sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 33: Những Ngày Trẻ Xanh Nhất Đời Anh

"Và anh sẽ nhớ những năm trong xanh, Anh đã yêu em, yêu nhiều như thế, Thì anh sẽ mang theo trong tim mình, những ngày có em..."[10].

Lần nào trở lại Đà Lạt cũng có cảm giác như đang đi lạc vào màn sương mờ mà nếu không vững chân vững lòng sẽ dễ bị rơi thỏm vô cái vùng mênh mênh mang mang của ký ức.

Sáng qua, anh thức dậy giữa chiếu chăn rét căm của cái lạnh 18 độ. Điều đầu tiên, theo đúng quán tính của nhiều năm về trước, là nhìn ra ô cửa sổ rèm trắng dáo dác nắng. Dĩ nhiên, chỉ có bình minh len lỏi được vào cạnh cửa để cúi mình xuống nền đất lạnh chào anh. Ngày mới chỉ có nắng và anh. Mà nắng thế nào cũng chẳng đủ ấm, khi bên khung cửa vắng mất em rồi.

Anh vẫn còn nhớ những ngày lạnh ban xưa như chưa xa bao giờ. Mỗi sáng thức dậy, sẽ thấy sẵn em đứng bên ô cửa trắng, tần ngần nhìn ra ngoài hiên đổ nắng đầu ngày. Phía xa là Hồ Xuân Hương sóng sánh sương mờ. Phía gần là em trong màu áo trắng đứng quay lưng về anh. Lèm bèm trong ngái ngủ, anh bảo: “Chắc tưởng mình đẹp nên tựa cửa nhìn mông lung cho ra vẻ lãng mạn”. Em trở người lườm anh, nheo nheo ánh nhìn mà anh đi qua hết thời trai trẻ đến giờ vẫn chưa hiểu nổi là giận hay thương. Chỉ có lời hát cũ thi thoảng nhắc nhớ đâu đó rằng: “Áo em trắng là giữ cho anh...”.

Đôi khi không hiểu ngày ấy anh xốc nổi thế nào mà chỉ sau một cuộc điện thoại là ngay tức khắc, hai đứa có mặt ở bến xe Sài Gòn - Đà Lạt chờ nhau. Không một kế hoạch, không một tính toán, chỉ xách balo và niềm tin dư dả của yêu thương để lên đường. Cùng nhau.

Hai mặt dây chuyền chữ K và T mua ở gánh hàng rong trên những bậc thang dẫn xuống chợ Đà Lạt - anh vẫn còn giữ. Hai chiếc bàn chải trong tách thủy tinh như đôi tay hai đứa vụng về giữ nhau trong một chiều cả gió giữa con đèo băng xuống thung lũng Vàng - anh vẫn còn lưu lại trong ngổn ngang hình ảnh đời mình. Cái gì cũng còn đôi còn cặp, chỉ có riêng anh, lần nào trở lại Đà Lạt, cũng lẻ nhịp độc hành.

Người ta thường bảo hễ cặp đôi nào đến Đà Lạt cùng nhau xong đều chia tay sau đó. Ngày xưa, anh tin sái cổ, nhất là vào ngày em lẳng lặng rời bỏ những kỷ niệm từng có cùng nhau. Và đi xa. Như một cơn gió rớt xuống đèo quanh co rồi mất hút vào vực sâu của những dãy thông xanh đứng ngẩn người ra đó. Nhưng rồi thời gian và những chắp vá của nhiều tình yêu về sau khác dạy cho anh hiểu rằng, thật ra có cuộc tình nào mà không đổ vỡ đâu em? Chia tay đâu phải bởi nơi chốn nào, mà là vì lòng người còn hay cạn ra sao. Nên thôi, mình bớt đổ thừa Đà Lạt đi nghen!

Nếu có đổ thừa, anh sẽ đổ thừa vào một điều duy nhất. Là yêu hay không yêu!

“Này em, có yêu anh không”?” - anh hỏi đi hỏi lại chỉ để nhận được một lời lặng thinh. Đó là khi anh hiểu ra, im lặng mới chính là lời nói dối tàn nhẫn nhất!

Nhiều năm về sau, anh yêu nhiều người, và nhiều người yêu anh - nhưng chưa một ai được anh trao cho cái đặc quyền làm khổ anh trầy trật đến thế - như em. Ngay cả khi nghe tin em đã có chốn bình yên để đi về, anh cũng chỉ mỉm cười dặn lòng, trông hai người xứng đôi quá chứ!

Và em biết không, đó không hề là một lời giả dối. Dù cho nói ra sự thật như thế cũng tàn nhẫn với bản thân không kém sự im lặng tàn nhẫn ngày xưa của em.

Mà khoan, chắc gì sự tàn nhẫn ngày ấy không mang lại một bình yên an phận cho hai đứa bây giờ. Bởi dù gì, trong những năm tháng xanh nhất của tuổi trẻ từng qua, anh đã có cho mình một nỗi yên lành quá đỗi thương thiết khi được ở cạnh em. Dẫu ngoài kia, gió lạnh vẫn bay về...

Chẳng còn gì nữa đâu

Người quên từ lâu lắm!

Kỷ niệm đã bạc màu

Đổ xuống thành mưa ngâu...

Nếu gặp lại người cũ

Biết giấu mặt vào đâu?

Bởi ta giờ cũng đã

Khác lắm ta-ban-đầu!

Người có còn nhận ra?

Hay bước qua nhẹ hẫng?

Quá khứ thành lú lẫn

Quên mất người-từng-thân.

Chỉ mình ta thành khẩn

Đứng cười với tháng năm...

[10] Nhạc Trần Lê Quỳnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx