"Này!" Đường Vũ Lân kinh ngạc thốt lên một tiếng. Đã đến mặt đất!! Bất đắc dĩ, trong nháy mắt khi hai chân rơi xuống, hắn ôm lấy Cổ Nguyệt thoắt cái lộn vòng sang một bên.
Sức mạnh cơ thể hắn cường đại đến cỡ nào! Lúc hai chân rơi xuống đất liền hóa giải 7 phần 10 lực va chạm. Hắn mang theo Cổ Nguyệt lăn vòng một hồi trên mặt đất, nhờ vào bãi cỏ mềm mại để tản lực. Lăn lộn đầy đủ mấy vòng, hai người mới ngã ra trên mặt đất, xem như là triệt để hóa giải lực quán tính.
Đường Vũ Lân nằm ở bên trên Lam Ngân Thảo, tỏ rõ vẻ đều là do bất đắc dĩ. Cổ Nguyệt cứ như vậy nằm ở bên cạnh hắn, trên mặt lại là nụ cười tủm tỉm.
"Hôm nay nàng thế này là bị làm sao? Quá không bình thường!" Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói.
Cổ Nguyệt cười tủm tỉm đáp: "Con gái mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy mà, lý giải vậy được không?"
"Mấy ngày gì cơ?" Đường Vũ Lân xoay người, nhìn về phía Cổ Nguyệt. Lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, không khỏi ngẩn người.
"Chính là mấy ngày đó đó..." Một vệt ửng hồng xuất hiện trên đôi má Cổ Nguyệt.
"Không hiểu!" Đường Vũ Lân ngơ ngác nói.
"Ngươi không cần phải hiểu!" Cổ Nguyệt không vui.
Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn nàng, "Chúng ta còn có thể tiếp tục hay không? Nếu không thể thì nàng đi ra đi! Nàng cũng không thể phối hợp tốt với ta, cảm giác này thật tệ."
Cổ Nguyệt lườm hắn một cái, "Được rồi, không chơi với ngươi nữa."
Đúng vào lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác được, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên trở nên âm u hơn. Hai người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Một cái chớp mắt tiếp theo, hai người đồng thời ngơ ngác.
Đó là một cái đầu to lớn! Nó đang cúi đầu, một đôi mắt to như vại nước, đang đầy nghi hoặc nhìn xuống hai tên nhân loại nhỏ bé ở bên dưới.
Đây là thứ đồ gì?
Đường Vũ Lân không chút do dự nắm tay Cổ Nguyệt, lập tức búng người nhảy lên.
Bởi vì lượng lớn cây cối đã bị bầy heo rừng Kim Cương Dã Trư húc ngã, nên cũng không có quá nhiều chỗ ẩn núp. Bọn họ có thể thấy được rõ ràng toàn bộ cơ thể của thứ khổng lồ này.
Một con quái vật to lớn, thân cao vượt quá 60 mét, thân hình khổng lồ, chẳng khác nào một tòa núi nho nhỏ. Toàn thân nó là lớp vảy giáp màu xám đen vừa dày vừa nặng, mỗi một khối vảy đều có hình dạng bất quy tắc. Chiếc đầu lâu to lớn gần như chiếm cứ cả một phần tư cơ thể. Trong đôi con ngươi to lớn mang theo vài phần nghi hoặc, chớp chớp nhìn cặp nhân loại đối với nó mà nói là rất nhỏ bé này. Chiếc đuôi dài nằm bệch ở phía sau. Miệng rộng khẽ nhếch lên, cái miệng rộng lớn đầy đáng sợ này đủ sức để ung dung nuốt trọn con lợn rừng to lớn nhất trước đó.
Đường Vũ Lân thầm mắng mình, tại sao ngay cả sức phán đoán cơ bản cũng đều không có! Thứ có thể làm cho bầy heo rừng Kim Cương Dã Trư điên cuồng chạy thoát thân, ở bên trong vùng rừng rậm lớn như vậy, nhất định không phải là một thứ gì dễ chơi!
Con quái vật khổng lồ mở chiếc miệng rộng của nó ra. Trên những chiếc răng trắng bén nhọn như lưỡi cưa còn mang theo máu tươi, hiển nhiên là vừa săn giết thứ gì xong.
"Hống ——!!!" Quái thú đột nhiên há to miệng, tạo ra một tiếng gầm kinh thiên động địa. Tiếng gầm kia, vậy mà lại hóa thành sóng âm khủng bố, trực tiếp thổi bay Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt ra bên ngoài.
Thật mạnh...
Hiện tại không cách nào có thể phán đoán đây là Hồn Thú có cấp độ bao nhiêu năm. Ở trong ký ức của Đường Vũ Lân, tựa hồ cũng không hề tồn tại loại Hồn Thú này.
"Bá Vương Long, vua của các loại Á Long." Âm thanh của Cổ Nguyệt vang lên ở trong tai Đường Vũ Lân. Đồng thời, ánh bạc lóe lên, hai người đã biến mất không còn tăm hơi. Lúc xuất hiện lần nữa, họ đã ở bên cạnh một gốc đại thụ ngã rạp.
Đường Vũ Lân thấp giọng hỏi: "Nàng chắc chắn chứ? Cái tên này thuộc loại Á Long?""Ta xác định! Thật không ngờ ở bên trong Thăng Linh Đài còn có loại tồn tại này. Bá Vương Long kỳ thực cũng đã diệt vong ở thời kỳ thượng cổ mới đúng. Vì lẽ đó, trong sách giáo khoa mà hiện tại chúng ta học cũng không có giới thiệu về nó. Ta vẫn là nhờ vào thư viện của Truyền Linh Tháp mới đọc được giới thiệu tương ứng. Bá Vương Long trưởng thành là tồn tại đủ sức sánh ngang với Cự Long. Con này ta thấy phải có tu vi vạn năm, nhưng coi như là Hồn Thú 10 vạn năm cũng chưa chắc sẽ mạnh hơn nó. Lần này chúng ta có thể đã gặp phải phiền phức lớn rồi, khứu giác của nó cực kỳ mẫn cảm."
"Vậy thì liều chết đánh một trận đi. Nếu như huyết mạch của ta không ảnh hưởng được nó, vậy nàng liền trực tiếp thoát ly khỏi chiến trường nhé!" Vừa nói, Đường Vũ Lân nhấn một cái lên thân cây bên cạnh, đột nhiên bay lên trời. Bởi vì hắn đã rõ ràng cảm giác được, con Bá Vương Long kia đang đến gần. Sinh vật khổng lồ như vậy, khi đi trên mặt đất lại không hề phát ra lấy một tiếng động nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó bọn họ không hề phát hiện ra được nó.
"Gràooo——!!" Tiếng rồng ngâm sục sôi bắn ra từ trong miệng Đường Vũ Lân. Cùng lúc đó hắn bắn người lên, trong nháy mắt phóng thích khí tức huyết mạch của chính mình, Hoàng Kim Long Thể!
Gợn sóng khí huyết nồng nặc trong nháy mắt bạo phát. Ở dưới tình huống hắn sử dụng Khí Huyết Nghịch Vận, một thân gợn sóng huyết thống Hoàng Kim Long phóng lên trời.
Song chưởng giơ lên trời, chiếc đầu Kim Long to lớn tái hiện ra, chính là Kim Long Kinh Thiên.
Chỉ có điều lúc này Kim Long Kinh Thiên Đường Vũ Lân sử dụng tới cũng không phải nhằm vào con quái thú Bá Vương Long kia, mà lại hướng về không trung.
Từ hình thể đối phương và miêu tả của Cổ Nguyệt, Đường Vũ Lân liền có thể cảm nhận được, chính mình căn bản là không thể đánh thắng được cái tên này. Đây hoàn toàn không phải là tồn tại cùng một cấp bậc. Như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào hù dọa mới được! Làm cho đối thủ khiếp sợ, mới có cơ hội chạy trốn. Kim Long Kinh Thiên không thể nghi ngờ có thể ở trình độ lớn nhất thả khí tức huyết mạch của hắn ra bên ngoài. Có thành công hay không, vẫn phải xem ở lần hành động này.
Quả nhiên, thời điểm khi Đường Vũ Lân vọt người lên, Bá Vương Long đã đi tới bên cạnh bọn họ. Tựa hồ là chưa từng thấy loại sinh vật như nhân loại, nên nó cũng không hề nóng lòng tiến công, mà lại có chút ngạc nhiên từ từ tiếp cận. Gợn sóng hồn lực tỏa ra từ trên người Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt, căn bản là không đủ để tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với nó. Vì lẽ đó, căn bản là nó cũng không hề nóng lòng công kích.
"Hống ——!!" Ở bên trong tiếng rồng ngâm sục sôi của Đường Vũ Lân, Bá Vương Long ngửa mặt lên trời gào thét. Sóng âm to lớn thậm chí khiến cho bầu trời đều có loại cảm giác biến sắc.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo một trận. Nhưng tiếp theo đó, một loại ý chí cường thịnh liền từ chính nơi sâu xa của phong ấn Kim Long Vương trong người hắn phóng thích ra ngoài.
"Gràooo ——!!" Chiếc đầu Hoàng Kim Long do chiêu Kim Long Kinh Thiên của Đường Vũ Lân phóng xuất ra, lại tự mình tạo ra một tiếng rít gầm. So với âm thanh từ trong miệng Đường Vũ Lân tạo ra, một tiếng rồng gầm này mang theo một lực áp bách mạnh mẽ cao cao tại thượng. Bên trong có một loại uy thế bễ nghễ thiên địa. Âm thanh này rõ ràng không có sự mãnh liệt như tiếng gầm mà Bá Vương Long tạo ra, nhưng cũng không cách nào lấn át được sự réo rắt của nó.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy phảng phất như trong cơ thể có một nguồn sức mạnh phóng ra, lại chống đỡ lấy thân thể của hắn, tạm thời trôi nổi ở giữa không trung.
Sau đó hắn liền giật mình nhìn thấy, quái vật Bá Vương Long khổng lồ có độ cao vượt quá 60 mét kia, lại hướng về phương hướng của hắn nằm rạp xuống. Chiếc đầu khổng lồ của nó cúi rạp xuống thật thấp.
Ở chính giữa chiếc đầu Bá Vương Long to lớn, có một chút kim quang sáng lên.
Đường Vũ Lân thoáng sửng sốt. Vô hình trung, trong cơ thể tựa hồ có một thanh âm đang hướng về hắn kể ra chuyện gì đó. Hắn nghe không hiểu, nhưng thân thể lại không thể khống chế được, tự trôi nổi về hướng chiếc đầu to lớn của Bá Vương Long.
Điểm kim quang ở chính giữa đỉnh đầu Bá Vương Long trở nên càng ngày càng sáng sủa. Đường Vũ Lân lúc này đã thấy rõ, thứ kia rõ ràng chính là một khối vảy hình thoi.
Vảy toàn thân của Bá Vương Long đều là bất quy tắc, đại đa số đều có hình bầu dục hoặc hình bán nguyệt. Chỉ có khối vảy đang sáng lên ở giữa trán, lập loè ánh sáng loá mắt là có màu hoàng kim. Đó là chính là một màu vàng xán lạn, là Hoàng Kim Lân hình thoi. Thật bất ngờ, hình thoi này lại giống y như đúc với lớp vảy của Đường Vũ Lân, còn có đỉnh nhỏ gồ lên, tràn ngập cảm xúc.
Đây là...
Bá Vương Long ngẩng chiếc đầu lớn của nó lên, một đôi mắt to màu đỏ tươi nhìn hắn.
Trong lòng Đường Vũ Lân có chút căng thẳng. Hiện tại hắn đã mơ hồ cảm giác được, mình có thể trôi nổi lên, dĩ nhiên không phải là bởi vì sức mạnh của bản thân, mà là bắt nguồn từ hồn lực của con Bá Vương Long trước mặt này.
Cái tên này thật sự quá mạnh mẽ! Chí ít là loài mạnh mẽ nhất trong những Hồn Thú mà Đường Vũ Lân đã từng đối mặt qua từ trước tới nay.
Huyết mạch của ta đến tột cùng có thể ảnh hưởng đối với nó đến trình độ nào đây? Đường Vũ Lân có chút bồn chồn trong lòng. Tuy rằng hắn đã từng dựa vào sức mạnh huyết thống của bản thân trấn áp qua không ít Hồn Thú, nhưng loại tầng thứ như Bá Vương Long này, vẫn là lần thứ nhất hắn đối mặt.
Uy áp huyết mạch cố nhiên đều có hiệu quả đối với hết thảy Hồn Thú và Võ Hồn thuộc về loài rồng, nhưng cũng bị hạn chế bên trong cấp độ tu vi nhất định. Thí dụ như, huyết thống Kim Long Vương của hắn đồng dạng có thể ảnh hưởng đến Xích Long Đấu La và Sí Long Đấu La, nhưng ảnh hưởng mà hai vị Phong Hào Đấu La phải gánh chịu lại nhỏ bé không đáng kể. Trừ phi có một ngày tu vi của hắn tăng lên tới trình độ tiếp cận bọn họ mới có thể chân chính gây nên ảnh hưởng đối với hai người.
Đường Vũ Lân thấy, một người một thú cứ giằng co như vậy. Hiện tại trong lòng Đường Vũ Lân đã và đang suy nghĩ, nếu như mình bị Bá Vương Long xé nát, nỗi thống khổ đau đớn sẽ tạo thành xung kích như thế nào đối với tinh thần lực của mình? Dù cho rằng tinh thần lực hiện tại của hắn đã tăng lên tới cấp độ Linh Hải Cảnh, nhưng chuyện đó cũng tuyệt đối sẽ không giúp cho hắn giảm thiểu mức độ thống khổ phải thừa nhận, mà biết đâu chừng có tăng thêm hay không cũng khó nói.
Ngươi là dao thớt, ta là cá thịt! Đây chính là khắc họa chân thực nhất tâm tình của Đường Vũ Lân lúc này. Hắn chỉ có thể toàn lực thôi thúc sức mạnh huyết thống, duy trì Kim Long Kinh Thiên. Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn rớt xuống.
Cái miệng của Bá Vương Long chậm rãi mở ra. Bởi vì khoảng cách gần, Đường Vũ Lân có thể thấy rõ ràng, Mỗi một chiếc răng to lớn màu trắng ngà của nó e rằng đều có chiều dài vài thước, cần hai người ôm mới hết được một vòng xung quanh. Bên trên hàm răng trắng ngà, có những miếng thịt màu đỏ rực như máu. Cái miệng nó càng lúc càng há to. Đường Vũ Lân thậm chí cảm thấy, nếu như cái miệng này vừa hạ xuống, đủ để nuốt chửng cả một tòa núi nhỏ vào bên trong.
@by txiuqw4