sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế Vương Sủng Ái - Chương 555 - 556

Đế Vương Sủng Ái555 - 556

Trầm Sát vốn dĩ tưởng rằng nụ cười này của chàng sẽ trực tiếp đốn gục tim nàng, khiến nàng mê đắm hai mắt sáng long lanh nũng nịu đổ ngay vào lòng chàng tại chỗ, ai ngờ nàng lại cứ đứng chết trân nhìn mình, đôi mắt to lấp lánh lúc này chất đầy những nghi vấn, nhìn chàng cứ như đang nghi ngờ chàng có vấn đề về thần kinh vậy, điều này khiến Trầm Sát ngay lập tức trở nên tức tối.

"Nhìn cái gì?"

"Khụ khụ."

Lâu Thất cũng dần dần hiểu ra rồi, chắc là ban nãy do nàng nhìn Trần Thập soái ca nhà nàng cười mà ngây ra mất hai giây nên lại khiến vị lu dấm này lên cơn rồi. Nhưng đế quân đại thần à, chàng có thể bình thường chút được không? Bình thường trong tình huống tự nhiên thì nụ cười của chàng trong chớp mắt sẽ khiến nàng bị đốn gục, nhưng trong tình huống này tự nhiên lại cười như vậy, khiến người khác sợ hãi lắm có biết không hả?

Nàng vòng tay qua cánh tay chàng, quay đầu sang nhìn mấy người Khổng Tu và Hoả, khẽ nhíu mày hỏi: "Khổng thúc thúc, Hoả vệ, những người khác đâu rồi?" Trong lòng nàng có chút sợ hãi, không phải là bọn họ đều xảy ra chuyện rồi đấy chứ?

Khổng Tu nhìn ra sự lo lắng của nàng liền vội nói: "Bọn họ không sao cả, chúng ta muốn vào trong thám thính trước nên để bọn họ tìm một chỗ núp vào nghỉ ngơi."

Lúc này Lâu Thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Hoả vệ và Trần Thập bọn họ lúc này mới nhìn ra hai con người màu đỏ thẫm của Trầm Sát, mấy người họ lộ ra thần sắc bàng hoàng và lo lắng.

"Độc Cổ của đế quân phát tác rồi phải không? Tại sao lần này lại không giống với lần trước vậy?"

"Độc của bản đế quân đã giải rồi, bây giờ chỉ còn lại Cổ là chưa giải." Trầm Sát nói rất bình thản. Có duy nhất một chút không bình thản chính là bởi thái độ lúc trước của Lâu Thất không bị nụ cười của chàng làm cho mê đắm mà thôi, đã vậy lại còn chuyển đề tài, đến một lời khen ngợi chũng chẳng có.

Người ta nói hai người ở bên nhau thời gian dài thì tình cảm sẽ nhạt dần, bản thân chàng không thấy vậy, ngược lại còn càng ngày càng thấy thích nàng hơn, nhưng không phải là nàng nhìn chán khuôn mặt của chàng rồi đấy chứ? Như vậy thì sao mà được! Sau này còn mấy chục năm nữa cơ mà, bây giờ mới một năm đã nhìn chán rồi thì đúng thật là nguy to!

Xem ra nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với nàng.

Trần Thập và Lâu Tín nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra được sắc mặt của đế quân rất khó coi, hơi thở rất lạnh lẽo, hai người đều cảm thấy lo lắng nhưng lại chẳng ngờ rằng lúc này chàng đang nghĩ tới chuyện khác, nghĩ xem làm thế nào để Lâu Thất thích chàng hơn nữa.

Ánh mắt cùa Hoả nhìn vào tay của Lâu Thất đang ôm lấy cánh tay của Trầm Sát, hắn hỏi: "Cổ của đế quân hiện tại tạm thời đã ngăn chặn lại được rồi sao?"

Lâu Thất gật gật đầu: "Không sai, nhưng không hề biết khi nào sẽ phát tác. Chúng ta đoán kẻ hạ Cổ có khả năng ở đây, vì vậy mà cũng muốn đi vào bên trong thám thính."

Nơi này nhất định phải vào, bởi ba người của Kim gia nghi ngờ bị trúng Cổ vừa mới mất tích không lâu, có lẽ là mới trúng Cổ vài ngày nay thôi, kẻ hạ Cổ không thể ở quá xa được.

Lúc này, Long Ngôn đột nhiên hiện thân ra, tay nắm một mẩu giấy nói cới Trầm Sát và Lâu Thất: "Đế quân, Tiểu Thất Lầu chủ, người của chúng ta đã tìm ra được rồi, mấy đại thế gia đó quả thật đều đã bị diệt môn, võ công giỏi nhất, tư chất giỏi nhất trong các gia chủ và đích hệ tử đệ đều đã mất tích."

Tin này khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

"Nói như vậy thì tất cả thế gia thật sự chỉ còn lại Lâu gia." Sắc mặt thần y bàng hoàng.

Lúc đầu sự tồn tại của những thế gia này đối với bọn họ đều như thần vậy, một Lâu gia đã đủ để khiến cho những người mà biết tới của đại lục Tứ Phương đều phải ngưỡng vọng.

Thế nhưng bây giờ những thế gia này nói diệt là bị diệt luôn, vậy thế lực đằng sau chúng khiến bọn họ phải thấy sợ hãi.

Khổng Tu lắc lắc đầu: "Không, Lâu gia chưa chắc đã được coi là tồn tại duy nhất."

Lời này~

Lâu Thất cũng gật gật đầu: "Bây giờ kẻ khả nghi chính là Lâu gia."

Đúng rồi, Đế hậu, chúng thuộc hạ nghe được tin là Lâu thiếu chủ có khả năng bị nhốt trong này." Trần Thập vội vàng nói với Lâu Thất tin mà bọn họ có được.

Mắt Lâu Thất sáng lên: "Vậy thì lại càng phải vào trong rồi. Lâu Tín, ngươi đưa thần y quay về tìm đám người Tần tướng quân, không cần phải đi theo nữa."

"Rõ" Lâu Tín biết võ công của mình ở đây là thuộc dạng thấp nhất, mệnh lệnh của Lâu Thất hắn không thể không tuân theo, chỉ đành đưa theo thần y bất lực mà lui xuống.

"Đế hậu, đế quân xin nhờ cả vào người đó." Thần y quan tâm nhất là Trầm Sát.

Trầm Sát vẫy vẫy tay bảo bọn họ mau đi đi.

Bọn họ thận trọng vòng qua mấy tháp canh, ở bên ngoài một bờ tường, Lâu Thất nghe thấy âm thanh "Phập! Phập! Phập!" từ bên trong phát ra, nàng đoán nơi này là nhà bếp, có lẽ là nơi tương đối khuất, quả nhiên canh phòng có chút lỏng lẻo hơn, có mấy tên lính gác cũng nhanh chóng bị bọn họ chia nhau ra xử lý.

Tức tốc xoay người vọt qua bờ tường, trong này là một cái sân khá đơn giản với rất nhiều giá trúc, ở trên treo đầy các loại thịt và và ruột, còn có cả cá khô.

Nếu lần đầu tiên nhìn thấy nơi này thì có lẽ bọn họ chỉ cho rằng nơi này là một cái vườn của một hộ săn bắn, hoặc một nông hộ nào đó gia cảnh khấm khá mà thôi, không có một chút hung hiểm hay sát khí nào cả.

Âm thanh "Phập! Phập! Phập!" được phát ra từ trong nhà bếp ở phía trước mặt, bọn họ nghe một hồi liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, kể cả đang chặt thịt thì tiết tấu này cũng quá là đều đều, hơn nữa còn vô cùng nhanh, chặt rất lâu cũng không hề ngưng lại, cái này không thể là một đầu bếp bình thường có thể làm được.

"Dao pháp của người đầu bếp đó chắc không tồi đâu." Khổng Tu nói một câu rồi ra hiệu bằng tay bảo bọn họ chờ một lúc, ông thì tựa như một khóm cây lướt về phía nhà bếp đó.

Đây là một nhà bếp vô cùng rộng rãi, đại thể có khoảng mười mấy cái lò, có cái đã đặt nồi lên, có cái thì vẫn còn đang cháy dữ dội, hầu hết đều toả ra nhiệt khí.

Ở chính giữa có một cái bàn gỗ rất lớn, trên đó lúc này đang đặt một cái thớt to, bên cạnh thớt chất đầy bao nhiêu là thịt còn đỏ tanh, nhất thời không nhìn ra được đó là thịt gì. Trước mặt có một người đàn ông đang đứng dạng chân đang cầm dao thái thịt trên tay, trên người hắn buộc một cái tạp dề màu đen, trông có vẻ giống với màu đen, đôi tay hắn đang thái thịt nhanh như cắt, miếng thịt đó bị chặt đến mức máu bắn tứ tung nhưng mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì mà tiếp tục chặt. Bên cạnh hắn còn có một người khác cầm số thịt mà hắn chặt đứt ra ngâm vào trong cái thùng sắt rồi nhấc lên đi ra.

"Khổng thúc thúc, bám theo hắn." Lâu Thất truyền âm cho Khổng Tu rồi cũng cùng đám người Trần Thập bám theo.

Nơi này bọn họ vẫn luôn cảm thấy ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, chỉ chút người như vậy thì vẫn nên cùng nhau hành động không chia ra nữa, tránh xảy ra chuyện lại không lo được.

Huống hồ, lúc này Trầm Sát tuyệt đối cần được bảo vệ.

Bọn họ bám theo sau người đàn ông đó, nhìn thấy hắn đi ra khỏi sân rồi bước về một toà núi giả ở giữa hoa viên, hắn dùng chân đá vào một viên đá, cả toà núi giả ngay lập tức chuyển động, lộ ra một lối vào.

Đám người Lâu Thất vốn tưởng hắn sẽ đi vào, ai ngờ hắn đổ vèo hết cả hai thùng thịt vụn xuống dưới rồi lại đá vào viên đá đó để khóa cổng động lại.

Hắn nhấc thùng rỗng lên quay người lại rồi mặc nhiên đi về.

Làm gì có chuyện Lâu Thất chịu bám theo công cốc chứ, nàng kéo kéo Trầm Sát, thân ảnh hai người loé lên, chặn đứng trước mặt hắn. Lâu Thất nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, đưa tay ra búng "tách!" ba cái trước mắt hắn, ngay lập tức hắn đã bị thôi miên.

"Bây giờ ta hỏi ngươi trả lời, bất kể ta hỏi cái gì ngươi cũng phải trả lời thành thật. Nơi này là đâu?"

Trên mặt người đó biểu lộ chút giằng xé, Lâu Thất không ngờ rằng ngay từ câu hỏi đầu tiên đã khiến hắn có chút kháng cự, có điều cái này cũng cho thấy câu hỏi này mà nàng hỏi đã đúng trọng tâm.

Nàng lập tức kết quyết làm cho thôi miên được sâu hơn rồi lại hỏi lại câu đó: "Đây là nơi nào?"

"Đoạn Trần Hạ Tông."

Cái gì? Bọn họ ngay lập tức sững sờ, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng thật sự việc chứng thực nơi này là Đoạn Trần Tông vẫn khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.

Đoạn Trần Hạ Tông, chẳng phải là nơi lúc trước có người muốn truy sát nàng sao?

Khi đó nàng đã nghĩ sớm muộn gì cũng phải tính sổ với kẻ đó, nào ngờ bây giờ lại vào được sào huyệt của bọn chúng rồi. Hơi thở của Trầm Sát càng trở nên lạnh lẽo, kẻ từng truy sát nữ nhân của chàng liệu chàng để chúng sống được sao?

Huỷ thôi, cái này tuyệt đối phải huỷ.

Lâu Thất tiếp tục hỏi: "Tông chủ của Đoạn Trần Hạ Tông ở đây sao?"

"Tông chủ gần đây không ở đây nhưng Toả hữu Hộ Pháp đều có mặt."

"Bản lĩnh của Toả Hữu Hộ Pháp thế nào?"

"Tả Hộ Pháp biết Cổ, Hữu Hộ Pháp biết độc, võ công không tồi nhưng cũng không phải là cao thủ."

Kẻ biết độc, biết Cổ, biết trùng kia liệu có khi nào là kẻ mà bọn họ muốn tìm không? Lâu Thất có chút nóng ruột, nàng lại hỏi: "Tả Hộ Pháp ở đâu?"

"Ở đông viện của Nội Đình Viện."

"Ở đây có phải đang giam giữ ai không?"

"Kẻ bị giam giữ là nói tới kẻ nào?" Sắc mặt người đó lộ ra thần sắc mơ màng: "Người bị giam trong Tông quá nhiều."

Quá nhiều!

"Có những ai?"

"Người của vài đại thế gia, còn cả vài người ta cũng không biết là ai."

Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau, người của những thế gia đó quả nhiên đều bị giam giữ ở đây, vậy thì kẻ muốn diệt những đại thế gia chính là Đoạn Trần Hạ Tông này sao?

"Ban nãy ngươi đổ cái gì xuống dưới đó?"

"Ở dưới đó nhốt Lưỡng Cước Thú mà Toả Hữu Hộ Pháp nuôi, phải cho chúng ăn thịt sống.

Lưỡng Cước Thú đó là cái gì mà phải ăn thịt sống?

Lâu Thất chau mày rồi lại hỏi thêm mấy câu nữa, vốn định hỏi hắn tình hình phòng thủ trong Tông này nhưng những vấn đề này kẻ này cũng không rõ lắm, Lâu Thất sợ đánh rắn động cỏ nên giải thôi miên cho hắn.

Kẻ đó sau khi tỉnh lại thì mơ mơ màng màng một lúc rồi xách thùng lên quay về.

"Đế hậu, có đi xem Lưỡng Cước Thú đó không?" Trần Thập hỏi.

"Không, đi tìm tên Tả Hộ Pháp đó cái đã." Lâu Thất nhìn Trầm Sát: "Bây giờ chàng mới là quan trọng nhất."

Trầm Sát vốn dĩ trong lòng vẫn cảm thấy cay cú nhưng ngay lập tức đã bị câu nói này của nàng nịnh sướng lên mây xanh.

Nội viện, đông viện, vậy ắt hẳn phải đi vòng vào trong. Nhưng bọn họ càng đi vào trong thì giới bị lại càng nghiêm ngặt, thậm chí có hai lần suýt thì bọn họ bị phát hiện ra rồi.

Đi sâu vào hơn nữa vẫn còn cơ quan và trận pháp, may mà những cái này đều không làm khó được bọn họ, bọn họ vượt qua được hết từng ải một.

Sau đó bọn họ nhìn thấy cánh cửa màu đen đó.

"Cánh cửa này cảm giác có chút âm tà." Lâu Thất nói. Một tay Trầm Sát ấn vào tim, đột nhiên nhăn mày lại. Chàng có gì đó không ổn, Lâu Thất ngay lập tức phát hiện ra, đang định hỏi chàng bị làm sao thì bỗng nhiên vọng lại tiếng ồn từ cách đó không xa, dường như có kẻ nào đang quát mắng ai đó.

"Trốn vào trước đã."

Bọn họ vừa mới núp vào liền có hai thân ảnh lần lượt phi tới.

"Có phải ngươi cố tình đốt chiếc giường đó không?"

"Dám chạy trốn trước mặt bản vương, trong lòng bản vương không vui, không được sao?"

Lâu Thất nghe thấy giọng nói trước mặt, ngay lập tức mắt nàng sáng rực lên.

"Ca!"

Nàng đang định kéo Trầm Sát nhảy ra thì Trầm Sát lúc này lại đang nhìn kẻ đến sau, chàng nguy hiểm nheo nheo mắt lại: "Hách-Liên-Quyết!"

Ngay lập tức sát khí ào ào tuôn ra.

____________

"Tiểu Thất!"

Lâu Hoan Thiên cũng ngay lập tức nghe thấy tiếng của Lâu Thất, hắn vô cùng mừng rỡ, thân hình của hắn còn đang ở trên không liền khẽ xoay người nhào về phía Lâu Thất, có điều hắn vẫn có chút chú ý phòng ngừa Trầm Sát. Bởi với sự hiểu biết của hắn về Trầm Sát thì hắn cũng đoán được là mức độ ghen tuông của cái lu dấm này có thể sẽ không để hắn ôm lấy Lâu Thất.

Nhưng hắn lại chẳng ngờ rằng hắn nhào tới định đưa tay ôm Lâu Thất vào lòng thì Trầm Sát lại chẳng có chút động tĩnh gì.

Lâu Hoan Thiên nhướn mày, lập tức ôm chặt lấy Lâu Thất: "Tiểu Thất, sao muội lại tìm được tới tận đây? Ta biết ngay là muội không yên tâm về đại ca mà."

Lúc này trong lòng Lâu Thất cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, tuy nàng nói muốn tìm tên Tả Hộ Pháp đó, Trầm Sát là quan trọng nhất nhưng thực sự thì nàng cũng rất lo lắng cho Lâu Hoan Thiên.

Bây giờ thấy đại ca không sao, lại còn nhảy được nói được, hòn đá trong lòng nàng cũng buông xuống được rồi.

"Ca à, huynh không sao chứ!"

"Không sao, đại ca của muội nào đâu dễ xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?" Lâu Hoan Thiên buông nàng ra, đưa tay ra khẽ gõ lên trán nàng, sau niềm hân hoan gặp được nàng thì ngay lập tức mặt hắn lai đanh lại: "Ở đây rất nguy hiểm, sao muội lại tới đây?"

Nói mấy câu xong hắn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Trầm Sát vẫn chưa đẩy hắn ra cơ chứ?

Hắn quay đầu sang nhìn, thấy ánh mắt Trầm Sát lúc này đang lạnh như băng mang theo cả sát khí nhìn trừng trừng phía sau hắn, hắn quay lưng này thì thấy Hách Liên Quyết đang đứng bình thản chắp tay sau lưng.

Ối mẹ ơi, đứng giữa hai người này tại sao đột nhiên lại có cảm giác quyết trận sống còn thế này.

Lâu Thất giật giật cổ áo hắn, kéo hắn sang một bên, hắn che tầm nhìn của nàng rồi.

"Này, muội bảo với lu dấm nhà nàng đi, không đánh ở đây được đâu, đám người ngựa đó sắp đuổi tới rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi đây." Lâu Hoan Thiên vỗ vỗ đầu nàng bỗng phát hiện ra mười ngón tay của Lâu Thất và Trầm Sát vẫn đang đan chặt vào nhau.

Lâu Thất lắc lắc đầu, nàng vừa nói một tiếng "muội không đi" thì Trầm Sát đã mở miệng nói với Hách Liên Quyết.

"Muốn chết kiểu nào thì chọn đi, để bản đế quân tránh nó ra."

Ựa.

Lâu Thất không nhịn được, véo véo cánh tay chàng, cả người mềm nhũn cứ như không có xương đổ vào người chàng, ngẩng đầu lên nói: "Có biết là người không hài hước đột nhiên lại nói một câu buồn cười như vậy khiến người ta lạnh người lắm không hả?"

Một người nào đó cúi đầu liếc nàng một cái: "Bản đế quân nhớ là lúc trướcr trong sơn động khiến toàn thân nàng nóng rực."

"..."

Lâu Thất tháo chạy.

Đế quân đại thần người thắng rồi đó! Bây giờ chàng không chỉ là hài hước nữa mà còn bắt đầu nói linh tinh rồi đấy.

Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Hách Liên Quyết nên cũng chẳng chú ý đến ánh mắt của hắn khi nghe Trầm Sát nói câu đó xong liền loé lên một màn sương.

Nhưng Trầm Sát nhìn thấy rồi, hàng lông mày rậm của chàng nhướn lên chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hách Liên Quyết ngay lập tức bật cười, rồi lãnh đạm nói. "Hôm nay là mười lăm, không phải là ngươi muốn đem theo tiểu công chúa cùng bản vương đánh đó chứ? Không sợ bản vương lại cướp được tiểu công chúa sao?"

Hoả và Trần Thập nín nhịn vô cùng vất vả, lúc này vốn dĩ bọn họ đã có thể đồng loạt bước lên phía trước, chắn trước mặt đế quân để cho tên Hách Liên Quyết kia thấy rằng bây giờ hắn chỉ có một người, bọn họ lại có không ít người, hắn ngông nghênh cái gì cơ chứ.

Thế nhưng bọn họ cũng biết, với tính khí cao ngạo của đế quân thì trước mặt kẻ địch tuyệt đối không cho phép bản thân trốn sau lưng người khác. Bây giờ bọn họ chỉ có thể trông mong vào đế hậu mà thôi.

Có điều tình hình như này hiện nay thì Hách Liên Quyết đó nói cũng chẳng sai, đế quân và đế hậu không thể tách rời, nếu đế quân đem theo đế hậu cùng đánh, nói cái gì thì cũng sẽ là thừa thãi, võ công của Hách Liên Quyết cũng không thấp, đế quân lúc này không thể sử dụng chiêu thức quá mạnh, sợ Cổ Trùng phát tác, vì vậy mà theo bọn họ dự đoán trong lúc tranh tài cao thấp, nhỡ đâu lúc đó Hách Liên Quyết thật sự đụng vào đế hậu thì chẳng phải đế quân sẽ phát điên lên sao.

Tình thế nhìn thế nào cũng thấy đế quân kém một chút, vì vậy mà Hách Liên Quyết mới bình thản như vậy chứ. Hiên Viên Ý vốn dĩ định động thủ, Lâu Thất cũng ngầm ra hiệu bằng tay, Hiên Viên Ý cũng không đánh lại được với Hách Liên Quyết, vì vậy mà nàng cũng không muốn ông thân là trưởng bối lại ra mặt chịu sỉ nhục.

Đúng lúc này, Lâu Hoan Thiên đột nhiên bước lên phía trước, ra cái vẻ lưu manh vén ống tay áo lên, rồi hống hách chỉ vào Hách Liên Quyết giễu cợt: "Này, ngươi coi như bản thiếu chủ không tồn tại sao? Lúc trước bản thiếu chủ đã nói rồi, muốn cướp muội muội của ta í, lại đây, qua ải của bản thiếu chủ cái đã!"

Lời hắn vừa dứt thì một tay của Lâu Sát đã vung roi Thí Hồn của mình ra: "Ca à, để muội xử lý hắn! Đừng lo, muội mà nhìn thấy huynh chuẩn bị thua thì sẽ phóng độc ra."

Tuy xem chừng bản thân Hách Liên Quyết hắn có thể tự giải được hương độc nhưng nàng vẫn còn rất nhiều loại để cho hắn nếm thử từng cái một.

Trầm Sát định bước lên một bước, Lâu Hoan Thiên quay đầu lại, cầm cái roi vẫy vẫy, bá khí nói: "Sao nào? Bản thiếu chủ thân là ca ca duy nhất của muội muội ta, lại không thể ra tay trước mặt ngươi sao? Ngươi mà không phục thì đánh một trận với ta xem nào!"

Cái bộ dạng đó giống như là thiên hạ đệ nhất mình ta độc tôn mà thôi.

Chỉ vì hắn là đại ca của Lâu Thất, hắn tấm tắc, cái thân phận này hắn nghĩ kiểu gì cũng thấy sướng. Ngươi xem, không kém so với làm phu quân đâu nhé.

Mặt Trầm Sát trở nên đen xì, nhưng khi nhìn thấy mặt của Hách Liên Quyết còn đen hơn mình thì chàng lại nhướn nhướn mày, ôm lấy Lâu Thất lùi sau một bước.

"Bản đế quân chờ được."

Hách Liên Quyết lạnh lùng liếc Lâu Hoan Thiên một cái. Hắn vốn dĩ có thể sỉ nhục Trầm Sát được một chút thì lại bị Lâu Hoan Thiên gây rối, lại thành giải vây cho Trầm Sát.

"Lâu thiếu chủ có lẽ đã quên rằng vẫn còn đang có quan hệ hợp tác với bản vương."

Lâu Hoan Thiên xua xua tay, nói kiểu không thèm đếm xỉa: "Khi đó ta chỉ có một mình dĩ nhiên là chỉ có thể chọn ngươi để hợp tác, nhưng bây giờ muội muội và muội phu của ta đều tới rồi, ta không cần dùng đến ngươi nữa, hợp tác đến đây chấm dứt."

"Lâu thiếu chủ đang định qua cầu rút ván sao?"

"Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, nếu không phải bản thiếu chủ quyến rũ Lâu yêu nữ thì ngươi cũng không thể với được cái cầu này đâu, có điều, bản thiếu chủ với thân phận là đại ca của Tiểu Thất đảm bảo rằng, trong mươi hai canh giờ thì muội phu ta sẽ không giết ngươi, thế nào?"

Lâu Thất không kiềm được muốn like một vạn cái cho đại ca nhà mình.

Vốn dĩ nàng cũng không hy vọng rằng lúc này Trầm Sát sẽ phải đối đầu với Hách Liên Quyết, bởi vì đánh với hắn thì ít nhất Trầm Sát cũng phải ra tới chín phần công lực, rất có khả năng dẫn đến việc Tuyệt Mệnh Cổ phát tác, nhưng nếu như không có cái bậc này để xuống bục, với tính cách của Trầm Sát kể cả lúc này Cổ ngay lập tức phát tác thì chàng cũng nhất định phải giết chết Hách Liên Quyết. Nam nhân này riêng về mặt này thì cứng đầu chết đi được.

Hơn nữa thì lúc này, địa điểm này quả thực cũng không thích hợp để bọn họ đánh nhau ở đây.

Chiêu này của Lâu Hoan Thiên là hay nhất, bất luận trước đó hắn với Hách Liên Quyết có hiệp ước gì, Hách Liên Quyết đã từng giúp hắn cái gì thì hắn lôi cái này ra làm nhân tình coi như trả lại cho Hách Liên Quyết, vẹn cả đôi đường!

Hách Liên Quyết câm nín không nói được gì nữa.

Nàng véo véo cánh tay Trầm Sát, cố tình ra vẻ nũng nịu nói với chàng: "Ta không biết đâu, chàng nhất định phải nể mặt ca ca của ta." Đôi mắt nhìn chàng long lanh, sáng đến mức Trầm Sát chỉ muốn đưa tay ra che mắt nàng lại để tránh bị nam nhân khác nhìn vào.

"Được."

Chàng không cự tuyệt nổi.

Lâu Hoan Thiên nhướn mày, một tay chắp ra sau lưng, một tay phẩy phẩy về hướng Hách Liên Quyết: "Mau té đi."

Hách Liên Quyết nhìn bọn họ, sắc mặt hơi trùng xuống, rồi hắn lại nhìn sang Lâu Thất, sau đó vung tay áo bước đi. Lâu Thất nghe thấy truyền âm của hắn đem theo cả chút hoả khí hiếm thấy.

"Tiểu Thất công chúa lẽ nào không muốn biết về bí mật của Lâu gia sao?"

Lâu Thất dường như có tâm tư quay đầu sang liếc nhìn bóng dáng của hắn nhưng tay nàng ngay lập tức bị Trầm Sát dùng lực bóp mạnh: "Hắn đẹp trai lắm hay sao mà nhìn?"

"Làm sao mà đẹp trai được bằng chàng cơ chứ!" Lâu Thất lập tức vuốt ve.

Khoé miệng Trầm Sát khẽ nhếch lên rồi quét mắt sang Lâu Hoan Thiên, lạnh lùng hừ một tiếng.

Lâu Hoan Thiên quay người lại, thần sắc bối rối lại còn có chút trầm ngâm. Hắn có chút đồng cảm nhìn Trầm Sát: "Có chuyện này ta nghĩ các ngươi nên biết, trên người Hách Liên Quyết có một thứ vô cùng quan trọng đối với các người, có điều ta sợ các người không kiềm được mà động thủ nên đợi hắn đi rồi ta mới nói."

"Vật gì vậy?"

"Bát tự của Tiểu Thất và cả hôn mà đích thân phụ thân bọn ta chấp bút."

Trầm Sát vừa nghe xong sắc mặt đanh lại: "Hôn gì chứ?"

Lâu Hoan Thiên đang định nói thì nghe thấy tiếng bước chân đang hướng về nơi này, hắn lập tức trả roi lại cho Lâu Thất rồi nắm lấy cổ tay nàng: "Đi cái đã, bây giờ không phải lúc nói chuyện, Hách Liên Quyết sẽ đi tới mộ viên Lâu gia, chúng ta vẫn có cơ hội tìm được hắn."

"Không đi vội, bọn muội còn phải tìm Tả Hộ Pháp." Lâu Thất lại kéo ngược hắn lại: "Huynh nói cho muội biết, huynh hỏi Vân U về sinh thần bát tự của muội chưa? Muội có phải sinh vào âm niên âm nguyệt âm nhật âm thời không?"

Lúc này nàng thật sự không có cách nào gọi được Vân U là mẹ.

Lâu Hoan Thiên nghĩ tới điểm này cũng cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì mẹ nói bà không nhớ rõ canh giờ cụ thể của Lâu Thất: "Bà ấy chỉ nói tuyệt đối không phải âm niên âm nhật."

Cụ thể là ngày nào giờ nào thì bà nói là không nhớ nữa.

"Chắc chắn chứ?" Trầm Sát chau mày hỏi.

Lâu Hoan Thiên gật đầu: "Chắc chắn!''

Không phải âm niên âm nguyệt thì canh nào giờ nào còn có ý nghĩa gì chứ?

Không phải là chàng không thất vọng bởi chàng từng mong ước Lâu Thất chính là Âm Nữ, tuy không nói ra nhưng vì nàng vẫn luôn có thể chống chọi lại được với Cổ độc của mình nên trong lòng chàng không phải là không mong muốn, nếu nàng chính là Âm Nữ thì lần này đến Lâu gia chàng muốn chứng thực nhất chính là điều này.

Nhưng lúc này lại tựa như bị dội một thùng nước lạnh vào vậy.

Lâu Thất cũng thất vọng.

Nàng nhìn sang Trầm Sát, môi khẽ mấp máy, còn chưa kịp nói thì Trầm Sát liền trùng giọng xuống: "Nhìn bản đế quân làm gì? Chết có gì đáng sợ cơ chứ?"

Lâu Hoan Thiên cảm thấy cảm động lắm, hắn đưa tay ra vỗ vỗ vai chàng: "Muội phu, được lắm, kể cả Cổ độc có phát tác thì cũng không tìm nữ nhân khác làm chuyện có lỗi với muội muội ta, không tồi không tồi!"

Lâu Thất nhìn hắn khinh khỉnh kiềm chế không nói ra rằng, nếu chàng chết thì cũng phải kéo nàng chết theo đấy.

"Chúng ta phải đi thôi." Khổng Tu thở dài thườn thượt, người sắp vây đến nơi rồi mà bọn họ còn nói chuyện khoan khoái được như vậy.

"Nơi Tả Hộ Pháp ở quả thật là phải đi vào từ cánh cửa này." Lâu Hoan Thiên ngay lập tức trở nên nghiêm túc, hắn dẫn đầu xông về phía cánh cửa màu đen đó, mọi người lập tức theo sau.

"Cửa này có cơ quan."

Trầm Sát kéo Lâu Thất tiến lên phía trước xem, nói mấy câu với Hoả.

Hoả vệ bước lên trước, dẫm chân mấy cái, cánh cửa lớn liền mở ra, mọi người tức khắc loé thân tiến vào, Trần Thập ở sau cùng đóng cửa lại.

Đúng vào lúc bọn họ vừa đóng cửa xong thì có hai ba mươi người mặc y phục màu đen đuổi tới, tên thủ lĩnh chặn mọi người lại: "Bọn chúng chắc là đã tiếng vào địa bàn của Tả Hộ Pháp rồi, đúng là chán sống, không cần quan tâm đến bọn chúng nữa."

Còn lúc này, Hiên Viên Trọng Châu đang đem theo người sợ hãi nhìn lão già râu ria đó bước về cái bể máu trước mặt. Còn nước trong cái bể máu đó thì đang sôi lục bục lục bục, bên trong đó đang ngâm mười mấy người, chỉ lộ mỗi đầu ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx