sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14: Người Thứ Ba Vô Thường

Có lẽ, người ta khi yêu bỗng nhiên nhạy hơn rất nhiều, kiểu như Sherlock Holmes còn phải cúi đầu ngả mũ.

Điển hình thế này, giữa trăm ngàn lượt bạn bè trên Facebook của người yêu, mình chả quan tâm ai, nhưng chỉ cần vô tình một avatar nào đó lướt ngang qua mắt, một comment vu vơ đọc được đâu đây, tự khắc bạn thấy sống lưng như vừa bị chườm đá lạnh và ngực trái bần thần hẫng một nhịp. À ra là đây, xin chào kẻ thứ ba.

Mà khoan vội kết tội người ta là “tình địch”, rồi vơ vào lòng những tổn thương hay suy diễn rằng ai đúng ai sai, ai thủy chung ai bội phản. Tình yêu vốn dĩ đâu phải trò chơi đánh trận giả để tranh giành thắng thua hoặc nhanh tay thì còn, chậm tay chịu mất? Chỉ là tình cảm làm sao tránh khỏi những phút xao lòng? Huống hồ trời Sài Gòn đang vào mùa nóng gắt, ai mà chẳng đôi lần say nắng vì một người mới đến trong lành hơn thứ tình cảm cũ đã ngột ngạt và thân quá hóa thường?

Tôi đã gặp nhiều người thứ ba. Có người lén lút, có người trơ trẽn, có người thứ ba cao thượng, lại có người thứ ba đáng thương... Nhưng khó hiểu nhất (và khó chịu nhất) có lẽ vẫn là kiểu người thứ ba vô thường. Nghĩa là họ chẳng làm gì cả, chỉ cần xuất hiện đâu đó lảng vảng gần cuộc tình của hai người là bạn đã nghiễm nhiên... trắng tay - mất cả người yêu lẫn lòng tự tôn kiêu hãnh.

Ngộ lắm, họ chẳng cần tốn công tranh giành, cứ ngồi yên đứng im một chỗ, nếu rảnh rỗi thêm nữa thì cười nhạt, vuốt tóc, nghiêng đầu... đâu đâu, vậy mà người yêu của bạn vẫn lạc lòng và lạc chân bước theo. Còn bạn, thua trắng trước khi kịp bắt đầu cuộc đua để giành về vị trí quán quân trong lòng người ta - mà đau là cái ngôi đầu bảng ấy vốn dĩ đang thuộc về bạn cơ mà?

Tức cười ha?

Có điều, tức nhiều hơn, chứ cười hổng nổi!

Thật ra, nói một cách phiến diện về tình yêu đôi lứa (nhấn mạnh chỉ là đôi lứa, không vơ đũa tất cả những tình cảm gắn kết thiêng liêng khác), thì mọi cuộc tình đều chỉ có một kết cục chung nhất - là chia tay. Vốn dĩ có bắt đầu thì buộc phải kết thúc, mọi thứ đều quay vòng nối tiếp nhau như quy luật xoay tròn của Trái đất.

Điều cuối cùng còn lại sau một cuộc tình là mỗi người đều chỉ có một mình! Ai trong chúng ta cũng thế, vun vén một mối quan hệ chỉ để nhìn thời gian ám bụi lên đó rồi bào mòn nứt nẻ đi. Tình yêu nào cũng định sẵn kỳ hạn, chóng vánh hay lâu bền cũng chẳng thiết quan trọng, vì sớm muộn cũng đứt đoạn sang ngang. Dù không phải do người thứ ba làm xao nhãng thì khi người trong cuộc đã cạn lòng, làm sao cứu vãn được những hời hợt của tình cảm đã cạn cợt và chỉ muốn buông xuôi?

“Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”. Đành trách mình trước hết, chứ đừng trách kẻ thứ ba trắc nết, bởi tình yêu chỉ thật sự đành đoạn đi đến kết khi người ta hoàn toàn hết yêu. Còn vốn dĩ nếu yêu, dù chỉ là một tí xíu, thì bao nhiêu cơn say nắng cũng chẳng thể làm người ta choáng váng lạc lòng. Vì trên hết, họ còn biết nhớ tới ở nhà có một người vẫn nhẫn nại cầm ô đứng chờ trông. Để cùng đi qua bão giông trách giận, để che đi nắng lóa nhức đầu, để thấy cầu vồng sẽ dành cho những ai yêu lâu và thương sâu mỗi riêng một người...

Thế nên, đừng trách người thứ ba vô thường, hãy trách tình cảm đã không còn đủ nhiều để níu lại lòng người đang khinh thường coi rẻ sự duy nhất trong nhau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx