sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế Vương Sủng Ái - Chương 571 - 572

Đế Vương Sủng Ái571 - 572

Đây là lén đổi có được không hả?

Nàng nói thực sự là rất giống Đế Quân, lúc này nếu nói theo lời hắn, trả lời là thích, vậy không phải nói nàng cũng thích hắn như thế sao?

Lâu Thất ôm lấy ngực, làm bộ đau lòng nói: "Chàng trở nên xấu xa rồi."

"Bản Đế Quân có thể xấu với tất cả mọi người, nhưng nhất định sẽ tốt với nàng. Trầm Sát nói xong, tay cũng đã dời đến nơi hắn muốn, hơi dùng lực.

Lâu Thất lập tức cắn môi dưới.

"Chàng tiết chế một chút cho ta."

Lúc này, Thiên Nhất đang đánh xe ở ngoài, nếu chẳng may nàng kêu ra tiếng, không phải sẽ rất xấu hổ ư.

Đêm qua, nàng cho rằng mình có thể chịu được, ai biết đến khi hắn mạnh mẽ như thế, căn bản là không thể khống chế được. Đây là lần đầu tiên nàng nếm trải cảm giác điên cuồng không khống chế được như vậy, mỗi lần lên đến đỉnh, trong nháy mắt thậm chí nàng còn mất đi ý thức.

Cũng may Trầm Sát còn khống chế được.

"Về sau, tẩm cung của chúng ta, ai cũng không thể lại gần." Trầm Sát cắn môi nàng một cái.

Lâu Thất nghe vậy trợn trắng mắt.

Có điều, nghe được lời này nàng lại có chút hoang mang, cũng không biết sau này bọn họ sẽ ở đâu, còn có thể quay về Đại Thịnh sao? Lại nói, nàng cũng rất thích Cửu Tiêu Điện, hơn nữa, cũng chưa ở đó được bao lâu.

Lần này đi đại lục Long Ngâm, cũng không biết sẽ có kết quả gì. Bọn họ có thể tìm được cha mẹ của mình không? Còn có lão đạo sĩ thối nữa...

"Sau khi đến đại lục Long Ngâm, ta muốn đi tìm sư môn của lão đạo sĩ thối trước."

Trầm Sát gật đầu: "Phụ xướng phu tùy."

Lâu Thất: "..."

Ôi chao! Ngọt chết nàng rồi, ngấy chết nàng a!

Xe ngựa bỗng đột nhiên dừng lại, Lâu Thất bị ngã về trước, Trầm Sát dễ dàng ôm lấy cơ thể của nàng.

"Đế Quân, Đế Hậu thứ tội, mộ địa đã xảy ra chuyện." Giọng nói của Thiên Nhất ngưng trọng truyền vào.

Trầm Sát ôm nàng bay ra ngoài. Bọn họ cũng đã đến mộ địa Lâu gia, mộ địa này còn lớn hơn so với tưởng tượng của họ, cũng không biết tại sao Lâu gia lại có nhiều người chết như thế...

Có điều, trải qua lần này, mộ địa đoán chừng sẽ lại càng rộng hơn. Lần này, Lâu gia cũng chết không ít người.

Lúc này, bọn họ lại nhìn thấy một mảnh lớn bia mộ ngổn ngang, gãy vụn, có vài nơi mộ huyệt giống như bị bom nổ tung ra, làm lộ quan tài bên trong.

Toàn bộ khu mộ giống như đã bị một đám trộm mộ không có đạo đức, dùng biện pháp thô bạo, làm các nơi đều thành rãnh hố.

"Đây là có chuyện gì?"

Đến mộ địa, Lâu lão thái quân nhảy xuống xe, nhìn tình cảnh trước mắt suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Dù sao thì bà cũng là người của Lâu gia, nhiều năm như thế vẫn luôn quản lý Lâu gia, tình cảm đối với Lâu gia tất nhiên cũng sâu đậm nhất.

"Đáng chết! Đây là đã xảy ra chuyện gì chứ? Tình cảnh như thế này thì sao có thể tìm chìa khóa kia đây?" Sắc mặt Hiên Viên Chế cũng vô cùng khó coi.

Trầm Sát dùng tay ra hiệu, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy âm thanh của hai lão phu thê họ. Lâu Thất không kiên nhẫn nhìn bọn họ một cái: "Im miệng."

Tuy nàng không rõ Trầm Sát muốn làm gì, nhưng hắn đã ra hiệu yên lặng, hai người này còn gào thét cái gì?

Hiên Viên Chế trợn mắt nhìn nàng, suýt chút lại muốn mắng một câu nghiệp chướng, nhưng ánh mắt của Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên lại không tốt liếc ông, khiến ông không dám lên tiếng nữa.

Đây thật là... một chút uy nghiêm của trưởng bối cũng không có! Cũng không biết yêu nghiệt này có gì tốt mà tất cả mọi người đều đứng về phía nàng. Tối qua, vốn dĩ ông muốn đi qua cắt ngang bọn họ, hai người họ làm chuyện vợ chồng lại có thể ồn ào đến mức mọi người đều biết, Hiên Viên gia ông đúng thật là không dạy nổi người này.

Thế nhưng, ngay cả Lâu Hoan Thiên cũng ngăn cản ông.

Đám người Hiên Viên Ý cũng đi theo hai người họ, nghe được toàn bộ những khó khăn vất vả mà hai người đã trải qua, Lâu Tín là người kể nhiều hơn, vì dù sao hắn cũng luôn đi theo họ, còn Trần Thập lại trầm mặc ít nói.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, chỉ còn nghe được tiếng mưa phùn nhè nhẹ rơi xuống trên đầu trên người họ, rơi xuống trên cỏ, thấm ẩm mặt đất, thỉnh thoảng lại có tiếng ngựa "phì" lên một tiếng, đôi chim nhỏ chít chít bay qua.

Tất cả vô cùng yên tĩnh.

Trầm Sát nhắm hai mắt lại.

Lâu Thất đứng cạnh nhìn hắn, không biết vì sao, sau khi giải cổ, nàng lại cảm thấy khí chất trong người Trầm Sát càng thêm trầm mặc, thâm trầm hơn. Cả người thoạt nhìn như trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, vừa nhìn sẽ tưởng chỉ đẹp mà không sắc bén, nhưng nếu nhìn kỹ lần nữa, lại có thể cảm giác được kiếm khí vô cùng bén nhọn.

Lúc trước, khi cổ độc không phát tác, hoàn toàn không cảm giác được điều này có ảnh hưởng gì với hắn, nhưng bây giờ, cổ và độc cũng đã giải, nàng lại cảm thấy lại có ảnh hưởng, chí ít, hắn bây giờ càng thêm bĩnh tĩnh, thả lỏng hơn. Dù sao thì cũng không cần lúc nào cũng phải lo lắng cổ độc sẽ phát tác.

Nhưng như thế lại càng thêm cuồng vọng hơn.

Có điều, nàng thích.

Lát sau, Trầm Sát chỉ tay về một hướng, trầm giọng nói: "Ở bên đó."

Chỗ đó là một góc của mộ địa, ở mộ địa này cũng không có gì đặc biệt, vẫn chỉ có những tấm bia mộ vỡ nứt, còn có huyệt mộ bị nổ tung.

Lâu Thất vung tay lên, mọi người đều bước nhanh về bên đó.

Lâu lão thái quân nghi ngờ nhìn Trầm Sát, lại liếc mắt nhìn Hiên Viên Chế, nhận ra ông cũng không nghe thấy âm thanh gì, vậy sao Trầm Sát lại có thể nghe thấy? Nhưng dù sao thì bọn họ cũng phải lập tức chạy qua đó.

Trong xe ngựa phía sau, Nguyệt và Ưng cũng nhanh chóng đuổi theo, đến bên cạnh Trầm Sát và Lâu Thất, hai người khó nén được kích động.

"Đế Quân, Đế Hậu!"

Buổi sáng, Trầm Sát đã đến thăm bọn hắn, nên kích động với chuyện Trầm Sát đã giải độc cũng đã qua, bây giờ bọn hắn kích động là vì nhìn thấy Lâu Thất.

Cảm xúc khi nhìn thấy Lâu Thất lúc này có chút khác so với trước kia.

Hóa ra, nàng không chỉ là mấu chốt giúp Đế Quân giải kịch độc, mà giải cổ cũng phải dựa vào nàng.

Bây giờ, Ưng mới hoàn toàn hiểu rõ, ban đầu khi Lâu Thất từ trên trời rơi xuống, ngã vào trong lòng Đế Quân, thì đó chính là vận mệnh đã định! Tuy chuyện này có vẻ vô cùng kỳ lạ, nhưng những gì xảy ra trước mắt bọn hắn lại là thực.

Thế nên, lúc này nhìn thấy Lâu Thất, bọn hắn thực sự có một cảm giác ngưỡng mộ, khâm phục, yêu thích và cả kích động.

Tâm tình như thế hoàn toàn cuốn đi những tâm tư nhỏ mọn trước đó của Ưng với nàng, càng ngày hắn càng thấy nàng và Đế Quân vô cùng đẹp đôi, hắn cũng rất vui mừng, vui mừng thay cho Đế Quân.

Vậy nên, lúc này gọi nàng một tiếng Đế Hậu, tình cảm trong đó hoàn toàn không giống lúc trước.

Lâu Thất cũng nghe ra được.

"Nguyệt vệ, Ưng vệ, sức khỏe của các ngươi thế nào rồi? Nếu tinh thần không tốt, thì cứ lên xe ngựa nghỉ trước đi."

"Thuộc hạ đa tạ Đế Hậu quan tâm, có thần dược của Đế Hậu, thuộc hạ nghỉ ngơi một đêm, bây giờ cũng đã không có vấn đề gì rồi. Kỹ thuật khâu của thần y cũng rất tốt."

Nguyệt mỉm cười nói.

Lâu Thất gật đầu.

Hai người bọn hắn nếu đã không ngừng nghỉ đuổi đến đây, tất nhiên là muốn ở bên cạnh Trầm Sát, cứ tùy họ vậy.

Hỏa ở phía trước kiểm tra huyệt mộ, nhìn về phía họ, nói: "Trong này có một chiếc quan tài, nắp quan tài được đóng rất chặt."

"Nếu đã như vậy, thì chắc không phải ở chỗ này." Hiên Viên Chế nói xong liền tự mình đi kiểm tra bia mộ bị vỡ đôi kia, quả nhiên phát hiện trong nửa tấm bia có một cái lỗ nhỏ, bên trong có một tấm đá. Ông ấn vào tấm đá một cái, đột nhiên miệng quan tài kia bay lên, khiến mọi người đều giật mình.

"Mau nhìn."

Dưới quan tài có một cửa vào hình chữ thập nhỏ hơn quan tài một chút.

Có dòng khí vô hình bốc lên, chính là dòng khí mạnh mẽ giúp quan tài được đẩy lên, khiến nó không bị rơi xuống.

"Không phải nói chìa khóa ở trong bia mộ ư? Sao còn có một cái cửa động?" Lâu Thất quét mắt nhìn Hiên Viên Chế như muốn nói ông cũng không đáng tin a.

Khuôn mặt của Hiên Viên Chế đỏ lên, nhưng không cam lòng tỏ ra yếu thế, gân cổ nói: "Có cơ quan ở trong bia mộ cũng thế cả thôi."

"Vậy sao Hách Liên Quyết cũng biết?"

"Hách Liên Quyết là hoàng tử của hoàng thất Hách Liên. Sao ta biết làm sao hắn biết chứ?" Hiên Viên Chế lầu bầu nói: "Biết đâu mẫu thân ngươi nói chuyện này cho người khác biết."

Tuy ông chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Lâu Thất lại lập tức để ý đến câu này. Quả nhiên là Vân U nói ra. Không biết bà nói ra lúc nào? Nói cho ai? Là nói với Hách Liên Quyết ư? Hay bà đã truyền hết ra ngoài?

Nếu là gần đây mới nói, vậy người bà gặp là ai? Ngoài phụ thân bà ra, còn ai đáng để bà toàn tâm toàn ý tin tưởng nữa?

Lâu Hoan Thiên đột nhiên đi lại, thấp giọng nói: "Mẫu thân có thể ở dưới đó không?"

Trong lòng Lâu Thất chợt động, rất có khả năng.

"Ba mươi người đi xuống, những người khác ở lại." Trầm Sát hạ lệnh.

"Dạ."

Lâu lão thái quân muốn đi xuống, nhưng Hiên Viên Chế ngăn bà lại: "Bà ở đây nghỉ ngơi đi."

"Cẩn thận chút."

Dòng khí rất mạnh, người nhảy xuống cũng bị đẩy lên không thể tiếp tục xuống được nữa. Trầm Sát quan sát dưới đáy quan tài một chút, đưa tay gõ thử, đáy quan tài cũng phun ta dòng khí, lúc này mới đè ép bọn họ xuống.

Cơ quan này thiết kế cũng quá tinh vi rồi.

Sau khi xuống dưới, mắt tạm thời vẫn chưa thích ứng kịp với bóng tối, mọi người đều cảm thấy đưa tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón, nhưng Trầm Sát lại kéo tay Lâu Thất đi rất vững vàng.

"Chàng nhìn rõ được?"

"Ừm."

Mẹ kiếp, nội lực cũng tiến bộ quá nhanh đi, phải biết, bây giờ ngay cả nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy được một chút bóng dáng mờ mờ a.

"Đi theo bản Đế Quân."

Trầm Sát dẫn Lâu Thất đi về trước, trong này có một mùi hương rất lạ, thế nên bọn họ cũng không dám tùy tiện đốt lửa.

Trầm Sát rút Ẩm Huyết kiếm ra, mũi kiếm quét trên mặt đất, mọi người nghe âm thanh này đuổi theo.

Có thể ở đây có cơ quan, nhưng đã bị người đến trước xử lý rồi, nên bọn họ cũng không gặp phải thứ gì.

Lúc này, trước mắt đột nhiên có ánh sáng dịu nhẹ phát ra.

Vừa giống ánh trăng, lại vừa giống ánh sáng của ngọc.

Khi chuyển mắt, một mộ thất hình tròn xuất hiện trước mặt mọi người, Hách Liên Quyết lại đang chắp tay sau lưng đứng trước một bàn đá, Thanh Y đứng cạnh hắn, còn có thêm bảy, tám thị vệ đang cầm kiếm giơ về phía họ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Trên mặt bàn kia chỉ đặt một cái giá, bên trên có một thanh ngọc khí kỳ lạ, ngọc khí này không nhỏ, bằng cánh tay người trưởng thành, đầu như mũi tên, phía sau khắc rất nhiều hoa văn, phía cuối lại thắt một chuỗi dây xích không biết chất liệu gì.

Thế nhưng, khiến người khác kinh ngạc là ánh sáng nhu hòa khắp phòng chính là từ thanh ngọc khí này phát ra.

Không lẽ đây chính là chìa khóa của Thánh cốc Bạch Vu tộc?

Hách Liên Quyết chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Trầm Sát và Lâu Thất: "Các ngươi đến rồi."

Trầm Sát không thích thái độ này của hắn, giống như chuyện gì cũng nằm trong tay hắn vậy.

Có điều, hắn cũng không cần thiết phải thích người này.

Trầm Sát liếc mắt thấy ánh mắt của Lâu Thất vẫn đang nhìn chằm chằm thanh ngọc khí kia, cũng không nhìn Hách Liên Quyết, trong lòng hắn rất thảo mãn.

"Món đồ này, bản Đế Quân muốn." Ngữ khí của Trầm Sát nhàn nhạt vang lên.

Thanh Y ngay lập tức kêu lên: "Dựa vào cái gì?"

_____________

Lâu Thất nhẹ nhàng kéo tay áo Trầm Sát, thấp giọng nói: "Này, chàng chắc chắn thứ này chính là..."

Trầm Sát hơi lắc đầu: "Bổn Đế Quân không chắc chắn, nhưng, đồ trong đây, nếu bổn Đế Quân không lấy được thì người khác cũng đừng hòng lấy."

Thật là...

"Ngươi cũng quá tự cao đấy." Thanh Y tức giận quát.

Trầm Sát ngay cả một ánh mắt cũng lười cho, giống như tư cách để hắn thưởng một ánh mắt, một câu nói thì Thanh Y cũng không có vậy. Không thể không nói, Trầm Sát bây giờ đã mạnh hơn trước đó rất nhiều. Hơn nữa trong tính cách Đế Quân trước đó thì tàn nhẫn chiếm nhiều hơn. Nếu Thanh Y nói câu này vào lúc trước thì chắc chắn hắn đã không nói nhiều mà giết rồi.

Có điều, Thanh Y giờ đây càng tức đến xanh mặt, nếu hắn mà nói nữa thì sẽ biểu thị bản thân có chút ngang ngược, nên Hách Liên Quyết bảo hắn lui xuống.

Thanh Y căm giận lùi xuống hai bước, Hách Liên Quyết lại bước lên hai bước, cách ngọc khí tản phát ra ánh sáng như ánh trăng kia xa hơn chút, Lâu Thất phát hiện bọn họ lại không có bóng.

Phát hiện này khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ. Ánh sáng của ngọc khí cũng coi là sáng rõ, nhưng rất ấm áp dịu dàng, sao thì cũng phải có bóng nhạt mới đúng. Nhưng không hề có, vậy đây chắc chắn không phải ngọc khí bình thường.

Nàng khoác cánh tay Trần Sát, ngẩng đầu cười với hắn: "Chàng nói đúng, thứ này ta thích, chúng ta muốn chắc rồi."

Thanh Y trợn trắng mắt. Đúng là tức chết người, có biết gì là quy tắc người trước người sau không.

"Các ngươi..." Hách Liên Quyết đánh giá Lâu Thất, ý cười giấu trong mắt trước đó thoắt cái biến mất, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống.

Không, không thể nào, sao có thể như thế?

Hắn nhìn thấy gì?

Lâu Thất trước đó hắn nhìn thấy là một thiếu nữ yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, giống như một nụ hoa sắp nở, mùi hương cũng tỏa hương thơm ngắn chưa đi xa. Rõ ràng chỉ là một nụ hoa chưa được hái.

Nhưng giờ đây nụ hoa này hình như chỉ trong một đêm đã nở rộ thật to, xinh đẹp tuyệt trần, tỏa hương thơm ngát, dụ người vô cùng.

Rõ ràng là được yêu thương qua rồi.

Não hắn không chịu khống chế mà tưởng tượng ra loại hình ảnh kia, nàng quyến rũ mị hoặc, nàng xoay chuyển ngâm nga, ngọt ngào tuyệt diễm, yêu kiều như hồ ly, thậm chí là tiếng nàng khóc lóc xin tha.

Nhưng, dáng vẻ tuyệt vời đó lại không phải vì hắn.

Sự quyến rũ đó không phải vì hắn.

Sự ngọt ngào đó, hắn không nếm được.

Một loại đau đớn đột nhiên truyền tới tư từ sâu thẳm trái tim hắn. Hắn luôn tưởng mình đối với Lâu Thất chỉ được gọi là thích thôi. Suy cho cùng nàng rất đẹp, tính cách lại đặc biệt, nhưng ít nhiều trong sự yêu thích đó còn có nguyên nhân khác. Dù sao thì trên người nàng cũng có Tuyền Tâm, còn là nữ tử có hôn ước với hắn mà mẫu phi đã nói, thêm nữa nàng là "bảo bối" mà người ở đại lục Long ngâm muốn giành lấy, bởi vì những đặc biệt này của nàng, nên hắn để ý nàng cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng bây giờ phát hiện nàng đã...

Thì đột nhiên hắn có một loại cảm giác mất mát.

Đây là cảm giác đầu tiên hắn cảm thấy từ trước đến nay.

Chẳng lẽ nữ tử này đã chiếm một vị trí lớn như thế trong tim hắn mà hắn không biết ư?

Phẫn nộ, đau đớn, không cam lòng, căm hận, các loại cảm xúc đang quấn lấy nhau trong tim hắn, khiến mặt Hách Liên Quyết trước nay vốn hờ hững lại có chút vặn vẹo.

Chuyện này thực sự quá rõ ràng, Trầm Sát đối với chuyện này luôn thích bỏ đá xuống giếng, xát muối vào vết thương người khác. Nên Trầm Sát liếc hắn ta một cái, nắm lấy tay của Lâu Thất, đưa đến bên miệng, hôn nhẹ một cái, sau đó lại cắn nhẹ, cúi đầu nhìn nàng, lúc nàng đang không hiểu gì thì đột nhiên dịu dàng hỏi một câu.

"Bé cưng, bổn Đế Quân không biết tiết chế, chắc mệt chết nàng rồi phải không? Tối xoa eo cho nàng nhé?"

Lâu Thất há mồm trợn mắt: "..."

Trời ạ.

Đế Quân à, sao chàng không đi chết đi.

Người ở đây có ai không có đủ nội lực chứ, có ai mà không nghe rõ tiếng nói nhẹ kia chứ? Trước mặt cao thủ thì đè thấp thanh âm có tác dụng gì?

Mặt Lâu Thất như bị bỏng vậy.

Về sau cứ phải thế này ư? Chuyện phu thê hai người đều phải nói cho thiên hạ đều biết phải không? Dáng vẻ ngầu của Đế Quân đâu? Xin chàng hãy dùng sự ngầu đó trong lúc này được không?

Còn có thể mặt dày thêm nữa không?

Đang muốn nhéo hắn thì tiếng gió trước mắt đột nhiên vang lên, sau đó nàng bị Trầm Sát đẩy nhẹ. Đợi nàng phản ứng được thì lại phát hiện Hách Liên Quyết ra tay công kích Trầm Sát.

Lấy sự kỹ lưỡng và giảo hoạt của Hách Liên Quyết mà hắn ta không phát hiện tu vi hiện giờ của Trầm Sát đã tăng lên sao? Theo lý mà nói, lúc này hắn ta không nên manh động mà phải thăm dò rõ tình hưống, sau đó tìm được tình thế có lợi nhất cho mình mới phải. Tại sao lại đột nhiên động thủ với Trầm Sát chứ?

Đây không phải là tìm ngược à?

Bên này Lâu Thất đang biểu thị rằng Hách Liên Quyết tìm ngược thì bên kia, Thanh Y lại âm thầm ra hiệu với thủ hạ, đám thị vệ kia lặng lẽ lại gần, muốn ngăn trước mặt nhóm người Lâu Thất. Còn Thanh Y lại nhướn người, ý đồ muốn vô thanh vô tức lại gần bàn đồ cống kia.

Nhưng khi tay hắn giơ ra muốn lấy ngọc khí thì một bàn tay thon dài nhỏ nhắn đã nắm lấy ngọc khí kia trước hắn một bước.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy cả người Lâu Thất ngồi trên bàn, hai chân lắc lư, ngiêng đầu cười với hắn.

"Này, Thanh Y, trong mắt ngươi ta ngốc thế à?"

Âm thầm giở trò dưới mí mắt nàng, tưởng nàng không nhìn thấy sao?

"Tên họa thủy ngươi mau trả chìa khóa đây. Ngươi đã cướp Tuyền Tâm trong tay chúng ta rồi, giờ ngay cả chìa khóa cũng cướp. Làm người không thể quá tham lam." Thanh Y tức giận, rút kiếm đâm về phía nàng.

Lâu Thất nhẹ nhàng nhảy xuống, thân hình nghiêng đi tránh kiếm của hắn, khi các thị vệ khác muốn xông đến, Nguyệt và Hỏa sao có thể để họ đến góp vui được, vì vậy liền ngăn trước mặt họ, hai bên đánh nhau.

Lâu Thất giơ ngọc khí kia lên, nói với Thanh Y: "Ngươi có thời gian cướp thứ này với ta, không bằng xem chủ tử người nhiều vào thì hơn. Bởi vì ta sợ muộn tí nữa thì ngươi sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn hay nghe thấy âm thanh của hắn nữa đâu."

Thanh Y tức giận: "Lời này của ngươi có ý gì?"

"Ý là..." Lâu Thất nhàn nhã nhún vai: "Võ công của Đế Quân nhà chúng ta không phải chỉ cao hơn một tầng so với Hách Liên Quyết đâu."

Lời này có vẻ hơi khoe khoang, nhưng Trầm Sát nghe thấy lại rất thích.

"Đế Hậu coi trọng bổn Đế Quân như thế, sao bổn Đế Quân có thể cho nàng thất vọng được?" Nói xong, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải hắn hợp lại thành kiếm, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trước mặt.

Thanh Y đã nhìn về phía bên này sau khi Lâu Thất nói xong câu kia rồi, lúc này Trầm Sát nhất thời hét lên: "Hắc Sát Ma Chỉ!"

Hách Liên Quyết đã phát hiện tu vi Trầm Sát tăng cao trước khi chiêu này được sử dụng rồi, trước đó họ còn có thể đánh ngang tay khi Trầm Sát không sử dụng Hắc Sát Ma Chỉ, nhưng ba chiêu vừa nãy, hắn đã bị ép sử dụng chín thành công lực trong chiêu thứ ba mà Trầm Sát nhìn vào còn rất nhẹ nhàng, thong dong, hình như không hề sử dụng công lực vậy.

Bây giờ lại nhìn thấy Trầm Sát thoải mái sử dụng Hắc Sát Ma Chỉ như thế, tuy trong đó không xuất hiện sát khí màu đen quanh quẩn giữa ngón tay, nhưng cảm giác lại còn đáng sợ hơn, giống như có những cơn gió vô cùng vô tận xông tới, góp lại thành một cơn bão vô cùng khủng bố vậy.

Không hình không dáng, nhưng lại khiến người ta lạnh hết tim gan.

Ánh mắt Hách Liên Quyết trầm xuống: "Cổ của ngươi giải rồi?"

"Không phải ngươi nhìn ra rồi à?"

Nói xong thì hắn cũng đã vẽ xong hình tròn, động tác chậm rãi, đánh về phía Hách Liên Quyết.

"Gia."

Thanh Y kinh ngạc hô lên, xông về phía Hách Liên Quyết, muốn lấy thân chắn sát chiêu này cho hắn ta: "Gia, mau đi!"

Hách Liên Quyết vốn muốn hất hắn ra, nhưng trong khóe mắt hắn ta lại nhìn thấy Lâu Thất đứng ở một bên, ánh mắt nàng rất bình tĩnh, tựa hồ hắn chết hay không không hề ảnh hưởng đến nàng vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cứ để mặc Thanh Y đứng trước mặt, thậm chí vô thức còn giơ tay tóm một thị vệ đến, ném về phía Trầm Sát. Thị vệ đó ở trong không trung lộ ra biểu tình hoảng sợ kinh ngạc, hình ảnh giống như khắc sâu vào trong não của Hách Liên Quyết.

Rầm một tiếng, Thanh Y và thị vệ đó bị đâm trúng ngay trước mặt hắn ta, chưởng khí nổ tung ở trong lồng ngực họ, chớp mắt đã không toàn thây.

Trước mặt Hách Liên Quyết chỉ còn một màu đỏ tươi, nhất thời hắn chật vật không chịu nổi, cảm thấy bản thân quá bỉ ổi. Lúc này, hắn không thể để ý đến chuyện gì khác, hắn mò một hộp ngọc trong ngực ra, cắn răng nói: "Hôn thư và sinh thần bát tự của Lâu Thất đang ở chỗ bổn vương."

Động tác Trầm Sát hơi ngưng lại, nhướn mày nhìn hộp ngọc trong tay hắn: "Ngọc Ly Thiên Cơ."

"Nếu ngươi đã biết, vậy có lẽ bổn vương có thể thương lượng một điều kiện với ngươi." Hách Liên Quyết nói.

"Thất Thất, huynh trưởng của nàng có phải nói là hôn sự của chúng ta không có thứ này thì không tính đúng không?" Trầm Sát nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất cầm ngọc khí lùi ra sau vài bước, cứ lùi mãi đến trước mặt đám người Nguyệt và Ưng.

Khi Hách Liên Quyết hơi khó hiểu thì Lâu Thất đã cười nhẹ: "Nếu cổ độc của chàng chưa được giải, muốn biết ta có phải âm nữ không thì thứ này rất quan trọng. Nhưng bây giờ..."

"Nó chỉ là cứt chó thôi."

Nó chính là cứt chó.

Thô tục đến cực điểm.

"Ha ha!" Nhưng Trầm Sát lại thích nàng như thế!

Ngón tay hắn nhấc lên, phất về phía Hách Liên Quyết. Kiếm khí vô hình, nhưng sắc bén như đao như kiếm.

Mắt Hách Liên Quyết đỏ bừng, gào một tiếng, ném Ngọc Ly Thiên Cơ về phía Lâu Thất. Chỉ có như thế, chỉ có động thủ với Lâu Thất thì mới có thể dời đi lực chú ý của Trầm Sát.

Quả nhiên, Trầm Sát không nhịn được mà nhìn về phía Lâu Thất. Cho dù hắn biết rõ ở đó có người bảo vệ nàng, dù hắn biết rõ dù không có ai thì nàng cũng có thể ngăn được chiêu này, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Rõ ràng biết hành vi này rất ngu, nhưng nàng là nhược điểm lớn nhất của hắn. Hách Liên Quyết không biết vì sao mình lại hâm mộ Trầm Sát vô cùng. Hắn mò ra đạn khói từ trong ngực ra, ném xuống, sương mù lập tức giăng đầy.

Lâu Thất không ngờ Hách Liên Quyết còn chơi chiêu này, nàng đang nhịn thở muốn xua tan sương mù thì cả người đã bị kéo vào trong một lồng ngực quen thuộc.

Âm thanh Trầm Sát vang lên bên tai nàng: "Cứ để hắn ta đi, bổn Đế Quân đã nhìn ra, lần này hắn đã có tâm ma, tu vi cả đời này sẽ không thể tăng tiến, nói không chừng ngày nào đó còn phát điên."

Với sự kiêu ngạo của Hách Liên Quyết thì chắn chắn không thể chịu được việc hắn lại tóm lấy người theo bản thân nhiều năm như vậy để ngăn sát chiêu cho bản thân. Lâu Thất chợt bừng tỉnh: "Chàng cố ý thả hắn đi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx