sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Cô Đơn Trên Cao

Yi nằm sát bên. Nóng hừng hực. Thở đứt quãng. Và nắm chặt tay tôi.

Căn hộ của Yi biệt lập ở tít tầng 20. Chơi vơi giữa trời Sài Gòn đêm. Chỉ có bóng tối bầu bạn với hai đứa lúc này.

À, mà chúng tôi không phải là người yêu.

Yi sốt cao giữa đêm vì cơn bệnh trở nặng. Chỉ kịp gọi cho tôi thều thào: “Qua ngủ canh chừng Yi. Sợ chết mà không ai biết”. Yi sống một mình, đã quen tự thân lo lắng và thương lấy phận đời duy kỷ. Khu chung cư cao cấp bước chân từ cổng vào đã có bảo vệ đứng chào, thẻ từ kiểm soát và điện đàm dẫn vào sảnh chính, tự động lập trình thang máy... Nhà ai nấy ở, thậm chí sống sát cạnh nhau cũng chưa từng giáp mặt biết tên. Kiêu hãnh, nhưng cô độc.

Thế nên, tôi hiểu cảm giác “sợ chết” của Yi lúc này. Không phải sợ đứt đoạn với cuộc sống - vì vốn dĩ, Yi cũng đâu có mối quan hệ ràng buộc gì với cõi tạm lơi lỏng thâm tình? Mà sợ, là vì tủi thân không biết lỡ mình “ngủ giấc trăm năm” thì có ai đến vuốt mắt, hay sẽ trơ trọi mục ruỗng trong căn hộ dư thừa xa xỉ nhưng thiếu vắng sẻ chia?

Yi bảo, đôi lúc cũng muốn nhắn tin cho một người Yi thương lắm, nhưng sợ phiền, sợ bị nghĩ là viện cớ, sợ bệnh tình làm người ta thương hại. Gì thì gì, ai cũng muốn được thương, nhưng thương hại thì tuyệt đối không cần.

Ừ thì, những người trẻ cô đơn, lúc nào cũng cứng đầu như thế! Vì cố chấp nên mới đơn lẻ một mình? Hay bởi vì đã quen một mình nên buộc phải gai góc, lì lợm để đương đầu với đời thường chẳng hề dễ thương?

Bàn tay Yi vẫn nắm tay tôi khít chặt. Như sợ chỉ cần lơi bỏ, lập tức mối dây níu kéo duy nhất Yi ở lại trên đời cũng sẽ mất đi.

Trời vẫn đầy đêm. Và tôi vẫn đầy buồn. Cho Yi. Và cho mình.

Nhìn ra cửa sổ, chỉ còn thấy sao Thiên Lang[3] đang chấp chới riêng một mình sáng. Trên cao. Người ta bảo tên gọi của vì sao này trong tiếng Hy Lạp (Σείριος - Seirios) có nghĩa là “sự thiêu cháy” bởi ánh sáng như rực lửa giữa đêm và thắp quang cả vòm trời. Nhưng đổi lại cho sự rạng rỡ và độc tôn trên cao ấy, có lẽ Thiên Lang cũng cô quạnh nhiều. Bởi chỉ có riêng nó chơ vơ giữa trời, khi những tinh tú khác chỉ nhờ nhờ ẩn hiện. Chẳng vì sao nào thân gần đủ để hiểu ra, ngay cả “đốm lửa” cũng cần một vòng tay ôm ấm, sưởi lòng trước khi nó tự cháy rụi trở về với đêm tàn. Cho bình minh sáng sang.

Ừ thì, đến cả sao trời giữa thiên hà tỉ tỉ tinh tú còn phải chịu cảnh một mình. Trách sao phận người trên hành tinh vỏn vẹn 7 tỉ dân, không lâm vào cảnh cô đơn đôi lần?

Tôi chợt nhớ đến những đêm về khuya, ngồi trên taxi nghe radio tiếp thanh những cuộc trò chuyện của thính giả. Buồn vô cùng khi toàn nghe những người trẻ đôi mươi gọi lên tổng đài để thở dài cho sự cô đơn và mong tìm một ai đó để sẻ chia cùng. Tự hỏi, chẳng lẽ thời đại của chúng ta hiếm hoi sự kết đôi vừa vặn đến thế sao mà những phận người số lẻ cứ phải dật dờ kiếm tìm nhau? Đến nỗi có lần, một bác tài luống tuổi đã phì cười khi nghe đài phát lời tâm sự đòi sống đòi chết của một bạn trẻ thất tình, rồi bảo tôi: “Trên đời này chẳng ai thiếu ai là sống không nổi. Chỉ có thiếu tiền mới thừa sống thiếu chết mà thôi”.

Bạn biết không, thật ra, người cô đơn thì ở đâu cũng có, lúc nào cũng đông...

Quan trọng là bạn chọn cách cô đơn như thế nào để thấy dù giữa đám đông hay những khi một mình, bạn đều tự tại quyết định lấy vui buồn của bản thân. Vì như Albert Einstein đã từng nói đó thôi, sự cô đơn chỉ đau đớn khi người ta trẻ, nhưng lại là niềm vui của người đã trưởng thành.

Tôi thì rõ ràng là đã hết trẻ, nhưng để nhận mình trưởng thành thì quả thật còn lắm ngô nghê! Thế nên đành cứ luẩn quẩn trong thứ phức cảm lập lờ không hẳn là đau, cũng không phải ngọt ngào - khi đối diện với cô đơn.

Nếu hỏi tôi, đâu là những ngày hiểu rõ bản thân luôn chỉ có một mình và thấy gần nhất với cảm giác cô đơn? Có lẽ là những khi phải xa Sài Gòn.

Tôi vẫn nhớ, hồi còn ở chung với gia đình, mỗi lần đi công tác hay đâu đó xa về, vừa đến đầu ngõ, đã thấy má ngồi bên hiên nhà đợi sẵn. Chỉ cần như thế, đã đủ bình yên. Cả Sài Gòn trở thành chốn mong nhớ thường trực mỗi lần đi xa, vì tôi hiểu đâu đó trong tám triệu con người, vẫn còn người chờ tôi trở về, vẫn còn chốn để mình dừng chân.

Nhưng từ ngày sống tự lập, tôi trở thành khách trọ của Sài Gòn. Đi về chẳng ai hay, xa lâu vắng mặt chẳng ai nhớ, chỉ tự mình đón bóng mình trên nền tường đèn vàng vọt mỗi đêm từ sân bay về nhà. Đáng sợ nhất là cảm giác không còn chốn nào để tha thiết mong về, phải không?

Dưới bầu trời đã vắng đi màu xanh, thì ở nơi đâu cũng xám lòng và lạnh ngắt như nhau.

Nhiều lúc một lời hỏi thăm đơn giản như “Bao giờ sẽ về?” cũng trở thành xa xỉ và mơ hồ quá đỗi. Huống hồ là mong có ai đó đợi sẵn, chỉ để sà vào lòng và nói với mình rằng: “Sài Gòn nhớ lắm...”

Liệu có ai chờ tôi chăng, giữa thành phố triệu người?

[3] Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời theo thang đo ánh sáng của các nhà thiên văn học.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx