sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29: Sahara - Khóc Giữa Đại Mạc

Ở xứ Trung Đông, chỉ có cát và nóng là ê hề dư dả. Đến tận 2 giờ khuya mà nhiệt độ vẫn đâu đó trên 35 độ C và nếu muốn thử sức chịu đựng của bản thân, hãy thử ra giữa sa mạc và ngủ lại thâu đêm! Nóng đến độ mọi cơn nóng giận đã từng của bản thân bỗng chốc đều trở thành nhẹ hẫng dịu lành.

Dẫu vậy, nếu tạm quên đi oi bức, bạn sẽ thấy trong mắt cả một vòm trời cao chót vót không một gợn cản nào của đô thị hiện đại che chắn. Chưa kể Dubai còn là trạm trung chuyển giữa các nước phương Đông và Tây nên cứ cách vài giây là sẽ lại thấy một chiếc máy bay băng ngang qua Mặt trăng trên đỉnh đầu. Tự hỏi, trên mỗi chuyến bay có bao nhiêu niềm vui sắp được đoàn viên, bao nhiêu nỗi buồn của sự chia cách? Hẳn cũng nhiều như cát ngoài sa mạc, có đúng không những nỗi niềm của nhân sinh phận người?

Trời đêm tháng Tám không một gợn mây, đen thẳm như đôi mắt của người phụ nữ Ả Rập trĩu nặng tâm sự khuất sau tấm mạng che mặt. Cả bọn ngủ lại sa mạc, trong một lán trại nuôi lạc đà, trên một tấm thảm Ba Tư đã cũ được trưng dụng làm giường tạm lót trên nền cát. Gió lặng, trăng cao, và chú chim ưng của người Yingbashi (bậc thầy chim ưng) vẫn thỉnh thoảng cất tiếng trầm đục của loài lông vũ thống trị sa mạc. Nhiều điều về văn hóa của vùng Trung Á huyền bí lẩn khuất sau màn đêm đang trùm kín cả thân phận nhỏ nhoi của mình. Chợt thấy bản thân bé mọn và hữu hạn quá đỗi, nhưng vẫn muốn nằm mãi nơi này và nhắm mắt để được cả bầu trời chở che.

Đêm còn dài mà giấc ngủ chưa chịu tới, đành lang thang quanh khu lều còn leo lét đèn của những người bản xứ canh giữ lán trại. Tình cờ gặp cô nghệ nhân henna, sau vài câu bắt chuyện, cô ấy nhiệt tình vẽ tặng một hình hoa nở rực cùng những cành lá uyển chuyển quấn quanh cánh tay. Hỏi ra mới biết, đây là một loại “bùa may mắn” của người dân vùng Trung Đông, được vẽ từ lá cây henna (chỉ giáp hoa) có tác dụng nhuộm màu cho da và tóc.

Nghe kể, đêm trước mỗi lễ cưới, nghi thức vẽ henna được xem như một điển lễ may phước để cầu chúc hạnh phúc cho đôi trẻ. Người ta gọi henna là “những bông hoa chúc phúc” và nghi lễ “Đêm Henna” trước tân hôn có tên là Laylat ul Henna trong tiếng địa phương. Người nghệ nhân henna sẽ hái lá cây từ vườn nhà cô dâu, giã nhuyễn thành bột dính rồi vẽ lên tay những họa tiết sống động, cầu kỳ. Người ta cũng tin rằng đây là lúc hiếm hoi để cô dâu - chú rể tĩnh tâm, thông suốt trước giờ khắc trọng đại của đời mình, bằng cách bình thản ngồi chờ vẽ henna lên tay và đợi lớp bột khô bong ra, để lộ hình vẽ màu nâu vàng dịu mắt. Mỗi hình vẽ sẽ gửi gắm một lời phúc lành, như bông hoa tượng trưng cho niềm vui viên mãn, dây leo và cành lá biểu thị cho sự bền lòng kiên tâm, còn chồi xanh và nụ chớm nở báo hiệu khởi đầu cho một tình yêu, một cuộc sống mới của lứa đôi sum vầy...

Nghe xong câu chuyện về henna, tớ bất giác săm soi hình hoa trên tay và thấy những nụ non ươm đầy quanh những ngón chai sần. Chợt cười. Ngày cuối cùng của tháng Tám - Tháng sinh nhật, vậy mà vẫn còn nhận được quà. Hóa ra tháng Tám không trôi qua buồn như tớ nghĩ, cậu à!

Lần đầu tiên tớ nhận ra tuổi tác không thể là điều lẩn tránh mãi. Thành ra năm nay đón tuổi mới trong tâm thái bình thản hơn. Giấu kín ngày sinh trên các mạng xã hội để máy móc thông minh không tài lanh nhắc khéo mọi người. Tắt hết điện thoại, máy tính bảng, vật dụng công nghệ giỏi làm trò nịnh nọt vô tri nhưng thiếu vắng sự chân thành. Cứ một mình đi về nơi cát nắng, không màng ai nhớ quên sinh nhật, không thiết tha có người chúc tụng, và cũng không chờ đợi một người thắp nến vui chung. Không phải tự mình chọn lấy cô đơn, mà vì đã đủ hiểu thực chất chỉ là một ngày như mọi ngày. Tự mình phải vui chứ tại sao lại trông chờ, phó thác cho người khác?

Đại mạc tớ đi qua ở Dubai là một phần nhỏ còn sót lại của Sahara bạt ngàn khắc nghiệt. Vậy mà cậu biết không, trên triền cát khô khốc chạy dài đến ngút mắt, tớ đã thấy những luống dưa mọc thành dây leo quấn quít nhau nở trái trên mặt cát. Hóa ra giữa cạn-cùng-tuyệt-vọng, niềm tin chưa bao giờ rời bỏ chúng ta. Và đại mạc vẫn có thể đường hoàng ươm mầm cho hoa...

Thế nên, trải qua bao hợp-tan-thương-hờn, tớ nghĩ tụi mình đã đến lúc chỉ cần biết nhau vẫn đang bình an, là đủ. Còn bình an cùng ai, đã không còn quan trọng. Không mong cầu chiếm hữu, không hỏi han khách khí, không dõi theo từng tí từng ly, chỉ thỉnh thoảng nhắn một cái tin vu vơ từ hơn mấy ngàn cây số, bảo rằng đang ăn món cũ, và nhớ nhau... Chỉ vậy thôi, là bình an rồi!

Tớ đang bình an, rõ ràng là thế. Và hạnh phúc nữa. Nên là, cậu có thể rời đi trong những níu kéo dùng dằng của tớ và tháng Tám rồi. Có được không?

Bởi càng có tuổi, con người ta càng dễ tủi và nhận ra cố gắng khác nhiều lắm cố chấp! Tớ dần hiểu được, ở đời chỉ có hai thứ: thứ thuộc về mình dù sớm hay muộn, và thứ không thuộc về mình dù rất muốn lẫn cố gắng đến đâu. Nếu đã không là-của-mình thì cho dù có là-của-ai, cũng không đến phiên bản thân phải bận tâm hay trách cứ! Tâm bình an hay bất an, đều do mình có phân biệt rạch ròi được hai thứ này hay không. Ngộ là có nhiều người phân biệt được rồi nhưng vẫn cứ thích ôm đồm rồi sân si so đo, để được gì?

Cũng như, ở đời chỉ có hai người: người thuộc về mình để cùng đi đến cuối đường, và người không bao giờ thuộc về dù mình cố chấp chịu bao nhiêu tổn thương. Tình cảm, thật sự là hạnh phúc hay đau khổ, hoàn toàn là chuyện bản thân được quyền lựa chọn. Đời này là yên hay là phiền, đều do mình có biết bước qua người dưng và dừng lại đúng lúc ở người thương hay không.

Chỉ tiếc là con người ta luôn cho rằng mình dư dả thời gian nên cứ sa đà trên đường, dùng dằng nửa ở nửa đi. Thành ra những người-không-thuộc-về thì ngày càng nhiều lê thê, còn người-của-riêng-mình thì càng đi càng xa. Tới khi ranh giới “hai loại người” trở thành duy nhất một người còn lại - đó là người già cô đơn!

Có những chuyện không phải chỉ cần bản thân đơn phương cố gắng là được. Mình tận sức tận tâm, bền lòng vững dạ cách mấy mà đối phương đã không còn chút thiết tha thì cũng hệt như ngồi khóc giữa đại mạc. Nghĩa là nước mắt rơi xuống nếu không bị nắng gắt hong khô tức khắc thì cũng lặn tăm chôn mất vào mặt đất khô khốc. Tuyệt nhiên chẳng để lại gì - dù chỉ là một chấm lem ráo hoảnh để nhớ rằng từng có một nỗi buồn rớt lại nơi đây, từng có một con người yêu đến hết thơ ngây vẫn không giữ được lòng ai đó đã muốn đổi thay.

Tình cảm, vốn là chuyện không phải chỉ cần đơn phương cố gắng là có thể toại nguyện. Đời thật không dư dả mộng mơ để con người ta chỉ yêu-là-yêu-thế-thôi, mà nó khắt khe và buộc ràng họ trong đủ lề thói bản ngã lẫn phán xét thế nhân. Sự cố gắng của bản thân chỉ gói gọn trong hai chữ “chân tình” thì hoàn toàn chưa đủ. Chưa-bao-giờ-đủ!

Nên đành tự dặn lòng, đừng nhìn bằng mắt, vì sáng - tối đôi lúc bất phân. Đừng yêu bằng hết lòng, vì được - mất trong tình cảm luôn luôn là sự bất công.

Tự tại nhất là khi giữa chập choạng mờ tỏ, bạn vẫn nhìn rõ được tay mình để tự dẫn đường qua hết mọi bất minh. Hạnh phúc nhất là sau một cuộc tình, bạn nhìn rõ được thực chất con người từng yêu mình và sự nực cười của cái gọi là niềm tin.

- Vậy rốt cục phải nhìn bằng gì? Yêu bằng gì?

- Nhìn bằng Tâm và yêu bằng sự Tỉnh táo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx