sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đế Vương Sủng Ái - Chương 573 - 574

Đế Vương Sủng Ái573 - 574

"Nếu không, chút sương mù này sao có thể làm gì được bổn Đế Quân?"

Hắn không muốn Hắc Liên Quyết chết dễ dàng như thế, đúng, tốt nhất hắn ta nên thỉnh thoảng nhìn thấy hắn và Thất Thất ân ái, kích thích chết hắn. Hơn nữa, hắn ghét người đó, ghét đến mức để hắn chết dễ dàng cũng cảm thấy tiện nghi cho hắn ta.

Nhìn hắn ta nhập ma càng tốt.

Lâu Thất làm một cái Thanh Phong Quyết, rất nhanh đã thổi tan sương mù đầy phòng.

Đợi sương mù tan đi, quả nhiên không còn thấy Hách Liên Quyết nữa.

Bọn họ trở lên mặt đất, Lâu Hoan Thiên vừa nhìn liền thấy thứ trong tay Lâu Thất, lập tức nhào qua, vui mừng nói: "Ngọc Ly Thiên Cơ! Lấy được Ngọc Ly Thiên Cơ rồi!"

"Đúng."

Lâu Hoan Thiên lấy hộp ngọc, lật tới lật lui nhìn nhưng lại không phát hiện có khe hở nào.

"Sao mở được đây?" Hắn không nhịn được, giơ tay muốn vứt xuống đất, nhưng Hiên Viên Chế lập tức ngăn hắn lại: "Ngươi muốn chết à? Ngọc Ly Thiên Cơ không thể đập, không thể rơi. Bởi vì bên trong có thiết kế mưa châm độc, nếu bị lực bên ngoài tác động thì mưa châm độc sẽ lập tức bắn ra, bốn phương tám hướng đều có, căn bản không thể tránh được."

"Vậy làm sao để mở? Ông biết cách không?" Lâu Hoan Thiên đưa hộp ngọc đến trước mặt Hiên Viên Chế.

Hiên Viên Chế lại tức giận nói: "Tên phụ thân khốn kiếp của ngươi, ngay cả ông đây cũng không tin, sau khi lấy được cũng không nói cho ta làm sao để mở."

"Phụt" Lâu Hoan Thiên cười trên nỗi đau của người khác: "Chuyện này cũng rất bình thường, ông muốn hại con gái ông ấy, sao ông ấy có thể nói cho ông cách mở chứ? Ông..."

"Ngươi dám nói Hoàng gia gia như thế à?" Hiên Viên Chế làm động tác muốn đánh hắn

"Phụ hoàng."

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lâu Thất, dáng vẻ không phục của Lâu Hoan Thiên, lại nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ý và Hiên Viên Trọng Châu, Hiên Viên Chế có cảm giác bị đám người xa lánh.

Hắn hất tay áo, quay về xe ngựa: "Ta không muốn để ý các người."

Nhưng trong lòng ông đã có ý định, dù thế nào cũng phải theo họ, lỡ Lâu Thất chọc phải chuyện gì thì ông ít nhất cũng có thể dùng hết sức lớn nhất của mình để bảo vệ Hoàng thất Hiên Viên.

Lâu Hoan Thiên vẫn còn đang xoắn xuýt nhìn Ngọc Ly Thiên Cơ: "Tiểu Thất, trong này là sinh thần bát tự và hôn thư của muội, sao lấy ra được đây?"

Hắn vẫn có cảm tình và kính trọng rất sâu với phụ thân, hắn rất hi vọng hôn sự của muội muội mình có thể danh chính ngôn thuận, nhận được hôn thư tự tay phụ thân viết.

Nhưng Lâu Thất lại cười: "Thứ này muội không cần. Ca, giao cho huynh đi, vứt hay giữ tùy huynh."

Trầm Sát đã giải được cổ rồi, sinh thần bát tự của nàng có gì quan trọng nữa? Cho dù không có hôn thư, thì ai dám nói hôn sự của nàng là không có hiệu lực?

Nhưng, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Trầm Sát lại vươn tay lấy hộp ngọc kia.

Chỉ thấy hắn nhìn vài cái, rồi kẹp nó vào trong lòng bàn tay, âm thầm dùng lực, chỉ nghe tiếng cộp một cái, có cơ quan bị tác động, chớp mắt đã bật nắp hộp ra.

Đám người kinh ngạc nhìn Trầm Sát.

Sao Đế Quân mở ra được vậy?

"Oa, Trầm Sát, chàng giỏi quá." Lâu Thất không thèm để ý gì cả, chớp mắt đã nhảy lên người hắn, ôm lấy cô hắn, treo người mình lên, rồi ngẩng đầu sùng bái nhìn hắn: "Thế mà chàng cũng mở được! Giỏi quá đi mất!"

Trước mặt các trưởng bối và thuộc hạ cứ ôm ôm ấp ấp, kêu to gọi nhỏ thì ra thể thống gì!

Hiên Viên Chế tức giận thả rèm xe: "Mắt không thấy thì tim không phiền."

Không có ai để ý ông ta, một tay Trầm Sát cầm hộp ngọc, tay còn lại ôm Lâu Thất lên. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh của nàng, đúng thật là có sự tán thưởng, khuất phục hắn, sùng bái hắn. Trong lòng hắn hưởng thụ vô cùng.

Thích, hắn rất thích tính cách thẳng thắn này của nàng.

Vui hay không, thích hay không đều thẳng thắn biểu lộ ra. Sao lại cứ hợp tâm ý của hắn thế nhỉ? So với những thiên kim tiểu thư có tư thế đoan trang tao nhã, dịu dành hiền thục kia thì hắn thích nàng hơn nhiều! Phải nói là mê mẩn!

"Nàng không biết nam nhân của nàng là thiên tài ở mặt cơ quan sao?" Hắn nghiêng mặt, trong mắt mang theo ý cười nhìn nàng.

Lâu Thất gật mạnh đầu: "Ừm, ta biết."

Lâu Hoan Thiên xông Đến, dùng lực vỗ lên vai Trầm Sát một cái, tay còn lại kẹp hai tờ giấy dầu được gấp nhỏ bên trong ra.

Hắn mở giấy dầu, không nhìn thấy có chữ bên trên, nhìn mãi mới xé mặt bên trên đi, bên trong quả nhiên có xuất hiện chữ.

Lâu Thất nhảy từ trên người Trầm Sát xuống, cúi đầu xuống nhìn.

Tờ đầu tiên là sinh thần bát tự.

Lâu Thất nhìn một lúc, quay đầu về hướng Trầm Sát: "Quả nhiên không phải âm nữ."

"Ừ, nhưng nàng là thuốc của bổn Đế Quân." Ánh mắt Trầm Sát dịu dàng nhìn nàng, câu sau thì truyền âm: "Tối nay bổn Đế Quân vẫn muốn bồi bổ."

Trong đầu Lâu Thất lập tức hiện lên hình ảnh thân mật của hai người, nhịn không được đỏ bừng mặt, trả lời hắn: "Tối này cũng phải để ta nghỉ ngơi chứ."

"Bồi bổ xong thì cho nàng nghỉ, hoặc là, nàng có thể ngủ, bổn Đế Quân tự làm việc của mình."

Trong lòng Lâu Thất thầm kêu xong rồi, Đế Quân càng ngày càng vô sỉ: "Chàng mạnh mẽ như thế, người ta có thể ngủ được sao?"

"Ý của nàng là đang khen bổn Đế Quân dũng mãnh sao?" Trầm sát thấp giọng cười: "Cảm ơn Đế Hậu, bổn Đế Quân sẽ tiếp tục cố gắng, còn nữa, nàng thích không?"

Mẹ kiếp.

Lâu Thất thất bại rồi.

Nàng thật sự không ngờ, nàng sẽ có một ngày thất bại khi nói những này kiểu này trước mặt người cổ đại.

Lâu Hoan Thiên giơ tay lắc trước mặt nàng: "Nghĩ gì mà mặt đỏ thế?"

Lâu Thất lập tức hoàn hồn, nhìn tờ giấy hơi ngả màu vàng mà hắn đưa đến.

Tờ giấy có in chìm hình cây trúc, mang theo mùi hương nhàn nhạt, có lẽ vì để lâu trong hộp nên mùi vẫn chưa hết.

Chữ bên trên rất xinh đẹp, cứng cáp có lực, vừa nhìn thì đôi huynh muội Lâu Thị này liền có thiện cảm với phụ thân rồi.

Cách thức của hôn thư cổ đại khá phức tạp, Lâu Thất nhìn thấy tên của phụ thân Hiên Viên Chiến và mẫu thân Vân U ở bên trên.

Nhưng thực sự khiến nàng cảm động là hai câu ở đằng sau.

Ái nữ Tiểu Thất, độc nhất vô nhị. Nếu lấy nàng thì xin hãy yêu nàng, thương nàng, chiều nàng, không thể ức hiếp sỉ nhục nàng.

Lâu Hoan Thiên cũng nhìn thấy câu nàng, hừ một tiếng: "Hừ, ta đố kỵ quá, ghen ghét quá. Lúc đó có mấy tuổi chứ, thế mà lại nói độc nhất vô nhị. Ta phát hiện phụ thân của chúng ta da mặt thật dày."

"Ca, ý ngươi là ta không phải độc nhất vô nhị ư?" Lâu Thất chớp cái đã ôm lấy cổ hắn, che đi ánh mắt ướt át.

Phần tình cảm này, nàng nhận.

Lúc đó, nàng còn bị coi là yêu nghiệt gì đó, còn gây chuyện khiến thiên hạ đại loạn, gây cho hoàng thất Hiên Viên phiền phức rất lớn. Nhưng phụ thân nàng vẫn có thể viết ra lời độc nhất vô nhị này, từ đó có thể thấy, ông ấy rất yêu nàng.

Phụ thân, phụ thân...

Trong lòng Lâu Thất dâng lên một sự kích động, nàng muốn tìm phụ thân.

"Đi thôi, bây giờ liền xuất phát." Nàng cất hai tờ giấy lại vào trong hộp ngọc, đưa cho Trầm Sát. Hắn nhận lấy, tay động một cái thì nắp hộp đã đóng lại không còn khe hở nào. Nhìn thì như một viên ngọc hoàn chỉnh, sao biết được bên trong còn giấu đồ chứ.

Trầm Sát đưa nó cho Nguyệt: "Cất giữ cẩn thận."

"Vâng." Nguyệt trịnh trọng nói.

Vân tiến lên, nói với Lâu Hoan Thiên: "Lâu thiếu chủ, đây không phải nói rõ là Đế Quân và Đế Hậu của chúng ta đúng là trời sinh một đôi sao?"

"Đúng đúng đúng. Ta cũng rất vừa ý với muội phu. Đúng không muội phu?" Lâu Hoan Thiên nói rồi gác tay lên vai Trầm Sát: "Cho nên chúng ta có thể ngồi cùng một xe ngựa rồi nhỉ?"

Trầm Sát liếc hắn một cái, hất nhẹ hắn sang một bên, nắm tay Lâu Thất lên xe của họ: "Thiên Nhất, Địa Nhị, trông kĩ, không cho phép ai được lên xe của bổn Đế Quân."

"Vâng."

Thiên Nhất, Địa Nhị lập tức lên trước làm người đánh xe, thuận tiện đóng cửa xe cho họ, cũng kéo cả rèm xe dày xuống.

Âm thanh Trầm Sát từ trong xe vọng ra: "Xuất phát đi đại lục Long ngâm."

"Xuất phát."

Thái Thúc Bảo giơ kiếm hô to.

Gió mạnh mẽ, mùa thu đã Đến, đại lục Long Ngâm, chúng ta đến đây.

Đi qua cõi trần, thông tới chân trời, đường núi kéo dài, phía trước mênh mông...

Cả một đường phong trần mệt mỏi, ngày đi đêm nghỉ, trèo qua núi hiểm, đi qua miền đất khó, qua sông chảy siết, giết trùng độc mãnh thú. Cuối cùng, vào một buổi hoàng hôn cuối thu, họ đã chân chính bước vào đại lục Long Ngâm, nhìn thấy thành trì đầu tiên của đại lục Long Ngâm.

Nhưng, không giống với sự phồn hoa trong tưởng tượng, tòa thành này cờ trắng bay bay khắp nơi, tiếng nhạc buồn nổi lên từng đợt, nhìn qua thì có vẻ rất nhiều nhà đang có tang.

"Chuyện gì thế này?"

Tất cả bọn họ không thể đi vào thành hết, chỉ có Nguyệt và Ưng đi trước, mang theo ba xe ngựa và hai, ba mươi người vào thành. Lúc vào không hề có một binh sĩ nào ngăn họ, cứ thế mà đi vào. Nhưng sau khi vào thì tình huống nhìn thấy lại khiến họ buồn bực vô cùng.

Lâu Thất và Trầm Sát ngồi trong xe ngựa, vốn vì cuối cùng cũng nhìn thấy thành trì mà muốn vào cửa tiệm ăn cơm, giờ đây lòng lại run lên.

Cả tòa thành đều tản ra một bầu không khí bi thương.

"Đế Quân, thuộc hạ đi hỏi xem sao." Sau khi Ưng xin ý kiến, đang định đi thì đột nhiên có hơn nghìn người cầm thương, đầu thương chỉ vào họ rồi vây họ lại.

Biểu tình của họ đều là phẫn nộ và giận dữ, thanh niên đi đầu quát lên: "Các ngươi là người nước nào? Có phải lại muốn tiếp tục giết người không? Nói cho các ngươi biết, Long thành sẽ không khuất phục đâu."

Ưng và Nguyệt nhìn nhau, đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Huynh đệ bình tĩnh đã, hiểu lầm thôi." Được sự đồng ý của Nguyệt, Lâu Tín tiến lên một bước: "Chúng ta chỉ đi qua thôi."

"Đi qua?" Thanh niên đó nghe vậy liền càng tức giận hơn: "Gan của các ngươi đúng là lớn lắm. Lần nào cũng nói là đi qua. Các huynh đệ, chúng ta đừng phí lời với họ, giết họ đi."

Hơn nghìn người đối đầu với hơn hai mươi mấy người của họ, thật đúng là...

Khi đối phương xông đến đều dùng sát chiêu. Nhìn như thật sự có thâm cừu đại hận gì đó vậy.

Hơn nữa, khiến bọn họ kinh ngạc chính là võ công của đối phương đều không tầm thường, binh lính của một thành bình thường thì võ công sẽ không mạnh như thế.

"Đám côn trùng các ngươi! Ta phải thay muội muội báo thù!"

"Ta phải báo thù cho vợ chưa cưới của ta. Giết!"

Sát ý vô tận.

_____________

Cho dù họ có chuẩn bị tâm lý thì cũng không ngờ vừa đến đại lục Long Ngâm đã gặp phải tình huống như thế này, hơn nữa trong gần nghìn người này, chỉ có một phần ba trong đó là binh lính, những người khác rõ ràng là bách tính.

"Chúng ta thành côn trùng có hại bao giờ vậy?" Lâu Thất nhìn Trầm Sát, chỉ bản thân rồi lại chỉ hắn: "Chàng từng hại vợ chưa cưới của người ta à?"

Trầm Sát há miệng ngậm ngón tay trắng ngần của nàng, thấp giọng nói: "Bổn Đế Quân chỉ hại vợ của chính mình, hơn nữa còn từ lâu lắm rồi." Hương vị của việc hãm hại rất tốt, muốn ngày nào cũng hại.

Thê tử nhà ai có thể đẹp hơn thê tử hắn? Thê tử nhà ai có thể tốt hơn thê tử nhà hắn? Hắn cuồng thê tử hắn đến sắp phát điên rồi!

"Này, bây giờ chàng nói nhiều thật đấy nhỉ?" Lâu Thất vỗ vai hắn.

Bên ngoài xe ngựa, Nguyệt đã nhảy xuống ngựa đi lên hai bước, trầm giọng nói: "Các vị, xin hãy bình tĩnh, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây, chưa hề làm gì có lỗi với mọi người đâu."

Thanh niên đứng đầu tức giận nói: "Có hiểu lầm gì chứ? Chính là đội xe ngựa như thế này đến từ bên kia, còn nói là những người khác qua hai ngày nữa cũng sẽ đến, vậy không phải là các ngươi à? Còn có thể nói gì nữa? Lần này chúng ta nhất định liều mạng phản kháng, không để cho các ngươi được như ý!"

Nguyệt nhíu mày: "Trước đó từng có đội người ngựa khác đến ư?"

"Giả vờ cái gì! Các ngươi là những tên khốn kiếp!" Một nam nhân cao lớn, trên đầu có đeo khăn trắng thấm máu ra ngoài, ánh mắt căm ghét mà nhìn họ: "Trả muội muội lại cho ta!"

Cảm xúc hàng nghìn người kích động, mắt nhìn thấy sắp xông tới thì đột nhiên, bên trong xe ngựa truyền ra tiếng huýt gió lanh lảnh, hóa thành thực thể tập kích ra ngoài, thế mà khiến cho nghìn người ở đây không chịu nổi phải che tai lại, hoảng sợ lùi hai bước.

Tiếng huýt sáo dừng lại, đám người cảnh giác nhìn xe ngựa.

Rèm xe vén lên, họ nhìn thấy một đôi nam nữ. Nam vô cùng xuất sắc, lạnh lùng anh tuấn, khí thế hơn người. Nữ thì xinh đẹp yêu kiều, đôi mắt linh động uyển chuyển.

Họ nhìn thấy nam nhân xuống xe, dáng người cao ráo hơn người nhưng khi dìu nữ tử xuống xe thì lại dịu dàng khiến người khác kinh ngạc.

Trầm Sát nắm tay Lâu Thất, chầm chậm đi đến trước đội.

Ưng và Nguyệt lùi hai bước ra sau lưng hai người.

Không biết vì sao, vừa nãy rõ ràng họ còn có thể phẫn nộ mà hét to, nhưng khi đứng trước mặt hai người này, họ lại không dám ngang tàng nữa.

Trầm Sát quét mắt nhìn họ, môi mỏng khẽ mở: "Các ngươi muốn đánh một trận?"

Lời này vừa nói ra, gần nghìn người kia lại soàn soạt lùi một bước. Đùa gì thế, người này tại sao lại đáng sợ như vậy? Nói đánh một trận, làm bọn họ ngay cả khí thế cũng không nhấc lên nổi.

"Vốn... vốn là các ngươi không đúng, thành này trước giờ vẫn an phận thủ thường, ba mươi năm trước Chiến thái tử, à không, hoàng thượng Hiên Viên đã hạ lệnh, dù là vương triều nào cũng không được chiếm biên thành, không được hạ thủ với biên thành, bây giờ các ngươi lại vi phạm hoàng lệnh của hoàng thượng Hiên Viên. Hoàng tộc có thể khiển trách các ngươi." Thanh niên dẫn đầu tức giận nói.

Trầm Sát nghe xong liền nhìn Lâu Thất một cái, Lâu Hoan Thiên cũng xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh họ: "Ngay cả ta cũng không biết nơi này thuộc về gia tộc Hiên Viên."

"Nơi này chính là lãnh thổ của vương triều Hiên Viên. Các ngươi đừng tưởng hoàng thất Hiên Viên không ở đây là các ngươi có thể bắt nạt. Ta nói cho các ngươi, nghe nói hoàng hậu đã về rồi, hoàng hậu cũng đã hạ phượng chiếu, thái tử rất nhanh cũng về, vương triều Hiên Viên chúng ta sẽ hưng thịnh. Không để các ngươi tùy tiện bắt nạt đâu."

Lâu Hoan Thiên nghe được lời này, liền đối mặt với Lâu Thất, đồng thời kinh ngạc: "Hoàng hậu? Thái tử?"

Hoàng hậu của hoàng tộc Hiên Viên không phải chỉ Vân U sao?

"Thái tử?" Lâu Thất chỉ Lâu Hoan Thiên: "Ca, huynh nói xem có phải huynh không?"

Lâu Hoan Thiên lắc đầu, ai biết chứ?

Lúc này, Hiên Viên Chế ở trong xe ngựa nhìn hết tình trạng này liền nhịn không được nhảy xuống, bước lớn lên trước, phẫn nộ hét: "Ai dám bắt nạt nhân dân vương triều Hiên Viên ta?"

"Ngươi là ai? Lời này có ý gì? Các ngươi cũng là người vương triều Hiên Viên?" Thanh niên dẫn đầu nhìn Hiên Viên Chế, khó hiểu mà cảnh giác hỏi.

"Ta chính là Thái thượng hoàng Hiên Viên Chế!" Hiên Viên Chế trầm giọng nói.

"Thái thượng hoàng?" Đám người kinh ngạc, nhưng vẫn bán tín bán nghi.

"Không cần nói lời thừa, lời vừa nãy là ý gì? Các ngươi nói rõ cho ta."

Mấy người Trầm Sát đều nhìn Hiên Viên Chế, không ngờ khí thế lúc này lại mạnh như thế.

"Thái thượng hoàng không phải đã băng hà từ sớm sao?"

"Lần này hoàng hậu về cũng nói hoàng thất chỉ còn lại người và thái tử điện hạ thôi mà."

Lâu Hoan Thiên bị Hiên Viên Chế đen mặt kéo đến: "Nhìn, đây là thái tử điện hạ của các ngươi."

Vừa nãy họ không nhìn Lâu Hoan Thiên, nhưng bây giờ Lâu Hoan Thiên bị kéo đến trước mắt thì mấy người trung niên trong nhóm đó đột nhiên kinh ngạc hô lên: "Người... người này giống với hoàng thượng quá."

Thanh niên dẫn đầu lập tức chuyển về ông ta: "Đại thúc à, ngươi nói gì cơ?"

Cuối cùng, vẫn là vì dáng vẻ Lâu Hoan Thiên có năm, sáu phần giống với Hiên Viên Chiến đã khiến cho họ tin tưởng bảy, tám phần nên mới bảo người tản ra trước, mời họ vào nhã gian trong tửu lâu gần nhất.

Mà chủ của tửu lâu này chính là thanh niên dẫn đầu tên Cố Thiếu Nghi kia.

Cố Thiếu Nghi kể hết chuyện từ lúc bắt đầu ra, không khác lắm so với suy đoán của Trầm Sát và Lâu Thất. Là người của Đoạn Trần tông lúc rời khỏi Đoạn Trần tông đến đại lục Long Ngâm đã thuận tiện làm vướng chân họ.

"Biên thành xuất mỹ nhân." Cố Thiếu Nghi nói đến đây thì không biết nên tự hào hay đau lòng: "Bởi vì đây là biên giới, bình thường không có người ngoài đến, mọi người an cư lạc nghiệp, cả thành đều là người quen, võ công cũng là truyền thụ cho nhau. Từ hai mươi năm trước, khi phụ cận truyền đến tung tích của Tử Vân Hồ thì thỉnh thoảng có người muốn đến thử vận may, xem có kỳ trân dị thú gì không, cho nên trong thành mới có nhiều khách điếm tửu lâu như vậy.Còn nữa, mấy năm gần đây cũng có nhiều xe ngựa đi đến đi lui, những người đó nhìn thì không dễ chọc, cũng may họ cũng không gây chuyện, chỉ ăn cơm, ngủ một đêm, mua chút lương thực rồi đi. Chúng ta vẫn luôn cho là không sao, kết quả lần này họ ngang tàng bắt cô nương trong thành đi, từ mười ba đến mười tám, những người nào xinh xắn đều bị họ bắt lên xe."

Cố Thiếu Nghi nói đến đây thì rất phẫn nộ, siết chặt tay: "Họ nói những mỹ nhân này đi tấn cống cho bệ hạ, có thể phục vụ bệ hạ là phúc của họ. Nhưng chúng ta chỉ biết hoàng thất Hiên Viên, đâu biết còn có bệ hạ nào nữa?"

"Họ có nói bệ hạ là ai không?" Lâu Thất hỏi.

Cái xưng hô bệ hạ này, bọn họ không phải đầu tiên nghe thấy, nhưng ngay cả là vương triều nào cũng không biết.

Cố Thiếu Nghi lắc đầu: "Bọn họ không nói, nhưng thảo dân nghe họ nói chuyện, hình như không thèm để tám vương triều lớn vào mắt."

Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau.

Chẳng lẽ là vương triều Tân Hưng có người tạo phản muốn lập vương quốc?

Chuyện này cũng rất có khả năng. Lâu Thất thấy, trên lịch sử từ xa xưa, thiên hạ hợp lại lâu chắc chắn sẽ phân ra, ví dụ về kiến lập chính quyền mới cũng có rất nhiều.

Hiên Viên Chế rời khỏi đại lục Long Ngâm lâu như vậy, đương nhiên không biết gì cả.

"Bách tính trong thành đương nhiên không đồng ý nữ nhi bị tiến cống, nên đồng loạt phản kháng. Nhưng võ công đối phương cao cường, còn có người chuyên dùng độc vì thế có không ít người chết, nên bây giờ mới có nhiều nhà làm tang sự như thế." Cố Thiếu Nghi nói.

"Họ đi về phía nào?" Trầm Sát hỏi.

Mang nhiều thiếu nữ như vậy, vết tích trên đường có lẽ không ít.

Cố Thiếu Nghi lắc đầu: "Chúng thảo dân cũng phái người đuổi theo, nhưng đối phương căn bản không để lại vết tích gì, ngay cả vết xe và chân ngựa cũng không có. Hơn nữa, hai ngày trước vừa mưa to, cho dù có cũng bị trôi sạch rồi."

Hắn ta nghĩ rồi lại nói: "Nhưng, lần này họ chuẩn bị một số lượng lớn lương khô và thịt khô, chúng thảo dân đoán, nơi họ đi cách nơi này rất xa, hơn nữa còn định đi đường tắt, đường núi."

Chuyện đã đến bước này, ngoài việc chia nhau ra hành sự thì hình như không có cách nào tốt hơn.

Lâu Thất muốn đi tìm sư môn của lão đạo thối, nhưng tung tích của Đoạn Trần Tông là có thể tìm được bệ hạ kia, chuyện năm đó có lẽ cũng có cơ hội giải thích, còn cả tin của phụ thân nàng nữa...

Lâu Thất nghĩ nàng và Trầm Sát sẽ tách ra, mỗi người mang theo một đội binh mã là tốt nhất, ngoài ra phân ra hai đội nữa, do Lâu Hoan Thiên dẫn đầu đi đến hoàng thất Hiên Viên, nhìn xem người hoàng hậu kia có chuyện gì. Trầm Sát sẽ dẫn một đội về vương triều Trầm thị, còn nàng đi sư môn lão đạo thối.

Nhưng nàng vừa nhìn Trầm Sát thì thấy hắn giơ tay véo mặt nàng: "Nàng muốn chia xa bổn vương hả?"

"Chúng ta chia bốn đội hành sự, một đội đuổi theo, một đội đến hoàng thất Hiên Viên, ta đi sư môn lão đạo thối, còn chàng về vương triều Trầm Thị."

Lời còn chưa hết thì mặt Trầm Sát đã đen xì.

"Không thể tách ra. Vương triều Trầm Thị để Thái Thúc Bảo dẫn đội đi."

Lâu Thất âm thầm thè lưỡi.

Lâu Hoan Thiên nhíu mày, cũng không muốn tách ra với nàng, thế là liếc về phía Hiên Viên Trọng Châu. Người này cũng họ Hiên Viên, chuyện của hoàng thất Hiên Viên cũng là chuyện của hắn nhỉ.

Hiên Viên Trọng Châu vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của hắn, nhanh chóng giơ ngón trở lắc lư, nói như chém đinh chặt sắt: "Không có cửa đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ, thái tử điện hạ."

Ai là thái tử chứ? Đừng hòng vứt chuyện mình lên đầu hắn. Đặc biệt là loại chuyện rắc rối của hoàng thất Hiên Viên. Hắn thà đi theo Lâu Thất và Trầm Sát đến sư môn của Tam thúc, nói không chừng còn vui hơn.

"Nếu đã không hợp, vậy đành đánh một trận đi." Lâu Hoan Thiên đứng dậy bắt đầu vén tay áo, dáng vẻ lưu manh vô cùng.

Hiên Viên Trọng Châu đỡ trán, nhưng cũng không chịu đựng, liền đứng dậy, cắn răng: "Được, đánh thì đánh, ta chưa chắc đã thua ngươi."

Ánh mắt Trầm Sát lóe lên: "Ra tìm chỗ khác đánh, đánh hỏng đồ ở đây ai đền?"

Hai người nghe xong gật đầu, nhún người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Người vừa đi, Trầm Sát liền đứng dậy, hạ lệnh với mấy người Nguyệt vệ: "Lập tức sắp xếp theo lời bổn Đế Quân, chia nhân mã ra thành bốn đội, để lại một đội nhân mã đợi Trọng Vương và Lâu thiếu chủ, mội đội khác do Nguyệt và Thái tướng quân dẫn đầu về vương triều Trầm Thị, Ưng dẫn một đội đuổi theo tung tích Đoạn Trần Tông, bổn Đế Quân và Đế Hậu sẽ dẫn ba mươi người sẽ đi trước."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx