sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6: Trong Tay Nhau

Sài Gòn là một thành phố rất ngộ.

Đủ bé nhỏ tình cờ để hai người dưng đâu đó chợt va vào gặp gỡ, yêu ái rồi chia xa. Lại cũng đủ rộng lớn nhiều ngả để khi rời tay thành lạ, sẽ chẳng còn thể một lần đụng mặt trên phố từng quen.

Những ngày thành phố nhỏ vừa trong tay nhau.

Cũng là những ngày trẻ không hề sợ hãi của cả hai. Tụi mình có thể lùng sục mọi ngõ ngách ít người lui tới của Sài Gòn để rong ruổi cùng nhau “du lịch nội thành”. Dù năm tháng cũ ấy thành phố còn bề bộn, đoạn đường nhiều đá sỏi khiến đôi lần ngã nhào, triều cường bất chợt dâng khiến xe tắt máy, đêm không cột đèn vàng chỉ nhờ bàn tay dẫn lối nhau... Đi qua con đường nào, ngọn đèn nào cũng thấy Sài Gòn đẹp đến nao lòng. Đẹp như tuổi trẻ. Mà nhiều khi đường vắng đèn, thưa người qua, bánh xe vấp nhằm đinh rải nên nổ lốp, phải dắt bộ cả cây số giữa mùa gió căm căm, cũng vẫn còn thấy đẹp.

Anh vẫn nhớ khi ấy Bitexco vừa đường hoàng vươn lên giữa Sài Gòn còn đang ngổn ngang quy hoạch. Để nhìn được toàn cảnh tòa tháp sáng trưng như một thiên đăng khổng lồ lưng chừng giữa trời đêm (mà em thường ví von “trông giống trái bắp lột vỏ hơn”), hai đứa phải lặn lội sang tận Thủ Thiêm - nơi còn đang ngập đầy những đồng cỏ và đường đất đỏ cay xè bụi.

Ở đó, chưa có tòa nhà nào che chắn và hoàn toàn là một chốn riêng “giá hời” để ung dung giữa vòm trời không gợn cản, bình thản ngắm khu trung tâm xa xỉ lên đèn. Nhưng Thủ Thiêm ngày trước chưa có hầm vượt sông, chưa có đường rộng thênh thang và đèn đêm sáng choang soi cho hàng hàng xe chạy. Chỉ có một vùng cát sỏi, hoang sơ, tường gạch vỡ vụn sau khi hàng ngàn người buộc phải giải tỏa, để lại tù mù đèn của vài ba ngôi nhà chỏng chơ giữa đồng trống chưa chịu đi tái định cư. Mà trên cả, đó còn là một mảnh đất bị nhấn chìm. Nơi chỉ vừa trước đó xe còn chạy trên mặt đường khô khốc thì chớp mắt, người ta đã ở giữa một biển nước mịt mùng - bởi nước sông Sài Gòn len lén dâng cao từ lúc nào chẳng biết. Đường đi bốn phía ngập trong lầy lụt vô cùng. Cuộc lái xe thành một trò bơi thuyền giữa sông nước tối om om.

Hai đứa đã bì bõm trên những con đường triều cường dâng nước ấy. Để đến cho bằng được chốn hẹn riêng là bờ sông đầy gió đang ôm trọn vào tầm mắt thứ ánh sáng ngạo nghễ phía bên kia - đối lập với đen kịt đêm bên này. Anh cứ liên tục trấn an: “Sắp tới rồi!” khi một tay em cứ níu chặt áo anh, còn tay kia nắm lấy tay anh bần thần, cố giấu tiếng nấc sợ trong từng đợt nước oàm oạp dưới chân.

Mãi cho đến những năm tháng về sau, anh vẫn nhớ chính bàn tay em đan tay anh khi đó, đủ khiến cho mọi lắng lo, bấp bênh suốt đoạn đường lầy lội bỗng trở nên vững lòng bình an. Bởi có em bên cạnh, như thể bể dâu cũng hóa dịu dàng.

Phía bên kia ánh sáng, Bitexco lộng lẫy xa hoa như một giấc mơ có thật. Phía bên này bóng đêm, em và anh, trong tay nhau, hạnh phúc đơn sơ và bé mọn giữa đời mà cứ ngỡ cổ tích.

Phải mà trần thế huyên náo ngoài kia quên bẵng đôi ta, để đừng ai chen ngang chạm vào cuộc tình hai đứa. Để mặc cho bao thứ ánh sáng xa gần, bên kia con sông hay phía cao ngút mắt... vẫn chẳng thể bằng thứ ánh sáng của đôi bàn tay đang giữ chặt lấy nhau.

Những ngày thành phố rộng thêm đến vô cùng.

Cũng là những ngày hết-trẻ và bắt đầu thấy nuối tiếc chuyện cũ nhiều hơn là mong ngóng ngày sau. Sài Gòn vẫn cứ đẹp, cứ lung linh và lóa mắt theo nhịp đời phát triển, theo từng cao ốc vươn tới tận trên cao. Hỏi sao anh và em tìm hoài không thấy lại nhau, mà chỉ toàn đâm sầm vào thứ ánh sáng néon trá hình sao trời.

Sài Gòn lại vào mùa gió.

Bất giác, thèm một bàn tay áp má. Để thấy hơi ấm từ bàn tay ai khác hóa ra dễ sưởi ấm hơn là từ bàn tay đã lạnh cóng của mình vì quá lâu không ai đan vào. Nhưng rồi lại nghĩ, phàm cái gì ấm nóng quá, cũng nhanh tàn. Bởi, niềm vui vốn dĩ qua mau, chỉ nỗi đau dấm dẳng còn lại. Nên thôi nhủ lòng bớt đi kỳ vọng, bớt đi ảo tưởng, biết đâu sẽ được bằng an sống tốt hơn. Nếu ai rời bỏ, cũng đừng buồn khổ. Nếu ai ở lại, thì mặc nhiên dang rộng vòng tay. Cứ xem người ta đến rồi đi như một nỗi hồn nhiên thường tình băng ngang đời mình, để đừng hẫng lòng trách cứ làm gì dù ai còn nhớ, ai sẽ quên.

Cũng mừng là Sài Gòn chẳng mê mải đi đâu nên vẫn đứng yên một chỗ, ở nguyên nơi đây đợi mình. Rốt cục cũng chỉ có Sài Gòn là chung tình, còn người đời chắc khó kiếm ai đủ kiên lòng được vậy, đúng không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx