sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Q.7 - Chương 29: Tâm Lý Trái Ngược

Ba người nhìn nhau, đồng thời lại nhìn lên cửa trời trên mái nhà, kinh ngạc không thốt lên lời, tôi nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc đang có chuyện gì đây, trong chớp mắt như chợt hiểu lại như chẳng hiểu gì. Mắng một tiếng:

“Quái quỷ!”

Nhìn Hoắc Tú Tú, đây là thật, tuyệt đối là thật không phải ảo giác, chỉ biết việc này không ổn rồi, Muộn Du Bình liền đứng dậy, nhảy lên bàn rồi đu người lên xà nhà, mở cửa trời nhìn ra bên ngoài.

Tôi và Bàn Tử cũng đứng dậy, tự biết không thể làm được như anh ấy nên đành đứng bên dưới ngửa mặt ngóng lên. Hoắc Tú Tú lại gần, nhìn lên cửa trời hỏi:

“Có con chuột à?”

Không biết tại sao bọn tôi bất giác lại cùng lùi về sau vài bước, Tú Tú nhìn chúng tôi kỳ quái, mấy người cùng tiến vào sau cô ấy cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, vừa nhìn theo lên mái nhà vừa đặt đồ xuống đất. Trên nóc nhà truyền tới tiếng bước chân Muộn Du Bình, không lâu sau anh ta lại từ trên cửa trời chui vào rồi nhảy xuống phòng, tôi hỏi thế nào, anh ta lắc đầu:

” Không thấy người đâu nữa.”

Bàn Tử lập tức thất kinh, nắm tóc: “Quái, con mợ nó không thể nào. Trời sa xuống đất sao?”

Tôi đã lấy lại bình tĩnh, đột nhiên ý thức được có một khả năng, vội quay đầu nhìn Hoắc Tú Tú:

“Này cô, cô còn muốn đùa chúng tôi tiếp sao? Đừng giở trò trêu ngươi nhau như vậy chứ?”

“Nói gì vậy?”

Hoắc Tú Tú nhíu mày, “Em có lòng tốt mang chăn đệm tới cho các anh, các anh bảo em làm trò là sao?”

“Cô không phải vừa mới tới đây ư? Sau đó đột nhiên nói là bà nội mình tới, vội vàng trèo lên cửa kia rồi nhảy xuống tầng một, cô và người của cô lại giả bộ vừa mới tới, chẳng phải đùa giỡn bọn tôi thì gì?” tôi nói.

Hoắc Tú Tú há miệng: “Em đã tới đây?”

Tôi thầm nói chắc chắn như vậy, con bé kia dung mạo đúng y như vậy, vừa định quát lớn đột nhiên Muộn Du Bình giữ tôi lại, nói nhỏ:

“Không phải cô ấy.”

“Cái gì?”

Tôi quay đầu nhìn, anh ta lại nói: “Từ trên mái nhà nhảy xuống không thể tiếp đất nhanh được như vậy, người này lại lập tức tới phòng này ngay, nếu làm thế ngay cả thở cũng không kịp.” Nói xong đặt tay lên tai Hoắc Tú Tú sờ qua một chút, “Thân nhiệt không cao.”

Muộn Du Bình phán đoán thường đúng, vậy chuyện kia phải giải thích như thế nào đây? Tôi không kịp phản ứng thế nào cho phải. Hoắc Tú Tú hỏi lại có chuyện gì vậy, Bàn Tử liền đem chuyện vừa rồi ra kể cho cô ấy nghe.

Nói xong Hoắc Tú Tú còn không tin, Bàn Tử phải nhấn mạnh mấy lần đồng thời lại đem đồ mà “Hoắc Tú Tú” kia vừa đem tới, cô ấy mới chịu tin.

Bầu không khí trong phòng lúc đó vô cùng quỷ dị, vì sợ bị người khác phát hiện nên chúng tôi không dám thắp đèn lên, ánh trăng lại không có, thật sự tối tăm vô cùng, tôi trước giờ chưa từng có cảm giác này. Cho dù là đang ở trong thành Bắc Kinh, nhưng qua đêm trong một căn nhà hoang cũng có điểm sởn tóc gáy.

Một vài người thì thào: “Có phải là hồ ly không? Trong cái phòng cũ kỹ này có cái gì đó quái dị lắm”

“Hồ ly tinh?”

“Lão gia nhà chúng tôi từng kể cho nghe một chuyện, có một nhà tổ chức đám cưới, phải vào núi đón dâu, đi tới cuối đường núi mới thấy cô dâu, lúc cô dâu vừa bước xuống xe, đột nhiên mọi người la hoảng lên, chú rể vội quay đầu nhìn lại, từ trên xe bước xuống thêm một cô dâu nữa, hai cô dâu giống nhau như đúc, ngay cả áo cưới cũng y hệt luôn. Tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra, có người đi báo công an, nhưng công an xuống cũng không biết giải quyết thế nào. Sau đó có một cụ già trong làng nói, một trong hai cô dâu khẳng định không phải người, muốn phân biệt chỉ có một cách là dùng dùi cui điện đập vào cả hai người, tới khi một người gục xuống vì yêu quái sẽ không bị làm sao cả. Công an thì thường dùng dùi cui điện, vừa giơ tay lên thì một trong hai cô dâu lập tức bỏ chạy, tốc độ không phải người luôn. Cụ già sau đó nói, có thể đó là hồ ly tinh.”

Tôi nghe mà nổi da gà, thầm nhủ sao có thể, nhưng người này kể đúng là sinh động thật, Bàn Tử nhìn Hoắc Tú Tú rồi hỏi tôi:

“Cậu có dùi cui điện không? ”

“Anh dám!” Hoắc Tú Tú trừng mắt nhìn Bàn Tử.

Tôi lắc đầu, đó chắc chắn là một lời nói vô căn cứ, liền bảo bọn họ đừng nói linh tinh, bình tĩnh nói:

“Chưa tính tới bầu không khí vừa rồi, nhất định kia là cách nói chuyện của “người”, chắc chắn không phải yêu tinh, tôi cảm thấy yêu tinh không làm chuyện vô vị như vậy, đó hẳn phải là người, con mẹ nó chứ, chúng ta bị gài bẫy rồi.”

Nhìn Hoắc Tú Tú hiện tại, tôi bắt đầu có cảm giác cô gái nói chuyện với chúng tôi vừa rồi cực giống, nhưng hình dáng lại có một chút khác biệt:

“Người kia hẳn đã dịch dung, tới đây để moi thông tin từ chúng ta.”

“Cái quái, có thể dịch dung được giống tới mức đó sao?” Bàn Tử không tin.

“Nếu là người quen chắc chắn không lừa được, kiểu dịch dung giống hoàn toàn chỉ là người ta hư cấu lên, nhưng chúng ta không quá quen mặt Tú Tú, lúc tới đây lại rất căng thẳng, chẳng ai tập trung chú ý tới cô ấy, vì thế người kia chỉ cần có vài điểm hao hao thì lập tức có thể giả trang qua mặt chúng ta thành công.” Tôi nói, đây là do chú Ba nói cho tôi biết điểm yếu của thuật dịch dung.

Muộn Du Bình gật đầu, làm ra vẻ đồng ý, Bàn Tử quan sát Tú Tú một chút: “Cũng đúng, tôi phát hiện cô kia có ngực đầy đặn hơn cô này một ít, cô ấy là ai vậy ta? Làm như thế thì được cái gì chứ?” nói xong lại liếc mắt nhìn Hoắc Tú Tú: “Chúng tôi ở đây chắc chỉ có mỗi người Hoắc gia biết phải không?”

Bàn Tử vẫn hoài nghi, lời này vừa thốt ra khiến Tú Tú hơi mất hứng, có điều cô ấy không làm ra mặt, chỉ lấy điện thoại gọi, hình như là xin ý kiến của bà nội, vừa nói được vài câu, cô ấy liền hỏi nhóm chúng tôi:

“Lúc các anh rời khách sạn Tân Nguyệt có cầm cái gì của người khác không?”

Bàn Tử vừa định lắc đầu, chưa xoay được một vòng đầu liền khựng lại, lập tức cho tay lên sờ túi, rút ra một tấm danh thiếp, đó là của tên Sơ mi phấn hồng đưa cho anh ta. Bàn Tử đang nhìn nhìn thì có một thanh niên đứng sau Tú Tú vươn tay cầm lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó nhíu mày:

“Chắc là do cái này.”

Hoắc Tú Tú cầm ngửi thử: “Các anh thật sự rất lơ là, đồ của người lạ mà cũng dám tùy tiện cầm, bên trên có bôi một thứ mùi đặc biệt, có thể dùng chó huấn luyện dẫn tới nơi các anh lẩn trốn. Bọn em vừa rời đi, hắn chắc biết các anh ở lại đây nên giả dạng bọn em tiến vào.”

“Là hắn?”

Tôi nhớ tới Sơ mi phấn hồng, cảm giác không đúng, đi quanh vài vòng thầm nghĩ cô gái kia chẳng lẽ là do hắn phái tới? Người này sao lại có hứng thú đối với chúng tôi như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng là người trong cuộc? Có điều cô gái kia hành động rất khó hiểu, cô ấy tới rõ ràng là để nói chuyện, nếu chỉ tới lừa chúng tôi thì hành động kia hiển nhiên rất thừa thãi.

Không đúng, việc này bất hợp lý lắm, hoặc là do phía sau có nguyên nhân vô cùng phức tạp nào đó, nhưng chúng tôi vừa đại náo thiên cung chưa được mấy tiếng, sao đã có người lập mưu tới chúng tôi được.

Hay là chẳng lẽ Hoắc gia cùng những gia tộc giàu có trong thành Bắc Kinh này đều có một cuộc cạnh tranh ngầm vô cùng phức tạp, chúng tôi đã bước vào vòng chiến đấu, bị người ta thâu tóm rồi sao? Nhưng cô gái vừa rồi chỉ nói duy nhất một chuyện về Lão Cửu Môn, chuyện chúng tôi kể ra, nếu như bọn họ có đấu tranh ngầm thật thì cần quái gì phải nói những điều đó chư?

Lòng ngổn ngang trăm mối, tắc lưỡi vài cái, Hoắc Tú Tú nói:

“Quên đi, chuyện xảy ra rồi chúng ta phải rời đi nơi khác ngay thôi. Các anh mang theo đồ đi theo em.”

Tôi hít sâu một tiếng, thầm nói cuộc sống sao bất an tới vậy, sao lại ra nông nỗi này. Đang định đi theo, nhìn qua Bàn Tử và Muộn Du Bình lại không thấy hai người nhúc nhích gì, tôi liền sửng sốt, cũng lập tức đứng im.

Tú Tú hỏi:

“Sao vậy?”

Bàn Tử nói:

“Đừng giả vờ nữa, Bàn gia tôi nhận mặt không ra nhưng dáng người thiếu nữ chỉ cần nhìn qua là nhớ, cô rốt cuộc là ai vậy?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx