sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 39: Đến Tuổi Nào Đó

Đến một tuổi nào đó, con người ta sẽ nghĩ đến sum vầy nhiều hơn là rong ruổi. Vì khi đã mỏi gối mòn chân qua quá nhiều chốn xa, mới nhận ra chia ly chỉ dành cho những ngày còn trẻ, còn hăm hở rời đi. Chỉ đến cuối đường mới nhận ra Đoàn tụ mới chính là điểm đến mong cầu.

Đến một tuổi nào đó, con người ta sẽ thấy nhà cao, cửa rộng, xe sang... không còn là thước đo xác tín cho thành công, địa vị hoặc hạnh phúc của chúng ta nữa. Mà đơn giản chỉ là một tiếng gọi “Ba ơi”, “Má ơi” để biết rằng bao hư danh ngoài đời rồi cũng bỗng chốc là không. Cuối ngày chỉ có mình tựa vào gia đình, cuối đời chỉ còn mình tựa vào con cháu! Có gia đình là có tất cả. Ngoài ra, các mối quan hệ khác dù thiết tha đến đâu, dù gắn bó tưởng lâu hoặc nhân danh tình yêu tình thương gì đấy, đều không thể sánh nổi với tình thân. Vậy nên, nếu có trót đôi lần trắc ẩn nhớ nhầm người dưng thì cũng phải biết đâu là điểm dừng, bởi tình thương nào rồi cũng đến lúc cạn cợt tầm thường. Chỉ có tình thân còn nhẫn nại ở lại phía sau lưng và luôn là nơi cứu rỗi mỗi khi chúng ta cần quay đầu - và bắt đầu - sau tất cả vấp ngã lẫn cố chấp của hành trình lớn lên.

Đến một tuổi nào đó, con người ta sẽ yêu bằng sự tự nguyện điềm nhiên như Mặt trời đang buông những tia nắng cuối cùng. Bởi lẽ khi đã trải qua cùng nhau bao chuyện đời rọi xuống, chúng ta sẽ thấy tình yêu đẹp nhất cũng tựa hoàng hôn đang nấn ná những khoảnh khắc còn lại. Vì biết sẽ mất đi nên bao nhiêu nồng nàn và tha thiết nhất, đều dồn hết cho phút hiện tại hiếm hoi này.

Đến một tuổi nào đó, người ta sẽ bớt nghĩ suy lận đận về ngày sau về tương lai về viễn cảnh... Vì mở mắt ra, là hết ngày, vào đêm, là hết trẻ, về già. Bước qua nhau thì đau, nhưng bước cùng nhau thì chẳng biết sẽ dẫn đến nơi nào?

Tuổi trẻ à, rốt cục thì mình nên bước ra sao mới đúng ý bạn và hợp lòng mình?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx