn thanh thế nữa, lão mới dần yên lòng. Tiếp theo lão nghe phong phanh người ta nói sau khi lão rời đi, trong vách núi có đại sự xảy ra, Lão Cửu Môn chết vô số, tổn hại nặng nề.
Thế cho nên Hoắc lão bà đột nhiên gửi thư tới, dọa lão sợ chết khiếp, nghĩ ngay tới chuyện xưa.
Hoắc Tú Tú kể xong nói:
” Người thủ lĩnh bức cung lão, nghe nói có hai ngón tay cực dài”. Nói xong liền nhìn về phía Muộn Du Bình, “Các anh có nghĩ tới cái gì không?”
Tôi không nói lời nào, Bàn Tử cũng nhìn về phái Muộn Du Bình, ngoài cửa ánh trăng bị mây đen che phủ, trong phòng tưởng như tối đen.
Tôi hiểu được ý của Tú Tú, nhưng không có nhiều phỏng đoán, vì chuyện này có đoán thế nào cũng không thể chứng thực được.
Bàn Tử trầm ngâm hỏi: “Bản thân lão Kim Vạn Đường kia có suy đoán gì không?”
Hoắc Tú Tú nói: “Lão cho rằng người kia được gọi là thủ lĩnh vậy chứng minh hắn phải có quyền lực rất lớn, nếu nói người đó và Lão Cửu Môn không có chút quan hệ nào thì bất hợp lý, nhưng người đó rõ ràng không phải cùng một nhóm với bọn họ, mà còn được gọi là thủ lĩnh. Có thể xảy ra một tình huống là đằng sau Lão Cửu Môn còn có một người thống lĩnh toàn cục, là người gắp bọn họ tới, người thủ lĩnh đó có thể là một trong Cửu Môn nhân.”
Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử liền lắc đầu: “Không phải, Lão Cửu Môn là vị trí do giang hồ sắp đặt, không phân chia cấp bậc, Đại Phật gia lại là người có tuổi, không thể trực tiếp ra tay được. Mà có là Đại Phật gia đi nữa nếu muốn chỉ huy nhóm người này cũng cần tới một lý do rất lớn. Người kia tuổi còn trẻ lại càng không tưởng, tiểu bối chỉ huy trưởng bối là chuyện không thể nào, muốn chọn thủ lĩnh sao không phải là Trần Bì A Tứ chứ.”
Tôi gật đầu cũng nghĩ tới điều đó, nhưng kỳ thật ngẫm lại cũng có mâu thuẫn:
“Tiểu bối chỉ huy trưởng bối thì không thể, nhưng Trương Đại Phật gia lúc đó thân phận vô cùng đặc biệt, con gái ông ta cũng không phải người thường, mặc dù là hậu duệ của Lão Cửu Môn nhưng địa vị trong tầng lớp xã hội có khi lại vô cùng hiển hách. Để ông ta có thể chỉ huy được những người đó, có thể không phải chỉ dựa vào năng lực và vai vế của ông ta, mà có thể là thân phận của ông ta khi đó đại diện cho quyền lợi của một tầng lớp nào đó.”
“Cũng đúng, nếu nói như vậy thì thậm chí có thể người này không nhất thiết phải là con trai Đại Phật gia, như cậu nói hắn có thể là người của thế lực từ bên ngoài gài vào.”
“Bingo” Bàn Tử reo lên, “Tốt, chúng ta kết luận lại nào. Con mẹ nó chứ, lão bà bà và các bằng hữu của bà ấy từng tham gia một lần đổ đấu nhưng thất bại, mà quy mô lần đó lại rất lớn. Vài chục năm sau con gái của bà nội em và con của những vị bằng hữu đó lại tiếp tục tham gia một hoạt động khảo cổ vô cùng thần bí khác. Tiếp theo con gái bà bà mất tích, sau đó một thời gian em bắt đầu nhận được những băng ghi hình có quay dì của em ở bên trong. Các cậu thử nghĩ xem đây là chuyện quái gì chứ?”
“Có người muốn nói cho bà bà biết là con gái bà bà còn sống.” tôi nói
“Hoặc đây là một lời cảnh cáo.” Tú Tú tiếp lời
“Nhưng dựa theo kinh nghiệm của chúng ta, băng ghi hình này hẳn phải do Văn Cẩm gửi tới.” tôi nói, ” Vì sao cô ấy muốn làm điều đó?”
“Đây là điều cuối cùng chúng ta cần điều tra.” Tú Tú đáp.
“Chúng ta?”
“Anh xem, tin tình báo của em đối với các anh rất chi là quan trọng, tất nhiên là tin tức của các anh cũng rất được việc. Vậy nên là các vị ca ca, tốt nhất chúng ta lên hợp tác với nhau.”
Tôi và Bàn Tử liếc nhau không nói gì, Bàn Tử châm một điếu thuốc:
“Cái quái, Thiên Chân thì anh không nói, cậu ta cũng lớn rồi, em lại còn nhỏ, em làm thế là lãng phí sinh mạng mình đấy, trời sinh em ra không phải để em làm cái nghề này.”
Tú Tú không nhìn Bàn Tử mà đưa mắt về phía tôi:
“Không phải chúng ta cùng cảnh ngộ sao, không ai có thể lý giải được suy nghĩ của chúng ta, phải không?”
Tôi không nghĩ mình và Tú Tú giống nhau, nhưng tôi cũng không biết dùng cách gì để thuyết phục cô ấy, trên thực tế là tôi biết người như mình không thể bị người khác thuyết phục. Tôi cũng chẳng buồn lo nghĩ, chỉ là nhớ tới những lời mà lúc trước Văn Cẩm nói với tôi. Trong đó cô ấy không đề cập tới việc cô ấy cũng gửi băng ghi hình cho mẹ của Hoắc Linh.
Đương nhiên cô ấy không cần nói cho tôi biết điều này, nhưng thực thế thì cô ấy chỉ nói cho tôi những thứ tôi cần biết, sau đó bảo tôi tìm cách rời xa chuyện này.
Tôi nhớ tới băng ghi hình cô ấy gửi mình, nhớ tới A Ninh, rồi tình huống lúc đó và tình huống của lão bà bà. Có một suy nghĩ tồn tại trong đầu tôi không thể xua đi được.
“Cậu còn nhớ lúc chúng ta nhận được băng ghi hình kia không?”
Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của Bàn Tử và Tú Tú, “Mục đích mà băng ghi hình đó được gửi tới, không phải vì nội dung bên trong mà là chính ở bản thân của cuộn băng.” tôi đã phát hiện ra một chiếc chìa khóa và địa chỉ bên trong nó.
“Nội dung bên trong có thể chỉ để đánh lừa người khác.”
“A?” bọn họ lặng đi.
Tôi nói tiếp:
“Lão bà bà không quen dùng băng ghi hình, hơn nữa bà bà lúc đó là một bà mẹ có con gái mất tích vài chục năm, bà bà xem băng ghi hình xong khẳng định ngất. Không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới ý nghĩa thực của băng ghi hình nữa.”
“Nhưng Hoắc Linh trong băng ghi hình này là giả.”
“Bà bà không biết những thứ lằng nhằng đó, quan trọng là mấy năm trước Văn Cẩm vẫn liên tục gửi tới chỗ bà bà những thứ đó. Nếu đúng như tôi nghĩ, trong băng ghi hình kia chắc chắn có giấu một vật, phải mở nó ra xem thế nào.”
Tôi nhìn về phía Hoắc Tú Tú, “Tiểu thư, không phải cô nói muốn hợp tác sao? Được, thể hiện chút thành ý đi.”
“Anh muốn em đi ăn trộm băng ghi hình đó ư?”
“Đó không phải là trộm, em là cháu gái bà bà, em có thể làm như là vô tình nhìn thấy chúng, sau đó tưởng là băng ấy ấy nên lén xem trộm một ít, ở tuổi của cô bọn anh vẫn thường làm chuyện như thế.” Tôi nói, “Nhiều nhất là bà bà chỉ phát cho cô vài cái, hoặc cùng lắm cắt tiền tiêu vặt cô thôi mà.”
Tú Tú nhìn tôi nói: “Khỏi cần, em có cách lấy mà thần không biết quỷ không hay, em nghĩ bà nội không phải hôm nào cũng kiểm tra xem nó còn hay mất, nhưng nếu anh mở nó ra thì bà nội nhất định sẽ phát hiện ra. Bà bà không phải người dễ bị kẻ khác lừa gạt đâu.”
“Giờ không phải lúc để lo chuyện đó.” tôi nói, “Mấy năm liền Văn Cẩm dùng cách này để truyền tin cho bà bà cô, tin tức này vô cùng quan trọng, nếu bà nội cô lúc đó giải khai được những tin tức kia thì sự tình sẽ chẳng có cơ hội phát triển như bây giờ.”
Tú tú ngẫm nghĩ một lát, gật đầu: “Được, vậy để em xem trong có cái gì đã rồi mình bàn tiếp. Nhưng nếu bên trong không có cái mèo gì, em sẽ tới bóp chết anh.”
“Bao giờ thì có thể lấy ra được? ” Tôi chỉ lo đêm dài lắm mộng, có nhiều chuyện càng làm sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
“Không gấp được đâu, phòng của bà nội em giờ em cũng khó mà bịa ra lý do bén mảng tới được, vì em lâu rồi cũng không qua đó, tự nhiên xuất hiện bà nội chắc chắn sẽ nghi ngờ. Em phải tìm một thời điểm thật hợp lý, hơn nữa bà nội rất ít khi rời phòng.” Tú Tú nói, “Việc này anh cứ nghe em.”
Tôi vuốt cằm, cô ấy nói cũng đúng, có điều là tôi không có hứng thú nói chuyện gì khác, mọi chú ý của tôi đều đặt trên cuộn băng ghi hình kia hết rồi.
Uống liền một lúc vài hớp rượu rồi ngả lưng xuống sàn nhà, tôi hít sâu vài hơi, cảm giác rối tung kia mới từ từ giải phóng.
Trước đó tôi từng nghĩ mình có thể buông xuôi những thứ đó, chỉ cần có thể tìm được thân thế của Tiểu Ca là ổn, nhưng giờ xem ra tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới nhau. Tùy ý điều tra từ một đầu mối nào đó cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong một mớ hỗn độn.
Bàn Tử vỗ vai tôi, Hoắc Tú Tú lại thở dài:
“Có đôi khi em nghĩ như mình đang đọc một quyển sách ngược từ trang cuối lên trang đầu, bắt đầu xem từ kết cục, từ từ xem tới phía trước nó, sau đó lại phát hiện mọi chi tiết đều chỉ là do mình tự đoán.”
Tôi hít sâu một hơi, quá đúng, đó chính là cảm giác này, không kiềm lòng nhấc bình rượu cụng ly với Tú Tú cảm thán:
“Anh thật muốn ôm em mà khóc một lát quá!”
Bàn Tử lơ đễnh, hứ một tiếng ra vẻ khinh thường bọn tôi, Hoắc Tú Tú vừa định bật lại thì bỗng nhiên chúng tôi nghe thấy cổng bên dưới “kẽo kẹt” mở ra một tiếng. Tiếp theo có ánh đèn pin lia qua cửa sổ.
Bàn Tử giật mình, nhảy dựng lên ghé mắt nhòm qua rặng thường xuân tia xuống bên ngoài, Hoắc Tú Tú và tôi cùng nhìn theo, chúng tôi còn chưa nhìn thấy cái mô tê gì, Hoắc Tú Tú đã hít một ngụm khí lạnh:
“Không được rồi, bà nội em tới!”
Nói xong lập tức nhìn quanh, tôi hỏi em sao vậy, Tú Tú đáp:
“Không được để bà nội biết em ở đây, các anh cấm được nói, em phải trốn đây.” Nói xong nhìn xung quanh xem có nơi nào để trốn không.
Nhưng chỉ có bốn vách tường cũ trơ trọi, đừng nói là trốn, ngay cả một màn chắn cũng không có nữa là. Bàn Tử vội nói:
“Trên kia, lên nóc nhà đi!”
Tôi nhớ là trên mái có một cái cửa trời, Bàn Tử làm ra vẻ xấu xa bước tới sờ soạng Tú Tú nói:
“Nào, em gái, để Bàn gia anh bế em nên nhé.”
“Miễn đi!”
Tú Tú vừa cười, vừa lập tức xoay người nhảy lên bản, thân thủ thoăn thoắt không một tiếng động trèo lên xà nhà như diễn xiếc, tôi cũng không nhớ cô ấy làm cách nào trèo lên được đó, chỉ thấy cô ấy vặn người mấy cái, vòng eo mềm mại, động tác nhìn rất bắt mặt.
Nhưng cô ấy vừa trèo lên, Bàn Tử lập tức rú lên, giãy đành đạch. Tôi lấy làm lạ, lại thấy Tú Tú trên kia nhấc cái ngọc tỷ Bàn Tử giấu ở trên xà nhà ra, nhẹ giọng nói:
“Hóa ra là nó ở đây, giấu ở chỗ rõ ràng như vậy, thực không phải muốn cho em sao?”
Bàn Tử cuống quýt: “Đừng đừng, bà bà ơi, đừng xấu tính như vậy mà.”
Tú Tú cười hì hì, nghe tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, vội ném ngọc tỷ xuống, Bàn Tử làm tư thế mãnh hổ vồ mồi chụp lấy nó, sau đó, Tú Tú như làm xiếc trèo lên cửa trời, nhoài người ra ngoài, ra rồi còn cố thò đầu vào nói:
“Bà bà đây không có hứng thú với thứ đó, sáng mai gặp lại.” Dứt lời liền chạy mất dạng luôn.
Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, bên dưới nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, anh ta ngồi xuống đặt cái ngọc tỷ yêu quý của mình sang bên cạnh, nói:
“Mấy cô mấy bà nhà Hoắc gia này quả thực khó chiều, vừa phục vụ xong cho yêu quái cháu, giờ lại tới hầu hạ yêu quái bà, khó mà bắt kịp được cảm xúc.”
Tôi thở dài một tiếng, Tú Tú kia đối với chúng ta tương đối là hữu dụng, không thể để cô ấy bị lộ được, vì thế vội chạy ra nhìn cổng, chỉ một lát sau cánh cửa liền bị đẩy ra, tôi và Bàn Tử cùng nhìn, chợt sửng sốt, thấy Hoắc Tú Tú bước vào, đằng sau có đem theo vài người nữa, tay ôm chăn đệm và rượu, nhìn chúng tôi, kinh ngạc nói:
“Hử, các anh đi mua chăn đệm khi nào vậy? Không phải em bảo các anh đừng đi ra ngoài sao?”
Bàn Tử nhìn tôi, tôi nhìn Bàn Tử, ngay cả Muộn Du Bình cũng phải ngồi dậy, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch ra.
@by txiuqw4