sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đệ nhất mỹ nhân - Chương 3 - Phần 2

Trở về Minh Hoa cung, Hướng Uyển Ngọc đang cùng cười nói với mấy người khác dưới hành lang, nhìn thấy Cung Khanh và Tiết Giai trở về, trong lòng hơi hồi hộp, hỏi: “Muội đi đâu vậy?”

Cung Khanh chưa trả lời, Tiết Giai đã cười giòn giã đáp: “Muội và Cung tỷ tỷ đi dạo ở Ngự hoa viên, vừa hay lại gặp biểu ca, thế là bị chậm trễ một chút.”

Biểu ca của nàng là ai, mọi người đều biết.

Lời này vừa nói ra, đột nhiên mặt Hướng Uyển Ngọc biến sắc, còn nụ cười của các cô nương khác giống như bị hóa đá.

Trong lòng Hướng Uyển Ngọc cảm thấy không thoải mái, còn những cô gái khác, cũng không vui vẻ gì. Luận về phẩm mạo, Cung Khanh là xuất chúng nhất, luận về gia thế, nàng cũng đứng đầu, đến cả Tiết Giai cũng rất thích nàng, kéo nàng đi gặp biểu ca của mình, xem ra ngôi vị thái tử phi này không thể không thuộc về nàng. Bọn họ đều mang theo sự ủy thác của cả gia tộc vào cung, lẽ nào chỉ đến để góp vui thôi sao?

Cung Khanh biết mọi người nhất định sẽ nghĩ về mình như vậy, nhưng cũng chẳng còn cách nào giải thích, đúng là có nằm thì cũng trúng tên, việc này quả thật là bất lực.

Tiết Giai hoàn toàn không cảm thấy có một bầu không khí gượng ép đang bao trùm nơi này, nàng vẫn cười nói hoạt bát như cũ, khuôn mặt tươi cười ngây thơ đáng yêu, đôi mắt trong veo không vẩn chút tà ý.

Cung Khanh cũng không biết Tiết Giai rốt cuộc là cố ý hay vô tình? Chỉ biết mối bất hòa này nàng ấy tạo ra rất thành công.

Đang lúc bối rối thì quan thị vệ thông báo An phu nhân đến.

Cung Khanh lúc này mới thoát ra được khỏi hũ dấm chua.

An phu nhân dẫn theo bốn cung nữ, đưa đến rất nhiều giấy màu.

Trong lễ hội hoa, các thiếu nữ chưa xuất giá đều phải cắt giấy màu ngũ sắc, dùng dây đỏ buộc lên cây hoa, cầu Thần hoa ban phúc, gọi là thưởng hồng.

Khi Độc Cô Hoàng hậu chưa xuất giá, An phu nhân đã hầu hạ ở bên cạnh, sau này lại trở thành nhũ mẫu của Cửu Công chúa, trong cung địa vị rất cao, đến cả Tuyên Văn đế cũng rất khách khí với bà ta. Vì thế, vừa nhìn thấy bà, các cô nương trong lòng có tính toán liền đua nhau vây quanh tranh thủ nịnh nọt để hòng chiếm cảm tình.

“Chúng thần đều là lần đầu tiên đón lễ hội ở trong cung, xin phu nhân chỉ bảo thêm cho.”

An phu nhân đắc ý bưng lò sưởi trong tay, giảng giải quy tắc về lễ hội hoa ở trong cung, thực ra cũng gần giống trong nhân gian, chỉ khác là náo nhiệt hơn vì có thêm tiết mục đóng Hoa thần.

Tiết Giai vừa nghe liền lập tức cười nói: “Y da, quả nhiên lễ hội hoa trong cung vui hơn, đương nhiên là Cung tỷ tỷ sẽ đóng Bách hoa tiên tử, tỷ ấy là đẹp nhất.”

Lời này vừa thốt ra, Cung Khanh bỗng cảm thấy cả một rừng kim rơi xuống đầu mình, đầu kim nào cũng đặc biệt sắc nhọn, đến cả An phu nhân cũng lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một lượt.

Nàng lập tức cười nói: “Tiết muội muội lấy tỷ ra nói đùa rồi, Bách hoa tiên tử tất nhiên phải là do Công chúa đảm nhiệm.” Hiện giờ nàng thật sự thấy hơi sợ chiếc miệng nhỏ nhắn thẳng thắn của Tiết Giai, hơi một tí là ném pháo ra ngoài.

An phu nhân nói: “Năm ngoái đúng là do Công chúa đóng Hoa thần, nhưng năm nay do các cô nương vào cung, nên Hoàng hậu nương nương muốn mọi người chọn một người để đóng Hoa thần.”

Cung Khanh đoán năm nay thay đổi quy tắc chắc là do Độc Cô Hoàng hậu muốn xem ai được lòng mọi người nhất, ai biết xử lý các mối quan hệ nhất. Sau này chủ nhân của hậu cung vừa phải có khả năng lôi kéo lòng người, lại vừa phải có lòng bao dung, như vậy thì sẽ dễ xử lý, việc gì cũng thuận lợi.

Tiết Giai vừa nghe lập tức giơ tay: “Muội chọn Cung tỷ tỷ.”

Cung Khanh vội vàng thoái thác.

Tiết Giai lại tỏ ra thân thiết nắm chặt tay nàng: “Tỷ tỷ đừng khiêm tốn thế, Hoa thần phải thuộc về tỷ, ai bảo tỷ xinh đẹp như tiên nữ. Dù gì muội cũng chọn Cung tỷ tỷ.”

Cung Khanh đầu óc tối sầm, muội muội, là muội yêu tỷ, hay là hại tỷ đây, gây nên oán ghét như vậy còn chưa đủ sao?

“Không vội, không vội, trước lễ hội hoa mọi người sẽ bỏ phiếu chọn.” An phu nhân nói xong liền muốn bỏ đi, chợt như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Thái tử điện hạ rất thích hoa mai trong Ngự hoa viên, các cô nương cắt hoa mai nhiều một chút.”

Người nói vô tình, người nghe có ý. Ngự hoa viên, Thái tử điện hạ, hoa mai, ba từ này vừa lộ ra làm lòng người rung động.

Trở về phòng, Hướng Uyển Ngọc bỗng xị mặt cười lạnh: “Muội nói bản thân không có ý với việc này, nhưng như tỷ thấy thì muội lại rất có ý đấy.”

Cung Khanh im lặng một lát rồi nói: “Biểu tỷ, nếu tỷ nghĩ như vậy, muội cũng không cần giải thích nhiều. Tiết Giai kéo muội đi ra Ngự hoa viên, muội thật sự không biết là sẽ gặp Thái tử.”

Nàng không tiện giải thích nội tình của việc tình cờ gặp Mộ Trầm Hoằng, nếu nói ra việc Tiết Nhị thổ lộ, chỉ sợ trong lòng Hướng Uyển Ngọc càng thêm khó chịu.

Hướng Uyển Ngọc hừ nhẹ.

Cung Khanh lại nói: “Biểu tỷ, hai mươi tư người cùng đến, chỉ có tỷ muội là chị em họ, nếu tỷ muội chúng ta cũng bị rạn nứt thì chỉ làm cho người ta cười chê. Nếu Thái phi truyền tin đến, muội quyết không tham dự, việc này biểu tỷ yên tâm.”

Hướng Uyển Ngọc lúc này mới nguôi giận, nghĩ ngợi nói: “Thái tử thích hoa mai trong Ngự hoa viên, hay là chúng ta ra rừng mai dạo chơi.” Nàng nghĩ, nếu hôm nay Cung Khanh đã có thể tình cờ gặp Mộ Trầm Hoằng ở Ngự hoa viên, thì rõ ràng Mộ Trầm Hoằng thường xuyên xuất hiện ở đó, hơn nữa ở trong rừng mai cơ hội càng lớn.

Cung Khanh nói: “Tỷ tỷ, câu nói này của An phu nhân mọi người đều nghe thấy rồi, cho nên chúng ta tốt hơn hết là không nên đi, tránh gặp người khác.”

“Sao muội biết là bọn họ cũng đi?”

Cung Khanh chỉ cười không nói, trong lòng nhủ thầm, đến tỷ tỷ cũng có thể nghĩ ra được, thì sao bọn họ lại không nghĩ được. Chỉ là tình cờ gặp, chứ không đơn giản như ôm cây đợi thỏ. Nếu ngốc nghếch ngày nào cũng đi thì chỉ trở thành trò cười cho người khác mà thôi. Việc này nhất định phải tìm thời cơ phù hợp, quyết không thể manh động.

“Tỷ tỷ bình tĩnh, chớ nóng vội. Cơ hội này nhường cho họ, tỷ tỷ yên tâm đợi tin tức của Thái phi thì tốt hơn.”

Hướng Uyển Ngọc im lặng không nói, tay chống cằm nghĩ ngợi.

Sau buổi trưa, trong Minh Hoa cung ngập tràn ánh nắng, tuy tiết xuân hơi se lạnh, nhưng nắng xuân ấm áp đã xua tan ít nhiều. Hướng Uyển Ngọc trong lòng nghĩ đi nghĩ lại câu nói của An phu nhân, làm thế nào cũng không xua được sự kích động muốn đi ra Ngự hoa viên.

Sau khi Cung Khanh ngủ trưa, nàng bèn dẫn theo một tỳ nữ nữa ra khỏi phòng.

Trước đây nàng thường cùng mẫu thân đi thăm Hướng Thái phi, nên tương đối thông thuộc đường đi lối lại trong cung, Minh Hoa cung lại khá gần Ngự hoa viên, nên chỉ đi một lát là đến.

Còn chưa vào rừng mai thì bỗng nghe thấy bên trong vọng ra một giọng nữ. Đúng như lời Cung Khanh, đã có người muốn đến đây để tình cờ gặp Thái tử sao?

Hướng Uyển Ngọc muốn quay người tránh, nhưng người ở bên trong đã nhìn thấy nàng.

“Hướng tỷ tỷ cũng đến rồi à?” Giọng nói ngây thơ dễ thương này chỉ có của Tiết Giai mà thôi.

Rừng mai sau trưa, hương thơm lay lắt, Hướng Uyển Ngọc không tình cờ gặp được Mộ Trầm Hoằng, mà vừa hay gặp Tiết Giai – người có khả năng trở thành em chồng của mình, thực sự là rất ngượng.

“Tỷ tỷ đến xem hoa mai sao?”

Hướng Uyển Ngọc ngượng cười gật đầu: “Đúng vậy, lễ hội hoa năm ngoái tỷ chỉ cắt hoa mẫu đơn và hải đường, cho nên hôm nay đến xem hoa mai để cắt cho giống, tránh làm người khác cười chê.”

Tiết Giai vừa nghe xong liền vỗ tay nói: “Muội cũng vậy, nên muội đến rừng mai hái một ít hoa về để nhìn cắt theo. Muội còn hái nhiều hơn một chút định mang tặng cho các tỷ tỷ để mọi người nhìn hoa thật mà cắt, vừa có thể ngửi mùi thơm của hoa lại vừa có thể cắt cho thật giống, tỷ tỷ thấy chủ ý của muội thế nào?”

Nàng cười vừa trong sáng đáng yêu, vừa hoạt bát như một chú cá nhỏ, Hướng Uyển Ngọc nhớ lại lời so sánh của Cung Khanh, bỗng trong lòng lại bứt rứt. Đúng vậy, một bể cá toàn những con chỉ lặn dưới sâu, duy nhất một con lúc nào cũng nhảy lên khỏi mặt nước, thật đúng là nổi bật.

Hướng Uyển Ngọc ngượng cười phụ họa: “Chủ ý này của Tiết muội muội thật hay.”

Tiết Giai ôm mấy cành mai trong lòng, nhìn người còn đẹp hơn cả hoa, cười ngọt ngào nói: “Mỗi phòng một cành, mười hai cành là đủ rồi.”

Hướng Uyển Ngọc cũng giơ tay hái hoa mai, rồi cùng Tiết Giai trở về Minh Hoa cung, tặng mỗi phòng một cành.

Mọi người thi nhau cảm ơn, Tiết Giai cười đáp: “Đừng cảm ơn mình muội, muội đi vào rừng mai, vừa hay gặp Hướng tỷ tỷ, tỷ ấy giúp muội hái hoa đấy.”

Lời này vừa thốt ra, bỗng mặt Hướng Uyển Ngọc đỏ bừng.

Ánh mắt mọi người đổ dồn nhìn nàng cũng có thêm vài phần chế nhạo.

Cung Khanh đứng bên cạnh chỉ có thể thở dài, khuyên như thế nào cũng không ngăn cản được.

Trở về phòng, Hướng Uyển Ngọc vừa xấu hổ vừa buồn phiền, giật mạnh một bông mai, vặt từng cánh hoa ném xuống đất.

“Tiết Giai cũng đi ra rừng mai, sao mọi người không cười nàng ta, mà chỉ cười tỷ?”

Cung Khanh dịu dàng nói: “Vì nàng ta là biểu muội của thái tử, mọi người cảm thấy nếu nàng ta muốn gặp thái tử thì có thể quang minh chính đại đi tìm biểu ca mình, căn bản không cần phải phí sức đi tìm cơ hội tình cờ, nhưng tỷ tỷ thì khác, rất khó có cơ hội gặp mặt thái tử, nên rõ ràng việc tỷ đi vào rừng mai là có ý đồ riêng.”

Nàng cứu cành mai tội nghiệp trong tay Hướng Uyển Ngọc, cắm vào trong bình hoa, dịu dàng nói tiếp: “Tỷ tỷ không cần buồn phiền, phàm việc gì đều có tốt xấu. Hôm nay Tiết Giai hái hoa mai về cho các tỷ muội nhìn cắt theo, mọi người cũng không còn cớ đi vào rừng mai tìm thái tử nữa. Đối với tỷ tỷ mà nói, thì đây là một việc tốt. Họ không có cơ hội, nhưng tỷ tỷ vẫn còn cơ hội khác. Hành tung của thái tử, Thái phi lão nhân gia đương nhiên sẽ lưu ý, tỷ tỷ chỉ cần nhẫn nại đợi chờ tin tức của Thái phi là được.”

Hướng Uyển Ngọc nghĩ ngợi một lát, thấy đúng là điều này rất có lý, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng lại nghĩ đến việc đóng Hoa thần, lúc nãy Tiết Giai nhất quyết đòi chọn Cung Khanh, mọi người đều không lên tiếng, trong lòng nàng có chút bất ngờ nhưng cũng rất vui, liền hỏi: “Muội nói xem, Hoa thần năm nay sẽ do ai đóng?”

Cung Khanh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Có lẽ là Tiết Giai.”

Ngoài Cửu Công chúa ra chỉ có nàng ấy là thân phận tôn quý nhất, chọn nàng ấy chính là để nịnh bợ Độc Cô Hoàng hậu.

Trong lòng Hướng Uyển Ngọc rất không vui, nàng thấy Cung Khanh lẽ ra nên chọn mình mới phải, làm gì có đạo lý không giúp người thân mà đi giúp người ngoài. Cung Khanh nhìn sắc mặt của biểu tỷ liền hiểu ngay trong lòng tỷ ấy đang nghĩ gì, bèn cười nói: “Muội sẽ chọn tỷ tỷ.”

Hướng Uyển Ngọc lúc này mới mỉm cười, giả vờ từ chối: “Muội chọn ai thì chọn, dù gì thì tỷ cũng sẽ chọn muội.”

Cung Khanh chỉ cười không nói gì.

Việc Tiết Giai dẫn Cung Khanh đi ra Ngự hoa viên tình cờ gặp Thái tử làm Hướng Uyển Ngọc cảm thấy nếu như mình có quan hệ tốt với Tiết Giai thì cũng sẽ có cơ hội. Mà không chỉ mỗi nàng nghĩ như vậy, các người đẹp khác cũng nghĩ thế, vậy là Tiết Giai bỗng chốc trở thành người được săn đón nhất Minh Hoa cung, ngoại trừ Cung Khanh còn dường như mọi người đều nịnh nọt nàng.

Cung Khanh lạnh lùng quan sát, trong số những người đẹp này như trước đây vẫn chỉ có hai người nổi bật nhất, một là Hứa Cẩm Ca, một là Kiều Vạn Phương. Hai người đó cũng tỏ ra rất thân mật với Tiết Giai, nhưng không giống như những người khác nịnh bợ một cách rõ rệt mà cả hai vẫn giữ một khoảng cách tương đối gần. Tuy rất thân mật, nhưng mức độ vừa phải, không đến nỗi làm mất sự tự tôn của bản thân.

Tiết Giai đối với ai cũng tốt, thân thân mật mật, thường ngày kể chuyện về thái tử, ví dụ như chàng thích thơ Vương Duy, chữ Mễ Phất, trà lá thông trên núi Thọ Mi… cho mọi người nghe. Những thông tin này như là một chút mồi ngon làm cho người ta thấy háo hức, nhưng đến cả hình bóng của con cá cũng không thấy đâu.

Tiết Giai vẫn thường xuyên nhắc đến thái tử, chỉ tiếc là không dẫn cô nương nào đi tình cờ gặp riêng biểu ca của nàng nữa.

Hướng Uyển Ngọc rất thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại thấy là dựa vào Hướng Thái phi vẫn đáng tin cậy hơn, rốt cuộc Tiết Giai chỉ là người ngoài, biết đâu nàng ấy cũng muốn lấy biểu ca thì làm sao có thể tạo cơ hội cho người khác.

Nhưng những ngày này Hướng Uyển Ngọc chẳng nhận được thông tin nào của Hướng Thái phi, trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Trước mắt lễ hội hoa sắp đến rồi, sau khi đón lễ hội hoa xong là phải rời cung về nhà ngay, lúc đấy muốn gặp lại Mộ Trầm Hoằng thì khó như lên trời.

Không chỉ nàng sốt ruột, mà người khác cũng sốt ruột.

Mấy ngày này người đi Ngự hoa viên chơi xuân càng ngày càng nhiều.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không ai nói ra, chỉ dựa vào may mắn xem ai có thể gặp được người đó.

Nhưng người đó lại giống như đã biến mất khỏi nhân gian, không xuất hiện tại Ngự hoa viên thêm lần nào nữa.

Cung Khanh cảm thấy hoặc là Thái tử điện hạ muốn giày vò các người đẹp, hoặc là Hoàng hậu đang khảo nghiệm xem ai có thể giữ được bình tĩnh nhất.

Hướng Uyển Ngọc sốt ruột đến mức như muốn phát điên, thực sự là không chịu được nữa, nên nói với Cung Khanh: “Chúng ta đi thăm Thái phi lão nhân gia đi.”

Cung Khanh hiểu rõ tâm sự của nàng, liền nhận lời. Hướng Uyển Ngọc đi thăm dò tin tức, còn mình thì chỉ đi thăm lão nhân gia.

Đến Trùng Dương cung, Hướng Thái phi nhìn thấy hai cô cháu gái liền mừng rỡ tươi cười kéo đến trước mặt nói chuyện.

“Giờ sang xuân rồi, trong Ngự hoa viên sắc xuân đua nở, hai đứa có hay đến đó chơi không?” Hướng Thái phi tươi cười hết nhìn người này lại nhìn người kia.

Hướng Uyển Ngọc gật đầu: “Minh Hoa cung ở cạnh Ngự hoa viên nên bọn cháu cũng hay đến, chỉ là sao chẳng bao giờ nhìn thấy lão nhân gia đi ra Ngự hoa viên dạo chơi?”

Thái phi tươi cười nói: “Ngự hoa viên cách Trùng Dương cung hơi xa, ta giờ có tuổi rồi, chân tay không còn nhanh nhẹn, bình thường chỉ đi Dưỡng Hinh uyển ngắm cảnh thôi.”

Cung Khanh vội hỏi: “Dưỡng Hinh uyển chính là nơi gây trồng các loại hoa cỏ mới ở trong cung phải không ạ?”

“Đúng vậy, ta nhớ cháu rất thích hoa cỏ. Để Ninh Tâm dẫn cháu đi xem, Uyển Ngọc ở lại đây nói chuyện với ta.”

Hướng Uyển Ngọc chỉ mong tách được Cung Khanh ra để nghe ngóng tin tức từ Hướng Thái phi, vội vàng cười giục Cung Khanh đi mau.

Dưỡng Hinh uyển là nơi gây trồng các giống hoa cỏ mới của Hoàng thất, các thợ trồng hoa trong đấy toàn là cao thủ, Cung Khanh bình thường rất thích chơi hoa, nghe Thái phi nói vậy bỗng thấy vô cùng hào hứng, nên cùng với Ninh Tâm đi xem.

Đúng như lời Hướng Thái phi, Dưỡng Hinh uyển rất gần Trùng Dương cung, khi còn chưa bước vào trong vườn thì đã ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ len qua vách tường gạch đỏ ngói xanh bay ra.

Quan thị vệ giữ cửa nhìn thấy cô cô Ninh Tâm ở bên phủ Hướng Thái phi thì cũng không ngăn lại mà để cho hai người đi vào.

Khu vườn không lớn lắm, có một con đường nhỏ quanh co vắng vẻ, trong nhà trồng hoa đang đốt lò sưởi, vô cùng ấm áp, so với cái se lạnh của mùa xuân bên ngoài thì cơ hồ như lệch cả một tiết khí. Men theo đường trồng hoa đi vào nhìn thấy bên trong có rất nhiều những chậu hoa nhờ được sưởi ấm mà đã trổ nụ, khác hẳn với những cành liễu rủ bên ngoài, giờ mới là lúc đâm chồi nảy lộc.

Bên đường còn có vài cụm hoa hải đường bung nở đón xuân, cảnh sắc tươi đẹp làm cho con người cảm thấy tinh thần thêm sảng khoái.

Cung Khanh không nhịn được cười nói: “Thái phi thật biết chọn chỗ, ở đây rõ ràng là yên tĩnh thanh nhã hơn Ngự hoa viên rất nhiều.”

Ninh Tâm cũng cười: “Lão nhân gia sống ở trong cung mấy chục năm, rất biết hưởng thụ, ở đây vừa ấm áp vừa yên tĩnh, lại còn có muôn vàn hoa cỏ. Cô nương đi vào bên trong nữa, ở đấy có mấy cây mai xanh cực quý hiếm, cô nương ngắt mấy cành về phòng mà cắm.”

“Được ạ.”

Trên đường đi có một số loại hoa cỏ Cung Khanh chưa từng thấy bao giờ, Ninh Tâm thấp giọng giải thích: “Những loại hoa này đều là cống phẩm từ Tây Vực, đáng tiếc rất khó trồng, mười mấy cây nay chỉ còn lại hai cây thôi.”

Ninh Tâm dẫn Cung Khanh đi vào trong, hương thơm của hoa mai nhẹ nhàng thoang thoảng, thanh nhã vô cùng.

Cung Khanh đang muốn tiến lên phía trước, đột nhiên kinh ngạc sững sờ.

Sau cây mai có bóng người thấp thoáng, hình bóng bị mấy cây mai che khuất nên nhìn không rõ là ai, nhưng trong cung của Tuyên Văn đế, chủ nhân chỉ có mấy người, lại có cả thái giám theo hầu, nếu không phải là Tuyên Văn đế thì chỉ có thể là Thái tử.

Trực giác Cung Khanh mách bảo người này chính là vị Thái tử điện hạ bị “mất tích” mấy hôm rồi, nên nàng không lên tiếng mà nhẹ nhàng lùi gót rời đi.

Không ngờ đúng lúc này, Ninh Tâm ở bên cạnh lại nói to một câu: “Cô nương, cô nhìn xem cành mai này nở dầy chưa kìa!”

Trong vườn yên tĩnh không tiếng động, Ninh Tâm đột nhiên nói một câu, muốn quay đi cũng không thể được nữa, Cung Khanh thầm than khổ trong lòng đành bước theo tiến lên trước yết kiến.

Sau cây mai có một người đi ra, đúng là tổng quản Đông cung Lý Vạn Phúc – đại thái giám luôn sát cạnh Mộ Trầm Hoằng.

Lý Vạn Phúc tươi cười nói: “Thì ra là Cung tiểu thư.”

Cung Khanh đành tiến đến bái kiến Thái tử điện hạ. Hóa ra, người biết tìm nơi tốt không chỉ có Hướng Thái phi, mà còn có hắn ta. Sau cây mai là một chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, bên trên là sớ và tấu chương, còn có một bình trà, một đĩa bánh ngọt, mùi hương phảng phất lan tỏa, đây đúng là một nơi lý tưởng để thư giãn.

Mộ Trầm Hoằng đặt quyển sách trong tay xuống, cười nói: “Miễn lễ.”

Thái giám lặng lẽ lùi về sau chục bước, Ninh Tâm kiến lễ xong cũng lùi ra, Cung Khanh cũng theo đó mà lui.

Nhưng Mộ Trầm Hoằng gọi nàng lại: “Cung tiểu thư.”

Bước chân nàng chợt khựng, đành phải muối mặt thôi: “Điện hạ có gì dặn dò?”

Hắn cười không đáp, ánh mắt điềm tĩnh rơi xuống người nàng, có một chút bỡn cợt.

Cung Khanh là người vô cùng thông minh, lập tức lĩnh ngộ ý vị trong ánh mắt đó vừa sâu xa vừa có gì đó khác biệt. Chắc chắn hắn cho rằng nàng cố ý đến đây tìm mình. Bởi vì biết hắn ở đây là Hướng Thái phi, mà nàng lại là cháu ngoại của người. Nàng bỗng cảm thấy như có cả trăm cái miệng cũng chẳng cách nào biện giải nổi, không kìm được cảm xúc nên mặt hơi nóng lên.

Lần gặp gỡ này, đúng thật là tình cờ, nhưng lúc đó quả không thể nói cho rõ ràng được, cảm giác này làm nàng thấy bất lực, nhưng giải thích thì ai tin, đành phải chấp nhận thôi.

Nàng vốn đã vô cùng ngượng ngùng, thế mà hắn lại không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nàng, trong ánh mắt dường như ẩn giấu cả một hồ nước đang bị gió cuốn lên. Nước hồ từ bàn chân nàng dâng lên chầm chậm cho đến khi chìm ngập cả khuôn mặt, đến lúc này mới chịu dừng lại. Nước hồ này rõ ràng là nóng, thế nên mới làm cho khuôn mặt của Cung Khanh bỗng chốc bừng bừng.

“Là Hướng Thái phi bảo nàng ta đang ở đây phải không?” Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, khóe miệng khẽ mỉm cười, nụ cười làm người ta mê đắm.

Hừm, trong lòng nàng lại một lần nữa muốn thổ huyết. Điều đáng hận là trong việc này dù có cả trăm miệng cũng không biện giải được, nàng xấu hổ cắn chặt môi, hàm răng trắng như ngọc cắn lên đôi môi nhỏ nhắn một vệt màu hồng, cực kỳ diễm lệ.

Hắn như ngơ ngẩn, ánh mắt dừng lại trên vết màu hồng đó, quấn quýt không rời.

Cung Khanh bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú đến nỗi cảm thấy khí huyết khó lưu thông, nhưng lại không thể tỏ ra bất mãn hoặc phản kháng, lúc này chỉ có một chiêu duy nhất là rút lui.

“Thần nữ cáo lui.”

“Cung tiểu thư xin chờ một lát.” Hắn đứng dậy, tươi cười giơ tay làm động tác mời.

Cung Khanh đành bấm bụng miễn cưỡng theo hắn đi vòng qua mấy cây mẫu đơn, đến trước một cây mẫu đơn khác.

Hắn tươi cười hỏi: “Nghe nói Cung tiểu thư rất thích mẫu đơn.”

Cung Khanh thấp giọng trả lời: “Dạ.”

Trồng mẫu đơn là sở thích đang thịnh hành của các gia đình quan lại ở kinh thành, phàm là nhà nào có hậu hoa viên đều trồng vài cây mẫu đơn làm cảnh. Cung phủ cũng trồng không ít mẫu đơn, trong đó có nhiều loại quý giá, là niềm tự hào của Cung Cẩm Lan, mỗi khi mẫu đơn nở rộ, ông thường mời bằng hữu đến nhà thưởng lãm.

Hắn chỉ vào cây mẫu đơn đó rồi cười nói: “Đây là giống mẫu đơn mới được lai tạo, đợi khi hoa nở, ta sẽ tặng Cung tiểu thư để thưởng thức.”

Các loại hoa do thợ trồng hoa của Dưỡng Hinh uyển lai tạo ra đều là danh phẩm quý hiếm, đặc biệt là mẫu đơn, chúng vô cùng quý giá khó tìm. Đây là giống mới được dày công lai tạo, sao lại có thể tùy tiện tặng cho nàng?

Cung Khanh vội vàng cảm ơn: “Đa tạ điện hạ, tuy nhiên loại hoa này quý giá, thần nữ e là không dám nhận.”

Mộ Trầm Hoằng cười ngọt ngào: “Loại hoa này đúng là quý giá hiếm gặp, vì hoa là hoa đôi, một đỏ một hồng, cho nên tên của loại hoa mới này được đặt là Bỉ Dực Song Phi[5]. Ta muốn tặng cho nàng.”

[5] Bỉ Dực Song Phi: Có ý là kề vai sát cánh, chung lưng đấu cật, như chim liền cánh, như cây liền cành, chỉ tình cảm vợ chồng luôn thương yêu nhau, tâm đồng ý hợp.

Lời này vừa thốt ra, Cung Khanh bỗng thấy mặt mình lại đỏ bừng.

Tặng nàng Bỉ Dực Song Phi, lời này nghe sao mà mập mờ thế?

Mộ Trầm Hoằng lại cười nói: “Lần trước làm rách váy của Cung tiểu thư, trong lòng ta vô cùng áy náy, tuy đã bồi hoàn vải để nàng may lại xiêm y, nhưng việc đó chưa đủ để tỏ bày sự day dứt trong lòng ta, nên ta muốn tặng nàng chậu mẫu đơn nở đôi này để tỏ ý xin lỗi.”

Hoa nở có đôi, bỉ dực song phi… sự mập mờ trong những lời này càng rõ thêm, khiến mặt nàng càng lúc càng đỏ.

“Đợi hoa nở rồi, ta bảo người đưa đến Cung phủ.”

“Đa tạ điện hạ, thần nữ xin cáo lui.”

Cung Khanh quay người đi trước, vừa đi được vài bước thì nghe thấy sau lưng có tiếng cười nhẹ: “Mấy ngày này ta đều ở đây.”

Điều này ngầm ám chỉ nàng có thể ngày nào cũng đến tìm hắn sao?

Cung Khanh trong lòng chỉ muốn thổ huyết, vội vàng đi như chạy trốn.

Đi được mấy chục bước mới nhìn thấy Ninh Tâm và Lý Vạn Phúc đang đứng rất xa.

Lý Vạn Phúc nhìn thấy nàng, cười híp cả mắt: “Cô nương thường xuyên đến chơi nhé!”

Khụ! Cung Khanh lại muốn thổ huyết lần nữa, vội vàng bỏ đi.

Ninh Tâm theo đằng sau nói: “Tiểu thư, chậm một chút.”

Ra khỏi Dưỡng Hinh uyển, Cung Khanh mới nổi giận hỏi: “Cô cô, có phải cô cô biết đúng không?”

“Biết gì cơ?” Vừa nhìn khuôn mặt giả vờ hồ đồ của Ninh Tâm, Cung Khanh liền không có lời gì để nói. Không cần hỏi, đây chắc chắn là chủ ý của Hướng Thái phi rồi.

Trở về Trùng Dương cung, Hướng Uyển Ngọc đang cố lấy lòng lão nhân gia, thấy Cung Khanh bước vào liền cười hỏi: “Trong đó vui không?”

“Rất vui, có thời gian tỷ tỷ cũng nên đi xem.”

Hướng Uyển Ngọc tiện miệng ừ một tiếng, rõ là không hề có hứng thú với hoa hoa cỏ cỏ, mà chỉ có hứng thú với Thái tử điện hạ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx